Tới lúc này mà CốDiệp Ninh còn không nhận ra người thiếu nữ đang không ngừng công kíchmang theo ác ý kia là ai thì đúng là có lỗi với trí thông minh của bảnthân quá. Đối phương không phải chính là Cố Minh Tuyền, người đã từngdằn mặt ‘nhắc nhở’ và gọi cô là tình địch trong lần gặp mặt trước khitới căn cứ thành phố C đó sao?!
Thực ra thì trí nhớ của CốDiệp Ninh rất tốt chứ không phải là người dễ quên. Chẳng qua với một sốngười và một số việc không đáng để quan tâm thì cô sẽ chọn lựa không lưu ý ghi nhớ quá kĩ làm gì. Cố Minh Tuyền đối với Cố Diệp Ninh cô mà nóithì chẳng khác nào một người xa lạ khẽ lướt qua trong cuộc đời của cô,không để lại bất cứ một chút cảm giác tồn tại nào, cho nên cô mới khôngđể tâm cũng chẳng thèm nhớ tới cô ta làm gì. Không ngờ Cố Minh Tuyền lại dai như đỉa đoi cắn chặt không chịu buông cô ra.
“Tôi khôngnhớ bản thân cùng cô có xích mích gì?” Số lượng câu chữ mà bọn họ nóivới nhau trước đó có lẽ còn không hết được mười đầu ngón tay, gặp quacũng có một hai lần, cô quả thực không tìm ra được lý do khiến cho CốMinh Tuyền lại chán ghét mình như vậy.
“Cô còn dám nói thế sao?” Cố Minh Tuyền tức tới đỏ bừng mặt mũi, nghiến răng nghiến lợi, không giữ được bình tĩnh ngày thường.
Rõ ràng đã nói hẳn như vậy, vậy mà cái cô nàng ‘tiểu Ninh’ này lại luôngiả bộ ngây thơ không hiểu chuyện “Không phải tôi đã nói rằng chúng làtình địch rồi sao?” Cô ta nghiến răng nghiến lợi.
"MinhTuyền?" Quách Phi đã quen biết Cố Minh Tuyền một thời gian, có chút giật mình ngỡ ngàng nhìn cô gái luôn nhu thuận nay lại nổi giận chẳng khácgì mụ đàn bà chanh chua.
Cố Minh Tuyền kì thực cũng khôngphải người quá mức nóng tính, động một cái là nhảy dựng lên. Ngược lạicô ta từ nhỏ tới lớn lúc nào cũng trưng ra bộ dạng hiền lành, tuy đôikhi hơi kiêu kì thế nhưng vẫn được hầu hết người quen nhận xét là nhuthuận tốt tính.
Tuy nhiên không biết vì sao cứ mỗi lần gặp Cố Diệp Ninh thì cô ta liền không cách nào kìm chế được tâm tình muốn phát hỏa của mình. Không chỉ chướng mắt khó chịu với cô mà còn muốn dìm cô,hại cô không ngóc được đầu lên. Cố Diệp Ninh càng thảm hại thì Cố MinhTuyền càng sung sướng. Đối với Cố Minh Tuyền, Cố Diệp Ninh tựa như'thiên địch’ trời sinh của cô ta vậy.
Lý do có lẽ là do CốDiệp Ninh đẹp hơn cô ta; cũng có lẽ là do Cố Diệp Ninh khí chất thanhcao hơn cô ta; hoặc là vì không cam tâm mỗi lần hai người đồng thời cùng xuất hiện thì Cố Diệp Ninh luôn thu hút hết thảy sự chú ý còn cô ta lại bị mọi người gạt bỏ qua một bên.
Vốn còn không muốn tin lờichị gái Cố Minh Hi rằng Cố Diệp Ninh là cao thủ. Thế nhưng một màn vừarồi, chứng kiến cô nhẹ nhàng giải quyết ác bá Tần Doanh, cho dù cô ta có không muốn tin cũng không được. Biết được Cố Diệp Ninh không chỉ sở hữu dị năng hệ băng cực kỳ hiếm có mà còn có thực lực cực mạnh trên cấp 3,Cố Minh Tuyền lại càng thêm ghen ghét đối với cô.
Nói tómlại, Cố Minh Tuyền cũng chẳng phải đơn thuần là vì tranh đoạt tình cảmcủa Nam Cung Lãnh Dạ nên mới đối chọi và chán ghét Cố Diệp Ninh. Mà bêntrong sự đối chọi và chán ghét đó còn xen lẫn vào không ít tâm tư đố kỵtị nạnh vì người khác tốt hơn mình. Cô ta không chấp nhận bản thân caongạo lại thua một cô gái khác.
Có không ít người đôi lúc đầu óc quả thực vặn vẹo tới mức khiến cho người ta không thể nào hiểu nổi...
“Tình địch gì mới được chứ?” Đây cũng là thắc mắc lớn nhất của cô. Hai ngườibọn họ cùng tranh đoạt cái gì sao? Tại sao cô không biết?
“Tôi mới là người thích hợp với Lãnh Dạ ca ca nhất. Cho nên, 'tiểu Ninh' cômau mau cút ra xa khỏi anh ấy đi! Đừng có mơ tưởng quyến rũ được anhấy!!!”
Lúc này Cố Minh Tuyền cũng không thích nói mấy lời ámchỉ nữa, trắng trợn trừng mắt uy hiếp Cố Diệp Ninh. Trong đầu của CốMinh Tuyền thầm nghĩ, mặc kệ ‘tiểu Ninh’ này giả ngu thật hay không thìcô ta cũng phải cho đối phương biết rằng Nam Cung Lãnh Dạ thuộc về CốMinh Tuyền này! Chỉ có Cố Minh Tuyền mới xứng với nam thần hoàn mỹ nhưNam Cung Lãnh Dạ! Cho nên ngoan ngoãn biết điều thì đừng có mà cản trở!Bằng không cô ta tuyệt đối không tha thứ!
Hỏi vì sao Cố MinhTuyền biết Cố Diệp Ninh là cao thủ rồi nhưng vẫn dám lên mặt uy hiếpsao? Cái này muốn nói rõ ràng thì phải quay về thời điểm đám người Vương Kiến, ba mẹ con Cố Minh Tuyền cùng gia đình họ Tiêu vào được căn cứthành phố C.
Thời điểm đó bọn họ cũng muốn theo đuôi đội ngũcủa Nam Cung Lãnh Dạ, nhưng vì xếp hàng muộn cộng thêm mất thời gian chờ quân đội dàn xếp hậu quả do 'đội ngũ quái vật' nào đó kia để lại. Chotới lúc quân đội phái người mang dụng cụ kiểm tra mới tới cùng dựng lạilều xong thì bọn họ đã mất dấu nhóm người Nam Cung Lãnh Dạ. Không còncách nào khác, bọn họ phải buông tha cho ý định xin vào đội ngũ của NamCung Lãnh Dạ. Trong đó có vài người đặc biệt tiếc nuối nhất là VươngKiến, Cố Minh Tuyền cùng mẹ của cô ta - Vĩnh Cơ.
