Trọng Sinh Chi Tra Thụ

Chương 126




Bạch Bân và Đinh Hạo muốn đi xử lý chuyện Trịnh Điền trước, nghĩ đến xe kia của Đinh Viễn Biên có tận ba người, liền đưa cho Đinh Viễn Biên một chìa khóa căn hộ khác, là nơi Đinh Hạo mới mua gần đây, cách khu đại học không xa, hơn nữa khá rộng rãi có thể ở được nhiều người.

Đinh Viễn Biên có chút mất mặt với cái tát sai lầm vừa rồi của mình, lúc Bạch Bân đưa cho anh chìa khóa để anh đi trước tuy rằng sắc mặt không tốt lắm, nhưng cũng không nói gì. Bạch Bân do ông Bạch một tay dạy dỗ, phương thức xử lý vấn đề không hề kém so với anh, Đinh Viễn Biên quyết định về nghe một chút xem lần này bọn nó muốn ‘giải thích’ cái gì.

Trương Mông ở trong xe không biết như thế nào lại cãi cọ với Đinh Hoằng, bắt đầu là tranh luận nho nhỏ, cuối cùng cũng bất chấp Đinh Viễn Biên đang lái xe phía trước nghe được, rầy la Đinh Hoằng một câu ‘xen vào việc của người khác’.

Đinh Viễn Biên gặp chuyện của Đinh Hạo khiến cho trong lòng luôn nóng nảy bất an, nghe một câu vô tâm vô phế của Trương Mông giống như bị hắt thẳng cho một chậu nước lạnh, chỉ thiếu điều bốc khói, không còn tính nhẫn nại với đứa cháu này nữa, nghiêm mặt giáo huấn ngay tại chỗ: “Trương Mông! Con có muốn đọc sách ở thành phố A không? Không muốn thì cút đi! Chú đã nói với con, lúc trước chú có thể đưa con đến trường bên này, cũng có thể ném con trở về!”

Trương Mông lui sâu vào ghế sau, ngậm miệng không nói gì nữa.

Đinh Hoằng lần đầu tiên nghe thấy chuyện này của Trương Mông, nhưng ngẫm lại trước kia cô ấy toàn ăn chơi nhảy múa, thành tích ấy ngay cả vào trung cấp cũng chỉ miễn cưỡng, nghĩ vậy, không khỏi lại liếc sang nhìn một cái.

Trương Mông tự cao, lại thích khoe khoang, lúc trước còn có thể ra vẻ ngoan ngoãn giỏi giang đến trường học tập, lần này bị Đinh Viễn Biên vạch trần thẳng ra như vậy khiến mất sạch toàn bộ mặt mũi, không còn khí lực đi nói Đinh Hoằng nữa. Cô rất lo lắng, sợ Đinh Viễn Biên về nói với nhà mình, mẹ cô khi dạy dỗ con cái chưa bao giờ lưu tình.

Đinh Viễn Biên mang theo hai người Trương Mông và Đinh Hoằng cùng trở về, Bạch Bân bên kia cũng đưa Trịnh Điền tới bệnh viện. Vì tình huống của Trịnh Điền là đặc thù, Bạch Bân trực tiếp mang đến bệnh viện quân y, ông Bạch tại thành phố A đa phần vẫn quan hệ tốt tới bộ đội, phương tiện chữa bệnh ở đây rất tiên tiến, điều kiện giữ bí mật cũng tốt.

Áo gió của Bạch Bân hoàn toàn bị hỏng, không thèm liếc mắt một cái trực tiếp ném thẳng vào thùng rác, thực ra nếu có thể, Bạch Bân rất muốn ném bỏ tất cả quần áo trên người.

Đinh Hạo đi mua chút rượu cồn y tế và thuốc giảm sưng về, thừa dịp chờ chữa trị gấp bên ngoài mà tiêu độc bôi thuốc cho Bạch Bân. Vết bàn tay trên mặt Bạch Bân đã tan bớt, nhưng chỗ tụ máu gần khóe miệng xanh tím rõ ràng, bàn tay bôi thuốc của Đinh Hạo run rẩy, sợ ấn mạnh làm đau chạm đến miệng vết thương.

