Trọng Sinh Chi Tra Thụ

Chương 123




Đinh Viễn Biên lần này tới hoàn toàn vì việc công, đi họp. Trùng hợp đụng phải Bạch Bân ở văn phòng, con người ta nhiệt tình tiếp đãi, hào hứng mời đi thăm quan xung quanh. Đinh Viễn Biên vốn không muốn đi, nhưng nơi Bạch Bân muốn dẫn tới chính là trường học của Đinh Hạo, anh vừa nghe liền động tâm, cứ như vậy đẩy tất cả hoạt động xuống buổi tối ngồi lên xe Bạch Bân.

Bạch Bân coi Đinh Viễn Biên như ba vợ mà tiếp đãi, trước tiên đưa Đinh Viễn Biên tới xem hoàn cảnh học tập của Đinh Hạo, dọc theo đường đi còn giải thích miêu tả những địa phương đặc sắc của đại học Z, cũng để ý nhận xét của Đinh Viễn Biên, cẩn thận gấp bội phần.

Đi thăm trường học xong, Bạch Bân gọi điện thoại cho Đinh Hạo để ba người cùng nhau ăn bữa cơm. Đinh Hạo chợt xảy ra chuyện, di động bên kia để Đinh Hoằng nhận lấy, anh lo lắng Đinh Viễn Biên chờ đợi sốt ruột, cũng nghĩ Đinh Hoằng không phải người ngoài, quyết định lái xe trực tiếp chở Đinh Viễn Biên đến khu đại học mới xây kia.

Bạch Bân bên này có hai chiếc xe, ông Bạch biết hiện tại anh rất bận rộn, cố ý an bài cho anh một chiếc xe đen chuyên dùng khi công tác, còn treo biển tổng cục thành phố A, lại sợ anh lo lắng Đinh Hạo ở nhà gặp chuyện nên cả hai xe đều trang bị hệ thống định vị đặc biệt, hai chiếc xe chỉ cần cách nhau không quá xa là có thể biết được địa điểm.

Bạch Bân tương đối yên tâm với Đinh Hoằng, đó là một đứa nhỏ thành thật, Đinh Hạo ở cùng cậu ấy chỉ đơn giản thường dạo loanh quanh khu vực đại học đến phố ăn vặt chơi đùa. Anh không nghĩ nhiều, trực tiếp tìm ra vị trí chiếc xe kia rồi lái thẳng đến. Bạch Bân còn sợ Đinh Viễn Biên hiểu lầm Đinh Hạo chạy ra ngoài chơi mất hứng, cố ý giúp giải thích: “Nội vừa gọi điện đến muốn Đinh Hạo đi thăm mấy người Đinh Hoằng nhiều hơn, chiều hôm nay không có tiết, Đinh Hạo nhất định đã chạy sang đó…”

Đinh Viễn Biên cũng tỏ vẻ hiểu được, trên mặt tươi cười: “Hạo Hạo đứa nhỏ này, chỉ nghe mỗi lời nội nó.”

Bạch Bân thấy tâm tình Đinh Viễn Biên không tồi, cũng thả lỏng cảnh giác, hùa theo nói chuyện: “Đúng vậy, rất hay liên hệ, chú Đinh cũng lâu lắm rồi không gặp Đinh Hoằng đúng không? Chúng ta đến khu đại học, rồi cùng mấy người Đinh Hoằng ăn một bữa cơm nhé.”

Đinh Viễn Biên vui mừng hài lòng gật đầu nói được.

Theo ý Bạch Bân, sau khi đưa Đinh Viễn Biên đi một vòng còn muốn để Đinh Viễn Biên không đăng kí khách sạn, đến chỗ anh và Đinh Hạo ở một đêm. Bạch Bân cảm thấy chuyện của anh và Đinh Hạo có lẽ đã có thể dần dần nói cho ba mẹ Đinh Hạo, gần gũi quan sát Đinh Viễn Biên chính là bước đầu tiên của kế hoạch.