Nhà họ Tiêusau khi vào căn cứ tỏ ý muốn tách ra. Anh em Tiêu Hạ Vĩ cùng Tiêu HạBình không thích tính cách của ba mẹ con Vĩnh Cơ cùng Vương Kiến, nếutiếp tục cùng hợp tác chỉ e sẽ có ngày chuốc họa cho bản thân. Hơn nữagia đình bọn họ cả hai anh em đều là dị năng giả, hoàn toàn có thể thoải mái nuôi hai người còn lại trong nhà.
Vương Kiến tuy khôngmuốn lắm nhưng thấy thái độ hai anh em họ Tiêu cương quyết như vậy cũngđành thôi. Gã cùng ba mẹ con Vĩnh Cơ dàn xếp một chút, quyết định vẫntiếp tục đồng hành nương tựa vào nhau để cố gắng sinh tồn.
Tuy rằng một người đàn ông trung niên xa lạ cùng với ba mẹ con đều là nữgiới ở chung một chỗ không tốt cho lắm, thế nhưng hiện tại là mạt thế,ai còn quan tâm những thứ quan niệm lặt vặt gì đó nữa. Ở mạt thế, tất cả không quan trọng bằng sống sót! Sống sót mới là quan trọng nhất! Vì vậy cho nên sau đó Vương Kiến cùng ba mẹ con Vĩnh Cơ cùng gom một chútlương thực thuê một căn nhà giá rẻ nhất ở khu vực chỗ ở dành cho dị năng giả.
Thuê xong nhà, Vương Kiến đi ra ngoài thăm dò tin tứcmột chút, lúc trở về đối với ba mẹ con Vĩnh Cơ phân tích một chút vềphân bố dân cư, phân chia giai cấp và các khu vực tại căn cứ thành phố C này. Không ngờ Cố Minh Tuyền lại quen biết với tam thiếu gia Quách Phicủa Quách gia, một gia tộc lớn trong cao tầng căn cứ. Nghe Cố Minh Tuyền nói thì trước đây bọn họ là đàn anh đàn em khá thân thiết trong trườngtrung học.
Quách gia cùng các gia tộc khác cũng không hề cơmngon canh ngọt như vẻ bề ngoài. Trừ bỏ thế lực của chính phủ cùng quânđội có lực lượng rất mạnh cùng thế đứng vững chắc ra, các gia tộc lớnkhác trong cao tầng căn cứ không lúc nào không tranh đoạt với nhau. Cácgia tộc liên tục hục hặc, ngầm dùng mọi thủ đoạn để đạt được lợi ích lớn nhất cho mình.
Vì vậy để tăng thêm thế lực cùng lực lượngcủa mình, các gia tộc bắt đầu sử dụng tới chiêu trò chào đón các dị năng giả, mời họ gia nhập dưới vây cánh của mình. Các dị năng giả này saukhi được thu nhận thì phải phục vụ cho gia tộc mình hàng phục khi cầnthiết. Đương nhiên có đi cũng sẽ có lại, các dị năng giả trong lúc ở tại căn cứ thành phố C sẽ được các gia tộc cung ứng về chỗ ở, sinh hoạt, ăn uống; được bảo vệ về danh dự, thân thể và sức khỏe; thậm chí là cònđược bao che nếu như… gây rắc rối.
Tần Doanh là một ngườihàng phục gia tộc nhà họ Quách. Bởi vì Tần Doanh là một dị năng giả cấpcao, cho nên rất được chủ gia tộc họ Quách nâng đỡ chú trọng. Đó là lýdo vì sao gã hoành hành ngang ngược ở căn cứ thành phố C này, gây chongười người bất mãn mà không ai dám làm gì gã. Ngoại trừ e ngại thực lực của gã ra còn là bởi vì e ngại thế lực Quách gia phía sau.
Cố Minh Tuyền lúc trước đi học chỉ biết Quách Phi là thiếu gia nhà giàunhưng nào biết anh ta con trai thứ ba nhà họ Quách danh tiếng ở thànhphố C. Lúc này biết được, cô ta sao có thể buông tha cho việc lôi kéoquan hệ. Vì vậy, Cố Minh Tuyền mang theo Vương Kiến đi tìm Quách Phi, có ý đề nghị muốn gia nhập vào đội quân dị năng giả dưới chướng Quách gia.
Quách Phi đối với cô nàng đàn em Cố Minh Tuyền này rất có cảm tình, nhớ tớingày xưa cũng từng rung động trước vẻ thanh thuần ngây thơ kia, liềncũng không tra xét qua nhiều đồng ý với đề nghị kia. Hơn nữa dị năng giả chủ động gia nhập vào gia tộc, tăng thêm thực lực cho gia tộc, anh tadại gì mà từ chối. Cứ đơn giản như vậy, hai người Cố Minh Tuyền cùngVương Kiến liền trở thành dị năng giả phục vụ dưới chướng của Quách gia.
Cho nên, Cố Minh Tuyền không e ngại Cố Diệp Ninh là bởi vì sau lưng cô tacó Quách gia chống đỡ. Cô ta không tin một Cố Diệp Ninh nho nhỏ có thểchống lại được Quách gia. Thế nhưng cô ta lại quên béng mất… Cố DiệpNinh căn bản chả biết Quách gia là cái gì, càng không đem Quách gia đểvào mắt. Nếu Cố Diệp Ninh thật sự e ngại Quách gia thì Tần Doanh đãkhông bị cô đập cho sống dở chết dở.
“Xin lỗi, cô lặp lại lời một lần nữa dùm với. Tôi với cô là gì cơ?” Cố Diệp Ninh tưởng mình nghe nhầm, mở miệng hỏi lại một lần nữa.
“Cô đang giỡn tôi hả?Tôi đã nói chúng ta là tình địch, là tình địch!!! Lãnh Dạ ca ca là củatôi, cô mau cút khỏi anh ấy cho tôi! Tôi không cho phép cô được quyến rũ anh ấy!!! Anh ấy chỉ có thể là của tôi!!!” Cố Minh Tuyền lại tưởng côgiả bộ, tức sôi máu, thanh âm cất cao nhấn mạnh.
Cố Diệp Ninh: … Hả?! (¬▂¬)
OK, được rồi, nghe tới hai lần hẳn là cô không nghe lầm rồi. Bằng với tríthông minh của mình, Cố Diệp Ninh đã hiểu đại khái sự việc. Thế nhưngmà… cô thực lòng thực dạ muốn hỏi Cố Minh Tuyền đang huênh hoang trướcmắt mình một câu: “Em gái, đầu của em… thực sự không có vấn đề gì đấychứ?”
Người mặt dày không phải Cố Diệp Ninh chưa gặp, nhưngmà mặt dày tới độ hoang tưởng được như Cố Minh Tuyền này thì đúng làhàng hiếm tới trình độ cực phẩm.
