Trọng Sinh Chi Vì Ngươi Điên Cuồng

Chương 37: • Tử ngọc dược đỉnh




Trong chốc lát, liền thấy ấu tể đột nhiên tru lên âm thanh lớn, thống khổ quay cuồng thân mình, cùng lúc đó, đoạn rớt chân sau, mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ khép lại.



Không cần thiết phải đến một lát, đoạn rớt chân sau cũng đã hoàn hảo như lúc ban đầu, ấu tể chống thân thể, ngơ ngẩn xoay đầu lại, tựa hồ cũng đã nhận ra chỗ không thích hợp, thử tính đi hai bước.



Ngay sau đó, liền mừng rỡ như điên nhảy lên, cũng không phòng bị với Cố Tử Tình nữa, vui mừng tiến gần, muốn liếm láp sườn mặt Cố Tử Tình tỏ vẻ cảm kích!



Chưa đạt được ý muốn thì đã bị một bàn tay của Dạ Lăng Vân đè nằm sấp xuống!



Đồ vật hỗn trướng, cứu ngươi không những không biết cảm ơn, ngược lại còn muốn chiếm tiện nghi phu nhân của bổn tọa, tin bổn tọa tiếp theo liền đánh rớt đầu chó của ngươi hay không.



Ấu tể mê mê hoặc hoặc đã bị người công kích, xoay đầu đi, mở ra miệng rộng, vừa định tiếp tục, liền bị một cái trừng mắt của Dạ Lăng Vân dọa nằm sấp xuống.



Đáng thương hề hề kêu rên hai tiếng, Thanh Phong Lang ấu tể rất là khuất nhục nằm sấp ở dưới hai chân Cố Tử Tình, ủy khuất ba ba liếm liếm trường bào y.



Cố Tử Tình vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười gợi lên khóe miệng, nâng tay lên nhẹ nhàng xoa xoa đầu ấu tể trấn an.



"Dạ ca ca, ta có thể đem nó lưu lại bên người sao? Vật nhỏ này còn rất thông linh tính." Cố Tử Tình suy tư mãi, lúc sau mới nâng lên con ngươi mong đợi nhìn Dạ Lăng Vân, nhẹ giọng thỉnh cầu nói.



"Đương nhiên, ngươi thích liền dưỡng, dưỡng thật béo, chờ đến khi không thích nữa, chúng ta liền có thịt sói để ăn!" Dạ Lăng Vân hồi phục vẻ ôn nhu, nhưng nhìn về phía ấu tể trong ánh mắt lại tràn đầy lệ khí cùng cảnh cáo.



Nghe được lời này, lông trên người ấu tể như nổ tung, không tự giác rụt rụt đầu, cách Cố Tử Tình ôm ấp xa một chút.



Thấy một màn như vậy, Dạ Lăng Vân vừa lòng gật gật đầu, vươn tay ra ,vỗ vỗ đầu ấu tể.



Nhìn một người một sói ngầm ganh đua cao thấp bộ dáng ấu trĩ, Cố Tử Tình hơi hơi gợi lên khóe miệng, thoải mái cười.



Đúng lúc này, trên đài bạch mi lão giả lại lên tiếng.



"Đại gia yên lặng một chút, kế tiếp hàng đấu giá là lò luyện đan dược chân nhân lưu lại mấy năm trước khi thọ mệnh hao hết, từ đại lượng thảo tinh thạch cùng chút ít Ngũ Thải Thạch và Tử Băng Tinh chế tạo mà thành, có thể luyện chế sơ cấp, đan dược trung cấp, tỷ lệ thành đan làm người kinh ngạc cảm thán, nếu là luyện đan sư tu vi cao thâm, còn có thể luyện chế ra đan dược cao cấp, giá khởi điểm là 5000 linh thạch, mỗi lần tăng giá không được thiếu với một trăm linh thạch."



Phải nói đây là Linh Võ giới, không phải dược giới, luyện đan sư cũng không nhiều, nhưng vẫn có ít ỏi vài người, ở trong tông môn càng là nhân vật phong vân chạm tay là bỏng.



