Trọng Sinh Chi Tra Thụ

Chương 102




Bởi vì hai người tới khá sớm, ngoại trừ nghỉ ngơi thì không có việc gì đặc biệt cần làm, cho nên Bạch Bân như nguyện thực hiện giấc mộng không cần rời giường. Đinh Hạo càng không cần phải nói, hơn nửa đêm bị gây sức ép ngủ không được, hiện tại đang ôm chặt gối ngủ phá lệ ngọt ngào.

Bạch Bân nằm nghiêng quan sát cậu, Đinh Hạo không chịu bỏ thói quen cắt tóc thật ngắn, lúc này nhìn thật ra lại càng thể hiện rõ nét trẻ con, mười mấy tuổi đúng là lúc tinh thần phấn chấn bồng bột, chỉ cần nhìn đã cảm thấy tâm được lấp đầy. Bạch Bân ôm cả người lẫn chăn, nhắm mắt lại ngủ cùng Đinh Hạo thêm một lát, ánh nắng mặt trời sáng sớm rọi qua bức màn chiếu vào, Bạch Bân có cảm giác thực hạnh phúc, thực an tâm.

Đinh Hạo ngủ thẳng đến giữa trưa, bụng đói đến mức kêu thầm thì vẫn không chịu đứng lên, chỉ chép chép miệng trong giấc mộng. Bạch Bân đã đứng dậy tắm rửa xong xuôi, nhìn bộ dáng cậu chảy nước miếng đầy gối, nhịn không được nở nụ cười: “Hạo Hạo, rời giường, cùng đi ăn cơm?”

Đinh Hạo hình như nghe được, mí mắt cố gắng động đậy hai cái, nhưng vẫn không mở, chỉ ‘ừm’ một tiếng.

Bạch Bân cảm thấy vô cùng thú vị, xoa đầu cậu, thử những cách nói khác: “Muốn ăn món gì, tôm nướng? Bò bít tết… Hay ăn đồ nhẹ nhàng thôi, bánh bao nước, bánh chẻo được không?”

Đinh Hạo cuối cùng cũng mở mắt ra: “Không cần bánh chẻo, em muốn ăn cháo.” Dụi dụi mắt, đang định ngồi dậy lại ‘ui da’ một tiếng, Bạch Bân săn sóc đưa qua một cái gối mềm, Đinh Hạo buồn bực: “Có thể gọi đồ bên ngoài được không?”

Bạch Bân xoa ấn thắt lưng cậu: “Còn đau à?”

Đinh Hạo nhìn tay anh có xu thế hướng xuống, lập tức túm lấy, lắp bắp nói: “Anh, anh bôi thuốc, anh còn không biết sao!” Đây tuyệt đối không phải thẹn thùng, đây là tức giận chất vấn.

Đinh Hạo nhớ lại tư thế thứ hai đêm qua liền buồn bực, tư thế bị nâng hai chân lên rất mới lạ, thắt lưng cậu bị đau không nhẹ, phỏng chừng bầm tím một mảng. Bạch Bân hiển nhiên cũng nhìn thấy, hôm qua chỉ vội vàng tẩy rửa, lúc sáng dậy bôi thuốc cho Đinh Hạo mới thấy thắt lưng một mảng xanh tím, đau lòng mất nửa ngày.

Bạch Bân ôm cậu vào lòng, hôn lên đỉnh đầu: “Lần sau sẽ không như vậy.” Nhìn đứa nhỏ vẫn đang tức giận, nhéo nhéo mặt cậu: “Anh đi mua đồ, muốn ăn cháo gì?”

“Cháo thịt nạc trứng muối, còn cả rượu nhưỡng bánh trôi nữa.”

Bạch Bân đáp ứng, đứng dậy đi ra ngoài, đúng lúc cần làm quen hoàn cảnh xung quanh một chút, ra ngoài một chuyến cũng không tệ.

Đinh Hạo nhìn chiếc gối mềm mại to rộng trên giường, vừa thấy đã biết vô cùng thoải mái, lập tức lại nghiêng người nằm xuống, cậu là ‘người bị thương’, giấc ngủ là cách khôi phục tốt nhất, Đinh Hạo không hề kháng cự lại tiếp tục ngủ.