Bạch Bân chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, Đinh Hạo bôi thuốc cho anh xong liền hào phóng cởi áo khoác mình ra cho hai người cùng khoác, thời tiết nửa đêm hơi lạnh, thân thể Bạch Bân cứng ngắc, đẩy Đinh Hạo ra: “Không cần đâu.”

Đinh Hạo nhìn Bạch Bân vẻ mặt miễn cưỡng nhẫn nại liền biết anh đang suy nghĩ gì, tính khiết phích của vị này lại phát tác, lúc trước với áo cậu thì không có vấn đề, giờ đổi thành áo người khác liền cả người khó chịu. Đinh Hạo nghĩ nghĩ: “Lần trước hình như em có để một chiếc áo khoác trong xe, nếu không anh ra đó lấy đi?”

Bạch Bân nhíu mày, trên xe thật sự có một chiếc áo của Đinh Hạo, nhưng hôm qua anh tiện đường đã đưa tới tiệm giặt là: “Anh đem đi giặt rồi.”

Đinh Hạo bật cười: “Anh xem, quá chịu khó cũng không tốt đúng không?” Nhìn nhìn đồng hồ Bạch Bân, đã hơn mười hai giờ, tối hôm nay có lẽ người một nhà ai cũng không có tâm tình ngủ, về trễ hơn chút nữa cũng không sao: “Đợi lát nữa chúng ta về nhà thay quần áo rồi lấy thêm mấy cái chăn qua đó nhé? Đồ đạc bên kia không đầy đủ.”

Bạch Bân gật đầu đáp ứng, nhìn Đinh Hạo ngáp, kéo cậu lại tựa vào vai mình ngủ một lát. Đinh Hạo nghiêng đầu dựa vào vai anh, vừa nhướng mắt lên liền thấy vết thương trên mặt Bạch Bân: “Còn đau không?”

Bạch Bân cầm tay cậu, truyền cho nhau độ ấm, không hề thấy lạnh: “Không đau.”

Đinh Hạo siết chặt tay anh, ánh mắt rũ xuống: “Lúc về nói với ba em đi.”

Bạch Bân cúi đầu hôn lên mặt cậu. Đinh Hạo có lẽ đã coi như lợn chết không sợ nước sôi, cậu ngay cả Đinh Viễn Biên còn không sợ thì sợ cái gì nữa?! Trực tiếp ngẩng đầu lên hôn lại Bạch Bân, lá gan cậu lớn hơn nữa, không thèm xem có ai nhìn không, trực tiếp gặm cắn miệng Bạch Bân.

Hai người nhỏ giọng thương lượng nửa ngày, không hề thấy mệt. Đinh Hạo nghe Bạch Bân phân tích tỉ mỉ, cậu cảm thấy Đinh Viễn Biên không đồng ý cũng không được, nhưng xuất phát từ chủ nghĩa thực dụng vẫn đề nghị Bạch Bân tăng thêm vài yếu tố, trong đó chính là phần kim ngạch bất động sản hiện tại của Đinh Hạo. Đinh Hạo cảm thấy cần phải nói rõ ràng với Đinh Viễn Biên cậu đã là người trưởng thành, hoàn toàn có thể độc lập, nói cách khác chính là, con không sợ chế tài kinh tế gì đó, ba không uy hiếp được con đâu.

Bạch Bân bên này cũng tinh thần tỉnh táo, một lần nữa sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, quyết định trực tiếp ngả bài với Đinh Viễn Biên, dù sao anh nhất định phải mang theo Đinh Hạo bên người, đừng nói tốt nghiệp đại học, cho dù công tác về sau cũng đã tính toán cho Đinh Hạo, tuyệt đối không để em ấy cách mình quá xa.

Bên này tính toán gần như xong xuôi, bác sĩ bên kia cũng đi ra. Tình huống của Trịnh Điền không nguy hiểm lắm, chỉ là đầu bị vỡ, mất máu quá nhiều, hơn nữa bị kinh hách, lúc này đang băng lại vết thương. Bác sĩ thấy là Bạch Bân đưa tới nên cũng đặc biệt chú ý: “Về vết thương trên đầu bệnh nhân, chúng tôi đề nghị lưu lại viện quan sát hai ngày, ngày mai sẽ làm kiểm tra cẩn thận lại một lần nữa.”