Nguyên nhân bởi vì chỉ cần một quả từ linh thảo chế thành đan dược, có thể trong thời gian ngắn, đem tu vi tu sĩ tăng lên một mảng lớn, tiết kiệm rất nhiều thời gian khổ tu, có thể bị người xua như xua vịt nữa hay không?



Bởi vậy tông môn mặc kệ lớn nhỏ, đều sẽ cố gắng lớn nhất trong việc cung cấp nuôi dưỡng vài vị luyện đan sư, như Ngự Kiếm Cung cũng đã nuôi dưỡng được hai vị luyện đan sư, tuy không thể nói là số lượng lớn nhất trên đảo sông băng này, nhưng cũng coi như là ở giữa.





Mà luyện đan sư nếu có một cái lò luyện đan tốt, tỷ lệ thành đan sẽ tăng nhiều, việc này đối với tông môn mà nói, mang đến điều tốt là không thể đo lường.



Bởi vậy, đấu giá hội Trường Thanh Các lần này, sở dĩ cử hành long trọng như vậy, vì lò luyện đan có tác dụng rất lớn.



Bạch mi lão giả vừa nói ra, không khí hiện trường tức khắc một mảnh lửa nóng.



“6000 linh thạch”



“7000 linh thạch.”



Âm thanh cạnh tranh giá hết đợt này đến đợt khác, giá cả liền từ 5000 linh thạch dốc lên tới tận năm vạn linh thạch.



“Năm vạn nhất ngàn linh thạch.” Dạ Lăng Vân mặt vô biểu tình cất cao giọng nói, lông mày một chút cũng không có nhăn.



Ngược lại Cố Tử Tình ngồi bên người hắn đang đứng ngồi không yên, lúc trước y dùng lò để luyện đan, căn bản là trong lúc vô tình ở tiểu thương hàng vỉa hè đào được phế lò, y cũng không nghĩ rằng lò luyện đan chính tông lại quý như vậy.



“Dạ ca ca, thôi bỏ đi, này cũng quá quý!” Cố Tử Tình do dự l mãi mới ra tiếng khuyên nhủ nói.



“Không quan hệ, ta nếu đáp ứng ngươi rồi thì phải vì ngươi lấy được một cái đan lô tốt nhất, nhất định sẽ làm được.” Dạ Lăng Vân chăm chú nhìn thật sâu Cố Tử Tình rồi liếc mắt một cái, kiên định mà nói.



Cũng may, đảo sông băng này tài đại khí thô* không ít, nhưng giống Dạ Lăng Vân lại không nhiều lắm, cuối cùng tử ngọc đỉnh này vẫn bị Dạ Lăng Vân lấy tám vạn linh thạch giá trên trời lấy được, làm các tông môn khác đều bóp cổ tay thở dài.



*tài đại khí thô: có tài nhưng khí chất thô thiển, khoe khoang.



Trận này giao dịch thành giao ,lúc sau hiện trường rất nhiều tu sĩ đều đối với lầu hai phòng của Dạ Lăng Vân dâng lên lòng hiếu kỳ, sôi nổi suy đoán đây là tông môn tông chủ hoặc thiếu chủ nhà ai, linh thạch giống như nước cứ chảy ra bên ngoài, mà đôi mắt đều không nháy một chút.



Đương nhiên, phương diện này cũng bao gồm Cố Ninh, cùng là phòng ở lầu hai mà hắn trong lúc này cái gì đều không có lấy được, nhìn trúng vật gì hết thảy bị người khác đưa giá cao đoạt đi, việc này khiến hắn tức giận đến phổi như sắp bị nổ tung, tự nhiên cũng đối với tài đại khí thô của Dạ Lăng Vân nổi lên tâm tư nhìn trộm.



Ở trên đảo sông băng này, hắn tự nhận là đã đem Bạch Mạnh Quân cùng Dạ Lăng Vân đùa bỡn còn mình bên trong thì vỗ tay, một tên có thể giúp hắn niềm vui, một tên lại có thể hộ hắn chu toàn, nếu mà thêm một tên vì hắn tiêu tiền, thì quả thực là hoàn mỹ, nhân sinh người thắng cũng bất quá như thế.