Hành lang ngoài cửa có thanh âm rất ồn ào, hình như có người quên mang chìa khóa nên gọi người đến mở khóa, nhưng nhân viên mở khóa này rõ ràng không chuyên nghiệp, lúc bắt đầu là thanh âm tra chìa vào ổ coi như bình thường, lúc sau liền đổi thành kìm sắt cạy mở và vân vân toàn thanh âm kim loại.

Đinh Hạo bị đánh thức, dù mệt cũng không ngủ lại được nữa, quyết định đứng dậy tắm rửa, lúc cậu một thân nhẹ nhàng khoan khoái lau tóc chuẩn bị ra dọn dẹp đồ ngoài phòng khách, phía ngoài cửa nhà cậu cũng vang lên tiếng kim loại ma xát thô lỗ.

Đinh Hạo giật nảy mình, không đến mức ngay giữa trưa có kẻ trộm chứ?

Bên này là cánh cửa hai lớp kiểu cũ, một lớp là ván gỗ, phía ngoài còn có một tấm lưới thép chống trộm. Đinh Hạo nhìn qua mắt mèo trên lớp cửa gỗ, bên ngoài đứng ba người, một cụ ông cầm chiếc kìm sắt nhọn hoắt mân mê, có thể đã mở mấy nhà, trán ông lão đã lấm tấm mồ hôi: “Không được, cửa chống trộm nhà này còn chắc hơn mấy nhà kia…”

Đứa nhóc bên cạnh lập tức tiến đến tiếp nhận: “Con thử xem!” Vóc dáng hắn khá cao, nhưng phá cửa lại đặc biệt khéo léo, cúi người hết sức chăm chú, đang chuẩn bị dùng sức cạy ra, cửa tự động mở ____

Đinh Hạo để lại tấm lưới sắt, chỉ mở cửa gỗ bên trong, cách lớp lưới phòng trộm nói chuyện với bọn họ: “Tôi nói, mọi người đang làm gì vậy?”

Đứa nhóc kia không ngờ nhà này có người, nhìn Đinh Hạo miệng há to, lắp ba lắp bắp hỏi lại: “Cậu là… Ở nhà này?”

Đinh Hạo vui vẻ, cách lớp chống trộm cũng không sợ ba tên trộm ngốc này, tựa vào cửa gỗ nói chuyện với hắn: “Đúng vậy, tôi ở nhà này, các cậu ở đơn vị nào? Kỹ thuật mở khóa không tốt lắm, tôi là bị các cậu đánh thức đấy.”

Đứa nhóc kia mặt đỏ bừng, trong tay còn cầm kìm sắt nhỏ, gãi gãi tóc thành khẩn nhận lỗi với Đinh Hạo: “Thật ngại quá, tôi đó cũng là lần đầu tiên, lần sau nhất định chú ý nhỏ tiếng…”

Cụ ông đứng cạnh nóng nảy, đẩy đứa ngốc kia ra, cách lớp phòng trộm giải thích với Đinh Hạo: “Đồng chí, chúng tôi là người đứng đắn!” Cụ ông nhìn Đinh Hạo khóe miệng co rút, dường như sợ cậu không tin, chỉ chỉ quần áo của mình: “Cậu xem, tôi là bên vật tư, a, đây nữa!” Lôi vị trung niên đeo kính vẫn chưa ra tay lại, chỉ chỉ quần áo trên người hắn: “Xem, quần áo chúng tôi đều giống nhau!”

Đinh Hạo bị câu ‘đồng chí’ đầu tiên của ông kích thích, ngoài miệng vẫn không khách khí: “ĐÚng vậy, hiện tại làm ở đâu cũng có yêu cầu, trang phục thống nhất.”

Cụ ông kéo dòng chữ thêu ‘vật tư Bầu Trời’ trên áo lại gần cho Đinh Hạo xem, thiếu chút nữa rớt nước mắt: “Đồng chí, chúng tôi thật sự là…”

Đinh Hạo vừa nghe hai chữ kia mặt liền đen thui, vội xua tay bảo ông dừng lại, hỏi người trung niên đeo kính phía sau tình huống cụ thể. Người đó nói chuyện có vẻ ngắn gọn sáng tỏ hơn, vài câu liền giải thích rõ ràng.

