Trọng Sinh Chi Tiểu Di Dưỡng Thành Ký

Chương 139




Mặc vào trang phục cách ly, đeo khẩu trang bước vào phòng bệnh, Mộc Vũ đứng thẳng người bênh cạnh giường, bên tai có thể nghe rõ tiếng tít tít của máy đo điện tim.

Cái người lúc nào cũng tràn đầy sức sống kia, lúc nào cũng cười hì hì chọc người sinh khí, giờ lại an tĩnh nằm trên giường khiến cô sỡ hãi đến vậy, nghiêm nghị nhắm mắt lại dựa vào những đồ vật vô tri vô giác duy trì sự sống.

"Ảnh Niên." Rũ mi mắt nhìn xuống Lộ Ảnh Niên, Mộc Vũ chậm rãi mở miệng, ngữ điệu trước sau vẫn bình tĩnh như vậy: "Nàng đang đợi cậu, mẹ cũng rất mong cậu, chúng tôi đều mong chờ cậu."

Nhưng người trên giường trước sau vẫn không chút động tĩnh, hai mắt nhắm nghiềng cùng đôi lông mày không hề động.

Tít, tít........ Phòng bệnh lúc này chỉ còn một thứ âm thanh duy nhất, Mộc Vũ sau khi nói xong câu đó thì trầm mặc một lúc hai tay siết chặt vào nhau, tiếng nói cũng theo đó hạ giọng: "Lộ Ảnh Niên, cậu mau dậy ngay."

"Cậu cho rằng chỉ cần cứu nàng là yên ổn? Cậu không tỉnh lại thì nàng cũng sẽ không muốn tỉnh lại, cậu có hiểu không?"

Giống như tự nói với mình, Mộc Vũ từng câu từng chữ nói ra, khi chữ cuối cùng bỏ lại thì người trên giường rốt cuộc có động tĩnh.

"Mười một năm...... trước...."

Thân mình run giật, Mộc Vũ vội ngước mắt nhìn Lộ Ảnh Niên, nhưng điều thất vọng là cô vẫn trong trạng thái hôn mê, mày gắt gao nhíu lại, miệng mấp máy động giống như mê mang nói gì đó.

"Ảnh Niên?" Tuy không hoàn toàn tỉnh lại, nhưng có chút động thái so với yên tĩnh vẫn tốt hơn, Mộc Vũ thở hổn hển khom người muốn nghe rõ những gì cô thì thào.

"Mười một..... Năm...."

"Mười một năm..... trước..... mộng...."

"Một hồi mộng........."

Rốt cuộc cũng nghe rõ những gì Lộ Ảnh Niên nỉ non, Mộc Vũ thân mình cứ như cứng lại, phía sau lớp khẩu trang là gương mặt không chút huyết sắc.

Nàng nhớ rõ Lộ Ảnh Niên từng nói về cơn ác mộng, cũng nhớ được lúc nhắc đến chuyện đó Lộ Ảnh Niên có bao nhiêu sợ hãi.

Ngay lúc liên tưởng lại chuyện cũ, tiết tít tít của máy đo điện tim dần thả chậm, liên tục hạ dần, hồi chuông cảnh báo reo lên, bác sĩ cùng hộ sĩ nhanh chóng vào trong, Mộc Vũ lui sang một bên gương mặt liên tục phô bày đủ mọi cảm xúc.

Trãi qua một phen bận rộn, Lộ Ảnh Niên nhịp tim rốt cuộc cũng trở lại bình thường, Mộc Vũ lần khẩn cầu bác sĩ cho mình lưu lại, tâm tình cô lúc này không cách nào bình tĩnh được, khoé mắt đã tích điểm trong suốt.

"Cậu cư nhiên đến bây giờ vẫn cho rằng đây là cơn mộng mị." Nắm chặt tay, một lần nữa bước đến bên cạnh giường bệnh, giờ khắc này Mộc Vũ thật hận không thể nắm cổ Lộ Ảnh Niên lôi dậy, giống như lúc trước đấm cho cô một quyền sau đó cãi nhau ầm ĩ, Mộc Vũ cắn chặt răng, khắc chế cảm xúc khiến giọng nói trở nên khàn đục: "Đã qua biết bao chuyện..... cậu làm sao vẫn coi như là một giấc mộng?"

"Nhiều năm rồi..... Từ khi nhập ngũ, Huấn luyện, cùng nhau hoàn thành biết bao nhiệm vụ, trãi qua bao nhiêu nguy hiểm và cũng từng nếm trãi bao nhiêu thống khổ, nếu là giấc mộng thì làm sao có thể chân thực như vậy? Ông ngoại cũng đã không phản đối hai người, chỉ cần cậu tỉnh lại thì có thể trở lại cuộc sống mà cậu luôn mơ ước..... vì cái gì..... Vì cái gì cậu vẫn như vậy?"

"Lộ Ảnh Niên, tôi không phải chỉ xuất hiện trong giấc mơ của cậu, Tiểu Di không phải, ba mẹ cũng không phải, cậu có nghe thấy không, mau tỉnh dậy cho tôi?"

