Bảo vệ Tiếu Tĩnh Vi, kéo nàng thoát ly khỏi nguy hiểm đó hoàn toàn xuất phát theo bản năng. Ôm nữ nhân đang hôn mê bất tĩnh vào trong ngực, Mộc Vũ lúc khôi phục tinh thần đã nhìn thấy cảnh vệ cùng vệ sĩ tóm trụ được vài tên cầm côn sắt. Cô quét mắt nhìn chung quanh, đám phóng viên không ngừng chỉa ống kính camera liên tục chụp ảnh Tiếu Tĩnh Vi. Mộc Vũ bất giác nhăn mi hung hăn trừng mắt nhìn bọn họ rồi thì lấy thân mình che chắn cho nàng xoay người chạy thẳng vào bên trong, nhưng là bọn chúng vẫn chưa từ bỏ ý định, cứ liên tục tách tách những ánh đèn led chói sáng về phía các nàng. Mộc Vũ sắc mặt càng lúc càng khó coi, vòng tay chăm chú siết chặt đến khi hoàn toàn tránh khỏi bọn họ mới nhẹ nhàng thở ra........ Cúi đầu xuất thần chăm chú nhìn ngắm nữ nhân trong lòng mình.
Sao lại trở nên như vậy? Sắc mặt tái nhợt...... Hơn nữa trong lúc hôn mê còn không ngừng nhíu mày, nàng làm sao thế?
Cứ nghĩ đến cô gái kiên cường luôn tự mình đối mặt với mọi việc bây giờ ngã quỵ. Ngực Mộc Vũ hung hăn co rút chậm rãi ngồi xổm xuống si ngốc nhìn nàng thật lâu......... sau đó vô thức môi chạm khẽ lên môi nàng.
Mi rung động. Tiếu Tĩnh Vi trong lúc hôn mê vẫn có thể cảm giác được người đang ôm mình phả ra một làn khí tức rất quen thuộc, chân mày trói chặt nhưng cuối cùng cũng có dấu hiệu chuyển tỉnh. Thân mình hơi rung động chỉ là Mộc Vũ lại không hề phát hiện, môi vẫn duy trì dán chặt lấy môi nàng...... thẳng đến khi đôi mắt mê mang của nàng mở ra, hai người đối mặt nhìn nhau một lúc thì bất giác đỏ mặt ngẩng đầu lên. Mộc Vũ không dám tái nhìn Tiếu Tĩnh Vi nhưng vòng tay vẫn mạnh mẽ ôm lấy nàng.
"Tiểu...... Vũ?" Nàng tựa hồ như không tin vào mắt mình mà nhẹ giọng thập phần không xác định thốt lên tên Mộc Vũ. Trong mắt tràn lên sự kinh hỉ khiến bản thân cũng vui sướng mà phản ứng. Mộc Vũ càng nhìn càng đau lòng, loại rung động mang theo xúc cảm đau đớn này khiến chóp mũi cay nồng không thể kềm hãm.
Tay trái câu thượng lên cổ Mộc Vũ, tay phải khẽ vuốt ve gương mặt cô. Gương mặt vốn thất sắc dần ửng lên hà sắc, đầu ngón tay từ chân mày Mộc Vũ chậm rãi trượt xuống..... Giống như muốn ghi khắc lại hình dáng của cô vào sâu trong lòng. Tiếu Tĩnh Vi không nói gì nữa vì giọt nước trong suốt đã không ngừng thi nhau chảy ra nơi khoé mắt.
Ngơ nhác nhìn vệt nước trong suốt lăng dài trên gò má nàng, Mộc Vũ cắn môi.... chỉ trong một khắc mà không biết bao nhiêu ý niệm đồng loạt loé lên kéo theo đó là muôn vàng ký ức đan xen. Đường chân mày cử đồng gần như bị choáng váng, ý thức dần trở nên mơ hồ nhưng đôi tay vẫn trước sau ôm chặt Tiếu Tĩnh Vi không hề buông bỏ.
"Tiểu Vũ, làm sao vậy?" Nói không rõ được cảm thụ lúc này là gì, chỉ biết từ trong đôi mắt đen sâu thẳm của cô nhìn ra được bao nhiêu đau lòng lẫn hối hận. Cho nên Tiếu Tĩnh Vi càng nghĩ càng thông thể kềm nén liên tục gọi cô.
Nhưng là Mộc Vũ không trả lời nàng. Ngoài ôm cùng chau mày ra thì không có bất cứ động thái gì khác. Răng cắn môi thêm dùng sức đến mức muốn phá da. Vừa nhìn thấy vết hằng xuất hiện, Tiếu Tĩnh Vi lập tức bối rối muốn tránh thoát khỏi lồng ngực Mộc Vũ nhưng Mộc Vũ lại không cho nàng cơ hội, đơn giả thả lỏng môi thở hổn hển vài cái mới ôm nàng đứng dậy. Chau mày nhìn khắp chung quanh, vẻ mặt thống khổ lại cực kỳ sắc bén: "Ai? Ra đây!"