Ừm, với một cô gái tuổi mười mấy mơ mộng như Cố Minh Tuyền, quả thực sẽ bị đổ rầm rầm trước vẻ ngoài cùng khí chất của Nam Cung Lãnh Dạ. Chỉ có điều, thích thì sao? Ngườithích Nam Cung Lãnh Dạ nhiều tới mức xếp hàng vòng quanh thủ đô cũngđược, tùy tiện vơ đại một người cũng có đẳng cấp hơn hẳn Cố Minh Tuyền.
Cô không chắc chắn nói ra được mẫu người con gái có thể lọt vào mắt anh và được anh yêu thì sẽ như thế nào, thế nhưng chưa nói tới gia thế cùngngoại hình, người kia tuyệt đối phải có được phẩm chất năng lực cùng đầu óc đã.
Nam Cung Lãnh Dạ mang tính cách cao ngạo từ tận xương tủy, bởi vì từ khi sinh ra đã là thiên tài, cho nên tầm mắt rất đặcbiệt. Không phải bất cứ ai cũng có thể khiến anh vừa mắt bằng lòng, bằng không suốt bao năm như vậy như thế nào chỉ có Mặc Sở Minh và Mục Hoằngcó thể được anh tín nhiệm cho đi theo. Bởi vì vậy sẽ không bao giờ cócâu chuyện ‘hoàng tử lọ lem’ phiên bản hiện đại cẩu huyết như trong phim truyền hình và tiểu thuyết xảy ra trên người anh.
Với tưcách một người bạn, Cố Diệp Ninh cảm thấy Cố Minh Tuyền không xứng vớianh. Mà có lẽ đối với chính bản thân Nam Cung Lãnh Dạ, Cố Minh Tuyềncũng sẽ vĩnh viễn không nằm trong đối tượng được anh quan tâm để vàomắt.
Vì vậy, nhìn sự tự tin không biết ở đâu ra của Cố MinhTuyền, Cố Diệp Ninh vừa buồn cười lại vừa có chút cảm thấy đáng ngưỡngmộ tới châm chọc mỉa mai.
“Đủ rồi đấy, tôi không nhớ mình với cô có quan hệ gì đâu!” Đột nhiên từ trong đám đông, một thanh âm lạnhnhư băng mang theo quyết tuyệt cùng cảnh cáo vang lên.
Tất cả mọi người hơi nghiêng đầu nhìn về phía thanh âm phát ra, chỉ thấy từtrong đám đông, một thanh niên trẻ tuổi đang bước ra. Anh mặc áo sơ micùng quần bò sạch sẽ không chút vết bẩn, phong thái cử chỉ dứt khoát,rất có phong phạm quân nhân. Khuôn mặt anh tuấn tú cao ngạo, từng đườngnét như được điêu khắc tới mức hoàn mỹ, khiến cho người ta nhìn một lầnliền ấn tượng không thể rời mắt đi được. Khí thế như vậy rõ ràng là mộtngười trẻ tuổi bất phàm. Vì sự xuất hiện của anh, trong chốc lát, tất cả người xung quanh lại nổi lên một trận xôn xao.
“Lãnh Dạ,đăng ký xong rồi à?” Cố Diệp Ninh nghiêng đầu một cái liền nhận ra người mới tới là ai. Câu đầu tiên cô mở miệng nói với anh chính là hỏi xemanh đã đăng ký nhiệm vụ xong chưa chứ không phải mách khéo hay kể lể gìvề chuyện bản thân bị người khác gây rắc rối.
Cố Diệp Ninhkhông phải dạng con gái yếu đuối thích ỷ lại người khác. Tuy cô đúng làđược các anh trai em trai bảo bọc nhưng đã là người của Cố gia thì ítnhiều gì cũng sẽ có một sự kiên cường cứng cỏi cố chấp trong người.
Ở kiếp trước, Cố Diệp Ninh chẳng qua so với người khác đơn thuần hơnnhiều lại có phần cả tin, nếu không cũng không rơi vào tuyệt cảnh nhưvậy. Kiếp này đã trải qua nhiều đau khổ như vậy, đương nhiên cô khôngcòn ngây thơ như trước. Cho nên đối với kẻ dám gây rối với mình, ngượclại cô sẽ đích thân tự tay cho đối phương một bài học thay vì đi tìmngười khác ra mặt.
Hơn nữa về sự tình của Cố Minh Tuyền, CốDiệp Ninh cho rằng không cần cô phải nói thêm gì thì Nam Cung Lãnh Dạcũng biết rõ mọi chuyện. Nam Cung Lãnh Dạ là người quyết đoán lại có suy nghĩ tự chủ dứt khoát. Cho nên cô tin tưởng anh sẽ tự có cách hợp línhất để giải quyết sự việc.
"Ừ." Đối với cô, anh thu lại sự sắc bén vốn có. Đôi mắt màu café khi nhìn sang Cố Diệp Ninh mang theo tràn ngập ôn nhu.
“Lãnh Dạ ca…” Cố Minh Tuyền nhìn thấy Nam Cung Lãnh Dạ thì vẻ mặt dữ tợn lậptức trở thành hoa si, hai mắt tỏa ra hình trái tim, mê muội kêu lên tênanh. Cuối cùng lại gặp được anh, cuối cùng lại có thể nhìn thấy anh.
Đột nhiên như nhận ra gì đó, cô ta ngó trước ngó sau. Nhìn một hồi, Cố Minh Tuyền liền phát hiện không thấy những người khác trong đội ngũ của NamCung Lãnh Dạ ở đây. Cô ta nhanh chóng hiểu ra hai người anh cùng Cố Diệp Ninh là đi riêng, cơn ghen tuông trong lòng lại bùng lên, thanh âm cao lên vài phần: “Sao anh lại đi riêng với cô ta?”
“Tôi đi riêng với ai còn cần xin phép cô sao? Mà cô là ai?”
Nam Cung Lãnh Dạ khó chịu nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ cô gái này thực sự vô cùng bất lịch sự. Rõ ràng anh và cô ta chẳng có liên quan gì, anhcòn chả nhớ cô ta là ai, cô ta dựa vào cái gì mà quản chuyện của anh.Quả thật quá mức hoang tưởng! Lại còn dám ở trước mặt Cố Diệp Ninh nóinày nói nọ, nhỡ khiến Cố Diệp Ninh hiểu lầm anh thì làm sao. Càng nghĩ,sự chán ghét đối với Cố Minh Tuyền càng lúc càng thêm tăng lên.
“Anh không nhớ em?” Sắc mặt của Cố Minh Tuyền tái nhợt, dường như không thểtin được chuyện này. Cô ta liên tục lắc mạnh đầu muốn phủ nhận “Em không tin, sao anh có thể không nhớ em được chứ? Em là Cố Minh Tuyền đây mà.”
“Không nhớ.” Thanh âm dứt khoát không chút chần chờ.