"Cái gì mà mơ mười một năm, cậu hiện tại đã hai mươi ba rồi, đã mười ba năm rồi, đã mười ba năm.... không còn cái gì mà mười một năm của cậu."

"Cậu rốt cuộc chấp nhất sỡ hãi cái gì?"

"Hay là cậu cho rằng lần này bản thân cậu thực sự chết đi lại được sống lại lần nữa sao?"

"Cậu có biết Tiểu Di trong lúc hôn mê nói những gì không? Nàng nói sẽ cùng cậu trở lại một lần nữa...... Nhưng hai người nghĩ mình may mắn lắm sao, muốn quay lại là quay lại? Vạn nhất cứ như vậy cùng nhau biến mất thì làm sao bây giờ? Cậu bỏ được vĩnh viễn không được gặp nàng sao?"

- ---------------

"Ảnh Niên, buổi tối đến chỗ ta thế nào?"

"Hắc hắc! Lại muốn rồi?"

"Chán ghét! Niên thực là tên vô lại mà?"

"Càng hư càng tốt nhỉ..... Tiểu, Tiểu Di?"

"Niên Niên, vị này là....."

"..... Đây là bạn gái ta."

"Ân..... Buổi tối ta trở về chỗ của tỷ tỷ, Niên có về không?"

"....... Không về....."

"Ân."

................

"Niên Niên, Niên rốt cuộc có bao nhiêu bạn gái? Thế nào hôm trước người mà ta thấy lại không phải người hôm nay?"

"Con có mị lực a."

"Niên......

- --------------

"Cậu có nghe thấy không, mau tỉnh lại, rõ ràng có thể vui vẻ bên cạnh nhau, giờ lại làm sao vậy?"

"Cho dù hai người có thật sự cùng nhau trở lại một lần nữa, thì mọi chuyện đã từng xảy ra có thể nào lập lại một lần nữa, cậu nỡ để nàng phải thống khổ, cậu nhẫn tâm sao? Cậu bỏ được sao?"

Nước mắt lúc này che kín gương mặt, Mộc Vũ giờ chỉ toàn là khổ sở, cô cắn chặt môi khóc không thành tiếng: "Không phải cậu thì tôi không có như hiện giờ, không phải cậu nói ba mẹ chỉ lo công tác, không phải cậu từng nói không muốn để Tiểu Di đau khổ...... Cậu cứu được nhiều người như vậy, vì cái gì vẫn không tỉnh lại chứ?"

.... Cánh tay bên dưới lớp chăn bắt đầu có những cử động rất nhỏ, Lộ Ảnh Niên vẫn nhắm mắt không chút động tĩnh, sau đó dường như từng giọt nước mắt trong suốt chảy dài nơi khoé mắt.....

"Lộ Ảnh Niên, Cậu chấp cả mạng sống cứu Tiểu Di, nhưng tại sao một chút mưu cầu tồn tại cũng không có." Lặng nhìn sự biến đổi trên gương mặt cô vài giây, Mộc Vũ tim bỗng chốc đập gia tốc, ngưng thở một lát lại tiếp tục nói: "Trên đời này chỉ có mình cậu mới có thể gọi nàng tỉnh dậy, chỉ có cậu, cậu không tỉnh nàng nhất định cũng không."

"Chỉ cần vì nàng, tôi biết cậu nhất định sẽ làm tất cả mọi thứ, mau tỉnh lại!"

- -----------

Chung quanh chỉ còn lại một mảng hắc ám, quá nhiều ký ức liên tục ùa về không phân định rõ được đâu là thực đâu là giả, không rõ được đâu là hiện thực đâu là mộng. Nhưng điều duy nhất tồn tại chính là Lộ Ảnh Niên cả đời bên cạnh Tào Thanh Thiển, cả đợi bảo hộ nàng......

- ------------

"Dì nhất định đang đợi cậu, cậu có nghe không Lộ Ảnh Niên!" Nâng cao thanh điệu kèm theo tiếng khóc nức nở, Mộc Vũ thân mình run rẩy nhìn người nằm trên giường bệnh chậm rãi rơi lệ chợt dừng khóc.

Đôi mắt nhìn chằm chằm vào mọi nhất cử nhấc động của Lộ Ảnh Niên, chỉ là lại khiến cô thất vọng rồi, Lộ Ảnh Niên không hề có bất cứ động tác gì tiếp theo đó.

Có thể nói mọi biện pháp muốn đánh thức Lộ Ảnh Niên cô đều dùng qua, những lời muốn nói cũng đã nói hết, giờ chỉ còn lại tia tuyệt vọng, Mộc Vũ cắn môi xoay người, cảnh vật trước mắt cô gần như sụp đỗ.

"Họ.... Mộc......" Ngân âm thổn thức giờ phút này vang lên, đứt quãng lại gần như gian nan: "Cậu.... lại khóc...... Tĩnh.... Vi tỷ sẽ.... làm thịt tôi.... mất thôi."

