Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trọng Sinh Chi Văn Hào Quật Khởi

Chương 48: Lại muốn đọc sách




Chương 48: Lại muốn đọc sách

Hắn tuy biết rằng ở phương Tây, nữ giới thường có vóc dáng cao, nhưng Isabel lão sư này lại cao đến mức có phần hơi quá, trong khi hắn cao 1m83, chỉ thấp hơn nửa cái đầu của nàng. Mặc dù có ăn mặc và giày cao gót, nhưng ít nhất Isabel cũng phải cao khoảng 1m72.

Lúc này, Trương Thừa Di giới thiệu Hoắc Diệu Văn bên cạnh, hướng về phía giáo sư Luke nói:

“Luke giáo sư, vị này là đệ tử của tôi, đồng thời cũng là lão sư triết học mới nhận ở Đại học Hồng Kông. Dĩ nhiên, hắn hiện giờ vẫn đang trong thời gian thử việc, nhưng biểu hiện rất xuất sắc, đã đưa ra một lý luận triết học vô cùng có giá trị. Ta nghĩ chút nữa có thể để hắn giao lưu với ngài.”

Nghe thấy Trương lão sư nhắc đến mình, Hoắc Diệu Văn lập tức tỉnh táo lại, mỉm cười duỗi tay, dùng tiếng Anh nói:

“Chào giáo sư Luke, ta tên là Evan, rất vui được gặp ngài. Trước đây Trương lão sư luôn nhắc đến ngài, vị trí của ngài trong giới triết học và những bài viết của ngài. Ta rất thích bài 《 Thế Giới Này 》 của ngài.”

“Chào Evan, rất vui được gặp ngươi. Ta thực sự rất vui khi thấy có những người trẻ yêu thích triết học và sẵn sàng dấn thân vào nghành giáo dục Triết học. Triết học là một môn học vừa khó hiểu lại dễ hiểu, và cũng là một tri thức có thể để lại cho thế hệ sau những câu hỏi để họ tiếp tục suy ngẫm.”

Luke giáo sư khen ngợi rồi tiếp tục giới thiệu Isabel bên cạnh mình:

“Isabel cũng là một học trò của ta ở Đại học London, nàng rất thông minh, siêng năng và yêu thích triết học. Ta tin tưởng rằng trong tương lai, giới triết học chắc chắn sẽ có một chỗ đứng dành cho nàng.”

“Ngươi hảo Mr trương, ngươi hảo Evan, ta là Anna Isabel, thật cao hứng nhìn thấy hai vị.” Isabel chủ động vươn tay cùng Trương lão sư còn có Hoắc Diệu Văn nắm tay.

Lúc này, hiệu trưởng lên tiếng:

“Tốt, tôi nghĩ mọi người đã làm quen rồi. Dù trường chúng ta chưa mở ngành Triết học, nhưng đã sớm có các khóa học Triết học. Khác với ngành Luật chưa có bất kỳ cơ sở nào, về mặt này ta nghĩ Trương lão sư hẳn là có kinh nghiệm. Sau này Trương lão sư và giáo sư Luke sẽ cùng nhau nỗ lực, hoàn thiện các giáo trình và tiêu chuẩn đánh giá môn Triết học, cũng như xây dựng các nội dung cần thiết.”

“Đương nhiên, không vấn đề gì.” Luke giáo sư gật đầu nói.



Trương Thừa Di cũng đồng tình: “Có thể.”

Sau khi mọi việc được giải quyết ổn thỏa, hiệu trưởng dẫn đầu cùng chủ nhiệm Hoàng rời đi. Hắn muốn đến chỗ thống đốc bên kia để thuyết minh một chút tình huống, rồi sau đó sẽ mời một số luật sư danh tiếng ở Hồng Kông tới trường làm lão sư danh dự hoặc giảng viên.

Chỉ dựa vào vài người được mời đến để giảng dạy khóa luật, thật khó để hoàn thành tổ chức một hệ thống học thuật.

Khi giáo sư Luke đang trò chuyện với Isabel ở một bên,

Hoắc Diệu Văn cũng nhìn về phía Trương lão sư, kinh ngạc nói:

“Lão sư, chỉ có bốn chúng ta sao? Tổ chức một khoa triết học sao?”

“Không biết hiệu trưởng đã an bài như thế nào, nhưng hiện tại có lẽ đúng là chỉ có chúng ta bốn người.” Trương Thừa Di nói.

“Không phải đâu.” Hoắc Diệu Văn nhăn mày lại.

Lúc này, Trương Thừa Di lại nói:

“Khi ta còn học triết ở Đại học Seattle Washington, có tổng cộng tám môn trong chương trình học: Luân lý học, Tôn giáo học, Mỹ học, Logic học, Nhân loại học, Tâm lý học, Quản lý triết học và Triết học hiện đại. Mà suốt bao năm qua, ta chỉ dạy hai môn là Quản lý triết học và Triết học hiện đại, vì vậy sắp tới, ngươi phải vội vàng học thêm.”

“Lão sư, ngươi là có ý tứ?” Hoắc Diệu Văn bỗng nhiên trong lòng có loại dự cảm không tốt.

“Nếu trường học muốn chia riêng triết học ra, thành lập một khoa có hệ thống triết học đầy đủ, thì chắc chắn không thể chỉ dạy học sinh mỗi Quản lý triết học và Triết học hiện đại. Do đó, trường sẽ mời thêm các lão sư khác dạy các môn còn lại. Còn ngươi, làm đệ tử của ta, ngoài việc phải nắm vững ít nhất các môn cơ bản, ít nhất cũng phải có kiến thức nền tảng.”