“Lãnh Dạ, hình như cô ta ở trong cái đội ngũ mà chúng ta gặp hôm qua đêm tạixóm dân vài hôm trước đấy.” Cố Diệp Ninh thấy Nam Cung Lãnh Dạ quả thựckhông nhớ, kéo kéo tai anh, thấp giọng nhắc nhở.
“À… không có ấn tượng lắm…” Anh nghe cô nói thế, nhíu nhíu mày suy nghĩ lại chỉ cóđiều cũng chẳng nhớ ra được gì, kí ức bị xét vào diện mờ nhạt không ấntượng. Thời điểm đó anh đang bận quan tâm tới Cố Diệp Ninh, ai thèm để ý tới mấy người râu ria không quan hệ “Thôi bỏ đi, tôi đăng ký xong rồi,chúng ta về thôi. Cô không cần để tâm tới cô nàng bị điên này.”
Cố Diệp Ninh câm nín: “…”
Cô nàng bị điên? Lãnh Dạ, anh quả thực rất độc mồm độc miệng đấy!
“À đúng rồi, cái đống này là gì?” Lúc này mới phát hiện sát bên chân CốDiệp Ninh vẫn còn Tần Doanh đang hấp hối, toàn thân bị cô dùng băng chùy đâm cho chảy bê bết toàn máu là máu. Nam Cung Lãnh Dạ nhướng mày quaysang cô hỏi.
“Hắn ta trêu chọc tôi, sau đó muốn ra tay với tôi, cho nên…”
Cô còn chưa kịp nói xong, thì thấy ruỳnh một tiếng, từ trong hư không xuất hiện một đường tia chớp màu tím toát ra khí thế bức người đánh xuống cơ thể dở sống dở chết của Tần Doanh. Ngay một khắc tia chớp kia chạm vàocơ thể của Tần Doanh, gã rít lên một tiếng ghê người, sau đó cơ thể liền bị đánh cho biến thành than, cháy đen nhìn không ra hình dạng. Mọingười đứng vây xem xong quanh bởi vì biến cố này mà thất kinh.
“Anh…” Cố Diệp Ninh cứng họng trợn tròn mắt nhìn Nam Cung Lãnh Dạ, không hiểu sao anh lại hành động như thế.
“Hắn ta trêu chọc còn muốn ra tay với cô, không phải sao? Chết là đáng!”Khuôn mặt hoàn mỹ của Nam Cung Lãnh Dạ như bị phủ một tầng băng hàn, ánh mắt lạnh lùng mang theo sát khí nhìn về xác chết đã bị biến thành thanđen của Tần Doanh, lạnh nhạt nói.
Anh tuyệt đối không cho phép kẻ nào bắt nạt và có ý đồ xấu với cô!
“Các người… các người dám giết Tần Doanh? Các người muốn đối chọi lại vớiQuách gia có phải hay không?” Cố Minh Tuyền không thể ngờ được chỉ vìngười khác xúc phạm tới Cố Diệp Ninh mà Nam Cung Lãnh Dạ chớp mắt mộtcái liền giết người. Sắc mặt cô ta lúc trắng lúc đỏ, tâm trạng rối loạngào lên.
“Quách gia? Tiểu Ninh, đó là cái gì?” Chẳng thèm để tâm tới ‘cô nàng bị điên’ kia, anh quay qua Cố Diệp Ninh hỏi.
“Tôi không rõ lắm. Hình như là một gia tộc ở căn cứ thành phố C.” Cô lắc lắc đầu, chuyện gia tộc với cao tầng của căn cứ thành phố C cô quả thậtkhông rõ lắm. Chút nữa về chắc hẳn phải hỏi xem Mặc Sở Minh có thu đượcthông tin gì không.
“Các người…!!!” Một số những người khácđứng cạnh Cố Minh Tuyền đều là dị năng giả dưới chướng của Quách gia,thấy được thái độ của hai người này đối với Quách gia, trong lòng sinhra một trận bực bội. Hai người này là không biết hay cố tình không biếtchứ? Khinh thường Quách gia có phải hay không?
“Được rồi! Đủrồi đấy, Minh Tuyền! Mọi người cũng im lặng đi!” Đúng lúc này Quách Philên tiếng. Tuy sắc mặt của anh ta không hề tốt thế nhưng vẫn nén xuốngbực tức “Hai người thực sự không biết Quách gia?”
Anh ta tựnhủ không thể quá xúc động, bây giờ cần nhất là bình tĩnh. Nếu hai người này quả thật biết Quách gia nhưng lại khinh thường làm bộ như khôngbiết, thế thì anh ta tuyệt đối không tha cho bọn họ. Nhưng nếu hai người này quả thực không biết Quách gia là gia tộc như thế nào, vậy thì anhta phải tìm cách mời bọn họ gia nhập vào Quách gia, nói cho bọn họ biếtQuách gia có bao nhiêu giàu có và quyền lực.
Một dị năng giảhệ băng biến dị cùng một dị năng giả hệ lôi, lại dựa thêm vào lời CốMinh Tuyền nói khi nãy, Quách Phi đại khái có thể đoán được thân phậncủa hai người này. Bọn họ chắc chắn không chỉ có hai người mà còn mộtđội ngũ cực mạnh đi theo sau. Đây chắc chắn là hai người trong đội ngũđã gây rối ở ngoài cửa căn cứ ngày hôm qua, nắm giữ rất nhiều dị nănggiả thực lực cực mạnh.
‘Quách Phi thầm tính toán trong lòng,nếu mời được họ gia nhập vào đội ngũ dị năng giả của Quách gia, chắcchắn Quách gia có thể chiếm thế thượng phong trong khi tranh đoạt lợiích với các gia tộc khác.
Còn về cái chết của Tần Doanh sao?Đương nhiên Quách Phi không thèm suy xét nữa. Ban nãy muốn ngăn cản làbởi vì Tần Doanh là một trong số những dị năng giả có thực lực cao trong những dị năng giả dưới chướng của Quách gia. Nếu gã chết, tức là Quáchgia bọn họ thiệt hại một người trong thế lực. Nhưng nếu Tần Doanh chếtmà đổi được một đội ngũ thực lực cực mạnh với toàn dị năng giả cấp 3 tới tay, như vậy thì cái mạng của Tần Doanh biến thành chẳng đáng mấy đồngđối với Quách Phi cũng như Quách gia.
“À, thực sự khôngbiết.” Hai người đối với Quách Phi lắc đầu thành thật nói. Quách gia?Nam Cung Lãnh Dạ cùng Cố Diệp Ninh quả thực không biết.
“Cácngười từ bên ngoài tới đúng không?” Đánh giá vẻ mặt của bọn họ, QuáchPhi cảm thấy có thể đúng thật là không biết. Nhưng vẫn muốn xác nhận lại một chút, cho nên lại hỏi thêm một câu nữa “Tới từ đâu vậy?”