Bạch Bân tán gẫu với Đinh Viễn Biên về rất nhiều thứ, anh ở trên đường kể lại một lượt hoàn cảnh cuộc sống của Đinh Hạo nơi đây, mơ hồ tiết lộ anh và Đinh Hạo cùng ở bên ngoài, căn hộ là do bên nhà họ Bạch chuẩn bị từ trước.

Đinh Viễn Biên biết sinh viên hiện giờ đều thích ở ngoài, để Bạch Bân chiếu cố Đinh Hạo anh ngược lại yên tâm hơn nhiều, đỡ phải lo Lý Thịnh Đông linh tinh đến quấy rầy Đinh Hạo, không mong gì hơn, còn cảm tạ Bạch Bân: “Có con nhìn nó chú an tâm!”

Bạch Bân trầm mặc, cuối cùng vẫn khách sáo từ chối vài câu: “Sao có thể, Đinh Hạo bình thường cũng chiếu cố con rất nhiều, con nên nói cảm ơn với chú Đinh mới đúng.”

Đinh Viễn Biên hết sức hài lòng với Bạch Bân khiêm tốn hữu lễ, nhiệt tình chu đáo. Đinh Viễn Biên vẫn luôn coi Bạch Bân như tấm gương cho Đinh Hạo, hiện giờ nhìn, Bạch Bân thực sự không thẹn với từ ‘tấm gương mẫu mực’ này.

Hai người nói chuyện nửa ngày, đã sắp đến nơi. Bạch Bân không quen thuộc khu thương mại cạnh đại học mới bên này lắm, vòng trái vòng phải vài lần, dần dần phát hiện có điểm không đúng.

Đinh Viễn Biên cũng nhận ra khung cảnh xung quanh rất khác biệt, trong màn đêm, nổi bật lên một loại bóng đèn màu rực rỡ ghi tên quán khiến Đinh Viễn Biên nhíu mày, nơi này không giống chỗ một đứa nhỏ ngoan nên tới.

Đèn đỏ ngã tư phía trước, Bạch Bân đi rất chậm, thử đề nghị với Đinh Viễn Biên: “Con biết có một quán cơm gia đình không tệ, ngay tại chỗ đường vừa đi ngang qua kia, không bằng chúng ta qua đó chờ, con gọi điện thoại bảo mấy người Đinh Hạo chạy đến…”

Sắc mặt Đinh Viễn Biên xanh mét, lúc mới đi anh không ngờ có thể đụng đến loại quán đèn đỏ mịt mờ này, hoàn toàn không đồng ý với lời nói của Bạch Bân: “Đừng vào đó! Cứ đi theo đường này đến chỗ bọn nó xem sao!” Anh thật sự muốn nhìn xem hai thằng nhóc kia đang làm cái chết tiệt gì ở đây.

Bạch Bân không còn cách nào khác, đành phải tiếp tục đánh tay lái đi về phía Đinh Hoằng.

Qua phố này liền thanh tịnh hơn một chút, nhưng phía đầu xe kia sáng rực một loại bóng đèn đỏ thẫm sắp xếp thành mảng lớn, khiến cả phố đều nhuốm một màu đỏ lóng lánh, sắc mặt Đinh Viễn Biên dưới ánh đèn đỏ nổi bật lại càng thêm xanh lét.

Chiếc xe còn lại của Bạch Bân đỗ ngay tại đối diện quán nhiều đèn đỏ nhất, từ xa đã có thể nhìn thấy Đinh Hoằng ló đầu ra khỏi cửa kính xe nhìn quanh quất xung quanh.

Bạch Bân bên này vừa đỗ xe xong, Đinh Viễn Biên liền mở cửa xe đi xuống. Lần này anh tức giận không nhẹ, vừa tiến sát tới liền dọa Đinh Hoằng sợ tới mức rụt đầu vào trong xe, đôi mắt tròn vo tội nghiệp nhìn Đinh Viễn Biên run run mở miệng: “Chú…”

Đinh Viễn Biên không thèm khách khí với cậu, gõ cửa kính xe gọi: “Nhanh lên, xuống dưới hết cho chú!”