Bạch Bân cảm ơn bác sĩ, tự mình bước vào nói chuyện với Trịnh Điền một lát. Trịnh Điền và Bạch Bân không cùng một cấp bậc, nguyên bản còn ủy khuất náo loạn kêu lớn muốn trả thù, vài câu đã bị Bạch Bân chặn nghẹn họng.

Trịnh Điền xảy ra chuyện tại loại nơi như quán bar này vốn đã không minh bạch, trong nhà sẽ không giúp hắn tìm lại công bằng nhiều, nếu để ông Trịnh biết được còn bị mắng một trận, hơn nữa hắn thật sự sợ Lý Thịnh Đông, không chỉ vì tấm ảnh trong tay tên kia, bây giờ chỉ cần nhớ tới đôi mắt tam giác hơi cúi ấy đã khiến hắn sợ run… Trịnh Điền mặt trắng bệch như tấm băng trên đầu, cúi đầu im lặng không lên tiếng, hắn biết đau đớn hôm nay phải nín nhịn.

Bạch Bân nhìn hắn như vậy không nói thêm gì nữa, đúng mức thôi, chỉ cần Trịnh Điền thức thời không truy cứu chuyện này là đủ rồi: “Cậu có thể nghỉ ngơi ở đây vài ngày, dù sao cũng là bạn tôi đả thương cậu, tiền thuốc men tôi sẽ chịu.”

Trịnh Điền bị xử lý, bây giờ đã thành thật hơn không ít, nghe Bạch Bân nói vậy cũng gật đầu: “Tôi có thể không nói ra, các cậu phải trả ảnh chụp lại cho tôi.”

Đinh Hạo ở bên cạnh vẫn nghe, thấy Trịnh Điền cúi đầu còn đảo đảo mắt ở kia, trong lòng tức giận: “Trả lại cậu? Cậu hiện tại có tư cách gì nói điều kiện, hả? Tôi bảo này Trịnh Điền, đầu cậu bị vậy còn chưa thanh tỉnh sao? Như vậy nói rõ ra nhé, trả lại cho cậu là không có khả năng, cậu cứ thành thành thật thật đừng mồm mép bịt người, chúng tôi chắc chắn sẽ không công khai nó, nếu tôi còn nghe đôi câu vài lời nói tôi không hay ho nữa, dù thế nào, ảnh chụp của cậu cứ chờ công bố khắp mọi nơi đi!”

Sắc mặt Trịnh Điền từ trắng chuyển sang xanh mét, môi run run: “Cậu, sao cậu có thể như vậy…. Tôi không nói, nhưng sao quản được người khác không nói chứ.”

Đinh Hạo nhe răng nở nụ cười, răng nanh trắng noãn dưới ánh đèn đặc biệt sáng rọi: “Xin lỗi, tôi mặc kệ lý do, chỉ nhìn kết quả, cậu tốt nhất cầu nguyện không ai nói gì, nếu không…”

Trịnh Điền nghe rõ, đây là quyết tâm đổ lên đầu mình, hiện giờ cũng không còn đường lui khác, chỉ có thể cứng đờ gật đầu: “Tôi… tận lực.”

Đinh Hạo cười như không cười nhìn hắn: “Được, tôi cũng ‘tận lực’ không công bố nó.”

Trịnh Điền cùng lắm chỉ là lưu manh chập chững, vẫn đang tiếp tục học hỏi, còn lâu mới có thể đạt cảnh giới cao thâm như Đinh Hạo, lập tức nhận thua: “…Tôi biết rồi.”

Hai người một người đóng vai phản diện một người diễn trò tức giận cứng mềm đều ra oai với Trịnh Điền, việc này đến đây coi như kết thúc.

Lại chạy về nhà tắm rửa đổi quần áo, chăn trong nhà không nhiều lắm, giữa đêm không có cửa hàng nào mở, chỉ đành vội vã cầm mấy cái thảm tới chỗ Đinh Viễn Biên.

Đinh Viễn Biên vẫn đang chờ các cậu, Trương Mông và Đinh Hoằng cũng chưa ngủ, bị Đinh Viễn Biên giáo huấn không nhẹ, đều cúi thấp đầu, chỉ là Trương Mông cúi đầu lau nước mắt, còn Đinh Hoằng là mệt rã rời đang ngủ gà ngủ gật, đầu dần dần cúi gục đi xuống, tiếng đóng cửa lúc Đinh Hạo đi vào khiến cậu giật nảy mình, dụi dụi mắt tiếp tục nghe Đinh Viễn Biên phát biểu.