“Chúng tôi nghĩ chuyện này là chuyện riêng, cho nên xin phép không trả lời.”Nam Cung Lãnh Dạ nhìn một tia tính toán lướt qua trong mắt của anh ta,cười lạnh trong lòng. Xem ra có người muốn đánh chủ ý lên đầu bọn họ.Thế nhưng Nam Cung đại thiếu anh đâu phải quả hồng mềm để người khác tùy tiện bóp nặn, cho nên anh từ chối thẳng thừng.
“Vậy… khôngbiết hai người có thời gian rảnh không, tôi muốn mời hai người về Quáchgia nói chuyện một chút?” Quách Phi cũng không tức giận. Theo như thôngtin anh ta biết, hai người này là hai người mạnh nhất đội ngũ kia, chonên nhất định phải lôi kéo được.
“Quách Phi học trưởng!!!”Nam Cung Lãnh Dạ thì thôi, vì sao còn phải mời ‘tiểu Ninh’ đáng ghétkia?! Cố Minh Tuyền vẻ mặt giận dữ quay sang nhìn Quách Phi.
“Cố Minh Tuyền, câm miệng!” Quách Phi đối với cô ta trừng mắt. Anh ta cóthể nể tình cảm trước đó mà dung túng một chút cho Cố Minh Tuyền nhưngkhông có nghĩa anh ta để mặc cô ta trèo lên cổ mình. Đối với anh ta, lợi ích của Quách gia vẫn cao hơn tất cả. Ba cái chuyện thù oán tình trường vớ vẩn của Cố Minh Tuyền chẳng quan hệ gì với anh ta và Quách gia.
“,,,”
Bị Quách Phi quát, sắc mặt cô ta tái nhợt. Cố Minh Tuyền không dám cãi lại anh ta, bởi vì Quách gia hiện tại là cọng rơm cứu mạng của cô ta. Vìvậy cô ta chỉ có thể căm phẫn trừng mắt nhìn Cố Diệp Ninh, đổ mọi lầmlên đầu của Cố Diệp Ninh.
Đúng vậy, là tại ‘tiểu Ninh’ kia! Tất cả đều tại ‘tiểu Ninh’ kia, làm cho Cố Minh Tuyền cô trở nên mất mặt như vậy!!!
“Thứ lỗi, hiện tại chúng tôi phải đi làm nhiệm vụ. Vấn đề Quách gia gì đó,hãy để sau đi.” Nam Cung Lãnh Dạ liếc mắt thâm ý nhìn Quách Phi, thảnnhiên lần nữa từ chối. Mời về Quách gia nói chuyện? Tưởng anh không biết ý đồ của Quách Phi chắc. Muốn mượn lực của anh với Cố Diệp Ninh ư?Quách gia chưa có cái khả năng đấy!
“A…” Quách Phi nhận đượcánh mắt của Nam Cung Lãnh Dạ, toàn thân theo bản năng run lên một cái.Không biết vì sao, anh ta cảm nhận được cái người thanh niên sở hữu hệlôi trước mắt này... đã nhìn thấu được suy tính của mình.
“Như vậy, xin phép, chúng tôi đi trước.”
Không muốn tiếp tục dây dưa với đám người này, Nam Cung Lãnh Dạ bắt lấy taycủa Cố Diệp Ninh, kéo cô rời khỏi nơi này, mặc kệ những người còn lạivẫn đang chưa kịp phản ứng lại. Cho tới khi Quách Phi cùng những ngườikhác hoàn hồn thì hai người đã không còn thấy bóng dáng. Sắc mặt củaQuách Phi vô cùng xấu, lần đầu tiên có người dám thẳng thừng từ chốiQuách gia như vậy.
Hai mắt Quách gia híp lại, trong lòng thầm đánh giá… hai người kia quả thực vô cùng cuồng ngạo, cũng vô cùng khótiếp cận. Thế nhưng thực lực của bọn họ quả thực khiến anh ta không camtâm buông bỏ. Xem ra phải tìm cách khác mới được…
“Các ngườiđi tìm hiểu thêm thông tin về hai người kia, sau đó báo cáo lại chotôi.” Anh ta đối với một vài dị năng giả đi sau mình ra lệnh.
“Vâng, tam thiếu gia.” Thanh âm đồng loạt hô lên, sau đó mấy người kia rời đi trước.
“Minh Tuyền, đi theo anh, anh có việc cần hỏi em.” Nhìn Cố Minh Tuyền đứngcạnh mình đang vô cùng phẫn hận nhìn về hướng cửa ra vào đại sảnh, Quách Phi nhếch môi cười cười. Cố Minh Tuyền có quen biết sơ qua với đội ngũcó thực lực mạnh kia từ trước, đào bới thông tin từ cô ta cũng là mộtbiện pháp để thám thính.
.
.
.
Đốivới việc Nam Cung Lãnh Dạ nhận nhiệm vụ, toàn đội ngũ không có ai phảnđối. Hơn nữa anh đã nói là nhiệm vụ khá đơn giản, cũng không quá khó. Dù sao mọi người cũng đang rảnh rang, đi ra ngoài nâng cao thực lực, luyện tập dị năng cũng không gì không tốt. Vì thế sau khi ăn xong cơm trưa,thu xếp một chút, tất cả chuẩn bị lên xe, hướng phía ngoại ô phía đôngcăn cứ mà đi. Tranh thủ thời gian trên xe, mọi người nói chuyện với nhau một chút, đặc biệt đề cập tới Quách gia hôm nay mà Nam Cung Lãnh Dạcùng Cố Diệp Ninh được nghe danh.
“Căn cứ thành phố C có vàigia tộc lớn, một trong số đó có Quách gia. Trước mạt thế kinh doanh buôn bán, cũng khá có thế lực cùng tiền bạc. Tuy rằng Quách gia có thế lựctại căn cứ thành phố C nhưng nếu xét ở mặt bằng chung toàn quốc thì cũng chỉ là một tiểu gia tộc không đáng kể mà thôi.” Mặc Sở Minh đưa ngóntay đẩy đẩy kính, bình thản nói ra thông tin.
“Xét ở mặt bằng chung toàn quốc?” Hạ Kỳ Phong tò mò chớp chớp mắt nhìn Mặc Sở Minh đang ngồi ở ghế phó lái.
“Chính là nghĩa trên mặt chữ. Toàn quốc có rất nhiều vùng, thành phố; ở mỗinơi đều sẽ có những gia tộc lớn riêng có lực ảnh hưởng chiếm cứ tại nơiđó.”
Mặc Sở Minh vô cùng kiên nhẫn giải thích cho Hạ Kỳ Phong hiểu: “Cho nên để dễ dàng đánh giá từng gia tộc ở các vùng và thành phố khác nhau thì người ta sẽ thống kê nhận xét về tiền tài, thế lực, quyền thế của các gia tộc đó. Từ những thống kê nhận xét đó, tổng hợp lại,cuối cùng rút ra bình xét toàn diện chung, tiến hành phân chia cấp bậc.”