Ngẩng người nhìn chung quanh không thấy bất kỳ bóng dáng người nào, Tiếu Tĩnh Vi vừa định mở miệng hỏi chợt nghe thấy trong góc tối người nào đó vỗ tay chậm rãi bước ra ngoài sáng. Quay đầu lại. Một gả nam nhân với gương mặt tuấn dật câu lấy nụ cười tà mị hướng về phía các nàng..
Sự việc phát sinh hôm nay nàng không có lấy một chút manh mối. Tiếu Tĩnh Vi nhìn chằm chằm hắn vài giây rồi sau đó an tĩnh tựa vào ngực Mộc Vũ. Cứ như chỉ cần có cô ở bên cạnh nàng đều có thể tuỳ thời mà dựa dẫm.
Thanh âm thở dốc càng lúc càng trầm trọng, đến cả nữ nhân trong ngực cô đều có thể cảm nhận được nhịp tim liên tục phập phồng. Mộc Vũ đứng thẳng thân mình lạnh lùng đối mặt với hắn, lúc này một nữ nhân khác mặc áo da quần jean với mái tóc dài hơi giương môi mỉm cười bước tới: "Không hổ là Bộ đội đặc chủng."
"Tiếu tỷ tỷ, ôm chặt tôi." Tầm mắt đanh lại đảo qua nhìn hai người, không rõ được là địch hay bạn. Mộc Vũ siết chặt nắm tay nói thầm với Tiếu Tĩnh Vi, nàng nhẹ nhàng ân một tiếng rồi sau đó lập tức kinh ngạc.
Trong khoảnh khắc nguy hiểm vẫn giữ được nét bình tĩnh như vậy, thậm chí không có chút lo sợ khi đối mặt với kẻ thù, sẵn sàng đứng ra bảo vệ nàng....... Nhất định không phải là Mộc Vũ ngây thơ đơn thuần...... Nhưng, nếu không phải thì tại sao lại dùng thanh âm cực kỳ ôn nhu như vậy mà gọi mình Tiếu tỷ tỷ?
Tình huống hiện tại không cho phép nàng suy nghĩ quá nhiều, hai người kia không đợi Mộc Vũ nói thêm gì đã đồng loạt tiến đánh, Mộc Vũ dùng sức thở hỗn hễn thân mình bất giác lui về phía sau. Vòng tay ôm Tiếu Tĩnh Vi cũng không vì vậy mà có nữa phần suy suyễn...... nhưng là không cách nào có thể thi triển đấm tay đáp trả. Cho nên chỉ có thể dùng chân mình đỡn mỗi chiêu của bọn họ.
Khoé môi thêm vài phần giễu cợt, nam nhân tránh sang một bên mà người nữ thì lại liên tục hướng đánh Tiếu Tĩnh Vi. Mộc Vũ làm sao có thể để nàng chịu tổn thương cho nên liền chuyển sang đối đầu với nữ nhân. Vừa đánh vừa nghĩ xem cách gì để có thể thoát hiểm.
Lúc Lộ Ảnh Niên chậm rãi bước đến toà cao ốc đang tiến hành lễ cắt băng khánh thành, cảnh sát đã bao vây đám lưu manh, phóng viên thì không ngừng muốn xâm nhập vào bên trong thậm chí có người còn trèo qua cả bức tường chật ních người. Cảnh vệ cùng vệ sĩ đang cố dùng hết sức ngăn cản bọn họ lại.
"Giám đốc Trần! Bọn người này chính là muốn nhằm vào Tiếu tổng, xin hỏi Tập đoàn Tiếu thị có gì muốn nói không?"
"Nghe nói Tiếu thị trước đó huỷ bỏ hợp tác cùng Vương thị, có phải cùng chuyện hôm nay liên quan với nhau?"
"Vừa rồi Tiếu tổng ngất xỉu, không biết là nguyên do gì? Những ngày gần đây thường nhìn thấy Tiếu tổng xuất hiện quanh khu vực này, không biết Tiểu tổng có gì giải thích không?"
...............
Lộ Ảnh Niên hồ nghi nhìn khắp bốn phía, cuối cùng dừng nơi chiếc xe màu đen, cửa kính khép lại nhưng với nhãn lực của mình thì chỉ liếc mà là nhìn ra được người ở bên trong là Đông Phương Vân.
Cất bước đi về hướng đối diện nhưng rồi lại dừng bước, Lộ Ảnh Niên xoay người men theo đám người chi chít.... không nhìn thấy Mộc Vũ cùng Tiếu Tĩnh Vi nên chậm rãi xoay đầu về phía Đông Phương Vân sau đó mới vội hướng về toà cao ốc.
Thân thủ linh hoạt luồng lách qua đám phóng viên thẳng đến trước cửa thì dừng lại, mấy cảnh vệ ngăn cô lại nhưng vệ sĩ của Tiếu Tĩnh Vi lại nhận ra.