Sự tình là như vậy, đứa nhóc vóc dáng cao bên kia thuê phòng ở, sau đó ra ngoài quên mang theo chìa khóa. Cụ ông bên vật tư này bị hắn bám nửa ngày, thật sự thường thấy đứa nhỏ này ở chung cư, liền giúp hắn đi mở cửa. Vừa lúc, tầng mười hai ngoài khóa bình thường còn có thêm một lớp khóa bảo đảm, hai người không còn cách nào khác chỉ có thể cạy khóa, vì không để người khác nghi ngờ, còn cố ý gọi người trung niên đeo kính phụ trách xén cỏ trước chung cư làm nhân chứng, đội hình ba người chính thức thành lập.

Đinh Hạo nghe xong nửa ngày, nghi hoặc: “Cậu ta làm sao mà bảo ông mở cửa ông liền cạy vậy? Mà còn cạy nhiều nhà như thế, người lớn vậy không đến mức ngay cả nhà mình cũng tìm không được đi? Bên vật tư phải vì an toàn các hộ gia đình khác mà lo lắng chứ?”

Cụ ông cũng nhanh khóc: “Thật đúng là không tìm ra cửa, mở một hai nhà đứa nhỏ này đều nói không phải! Nhưng vấn đề là trước khi nó ra ngoài có đun một bình nước, nửa đường nhớ đến đã quên tắt lửa, lúc này mới lòng như lửa đốt gấp gáp trở về thì khóa lại quên đem đi…”

Đứa nhỏ bên cạnh lập tức cúi đầu, bày ra bộ dáng ‘tôi sai lầm rồi, đang kiểm điểm’, vóc dáng cao như vậy, khiến người khác cảm thấy thật quá đáng thương.

Người trung niên đeo kính ghi vào vở cái gì đó, rồi nhắc nhở hai vị kia: “Đây là hộ cuối cùng tầng mười hai, nhà này cũng không đúng, vậy chỉ còn có một khả năng…” Nhìn đứa nhỏ bên kia ủ rũ như bị phạt đứng: “Tôi nói, có phải cậu tìm nhầm khu nhà rồi không?”

Chung cư nhỏ này chia làm hai khu nhà, bài trí và bố cục bên trong giống hệt nhau, người chưa quen thuộc có khả năng rất lớn sẽ bị đi nhầm, hơn nữa đứa nhỏ này lúc đi vào vô cùng vội vàng, khả năng này càng lớn.

Đứa nhỏ rõ ràng không nghĩ tới tình huống này, mở to mắt: “Không, không thể nào?”

“Bên này là khu phía đông” người trung niên đeo kính kiên nhẫn tiếp tục hỏi: “Cậu ở khu nào?”

Đứa nhỏ sửng sốt: “Con…”

Nói còn chưa nói xong đã bị báo động bên ngoài chặn ngang, báo động cháy khu nhà cách vách kêu vang dội ‘oa oa’ không ngừng như khi diễn tập, trong tiếng nhân viên ồn ào còn có thể nghe được tiếng loa bên ngoài:

“Các hộ gia đình chú ý, chú ý! Tầng mười hai có khói đặc toát ra, mọi người hãy trật tự xuống tầng một theo đường khẩn cấp màu xanh, không được đi thang máy, tôi xin lặp lại, không được đi thang máy ____”

Đinh Hạo vui vẻ, chỉ chỉ ra bên ngoài: “Nói đúng, cậu tìm lầm khu nhà rồi.”

Lần cháy này náo nhiệt rất lớn, thành phố A hiệu suất cao, hỗn loạn một lát sau đã thấy ba chiếc xe cứu hỏa xuất hiện. Trước tiên sơ tán đám người, rồi dùng thang cứu hỏa đưa vài nhân viên phòng cháy lên, bắc loa gọi lớn về phía cửa sổ tầng mười hai toát ra hơi nước. Một đám người đứng dưới chờ, may mắn là đang giữa trưa, quần áo mọi người còn khá chỉnh tề, chỉ có một cô gái đầu đầy bọt, vừa nhìn đã biết đang gội đầu dở phải chạy ra.