“Thật lằng nhằng nha ~” Minh Tu bĩu môi.
“Cái này dù có lằng nhằng mấy vẫn phải làm.” Mục Hoằng vừa lái xe vừa phìcười đối với thái độ của Minh Tu. Nhóc này quả nhiên không thích mấychuyện phức tạp.
“Mấy chuyện phia cấp bậc các gia tộc này đối với người bình thường thì không có ý nghĩa gì, thế nhưng đối với tầnglớp quyền thế quý tộc thì rất quan trọng.” Nam Cung Lãnh Dạ hiếm khi tốt bụng giải thích “Biết được thực lực của các gia tộc thì mới có thể dễdàng lập kế hoạch để dựa dẫm, làm thân mượn sức hoặc là né tránh đểkhông xung đột đắc tội.”
“Đúng là khiến người khác nhức óc.”Chu Nhi cũng giống Minh Tu, hoàn toàn không thể nào thích được cái kiểu‘ngoài mặt một kiểu nhưng trong lòng một suy nghĩ khác’ kiểu này.
Chu Nhi tuy thỉnh thoảng có chút chướng ngại về khoản bày tỏ cảm xúc, lúcnào cô bé cũng trưng ra vẻ mặt vô cảm xúc, thế nhưng dù thế nào thì cũng là một sát thủ. Từ nhỏ cô bé đã được luôn dạy dỗ từ nhỏ như một sátthủ, muốn gì thì thẳng tay cướp lấy, cho nên trong đầu Chu Nhi sẽ tuyệtđối không bao giờ có những suy nghĩ quanh co lòng vòng giống như mấy tên chính khách gian xảo cùng mấy lão hồ ly ở các gia tộc lớn đâu.
“Như vậy, Quách gia này nếu nói đúng ra thì chỉ là một gia tộc nhỏ?” Hạ Kỳ Phong lại hỏi tiếp.
“Đúng thế. Ở căn cứ thành phố C thì có thể nói có danh vọng nhưng nếu tới nơi khác thì căn bản là chả có chút tiếng nói nào hết.” Gật mạnh đầu, MặcSở Minh tiếp tục giải đáp “Loại gia tộc nhỏ như Quách gia, ở trong nướccũng phải có cả trăm.”
“Loại gia tộc nhỏ như Quách gia sẽkhông dám đương đầu với quân đội cùng với đại diện của chính phủ. Chonên hiện tại trong căn cứ thành phố C, quân đội và đại diện chính phủvẫn là những người nắm quyền lớn nhất.”
Mục Hoằng ha ha lớntiếng cười, xem chừng rất vui vẻ về việc quân đội chiếm thế thượngphong: “Quách gia cùng các gia tộc khác tuy nói là vẫn thuộc cao tầngthống trị của căn cứ nhưng thực ra chỉ là hàng tôm tép, chỉ dám quaysang đấu đá tranh nhau quyền lợi với nhau mà thôi.”
“Thế gia tộc cỡ trung?” Chu Nhi tò mò.
“Gia tộc cỡ trung tầm ảnh hưởng cao hơn, tài lực cũng nhiều hơn. Tuy chưatới mức dám ra mặt chống chọi với chính phủ cùng quân đội nhưng cũng sẽkhiến hai thế lực này e dè.” Cố Diệp Ninh nghiêng người nhìn cô bé, cười cười trả lời.
“Ra tiểu Ninh cũng biết sao?” Nam Cung Lãnh Dạ có chút ngạc nhiên nhìn cô. Anh không nghĩ những chuyện phức tạp giatộc chính trị linh tinh này cô sẽ biết.
“Tôi không hiểu sâu nhưng thường nghe anh hai nói, ít nhiều gì cũng biết vài ba chuyện.”
Cô nhún nhún vai, cũng không bực bội vì thái độ kinh ngạc của anh. Nóithật thì các anh em trai nhà cô bảo bọc cô rất tốt, cũng không muốn đểcô dính lứu biết nhiều về những chuyện dơ bẩn. Tuy nhiên với địa vị củaCố gia cùng địa vị gia tộc của cha cô ở tại thủ đô, Cố Diệp Ninh dù muốn hay không thì cũng không thể không nghe dăm ba việc cơ bản nhất.
“Mặc gia của Minh trước đây cũng là một gia tộc bậc trung đấy.” Mục Hoằnghất cằm về hướng Mặc Sở Minh, đối với mấy đứa nhỏ mặt tràn ngập thắcmắc, cười nói.
“Thật sao? Nhưng tại sao lại là trước kia?” Minh Tu mở to hai mắt, có chút ngạc nhiên.
“Cái tên ngốc, hỏi linh tinh cái gì vậy hả???” Minh Tu vừa dứt lời, Hạ KỳPhong liền ngay lập tức vươn tay ra, bịt chặt miệng của nó. Mặc kệ nógiãy dụa ra sao, cậu cũng không để cho nó có cơ hội hỏi tiếp, liên tụcsuỵt suỵt bên tai nó.
Hạ Kỳ Phong lớn hơn Minh Tu, đối nhânxử thế cũng tốt hơn tên nhóc vô tâm Minh Tu nhiều. Đã nhắc tới hai chữ‘trước kia’, tức là hiện tại Mặc gia đã không còn là gia tộc hạng trungnữa, điều đó chứng tỏ Mặc gia của Mặc Sở Minh đã xảy ra sự cố. Chuyệnbuồn của y, vậy mà cái thằng nhóc Minh Tu này cũng vô tư mở miệng hỏiđược. Hạ Kỳ Phong lo lắng Mặc Sở Minh sẽ bị câu hỏi của nó khơi lạichuyện buồn, thần sắc nửa lo lắng nửa gấp gáp, mắt không ngừng đảo điđảo lại giữa Minh Tu cùng Mặc Sở Minh.
“Ha ha, cũng chẳngphải chuyện gì quá nghiêm trọng, tiểu Phong em không cần phải như vậy.”Biết Hạ Kỳ Phong lo lắng y sẽ tức giân với Minh Tu, Mặc Sở Minh bậtcười, phẩy phẩy tay. Nhóc con Hạ Kỳ Phong này đúng là rất tinh ý cũngrất nhanh nhạy.
“Mặc gia trước kia theo nghiệp quân nhân, làgia tộc hạng trung, thế nhưng nhân số không đông. Tới thế hệ cha củaMinh thì cũng chỉ có mỗi Minh mà thôi. Sau đó cha của Minh hi sinh trênchiến trường, Minh khi đó chỉ là một đứa nhỏ nên cũng không thể chống đỡ cái gì, cuối cùng Mặc gia nhanh chóng suy sụp.” Nam Cung Lãnh Dạ giảiđáp.
“Thực ra thì Mặc gia tuy nói suy sụp nhưng chủ yếu chỉmất đi quyền thế thôi, còn tiền bạc và của cải vẫn rất nhiều. Hiện tạitất cả đều thuộc về anh.” Nhếch môi đắc ý, bộ dạng ‘bổn đại gia là người có tiền’ của Mặc Sở Minh chọc tất cả mọi người trên xe bật cười.