Đinh Viễn Biên tức giận chủ yếu trút vào Trương Mông, đối tượng cả đêm dạy dỗ chính là cô nàng này, nhìn Trương Mông khóc nức nở thút tha thút thít trả lời, tức giận trong lòng cũng vơi bớt, ngoài miệng vẫn vô cùng nghiêm khcắ: “Được rồi, đi nghỉ ngơi đi! Khóc khóc khóc, khóc làm cái gì! Ngày mai cùng chú về nhà, chú không dạy dỗ được con, đừng ra ngoài làm mất mặt, về để ba mẹ con quản lại rồi nói sau!”

Mắt Trương Mông sưng húp, cô nhìn thấy Bạch Bân đi vào, sợ Đinh Viễn Biên tiếp tục giáo huấn nhắc lại chuyện cũ để Bạch Bân nghe thấy, lập tức đứng lên lau nước mắt, cúi đầu đi vào phòng. Trong tay Bạch Bân ôm mấy chiếc thảm, nhớ tới căn phòng bên kia không có chăn, thuận tay cho cô một cái.

Đinh Hạo cũng cầm một cái thảm đưa cho Đinh Hoằng, chỉ phòng đối diện phòng Trương Mông cho cậu: “Qua bên đó ngủ một lát đi, dùng cái này, nếu còn lạnh nữa thì mở điều hòa, điều khiển đặt ở ngăn kéo trên cùng tủ đầu giường.”

Đinh Hoằng ôm thảm liếc nhìn Đinh Viễn Biên, thấy Đinh Viễn Biên gật đầu, lúc này mới dám đi ngủ.

Đinh Viễn Biên từ lúc thấy Bạch Bân Đinh Hạo tiến vào đầu không ngừng phát đau, ngay cả Đinh Hạo muốn đi rót nước cho cũng từ chối: “Không cần nước. Người vừa rồi trên xe các con là ai? Đang làm gì?”

Đinh Hạo có chút câu nệ, cầm ấm nước trả lời: “Đó là con của Trịnh phó cục, hắn kết thù với người khác ở bên ngoài, đúng lúc chúng con gặp được liền đưa tới bệnh viện… Việc này ba đừng nói ra ngoài, hắn đặc biệt sĩ diện, lỡ bị truyền ra không chừng muốn nhảy lầu…”

Đinh Viễn Biên liếc mắt nhìn Bạch Bân, vị kia ngồi không chút sứt mẻ, biểu tình cũng không biến hóa, không hề nhìn ra có gì không thích hợp, Đinh Viễn Biên cũng từng nghe nói nhà họ Trịnh có mấy đứa nhỏ hư hỏng, liền không tiếp tục truy vấn nữa.

Đinh Hạo ban đầu còn chuẩn bị vài lời về chuyện của Trịnh Điền, nhưng thấy Đinh Viễn Biên không mở miệng hỏi, cũng chỉ đành im lặng ngồi cạnh Bạch Bân chờ ba mình tiếp tục nói chuyện.

Nếu là bình thường, Đinh Viễn Biên nhất định sẽ khen ngợi thái độ của hai người, nhưng hiện tại rất khó nói, Đinh Viễn Biên thậm chí còn cảm thấy hai đứa kia ngồi quá gần nhau, thử nhìn xem, còn sắp chạm tay vào nhau nữa, sô pha lớn như vậy còn không ngồi được, sao lại gần như vậy?

Đinh Viễn Biên quan sát một hồi, mở miệng: “Các con, bắt đầu từ khi nào?”

Bạch Bân dò đoán tâm lý Đinh Viễn Biên, cảm thấy không thể nói quá sớm, dùng chiến thuật đánh vào cảm tình Đinh Viễn Biên cũng không phải là lựa chọn sáng suốt: “Lúc vừa lên đại học.”

Đinh Hạo ở bên cạnh thích hợp gia nhập nói dối thiện ý: “Khi đó tất cả mọi người đều quen bạn gái, hai chúng con cũng thử thử… Khụ, rồi mới phát hiện không thể – tách ra.”