Lúc Bạch Bân trở về, nhìn thấy chính là tình cảnh như vậy. Một đám người rộn ràng nhốn nháo, mọi người cùng ngẩng đầu nhìn lên trên, người nào có trí nhớ tốt thì nhắc tới vài câu: “Người ở phòng tầng mười hai kia chính là một thằng nhóc đúng không?”

Vị bên cạnh lập tức đón lời: “Đúng vậy, đúng vậy, là một đứa nhỏ đang đi học.”

Bạch Bân ngẩng đầu thoáng nhìn về phía đó, tầng mười hai, tuy biết rõ không phải tầng mười hai cùng khu, nhưng nghe bọn họ nói vậy vẫn cảm thấy trong lòng không thoải mái, không hề dừng lại, Bạch Bân đi vào khu nhà mình, theo thang máy trực tiếp đi lên.

Lấy ra chìa khóa mở cửa, tra vào hai lần, mới miễn cưỡng đẩy được vào ổ khóa. Cánh cửa gỗ mở rất nhanh, vừa mở ra liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Đinh Hạo: “Bạch Bân, trở về nhanh vậy sao! Em đang rửa táo, anh có ăn không?”

Bạch Bân nhìn cậu, gật gật đầu.

Đinh Hạo lê dép chạy đến phòng bếp, táo vừa rửa xong đang đặt một bên cho ráo nước: “Đợi lát nhé, em lau đã, chỉ vừa mang đến ngày hôm qua, đặt trong thùng đi một đường đã không còn tươi nữa…” Nói chưa dứt lời đã bị Bạch Bân ôm lấy từ phía sau, Đinh Hạo ngạc nhiên: “Bạch Bân?”

Cằm Bạch Bân đặt trên bả vai cậu, ôm cậu ‘ừ’ một tiếng: “Hạo Hạo, anh thích em.”

Đinh Hạo dở khóc dở cười: “Không phải chỉ là một quả táo sao, anh lại cảm động như vậy? Nếu anh thích ăn, về sau em hay rửa cho anh ăn là được.”

Bạch Bân kề sát cậu không chịu buông tay, chỉ gật gật đầu. Đinh Hạo nghiêng người, cầm một quả táo đưa lên miệng anh: “Này, lau hết nước rồi, ăn đi!”

Bạch Bân nhìn Đinh Hạo, cúi đầu cắn một ngụm, miếng táo thơm ngát trong miệng, tựa hồ xua tan bớt mùi khói ngoài cửa sổ.

Chỉ ăn một miếng, Bạch Bân lại đẩy táo ra, ôm Đinh Hạo đặt lên bàn, cúi đầu hôn cậu, bất an trong lòng lúc này mới bình ổn lại: “Hạo Hạo…”

Mặt Đinh Hạo hơi ửng hồng, nụ hôn vừa rồi không tệ, tay cậu vẫn đang túm chặt áo Bạch Bân không buông: “Bạch Bân, cái đó, có phải anh đặc biệt thích… kiểu ở nhà không?” Đinh Hạo hiểu sai, vẫn cho hành động vừa rồi là do Bạch Bân khích lệ và cổ vũ việc cậu rửa táo.

Bạch Bân sửng sốt, nhưng lập tức suy nghĩ cẩn thận, kề sát trán vào Đinh Hạo, nở nụ cười: “Không, anh thích em kiểu tai họa như vậy hơn.”

Đinh Hạo không vui: “Này này, cái gì gọi là tai họa hả…”

“Tai họa lưu ngàn năm.”

“Tới địa ngục đi… Vậy anh cũng là tai họa, cả nhà anh đều là tai học… Ưm ưm…”

Hai người lại dính vào một chỗ, trên bàn phòng bếp đặt đĩa táo đỏ tươi giòn ngọt bị chủ nhân bỏ qua một bên, quả táo bị cắn một ngụm cũng chịu số phận tương tự, phần thịt lộ ra trắng noãn bị thời gian trải lên một tầng vàng óng ánh.

Nếu, thật sự có một ngàn năm thì tốt rồi.