Chương 42: Mỗi Lầu Một Con Phượng
Sau khi Hoắc Diệu Văn nhận được hơn 7.000 khối tiền nhuận bút từ tòa soạn báo, hắn bước ra ngoài, nhìn ánh nắng rực rỡ mà cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm. Khoảng cách đến mục tiêu mua nhà lại gần thêm một bước!
Đi dọc trên đường, hắn nhìn đồng hồ, đã hơn hai giờ chiều. Hoắc Diệu Văn xoa cái bụng đã hơi khô quắt. Sáng nay hắn chỉ ăn chút gì đó, còn buổi trưa vì vội đi đường mà chưa kịp ăn.
Hắn nhìn quanh những cửa hàng bên đường. Khi thấy một quán bán canh, Hoắc Diệu Văn liền nhanh chân bước tới, định vào ăn gì đó lót dạ.
Còn không đợi Hoắc Diệu Văn vào cửa, liền nghe phía sau có người cao giọng hô:
“Diệu Văn ca!”
Không cần quay đầu lại xem, Hoắc Diệu Văn liền đoán được ai kêu chính mình.
Nhìn người vừa đến, vẻ ngoài phong trần, quần áo lấm lem bụi bặm, tóc cũng dính đầy tro, Hoắc Diệu Văn tò mò hỏi:
“Minh Tử, sao ngươi lại ở đây?”
Minh Tử nhếch miệng cười nói:
“Ta theo sư phụ đến đây làm trang trí nội thất.”
Hoắc Diệu Văn liếc nhìn ra phía sau Minh Tử, thấy một người đàn ông lớn tuổi, tầm hơn 50, cũng lấm lem bụi bặm như hắn. Hoắc Diệu Văn đoán người đó chắc là sư phụ của Minh Tử.
“Nga, xong việc rồi hả?”
“Ân, đã hoàn thành. Mấy ngày gần đây bọn ta đều tăng tốc để hoàn thành sớm.”
“Người đứng đằng kia là sư phụ của ngươi đúng không?” Hoắc Diệu Văn nhìn ông lão phía xa và hỏi.
Minh Tử gật đầu:
“Là, chúng ta vừa tan ca, đang định ra ngoài tìm gì đó ăn.”
“Vừa hay, ta cũng chưa ăn, định vào quán này ăn đây. Ngươi mời sư phụ của ngươi cùng vào đi.”
Minh Tử sờ cái ót khờ khạo cười nói:
“Không cần đâu, Diệu Văn ca. Ta với sư phụ ăn mì gánh bên đường là được rồi.”
“Ta là mời ngươi sư phụ ăn, lại không phải đơn độc mời riêng ngươi ăn!”
Hoắc Diệu Văn vỗ vỗ Minh Tử cái trán, tức giận nói:
“Nhanh lên, đi gọi sư phụ ngươi vào đây!”
“Hảo, ta nghe lời Diệu Văn ca!” Biết rõ huynh đệ mình tính cách, Minh Tử không dám chần chừ, lập tức chạy đi gọi sư phụ.
Chẳng mấy chốc, Minh Tử đã dẫn sư phụ của mình đến.
“Diệu Văn ca, đây là sư phụ của ta, Trần sư phụ.” Minh Tử chủ động giới thiệu nói.
Trần sư phó lắp bắp nói: “Ngươi hảo, ngươi hảo.”
Hoắc Diệu Văn nhìn Trần sư phó với làn da ngăm đen, không rõ hắn có đang ngượng ngùng hay không, nhưng nghĩ cũng có chút bối rối, nên Hoắc Diệu Văn chủ động cười nói:
“Trần sư phó, ta là ca ca của Minh Tử. Đa tạ ngài trong thời gian qua đã chăm sóc Minh Tử. Thằng nhóc này từ nhỏ đã nghịch ngợm, nên nếu sau này có gì làm ngài phiền lòng, xin coi nó như đứa nhóc, đừng để bụng trong lòng. Nếu nó thật sự làm ngài bực mình, đánh vài cái cũng không sao.”