Đinh Hoằng mở cửa, cúi đầu bước xuống, thành thành thật thật đứng yên đó không dám động. Đinh Viễn Biên chỉ nhìn thấy một người, lại ló đầu vào nhìn trong xe: “Đinh Hạo đâu?”

Đinh Hoằng di di chân trên mặt đất: “Em, em ấy đi…” Đang do do dự dự, lại bị Đinh Viễn Biên trừng mắt một cái, run rẩy vươn tay chỉ vào quán bar đỏ rực kia.

Đinh Viễn Biên dựng thẳng lông mày: “Vẫn chưa đi ra?!” Đinh Viễn Biên chỉ nghĩ bọn nó lại đây chơi đùa, trên đường Bạch Bân đã gọi điện thoại, Đinh Hoằng không biết chạy thì thôi, Đinh Hạo lại càng quá đáng, bây giờ vẫn chưa ra… Phản hết rồi!!

Đinh Viễn Biên thực sự nổi giận, mắng Đinh Hoằng: “Các con có biết nghĩ không hả, tốn bao nhiêu tiền trong nhà, không ở trường chăm chỉ học tập, lại muốn đi… cái thứ bại hoại đạo đức này! Đây là nơi mấy đứa nhỏ các con có thể tới chơi sao?”

Đinh Hoằng vài lần muốn mở miệng, đều bị Đinh Viễn Biên chặn họng: “Đừng có viện lý do với chú! Đến chỗ hư hỏng này các con còn tốt sao? Hả?! Đây là chỗ sạch sẽ à! Các con… Các con là muốn làm chú tức chết!”

Đinh Hoằng thành thật cúi đầu không rên một tiếng nghe giáo huấn, cậu muốn chờ Đinh Viên Biễn nguôi giận một chút rồi giải thích, bây giờ nói cái gì chắc chú cũng nghe không vào, còn bảo cậu là lấy cớ.

Bạch Bân đứng bên cạnh cảm thấy có chút kỳ lạ, anh nghĩ Đinh Hạo không có lý do đặc biệt nào chắc sẽ không tới chỗ này, nhân dịp Đinh Viễn Biên dừng lại thở lấy hơi liền nói hộ Đinh Hoằng: “Chú Đinh, con thấy chúng ta nên nghe nguyên nhân của Đinh Hoằng trước đã, các em ấy không phải loại người ham mê thứ này đâu.”

Đinh Hoằng túm lấy cơ hội, lập tức đón lời: “Chú, con cùng Đinh Hạo đến đây không phải để chơi! Chúng con, chúng con có nhiệm vụ!”

Đinh Viễn Biên lúc này cũng tỉnh táo lại, anh biết Đinh Hoằng là đứa nhỏ thành thật, cho cậu một lần cơ hội: “Nói rõ ràng.”

Đinh Hoằng một hơi nói một mạch tất cả mọi thứ, không hề giữ lại bán đứng bạn học Trương Mông. Ở trong mắt của cậu, Đinh Hạo vô tội hơn, cậu không thể nhìn Đinh Hạo bị xử phạt.

Đinh Viễn Biên nghe xong, lại hỏi: “Con xác định người đến chính là Hạo Hạo? Đinh Hạo đi vào theo ai? Người nọ có đáng tin cậy không?”

Đinh Hoằng chỉ gật đầu ở câu hỏi đầu tiên, cậu không quen thuộc Lý Hạ lắm, Bạch Bân ở bên cạnh thay cậu đáp lời: “Người kia là hàng xóm của chúng con, người rất nhiệt tình, không tệ lắm.”

Bạch Bân không quan tâm đến vấn đề của Trương Mông, nhưng lại để ý vài câu khác trong lời Đinh Hoằng, nhíu mày hỏi tiếp: “Đinh Hạo vào tìm bao lâu rồi?”