Quả thật Mặc Sở Minh đối với việc gia tộc lụi bại không có suy nghĩ gì quánhiều. Cha y là quân nhân, chết trên chiến trường là một vinh dự lớnlao. Tuy lúc đó y còn nhỏ, sẽ đau lòng, sẽ khổ sở thế nhưng cũng sẽ tựhào về cha. Chưa nói tới sau đó y còn được Nam Cung gia tộc nhận nuôi.Nam Cung gia tộc đối với y rất tốt, mọi người trong Nam Cung gia tộccũng đều coi y như người nhà, như con cháu ruột thịt để chăm sóc. Nhữnggì anh em Nam Cung Lãnh Dạ được hưởng thì y tuyệt đối sẽ không thiếuphần.
Cả tuổi thơ của y đều có người yêu thương và quan tâm,trôi qua an bình vui vẻ, Mặc Sở Minh còn oán trách gì nữa. Từ lâu vềtrước, y đã sớm thoát ra khỏi khoảng trống của sự cô đơn đơn độc mà khicha ruột mất đi để lại rồi.
“Số tiền đó ở bây giờ không tiêuđược đâu, anh trai ạ.” Chu Nhi liếc mắt khinh bỉ nhìn y. Mạt thế quantrọng nhất là thức ăn, của cải với tiền thì có giá trị gì.
“Tiểu Chu Nhi, em không cần phải thẳng thắn đả kích người ta như vậy đâu.”Khóe miệng co giật, Mặc Sở Minh hoàn toàn bị khả năng mặt không biến sắc mà tạt nước lạnh của Chu Nhi làm tổn thương tới khó thể nào gượng dậyđược.
“Có gia tộc cấp hạng trung vậy thì hẳn có gia tộc cấphạng cao hơn đúng không?” Tên nhóc Minh Tu quay trở ngược lại đề tài ban nãy, tiếp tục màn ‘1000 câu hỏi và thắc mắc’ của mình.
“Ừ,cao nhất là các đại gia tộc. Những gia tộc này có lực ảnh hưởng trêntoàn quốc trong toàn bộ các lĩnh vực hàng đầu, có khả năng khiến choquân đội và chính phủ e ngại kiêng dè, không dám trực tiếp đối chọi.”Mặc Sở Minh nói tới đây chợt khẽ bật cười, ánh mắt thấp thoáng sự tự hào “Số lượng các đại gia tộc này rất ít, chỉ đếm trong mười đầu ngón taythôi đấy.”
“Trong đó có hai đại gia tộc đứng đầu, có khả năng thao túng cả quân đội và chính phủ.” Mục Hoằng cũng giống Mặc Sở Minh,hai mắt tràn ngập tự hào cùng với sùng bái.
“Là đại gia tộcnào vậy?” Ba đứa nhỏ không biết có phải bởi vì bị hai người kia làm ảnhhưởng hay không, cũng đột nhiên cảm thấy cực kỳ phấn khích. Cả ba đứahai mắt sáng ngời nhìn về Mặc Sở Minh và Mục Hoằng.
“Cố giagia tộc và Nam Cung gia tộc.” Nói xong, Mặc Sở Minh hất cằm về hướng hai người đang ngồi hàng ghế giữa, khóe miệng híp lại, trong đáy mắt lóelên một tia trêu chọc “Hai vị đứng đầu đội ngũ của chúng ta: Cố DiệpNinh tam tiểu thư và Nam Cung Lãnh Dạ đại thiếu gia là người của hai gia tộc này.”
“Thật sao?” Hạ Kỳ Phong trợn tròn cả mắt, há hốcmồm. Cậu cũng biết hai người này gia thế không tồi, không nghĩ tới… vậymà lại là hai đại gia tộc đứng đầu trong tất cả các đại gia tộc.
“Nhóc con, ở thủ đô, lời của Cố gia và Nam Cung gia nhiều lúc chẳng khác nàothánh chỉ đâu.” Tặc tặc lưỡi, Mục Hoằng nháy mắt nói “Khi nào mấy đứa về tới thủ đô sẽ hiểu.”
“Chưa chắc. Hiện tại là mạt thế, cái gì cũng có thể xảy ra, cũng không biết được.” Nhíu nhíu lông mày, Nam Cung Lãnh Dạ nói thế nào vẫn có chút lo lắng cho người thân cùng gia tộc của mình. Tuy Nam Cung gia tộc và Cố gia gia tộc nắm quân đội trong tay thế nhưng nếu không có đủ dị năng giả có thực lực thì vẫn sẽ bị chèn ép,thậm chí là thất thế.
“Dạ, không nên nghĩ linh tinh.” Mặc Sở Minh cũng biết anh lo lắng cái gì, nhẹ giọng khuyên nhủ.
“Tôi nghĩ hẳn là Nam Cung gia tộc của anh sẽ ổn thôi.” Cố Diệp Ninh nhìn Nam Cung Lãnh Dạ hiếm hoi lộ ra vẻ lo lắng, khẽ thở dài. Người này tuy hơilạnh lùng nhưng rất quan tâm gia đình của mình. Cô vươn tay chạm vào tay anh, thanh âm trong trẻo khuyên nhủ “Gia tộc các anh rất nhiều người,chắc chắn khả năng kích phát dị năng sẽ tăng cao.”
Nam Cunggia tộc tuy nhánh chính chỉ có một, là do cha của Nam Cung Lãnh Dạ làmtộc trưởng, thế nhưng các nhánh phụ tuyệt đối không hề ít. Các bác cácchú các cô các cậu của anh tính ra cũng phải bảy, tám người. So sánh với Cố gia số lượng người đơn bạc thì quả thực nhiều người hơn rất nhiều.
Một gia tộc có tới mấy chục người như thế không thể nào không có bất cứ một ai kích phát được dị năng. Hơn nữa toàn bộ nhà của anh đều là quân nhân có chức hàm cao trong quân đội, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, cơ thể đều rất khỏe mạnh, đánh tay đôi mà một chọi vài người là chuyện rấtbình thường. Những người có sức khỏe như vậy rất dễ kích phát được dịnăng, mà sau khi trở thành dị năng giả cũng đều có thực lực cao.
Nếu nói đáng lo… nói thật, Cố gia gia tộc ít người còn đáng lo hơn…
“Cố gia cũng sẽ không sao.” Anh giật mình nhớ tới đúng là Nam Cung gia tộcnhà anh có lợi thế về nhân lực hơn hẳn Cố gia gia tộc đơn bạc, bèn thulại cảm xúc lo lắng trên mặt, quay sang an ủi ngược lại cô.
“Tôi không lo lắng cho Cố gia.” Vẻ mặt của Cố Diệp Ninh cực kỳ bình tĩnh.