Trần sư phó ban đầu thấy Hoắc Diệu Văn có vẻ trí thức, ăn mặc lịch sự, nên còn e dè ngại ngùng khi nói chuyện. Nhưng nghe hắn nói như vậy, cũng là nhếch miệng cười nói:
“Minh Tử rất thông minh, học cái gì cũng nhanh. Hơn nữa, làm việc chịu khó, đến bây giờ vẫn chưa làm ta tức giận về chuyện gì cả.”
“Đúng vậy Diệu Văn ca, ta cũng không chọc sư phụ tức giận!” Minh Tử bên cạnh hừ nói.
“Hiện tại chưa chọc không có nghĩa sau này không làm sư phụ giận.” Hoắc Diệu Văn trừng mắt nhìn liếc mắt một cái Minh Tử, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Trần sư phó nói:
“Hôm nay đúng dịp, để ta mời Trần sư phó một bữa cơm đơn giản để đa tạ ngài đã chăm sóc Minh Tử.”
“Không, không cần đâu. Ta ăn rồi.” Trần sư phó vẫn còn ngại ngùng, không muốn cùng Hoắc Diệu Văn ăn chung.
Minh Tử vội vàng nói: “Sư phó, chúng ta……”
Hoắc Diệu Văn lại trừng mắt nhìn liếc mắt một cái Minh Tử, làm hắn không dám lại lắm miệng, liền tiếp tục nói:
“Một bữa cơm đơn giản thôi mà, cứ ăn nhẹ chút là được.”
Thấy Hoắc Diệu Văn nhiệt tình mời, Trần sư phó ngại từ chối nữa, đành gật đầu đồng ý.
Ba người bước vào quán canh, Hoắc Diệu Văn gọi chủ quán lại, đặt vài món xào đơn giản, thêm ba bát canh xương. Hắn nhìn qua thực đơn thấy không có món nào đặc biệt, nên quay sang hỏi Trần sư phó:
“Trần sư phó, ngài có muốn uống chút rượu không?”
“Không cần, không cần, đủ rồi.” Trần sư phó vội vàng xua tay.
Thấy hắn kiên quyết, Hoắc Diệu Văn cũng không ép, trả lại thực đơn cho chủ quán và nhờ họ mang đồ ăn lên nhanh.
Minh Tử thì hơi thèm rượu. Gần đây, khi theo Trần sư phó làm việc, cậu cũng từng được uống chút rượu. Không biết có phải là tửu lượng trời sinh không, mà Minh Tử uống khá được. Tuy nhiên, thấy sư phụ và Hoắc Diệu Văn không uống, hắn cũng đành nhịn, chỉ lặng lẽ đợi đồ ăn được mang lên.
Bữa cơm diễn ra nhanh chóng, chủ yếu vì Trần sư phó quá rụt rè, ăn rất nhanh. Chưa đợi Hoắc Diệu Văn và Minh Tử ăn xong, hắn đã đứng dậy xin phép rời đi vì có việc.
Thấy vậy, Hoắc Diệu Văn đành đứng lên tiễn Trần sư phó ra ngoài.
Minh Tử một bên ăn canh một bên nói:
“Diệu Văn ca, sư phụ ta tính cách là vậy đấy. Lần này ta và sư phụ đến nhà người ta trang trí. Chủ nhà cũng là một người giống ngươi, nhìn rất lịch sự, phong nhã. Sư phụ hắn cùng người ta nói chuyện đều có chút nói lắp, vẫn là ta cùng chủ nhà thảo luận như thế nào trang trí.”
“Ngươi rất lợi hại a!” Hoắc Diệu Văn vỗ nhẹ một chút Minh Tử bả vai, nói:
“Ăn nhanh lên, chúng ta về chung.”