Đinh Hoằng luôn luôn ở trong xe nhìn đồng hồ, nghe Bạch Bân hỏi liền trực tiếp nói thời gian: “Sắp hơn hai tiếng rồi!”

Sắc mặt Bạch Bân liền thay đổi: “Lâu vậy sao… Lúc nãy lúc tôi hỏi sao cậu không nói thẳng? Cậu có biết chỗ này rất nguy hiểm hay không?”

Đinh Hoằng lắp bắp, liếc Đinh Viễn Biên rồi lại nhìn sang Bạch Bân: “Con… Đinh Hạo…. Chúng con, cái đó, sợ bị người khác biết Trương Mông đến chỗ này… Không tốt…”

Đinh Viễn Biên thở dài, sắc mặt hòa hoãn, vỗ vỗ Đinh Hoằng sắp khóc nấc lên: “Được rồi, lúc nãy chú quá nóng ruột, sợ các con đi lệch đường. Các con là những đứa nhỏ ngoan, chú xin lỗi con, nhé… Lần sau gặp loại chuyện này phải nói với người trong nhà, các con còn nhỏ, chuyện này không nên lo.” Đinh Viễn Biên cảm thấy mấy đứa nhỏ kia cũng là sợ người lớn biết được sẽ đau lòng, nhưng chuyện này nếu không nói trước, người lớn biết được sẽ càng lo lắng hơn.

Đinh Hoằng nước mắt lưng tròng nhìn Đinh Viễn Biên ra sức lắc đầu, vừa rồi Đinh Viễn Biên bộ dáng hung thần ác sát không làm cậu khóc, lần này được giải oan thì cái mũi lại lên men: “Chú, con không sao, con cũng sốt ruột, nếu không chú vào tìm Đinh Hạo đi?”

Đinh Viễn Biên gật đầu, chưa kịp khuyên Bạch Bân không nên đi, Bạch Bân đã giành mở miệng trước: “Chú Đinh, con quen thuộc người thành phố A hơn, chú vào đây không tiện, con đi là được.”

Đinh Viễn Biên cũng biết mình như thế này lỡ bị người ta chụp lại cũng đủ chật vật một phen, nhưng anh lo lắng Bạch Bân vào một mình, quyết định đổi áo khoác với Đinh Hoằng, trên xe còn có một chiếc mũ lưỡi trai đội lên, Đinh Viễn Biên cảm thấy hoàn toàn không rõ mặt nữa mới an tâm, đè thấp mũ gọi Bạch Bân: “Đi thôi, chú lo lắng, vẫn là đi cùng con vào xem.”

Bạch Bân cũng nghĩ đến lỡ thật sự tìm được Trương Mông thì ít ra vẫn có người lớn áp chế được, anh và Đinh Hạo không tiện xuống tay với người này, liền gật gật đầu: “Chúng ta đi cửa sau.”

Bên này Bạch Bân và Đinh Viễn Biên đi vào tìm Đinh Hạo, Đinh Hạo cũng ở bên trong tích cực tìm kiếm Trương Mông.

Ghế lô của Lý Thịnh Đông có vẻ xa hoa hơn mấy gian Đinh Hạo đã tìm trước đó, phía trước còn một sàn nhảy nhỏ, lúc hai người đi vào ở chỗ đó có mấy người đang nhảy nhót rung lắc, không nhìn rõ lắm là bộ dáng gì.

Đinh Hạo đi theo sau Lý Thịnh Đông, gian phòng đó nguyên bản đã có một nhân viên phụ trách, thấy Đinh Hạo bước vào có chút ngạc nhiên, Lý Thịnh Đông vươn tay gọi hắn lại, mặc dù nhạc rất lớn, nhưng lấn át không được giọng điệu kiêu căng: “Tôi nói với cấp trên các cậu rồi, ghế lô này đổi sang cậu ta phục vụ…”

Đinh Hạo đứng sau chỉ muốn đạp mông hắn một phát, cậu lúc đầu chỉ muốn trộm nhìn xung quanh một chút, nếu Trương Mông không ở đây thì nhanh chóng trốn ra ngoài, một câu kia của Lý Thịnh Đông lại trực tiếp coi cậu như phục vụ để sai bảo.