“Ta còn muốn học?” Hoắc Diệu Văn sửng sốt.

Trương Thừa Di cười nói:

“Đúng vậy, ta nghĩ khoa triết sẽ tuyển sinh chính thức vào năm tới. Còn hơn nửa năm nữa, Diệu Văn, ngươi phải đến đây đều đặn mỗi ngày để ta chỉ dẫn cho ngươi những môn còn lại.”

“A!~”

“Đừng có kêu nữa, nếu chỉ là môn tự chọn triết học, ngươi không gặp vấn đề gì, vì đó chỉ là một môn tự chọn. Hơn nữa, nếu chỉ dạy học sinh Triết học hiện đại và Quản lý triết học, thì cũng đủ rồi. Nhưng nếu tổ chức khoa triết, ngươi không cần học hết tất cả các môn, nhưng ít nhất cũng phải có nền tảng.”

Vừa nghe Trương lão sư nói như vậy, Hoắc Diệu Văn vẻ mặt buồn bực, lại muốn hắn một lần nữa đọc sách, thật sự là có điểm quá tra t·ấn người đi!! Nhưng hắn biết Trương lão sư là vì hắn tốt, hắn nghĩ, gật đầu đáp ứng nói:

“Hảo đi lão sư.”

Trương Thừa Di xem Hoắc Diệu Văn khổ sở thần sắc, cười cười nói:

“Ngoài ta ra, ngươi có thể tìm Isabel lão sư. Nàng từng tốt nghiệp hệ triết học của Đại học London và hiện giờ là giảng viên. Dù là về kiến thức hay phương pháp giảng dạy, ta nghĩ nàng sẽ thích hợp hơn để chỉ dẫn ngươi, vì kiến thức của ta đã không còn theo kịp thời đại nữa.”

Nói xong, Trương Thừa Di thở dài, nếu như 5 năm trước, khi Đại học Hong Kong mở khoa triết học, hắn có thể hy vọng được thăng chức. Nhưng giờ thì, hắn sắp phải nghỉ hưu rồi, không còn hy vọng gì nữa.

Hơn nữa, nhiều năm qua, Trương Thừa Di chỉ dạy Quản lý triết học và Triết học hiện đại, các môn học khác gần như đã quên hết. Ở Hồng Kông, số người học triết quá ít, không đủ chuyên môn để thành lập khoa triết học. Dù là về kiến thức hay các phương diện khác, rất khó có sự tiến bộ.

Với hắn, việc dạy một môn triết học tự chọn không phải vấn đề gì lớn. Dù sao môn tự chọn chỉ là một phần học tập, phần lớn học sinh lựa chọn vì điểm số, chứ ít ai chọn vì yêu thích môn học.



Nhưng nếu tổ chức một khoa triết học, thì hoàn toàn khác biệt.

Do đó, Trương Thừa Di rất muốn đệ tử của mình có thể học được những tri thức tốt nhất, để có tương lai tươi sáng hơn. Lần này, tổ chức khoa triết học có thể là một cơ hội tốt.

Hoắc Diệu Văn thực ra cũng đoán được lý do Trương lão sư muốn hắn học thêm là vì lo cho tương lai của hắn, nhưng hắn cũng có vài chục năm kinh nghiệm, không nhất thiết phải đi theo con đường của lão sư. Tuy nhiên, khi nhìn thấy vẻ mặt đầy kỳ vọng của Trương lão sư, Hoắc Diệu Văn đành gật đầu đồng ý, dù sao hiện tại ngoài việc viết tiểu thuyết và dạy học sinh, hắn vẫn còn khá nhiều thời gian rảnh, dành thêm chút thời gian cho việc học cũng không phải là một lựa chọn tồi.

Lúc này, giáo sư Luke bất chợt đi đến, cười nói:

“Mr. Trương, Evan, ta có một yêu cầu nhỏ, không biết hai vị có thể giúp đỡ không?”

“Dĩ nhiên, ngươi nói đi.” Trương lão sư gật đầu.

“Ta mới tới Hong Kong, không quen thuộc lắm với trường học và các khu vực xung quanh. Lúc đầu định cùng Isabel tham quan trường, nhưng ta b·ị đ·au đầu, gần đây cơn đau tái phát, nên phải về ký túc xá nghỉ ngơi. Ta đã nói chuyện với Isabel vài câu, nàng rất muốn tham quan một vài nơi ở Hồng Kông. Không biết hai vị có thể giúp nàng đi tham quan một chút không?”

Trương lão sư nhìn Hoắc Diệu Văn, nhếch miệng cười rồi nói với giáo sư Luke:

“Không thành vấn đề, nhưng ta còn hai tiết học, nên Evan sẽ dẫn Isabel lão sư đi tham quan.”

Giáo sư Luke nghe vậy, quay đầu nhìn Isabel, thấy nàng gật đầu lịch sự, hắn nói: “Được rồi.”

Anna Isabel giơ tay, mỉm cười nhìn Hoắc Diệu Văn:

“Evan lão sư, làm phiền ngươi rồi.”

Hoắc Diệu Văn theo phản xạ giơ tay và bắt tay nàng:

“Không phiền toái gì đâu, ta rất vui khi được dẫn ngươi tham quan trường học.”

( tấu chương xong )