Mộc Vũ đột ngột xoay người lại gắt gao nhìn thẳng vào mắt Lộ Ảnh Niên, lúc tầm mắt đối thượng thì rõ ràng người kia đã mở mắt, bên trong lập loè chính là cảm giác quen thuộc, có chút nghịch ngợm.

Dù sau vẫn là vừa tỉnh lại, cảm giác giống như bản thân một lần nữa trọng sinh nhưng so với lúc cô trở lại năm mười tuổi hoàn toàn bất đồng. Lộ Ảnh Niên kéo kéo khoé miệng cố gặng ra nụ cười yếu ớt: "Cậu.... Ra cũng có lúc... Chật vật như vậy nga."

Giơ tay lau đi nước mắt, Mộc Vũ hung hăn trừng nhìn nhanh chóng gọi bác sĩ đến kiểm tra rồi sẽ đến tìm Tào Cẩn Du nói ra tin tốt đẹp này.

"Họ Mộc....." Trên giường bệnh, Lộ Ảnh Niên cố gọi Mộc Vũ một tiếng muốn cô dừng bước, Mộc Vũ quay đầu nhìn lại thở ra một hơi dài, nhẹ gật đầu rồi nhìn thấy Lộ Ảnh Niên tươi cười yếu ớt với mình mới mở cửa bước ra ngoài, ở bên ngoài cửa, Lộ Ái Quốc cùng mọi người đã đứng chờ từ lâu lắm rồi.

"Ảnh Niên đã tỉnh, con nghĩ hẳn là không có việc gì đâu." Tháo xuống khẩu trang lộ ra gương mặt vẫn còn chút tái xanh cùng đôi mắt hoen đỏ, Mộc Vũ nhìn ra được mọi người tâm tình đều phấn chấn liền nói sơ tình huống, thẳng đến khi bác sĩ tới mới cùng nhau bước vào trong.

"Có thể tỉnh lại chính là điều tốt." Bác sĩ hơi mỉm cười gật đầu với mọi người: "Nhưng vẫn cần quan sát thêm một thời gian mới có thể chuyển đến phòng bệnh điều dưỡng."

"Hảo! Cảm ơn Bác sĩ." Lộ Văn vội đáp một câu, Mộc Vũ thấy Bác sĩ vội rời đi liền ngăn lại: "Bác sĩ, có thể để cậu ấy đến một phòng ICU khác có được không?"

Bác sĩ hơi ngẩn ra, Mộc Vũ lại nói thêm: "Tôi biết có chút khó khăn nhưng người có thể khiến nàng tỉnh lại chỉ có cậu ấy."

Lời vừa thốt ra, Tào Trà tay ghìm quải trượng có chút nổi lên phức tạp.

Nhíu mày tự hỏi một lúc, Bác sĩ quay lại nhin Lộ Ảnh Niên hãy còn rất suy nhược cùng mọi người đứng bên ngoài gật gật đầu: "Được! Tôi sẽ sắp xếp."

"Cám ơn Bác sĩ." Mộc Vũ vội nói đa tạ sau đó nhìn về phía Lộ Ảnh Niên ra dấu hiệu OK, Lộ Ảnh Niên vui vẻ cười đáp lại.

Ước chừng nửa giờ sau, Lộ Ảnh Niên còn nằm trên giường mang theo bình dưỡng khí được các Bác sĩ lẫn hộ sĩ chuyển sang phòng Tào Thanh Thiển.

Chậm rãi nghiêng đầu nhìn người nằm bên cạnh giường nhắm nghiềng hai mắt, nữ nhân miệng liên tục nỉ non Ta bồi Niên trở lại..... Lộ Ảnh Niên cánh mũi chua xót, tay phải run rẩy từng chút một dời đến nắm lấy đôi tay lạnh lẽo của Tào Thanh Thiển.

Đứng bên ngoài phòng bệnh, Tào Hành Kiện, Dương Nhã cùng Tào Hinh lúc này cũng chạy đến, hơn nữa còn có cả Ngôn Lặc Ninh Phương Ngưng Yên cùng Quân Kỳ Dực, tất cả đều tập trung ở bên ngoài mỗi người một tâm trạng nhìn vào bên trong.

"Thanh.... Thiển....." Nổ lực muốn nói lớn hơn một tí, Lộ Ảnh Niên dùng bao phần sức có được nắm chặt tay nàng: "Không cần... trở lại.... Đừng trở lại, người đó...... không phải con...."

Bác sĩ đứng bên cạnh không rõ được ý tứ trong câu nói của Lộ Ảnh Niên, nhưng lúc câu nói vừa dứt, ánh mắt ông tinh tường nhìn thấy nữ nhân bên cạnh giường bệnh vẫn im ắng không chút động thái bất chợt mi mắt khẽ run, sau một lúc..... nàng chậm rãi mở mắt ra.....

- ------------------

Tác giả có lời mún nói: Ta đúng là ko viết được ngược không nói, đến cẩu huyết viết cũng không xong, hiu hiu!

Mỗ Vu: Ehihi!