"Tĩnh Vi tỷ và Tiểu Vũ ở bên trong?" Không kịp hỏi vừa rồi xảy ra chuyện gì, Lộ Ảnh Niên hỏi một trong số những người vệ sĩ đó, hắn gật đầu tránh sang một bên để cô bước vào trong: "Tiếu tổng ngất xỉu, Mộc tiểu thư đã dìu nàng vào trong, xe cứu thương không hiểu sao đến giờ vẫn chưa đến, chi viện cũng không thấy xuất hiện."
Lòng nổi lên nghi ngờ nhưng không tiếp tục hỏi nữa, vào bên trong chỉ mới vài bước liền nghe thấy thanh âm đánh nhau, Lộ Ảnh Niên lập tức biến sắc nháy mắt chạy đến.
"Tiểu Vũ, bỏ chị xuống đi." Mộc Vũ hôm nay hình như có gì đó không đúng, gương mặt trắng bệch, miệng thì không ngừng nói gì đó. Mày gắt gao chau lại giống như đang chịu đựng một nỗi đau đớn giằng xé nào đó, mồ hôi sớm đã thấm ướt quần áo. Tiếu Tĩnh Vi càng nhìn càng chua xót, hai người kia mỗi một đòn công kích đều nhằm vào mình, Mộc Vũ vì bảo vệ nàng mà động tác càng lúc càng mất sức.
"Không." Lắc đầu vô cùng kiên quyết, đôi tay có dấu hiệu phát run nhưng vẫn cố chấp không bỏ nàng ra, Mộc Vũ dùng sức thở hắt sau đó cúi đầu lộ ra nụ cười ngây ngốc với Tiếu Tĩnh Vi: "Tiếu tỷ tỷ, tôi sẽ bảo vệ chị."
Vừa dứt lời thì nam nhân đã phóng đến trước mắt cô. Mộc Vũ vì muốn che chắn cho nàng mà xoay lưng hứng trọn một quyền của gã, sau đó nhân cơ hội đem hắn đá văng.
Lộ Ảnh Niên cũng ngay lúc này đuổi đến nhìn thấy Mộc Vũ cùng Tiếu Tĩnh Vi vô cùng chật vật. Đồng tử co rút lại trầm mặc hừ một tiếng chạy tới tấn công đôi nam nữ kia, Mộc Vũ rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra mà an tĩnh ôm Tiếu Tĩnh Vi. Tựa lưng vào cột trụ gần đó điều tiết hô hấp.
Đau nhức như muốn bức đầu óc cô nổ tung, ngực có xuất hiện một loại cảm xúc rất dị thường. Mộc Vũ chịu không được nhắm nghiềng hai mắt nhưng vì lo lắng cho Tiếu Tĩnh Vi nên rất nhanh liền mở ra. Cúi đầu thì quả nhiên nhìn ra được sự bất an hiện lên trên gương mặt nàng, một lần nữa mỉm cười cho qua chuyện, tiếng nói có chút nhu nộn rồi lại vô cùng cương nghị: "Tôi nói sẽ bảo vệ Tiếu tỷ tỷ, nhất định chị sẽ không xảy ra chuyện."
Đánh vài chiêu thì biết ngay bọn họ không dùng hết sức. Lộ Ảnh Niên nhíu mi cứ như vậy mà thất thần trong giây lát, nam nhân theo đó nhảy ra hướng tới chỗ Mộc Vũ cùng Tiếu Tĩnh Vi. Lộ Ảnh Niên thầm than mất cảnh giác vội vàng đuổi tới, nữ nhân kia lại muốn cản bước chân cô.
Đối diện cùng Tiếu Tĩnh Vi, nhìn đôi mắt ôn nhuận như nước của nàng mà cảm giác khó chịu trong lòng dần biến mất, nghe thấy thanh âm gì đó không đúng, Mộc Vũ lập tức ngẩng đầu lên nhưng rồi không tránh kịp liền lập tức xoay người hứng đòn. Tiếu Tĩnh Vi sợ hãi thét lên, còn Lộ Ảnh Niên thì cực kỳ tức giận, nham nhân dừng lại động tác cười một nụ cười tà mị, tay vỗ nhẹ lên bả vai Mộc Vũ: "Cho nên cô hiện tại là Mộc Vũ nhược thụ thiên chân ngốc nghếch? Hay là Mộc Vũ phúc hắc công?"
Lộ Ảnh Niên không thể tin được trừng mắt nhìn hắn, nữ nhân cùng đi với hắn đồng thời lui về, hai người họ ánh mắt giao quang mặc kệ phản ứng các nàng là thế nào, chỉ khẽ cười liền xoay người bỏ đi.
Một quyền trong dự đoán không đến nhưng rõ ràng cảm nhận được luồng gió cực đại sắp ập về phía mình, nhưng là người nọ chỉ vỗ nhẹ lên vai mình. Mộc Vũ vô cùng kỳ quái ngay sau đó đầu kịch liệt đau đớn. Trước mắt mọi việc đều trống rỗng, vô thức bất tĩnh trong tư thế vẫn ôm ghì lấy Tiếu Tĩnh Vi.
- ----------------------------
Mỗ Vu: Cái kết nào dành cho Mộc Vũ?
TO BE CONTINUED!!!