Tròng mắt Cố Ninh xoay chuyển, tuy rằng bộ dáng như cũ thuận theo rúc vào trong lồng ngực Bạch Mạnh Quân, nhưng đáy lòng lại gợi lên ý niệm câu dẫn Dạ Lăng Vân.



Cung trang nữ tử mặc trang phục màu hồng nhạt lần thứ tư rảo bước tiến lên gian phòng này, đã không biết nên dùng cái biểu tình gì mà đối mặt Dạ Lăng Vân, hơi hơi hành lễ, cung trang nữ tử thanh âm cứng đờ nói:




“Công tử, đây là tử ngọc đỉnh ngài lấy được, thỉnh ngài kiểm tra và nhận.”



Dạ Lăng Vân nghe xong, không có đáp lời, ngược lại vẫy tay một cái, liền đem tử ngọc đỉnh nắm chặt vào trong lòng bàn tay, sau đó đem vật quý như dâng lên tới trước mặt Cố Tử Tình.



“Phu nhân, ta đối với phẩm chất đan lô này không hiểu lắm, ngươi coi một chút, nhìn xem có thích hay không?”



Nghe được lời này, còn không có được hồi đáp cho nên cung trang nữ tử không thể lập tức rời đi, nháy mắt cảm thấy cả người đều không tốt!



Cho nên nói, lần này lí do lấy lò luyện đan vẫn là bởi vì ái thê thích? Ban đầu mấy ngàn linh thạch còn chưa tính, nhưng giờ chính là tám vạn linh thạch, sủng thê sủng đến như vậy rêu rao có thể hay không có điểm quá phận?



Này rốt cuộc là công tử nhà ai? Vì cái gì nàng liền không có vận may gặp người này sớm hơn.



Cố Tử Tình ngay từ đầu đã thấy được đan lô này giá cả quá quý, nhưng khi cầm được trong tay, lúc sau tức khắc liền luyến tiếc buông xuống!



Tử ngọc đỉnh làm thành hình dạng tiên hạc, thân lò bóng loáng, tản ra ánh sáng tím trong suốt, còn thường thường phiêu tán ra hương khí linh dược, là lò luyện đan trung cấp, trên đảo cũng coi như là mặt hàng tốt nhất.



“Ta thực thích, cảm ơn ngươi, Dạ ca ca.” Cố Tử Tình hồng hốc mắt nói, xúc động như muốn rơi lệ.



Thật là Thiên Đạo rũ lòng thương, y như thế nào cũng không thể tưởng được, vẫn luôn hâm mộ đến phát cuồng ,sự tình cư nhiên sẽ có một ngày buông xuống đến trên người y.



Đêm ca ca sẽ bảo hộ ở bên người y, vì tranh thủ đem niềm vui cho y, mà hao tổn tâm cơ, vung tiền như rác.




“Đồ ngốc, vui vẻ là phải cười, không phải khóc.” Dạ Lăng Vân vuốt ve sườn mặt Cố Tử Tình, thanh âm ôn hòa như có thể chết chìm người.



Ngay sau đó, đem đầu vặn về hướng phía cung trang nữ tử, trong một giây đồng hồ sắc mặt liền biến đổi, âm thanh trầm hạ lạnh lùng nói ra: “Đồ thực vừa lòng, ngươi lui ra đi.”



Cung trang nữ tử cuối cùng có kiến thức cái gì gọi là đổi cá nhân đổi khuôn mặt, xấu hổ trừu trừu khóe miệng, cúi đầu xuống thấp, khom người bước nhanh lui ra ngoài.



Hàng năm trà trộn tại hội trường này, ít nhất ánh mắt vẫn phải hiểu, lúc này lại quấy rầy khách quý nói chuyện yêu đương, nói không chừng đêm nay trên đường về nhà, nàng liền sẽ bị vô thanh vô tức bị chết!



Mà bên này Cố Tử Tình, cầm tử ngọc đỉnh kia yêu thích không buông tay, không ngừng vuốt ve, quay cuồng, làm Dạ Lăng Vân một bên đều vì việc này mà ghen ghét.