“Nga.” Minh Tử nghe vậy, vội cầm chén canh xương hầm uống một hơi.
Ăn xong, Hoắc Diệu Văn đi thanh toán rồi cùng Minh Tử ra khỏi quán.
Đi được một lúc, khi đến ngã tư chờ xe buýt, Hoắc Diệu Văn bỗng chú ý đến mấy ô cửa sổ đối diện có vẻ kỳ lạ. Ngẩng đầu nhìn, hắn nhìn thấy tòa nhà cao mười mấy tầng, gần như mỗi tầng đều có một ô cửa sổ sơn màu xanh lục.
Theo bản năng, hắn hỏi Minh Tử bên cạnh:
“Minh Tử, mấy căn nhà đó có phải đang sửa sang lại không? Sao cửa sổ lại sơn màu xanh lục hết thế?”
Nghe vậy, Minh Tử ngẩng lên nhìn thoáng qua, bỗng nhiên nhếch miệng cười nói:
“Hì hì hì… Diệu Văn ca, ngươi không biết à?”
Hoắc Diệu Văn khó hiểu nói: “Biết cái gì?”
Minh Tử cười xấu xa nói: “Những chỗ đó đều là Phượng tỷ a!”
Hoắc Diệu Văn sửng sốt, Phượng tỷ? Ta còn Phù Dung tỷ tỷ đâu!
Thấy Hoắc Diệu Văn vẫn đầy vẻ thắc mắc, Minh Tử tỏ vẻ kinh ngạc:
“Diệu Văn ca ngươi thật không biết đây là địa phương nào a? Tòa nhà chúng ta ở tuy không có, nhưng ở Vân Sơn phòng thôn cũng có nhiều Phượng tỷ lắm a!”
“Có chuyện nói thẳng!” Hoắc Diệu Văn gõ nhẹ vào đầu Minh Tử. Tên nhóc này dạo này khôn ranh hẳn ra.
Minh Tử thấy Diệu Văn không hiểu thật, liếc quanh một lượt để chắc không ai nghe lén, rồi mới ghé sát lại nói nhỏ:
“Phượng tỷ chính là… làm gái nha!”
“Ở trong mấy tòa nhà này á?”
Nghe Minh Tử nói, Hoắc Diệu Văn lập tức hiểu ra “Phượng tỷ” nghĩa là gì. Nhưng hắn không ngờ rằng ở mấy khu chung cư này cũng có chuyện như vậy. Nhìn lên lần nữa, hắn thấy gần như mỗi tầng đều có một ô cửa sổ sơn màu xanh lục.
“Phượng tỷ ở ngay trong mấy tòa nhà đó?”
Minh Tử ra vẻ lão luyện, cười nói:
“Mỗi tầng một phượng là chuyện bình thường mà, khu này đông người, nên nhiều như vậy cũng chẳng lạ. Nhưng chỗ này vẫn chưa là gì đâu. Ta nghe nói ở Loan Tử Tạ Phỉ, cả khu phố ấy toàn là mấy ô cửa sổ sơn xanh như thế này.”
Thời kỳ thập niên 60 ở Hồng Kông, thuật ngữ “Mỗi tầng một phượng” hay “Phượng Lâu” thường dùng để chỉ những căn có cửa sổ sơn xanh lục thường được gọi là “Lục Cửa Sổ Kỹ Trại”. Đó là cách các kỹ nữ thời đó sử dụng để thu hút khách làng chơi, bằng cách sơn cửa sổ gần mặt đường thành màu xanh lục nhằm ngầm thông báo dịch vụ đến với khách.
Loại “Phượng Lâu” này thường tập trung ở các khu vực như Loan Tử Tạ Phỉ, nơi được các tay già đời trong chốn phong nguyệt đặc biệt yêu thích. Vì vậy, không hề quá khi nói nơi này danh xứng với thực “Trong thành Phượng Lâu, khắp nơi hoa nở.”