Có lẽ Lý Thịnh Đông cũng cảm giác được hàn khí dày đặc sau lưng, lập tức nói vào chuyện chính: “Cậu, gọi tất cả nhóm phụ nữ tóc thẳng đến đây!”

Nhân viên phục vụ hơn chần chừ, Lý Thịnh Đông ‘hừ’ một tiếng, rút ra một tờ tiền giấy nhét vào túi áo hắn: “Đi, nói với các cô ấy, chỉ cần là tóc thẳng, đến đây sẽ được thưởng!”

Lời này Lý Thịnh Đông tuy có chút cảm giác say, nhưng tiền giấy không phải là giả, nhân viên phục vụ kia cũng sợ khách tức giận, không dám chậm trễ nữa, đưa điều khiển chọn bài hát cho Đinh Hạo rồi đi ra ngoài.

Lý Thịnh Đông quay đầu lại cũng nhét một tờ tiền vào túi áo gilê của Đinh Hạo, cười đặc biệt thiếu đánh: “Đến, mỗi người đều có phần!” Bỏ vào mới chạm đến một cái gì đó cứng rắn trong túi áo cậu, thô hơn bút máy một chút: “Cái gì vậy?”

Đinh Hạo tươi cười vô cùng chuyên nghiệp, có thể coi như sáng lạn, nhỏ giọng trả lời hắn: “Máy ảnh tự động, có thể chụp ảnh và ghi hình, tôi quay thử cho cậu một đoạn nhé?”

Lý Thịnh Đông mặt tái mét, rút tay về thành thật ngồi xuống chỗ của mình, còn đề phòng cầm điều khiển lên che nửa bên mặt.

Đinh Hạo khẽ nhếch miệng, chưa kịp trả thù, trên salon chợt có vài người đứng lên, bên kia hát xong rồi, ồn ào muốn tiếp tục chọn bài. Đinh Hạo cảm thấy mình mẹ nó càng ngày càng sống lùi, bây giờ còn phải cúi đầu đứng góc tường hầu hạ chọn bài hát.

Người đàn ông ngồi đối diện Lý Thịnh Đông nhìn tuổi không lớn, nhưng thanh âm rất vang dội, hai cô gái ngồi bên cạnh hợp lại cũng chưa đạt đến độ cao bằng hắn, đấy gọi là chói tai, điển hình cho nhạc đám ma.

Đinh Hạo nguyên bản an phận ngồi trong góc cẩn thận đánh giá vài cô gái trong phòng, nhưng bị âm thanh kia kích thích đến tóc dựng thẳng đứng, nhịn không được quay đầu liếc mắt nhìn một cái. Vị kia còn thật đắc ý, trái ôm phải ấp hai cô gái tươi cười vui vẻ, người bên cạnh cũng ồn ào vỗ tay: “Trịnh công tử hát thật hay, giọng này có thể vượt qua quãng tám lên thẳng quãng chín cũng nên? Tôi thấy ly thủy tinh đều bị vỡ nát, ha ha ha!”

“Ha ha ha! Bình thường, bình thường! Hôm nay khí thế vẫn chưa đủ, lần sau cho các cậu xem sở trường của tôi!” Người hát nhạc đám ma kia thật gầy, mặt trắng như bạch trảm kê, nhìn không có mấy sức lực, còn cố tình ôm hai cô gái, giống như sắp không đỡ nổi.

Chính giữa phòng là một quả cầu lấp lánh quay vòng, tạo cảm giác lay động, Đinh Hạo nhìn qua khe hở nửa ngày mới nhận ra, vị này cũng là người quen, Trịnh Điền.