Một phen đem tử ngọc đỉnh kia đoạt lại, thu hồi vào giới tử trong không gian của mình, mặt Dạ Lăng Vân trầm hạ, tức giận nói: “Tử Tình giới tử không gian còn chưa có luyện chế ra, tử ngọc đỉnh này ta trước liền giúp ngươi thu giữ.”




Bảo bối trong tay chợt biến mất không thấy, trên mặt Cố Tử Tình ngẩn ngơ, rất là ai oán nhìn về phía Dạ Lăng Vân với vẻ mặt khó chịu, bất đắc dĩ thở dài một hơi.



Ngay sau đó, Cố Tử Tình hơi hơi nghiêng nghiêng đầu, đem đầu thử tính dựa vào trên vai của Dạ Lăng Vân, khóe miệng giơ lên một mạt ý cười thỏa mãn.



Dạ Lăng Vân một trương xụ mặt nháy mắt vui vẻ, cường thế ôm vòng eo Cố Tử Tình, vùi đầu vào Cố Tử Tình phát gian, si say thầm ngửi một ngụm.



Đây là thê hắn, nho nhã hào phóng lại tâm tư tỉ mỉ.



Thanh Phong Lang ấu tể vẫn luôn oa ở trên đùi Cố Tử Tình, thấy một màn như vậy, hơi hơi lắc lắc đầu, muốn tiến lên xem náo nhiệt lại không dám, vẫy vẫy cái đuôi, ủy khuất ngao ô một tiếng.



Mãi cho đến khi đấu giá hội kết thúc, Dạ Lăng Vân đều không có ra tay nữa, tu sĩ hội trường tốp năm tốp ba kết bạn rời đi, chờ sau khi cung trang nữ tử thu linh thạch từ Dạ Lăng Vân, hắn mang mặt nạ lên cho Cố Tử Tình rồi đi ra khỏi phòng.



Thanh Phong Lang ấu tể bị bỏ quên chỉ có thể ánh mắt trông mong đi theo sau mông Cố Tử Tình, thường thường cầm lông xù xù đầu cọ cọ Cố Tử Tình cũng không tính hai chân nhanh nhẹn, biểu thị công khai một chút là chính mình còn tồn tại.



Một nhà ba người đảo qua cũng coi như là hoà thuận vui vẻ, thẳng đến khi một mạt thân ảnh màu lam nhạt đột ngột đứng dậy, ngăn cản đường đi Dạ Lăng Vân.



“Vị công tử này, ta là Cố Ninh, thiếu chủ tương lai của Ngự Kiếm Cung, có thể may mắn kết giao một phen không?”



Cố Ninh mở ra hai tay, công khai chắn ở trước người Dạ Lăng Vân, hơi hơi nâng cằm lên, vẻ mặt kiêu căng nói.



Dạ Lăng Vân nghe xong, con ngươi có lệ khí chợt lóe qua, ngay sau đó, trực tiếp không chút khách khí xuất khẩu nói: “Cút ngay.”



Nghe được lời này, mặt Cố Ninh tức khắc trở nên một trận xanh một trận trắng, hắn từ khi vào Ngự Kiếm Cung, từ trước đến nay đều là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, khi nào chịu lạnh nhạt như vậy.



Cố Ninh vươn ra ngón tay, chỉ vào đầu Dạ Lăng Vân, thẹn quá thành giận quát lớn nói: “Ngươi sao lại nói thế? Ngươi có biết ta là ai? Dám đối ta bất kính như vậy?”



Dạ Lăng Vân lười với phản ứng của kẻ điên gặp người liền cắn này, vẻ mặt châm chọc ra tiếng nói: “Ngươi là người nào? Ngươi vừa rồi không phải nói sao? Thiếu chủ phu nhân tương lai của Ngự Kiếm Cung, thật là ngưỡng mộ ngưỡng mộ, xem ngươi cùng vị đạo hữu bên cạnh này cử chỉ thân mật như vậy, tức là vị đạo hữu này chính thiếu chủ của Ngự Kiếm Cung?”



Dạ Lăng Vân nói, liền đem tầm mắt hướng trên người Bạch Mạnh Quân.



Nghe được lời này, sắc mặt Cố Ninh càng là khó có thể coi, Bạch Mạnh Quân cũng là vẻ mặt tái sắc.