Sau khi nghe Minh Tử giải thích, Hoắc Diệu Văn mới nhớ lại rằng trước đây mình từng thấy cảnh tương tự trong các bộ phim Hồng Kông. Hắn nhìn thoáng qua Minh Tử đang tỏ vẻ đắc ý bên cạnh, liền vỗ đầu hắn nói:
“Khá lắm Minh Tử, cả chuyện này mà ngươi cũng biết!”
“Tất nhiên rồi, dù sao ta cũng từng đến chơi mà!” Minh Tử nhếch miệng đắc ý nói.
“Chơi qua?” Hoắc Diệu Văn hiểu hắn đã từng trải nghiệm những chuyện này, nhưng vẫn cố tình trêu chọc nói:
“Minh Tử, muốn hay không ta nói với phụ thân ngươi, ngươi đi tìm Phượng tỷ chơi a.”
“Ta nhưng không có a Diệu Văn ca!” Minh Tử liên tục xua tay nói:
“Ta chỉ nghe người khác nói thôi, chứ chưa từng đi tìm Phượng tỷ bao giờ!”
Nhìn vẻ mặt hoảng loạn của Minh Tử, Hoắc Diệu Văn ha ha cười nói:
“Được rồi, ta biết, xe tới, chúng ta trở về đi.”
“Diệu Văn ca ta thật sự không có đi đi tìm Phượng tỷ a, đừng nói với phụ thân ta a!”
“Xem ngươi cư xử thế nào đã.”
PS1: Tóm tắt thoáng qua về bối cảnh trong truyện:
Thập niên 1960 ở Hồng Kông là thời kỳ mà đất nước này phát triển nhanh chóng về kinh tế, nhưng vẫn còn tồn tại những vấn đề xã hội như nghèo đói, bất bình đẳng và tình trạng t·ham n·hũng. Các khu kỹ viện tồn tại như một phần không chính thức của đời sống xã hội.Trong giai đoạn này, một số khu vực kỹ viện được chính quyền bán chính thức thừa nhận, hoạt động công khai dưới sự kiểm soát của các tổ chức xã hội đen như Hội Tam Hoàng. Vào cuối thập niên 1960 và đầu 1970, với sự can thiệp mạnh mẽ từ chính quyền Hong Kong, nhiều khu vực kỹ viện bị đóng cửa trong nỗ lực cải thiện hình ảnh và đời sống đô thị.
Nói một chút về Lục Cửa Sổ Kỹ Trại:
Đây là một kỹ viện nổi tiếng, được đặt tên theo hình ảnh sáu cửa sổ ở mặt tiền tòa nhà, nơi các cô gái m·ại d·âm xuất hiện để chào mời khách. Hoạt động trong khu vực lao động nghèo hoặc các khu phố bị cô lập, nơi dễ dàng tránh được sự chú ý của công chúng và nhà cầm quyền. Mô hình kinh doanh của Lục Cửa Sổ Kỹ Trại không chỉ phục vụ những người lao động nghèo mà còn cả tầng lớp trung lưu đang tìm kiếm giải trí.
Nói một chút về Phượng Lâu:
Phượng Lâu là một kỹ viện sang trọng hơn, phục vụ cho tầng lớp thượng lưu hoặc những người giàu có. Được biết đến với kiến trúc đẹp mắt, gợi cảm hứng từ văn hóa truyền thống Trung Quốc. Nhiều khách hàng là thương nhân, quan chức hoặc những người có địa vị cao trong xã hội. Các cô gái làm việc tại đây thường được chọn lựa khắt khe về ngoại hình, kỹ năng và khả năng giao tiếp.
PS2: Cầu đề cử phiếu, cầu cất chứa, cầu đầu tư, các loại cầu……
Cảm tạ mọi người đầu phiếu cùng duy trì, cảm tạ cảm tạ.