Đinh Viễn Biên cũng đoán gần gần như vậy, nhưng nghe hai người chính mồm nói ra vẫn có chút không thoải mái: “Chuyện của con và Lý Thịnh Đông lúc trước là như thế nào?”

Bạch Bân đang muốn mở miệng liền bị Đinh Hạo đoạt trước, Đinh Hạo hiểu ba mình hơn, lập tức đi theo hướng cửa hơi hé mở của Đinh Viễn Biên: “Ba, hồi trước Lý Thịnh Đông lén thích con nhưng không dám nói, hồi ấy lúc biết chuyện con và Bạch Bân liền đột nhiên thổ lộ, sống chết muốn theo đuổi con…”

Đinh Viễn Biên không ngốc, lập tức ‘hừ’ một tiếng: “Theo đuổi con? Dùng cách lột quần áo theo đuổi sao?”

Lúc này ngay cả Bạch Bân cũng quay sang nhìn Đinh Hạo. Đinh Hạo mặc kệ anh, biểu tình trên mặt vẫn vô cùng nghiêm túc: “Đúng vậy, ba không biết thôi, có khối người xằng bậy giống hắn, từ lúc con biết con thích con trai đã nghĩ tuyệt đối không thể cô phụ kỳ vọng của ba đối với con, nhất định phải chọn một người mình hiểu rõ, tìm con nhà trong sạch, hướng thiện,…”

Khóe miệng Đinh Viễn Biên co giật: “Con nếu sợ cô phụ kỳ vọng của ba, sao không đi tìm một cô gái hả?”

Đinh Hạo cắn chặt ra, ra chiêu quyết định: “Con, con không có cảm giác với con gái… Là trời sinh! Ba, con không thể hại con nhà người ta được, đúng không?”

Đinh Viễn Biên hạ giọng tức giận: “Vậy con phải đi hại Bạch Bân, hả?”

Lời nói của hai ba con nhà họ Đinh vượt ngoài dự đoán của Bạch Bân, từ nãy đến giờ anh không thể chen vào câu nào, nghe Đinh Viễn Biên hỏi như vậy, thật sự chân thành nói một câu: “Chú Đinh, không liên quan đâu ạ.”

Đinh Viễn Biên tức đến đỏ mắt, lúc này nghe Bạch Bân nói vậy càng tức anh hợp lực cùng Đinh Hạo chọc giận mình, trừng mắt nhìn Bạch Bân: “Tôi hỏi Đinh Hạo, không hỏi cậu!”

Đinh Hạo không chịu thua kém, lập tức cầm lấy tay Bạch Bân: “Ba, Bạch Bân nói chính là lời con muốn nói…”

Đinh Viễn Biên bị hai đứa kẻ xướng người họa làm cho đỏ mặt tía tai, cuối cùng cũng không quyết liệt tỏ thái độ gì, nhưng thật ra Bạch Bân trình bày cho Đinh Viễn Biên một phen, câu chữ hợp lý, trật tự rõ ràng, chuyện từ nhỏ đến lớn trình bày tỉ mỉ, là chuẩn bị cho cuộc sống bây giờ và tương lại, khiến Đinh Viễn Biên có chút hiểu được, hai người con trai là như vậy ở cùng nhau, ít ra so với Lý Thịnh Đông thì Bạch Bân này mạnh hơn nhiều lắm.

Ba người nói chuyện mất nửa buổi tối, chẳng bao lâu trời đã sáng, giữa trưa Đinh Viễn Biên còn có một hội nghị, không kịp nghỉ ngơi, chỉ rửa mặt cho tỉnh táo rồi chuẩn bị ra ngoài.

Bạch Bân đưa chìa khóa xe qua: “Chú Đinh, ở đây khá xa văn phòng, hay chú dùng cái này…”

Đinh Viễn Biên đẩy trả chìa khóa: “Không cần”, Nhìn Đinh Hạo đứng bên kia muốn tiễn mình lại không dám bước tới tiễn, có chút mềm lòng, nhân lúc đổi giày ở cửa, không quay đầu lại, mơ hồ không rõ nói một câu: “… Các con cũng nghỉ ngơi đi, nhớ phải ăn cơm.”