“Thật sao?” Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng thắc mắc, nhịn không được nghiêng đầunhìn cô ngồi ở hàng ghế sau. Quan sát một hồi, bọn họ quả thực khôngnhìn ra bất cứ lo lắng nào từ trong đôi mắt bạc lạnh nhạt trong suốt của cô.
Tiểu Ninh thật sự không lo lắng sao?
“Tôi nói thật.” Nhìn khuôn mặt vặn vẹo tò mò của những người khác, cô cóchút buồn cười giải thích “Tôi sốt ruột muốn trở về gặp người thân nhưng về vấn đề thực lực thì tôi tuyệt đối không lo lắng. Các anh trai và emtrai của tôi cho dù không phải dị năng giả thì cũng không phải loại hồng mềm để người khác bắt nạt.”
Chỉ cần có Cố Liệt Hạo, Cố DiệpPhi cùng Cố Phong Hạ trấn thủ tại thủ đô, có kẻ gian muốn công chiếm Cốgia… cũng không phải chuyện dễ dàng. Cố Liệt Hạo có đầu óc tính toán phi thường chuẩn xác, mỗi lần ra tay thì quyết tuyệt không chừa đường luicho đối phương. Cố Diệp Phi thì nham hiểm am hiểu tính kế, thủ đoạn cựckỳ ngoan độc huyết tinh. Cố Phong Hạ mặc dù vẻ ngoài đạm mạc hiền lànhnhưng thằng nhóc mới chân chính là người không nên đụng vào nhất, cáichỉ số IQ cao ngất ngưởng của cậu cũng không phải trưng ra cho đẹp.
Vì cách làm việc, trả thù cùng tính cách thủ đoạn của Cố Liệt Hạo, Cố Diệp Phi và Cố Phong Hạ cho nên có không ít người ngầm gọi ba anh em trainhà họ Cố là ‘ba kẻ điên’. So với ông ngoại Cố Vân và cậu Cố Tiệp Huythì cô tin tưởng, đại đa số nhân vật cấp cao ở thủ đô sợ hãi ba anh emnày của cô hơn.
Nghe cô nói như vậy, Nam Cung Lãnh Dạ, Mặc Sở Minh và Mục Hoằng lại nhớ tới những tin tức từng nghe về ba vị thiếugia nhà họ Cố, thầm nhủ trong lòng… quả thực không hề đáng lo lắm thật!
“À… nói thật, tôi rất tò mò, nếu ba anh em trai của cô có dị năng thì bọnhọ có dị năng gì đấy.” Mục Hoằng quành tay lái một chút, nghĩ tới gì đó, phì cười “Tôi nghĩ, chắc hẳn không phải dị năng tầm thường đâu.” Em gái ngoan hiền nhất mà còn quái vật nhường này cơ mà.
“Tôi cũng tò mò lắm.” Cô khoanh tay trước ngực, nghĩ tới người thân, khóe miệng cong lên, hai mắt tràn ngập ôn nhu.
“Aiz ~ sao anh em vợ lại toàn người khó chơi như vậy chứ?” Thấy vẻ mặt cônhư vậy, càng chứng tỏ tình cảm của mấy anh em nhà họ Cố thực sự rấttốt. Nghĩ tới sự lợi hại của Cố Liệt Hạo, Cố Diệp Phi và Cố Phong Hạ,Nam Cung Lãnh Dạ nhìn không được thở dài, khẽ lầm bầm. Muốn qua được cửa anh em trai của vợ, rất khó nha ~
“Anh vừa nói gì vậy?” Nghe được tiếng thở dài lầm bầm của anh, Cố Diệp Ninh quan tâm hỏi.
Nam Cung Lãnh Dạ vẻ mặt đứng đắn điềm tĩnh: “Không có gì!” (# ̄__ ̄#)
.
.
.
“Tới nơi rồi.” Mục Hoằng bẻ lái vào khu vực chính của ngoại ô phía đông căn cứ thành phố C, cũng là nơi bọn họ làm nhiệm vụ.
Lần này làm nhiệm vụ, bọn họ cũng cho tiểu Nha theo cùng, vì vậy khi đixuống là bảy người cùng một thú. Khu ngoại ô này trước kia có lẽ là đểphục vụ cho nghiên cứu cho nên có không ít phòng nghiên cứu và chung cưđể cho các nhân viên nghiên cứu ở. Có lẽ là được di tản kịp thời hoặc là đã bị quân đội thanh lọc qua, cho nên nhìn quanh một vòng thì không cóthấy tang thi mấy. Tuy nhiên nhóm Nam Cung Lãnh Dạ cũng không thả lỏngcảnh giác, vẫn rất cẩn thận quan sát bốn phía.
“Muốn tìm tài liệu, hẳn nên tới sở nghiên cứu.” Cố Diệp Ninh đưa ra phân tích của mình.
“Vậy tới bên đó đi.” Mặc Sở Minh đã cầm sẵn trên tay bản đồ chỉ dẫn khu vựcphụ cận của căn cứ thành phố C chuẩn bị sẵn từ trước rồi. Y rất nhanhlựa chọn được phương hướng ngắn nhất để đi tới sở nghiên cứu.
“Ừm, đi thôi.” Nam Cung Lãnh Dạ ném cho y một ánh mắt tán thưởng, quả nhiênMặc Sở Minh làm việc vô cùng cẩn thận, chưa từng để anh thất vọng. Mọingười nghe anh nói như vậy, cũng đồng ý, sải bước bước về hướng mà MặcSở Minh chỉ. Nhiệm vụ nên hoàn thành trước khi trời tối mới tốt. Bọn họkhông muốn qua đêm ở ngoài chút nào đâu.
“Lãnh Dạ ca ca ~ ~~” Ngay khi mới đi được vài bước, đột nhiên từ một ngã rẽ cách đó khôngxa, một giọng nói ngọt lịm mang theo vui mừng liền cất lên, thành côngkhiến cho toàn đội ngũ của Nam Cung Lãnh Dạ dừng chân lại.
Một cô gái khá là xinh đẹp, bộ dạng thanh thuần ngọt ngào, mặc một bộ váyhồng đáng yêu đi tới phía bọn họ. Đi phía sau cô ta còn có không ítngười nữa, từ khí thế có thể thấy được tất cả những người này đều là dịnăng giả, cấp bậc cũng giao động từ cấp 1 tới cấp 2. Nhìn tổng thể đoànđội, đây là một nhóm đội ngũ nhiều người thực lực rất mạnh.
“Lại gặp nhau rồi, thật tình cờ.” Người thanh niên đi cạnh cô ta mỉm cườilịch sự tao nhã, đối với Nam Cung Lãnh Dạ và Cố Diệp Ninh gật nhẹ đầuchào hỏi.
Nam Cung Lãnh Dạ: … ( - _ - )
Cố Diệp Ninh: ( = = )
Tình cờ ghê? Nhỉ?
Đối phương bên kia không phải là Cố Minh Tuyền và Quách Phi mới ngay sáng nay hai người họ vừa gặp đó hay sao?