Có chút rối rắm cắn môi, nhìn nữ nhân đưa lưng về phía mình bờ vai run rẩy không ngừng.... hiển nhiên là nàng đang khóc, Mộc Vũ vô thức tay siết chặt lấy quần áo thầm nghĩ nhất định là Tiếu tỷ tỷ không muốn nhìn thấy mình, tâm như bị cắt thành từng mãnh, cô nhăn nhăn cái mũi cố khắc chế không nên quá xúc động khóc ra: "Chị...... chị nếu không muốn nhìn thấy em, em........ Em đi là được rồi, nhưng là...... Nhưng là chị nhất định phải ăn, ngủ thật tốt.......... nếu không....... Nếu không......"
Vốn định nói là em sẽ đau lòng, nhưng lại nghĩ nếu như mình nói ra như vậy Tiếu tỷ tỷ nhất định sẽ càng tức giận, Mộc Vũ giơ tay dùng sức xoa xoa cái mũi: "Nếu không..... Ngã bệnh mọi người sẽ rất lo lắng."
Lúc trước gặp thư ký ở Tiếu thị, rõ ràng nhìn ra được sự bất mãn trong mắt chị ấy dành cho mình, cô mới biết bản thân thực sự đã khiến Tiếu tỷ tỷ không vui.
Mặc dù không hiểu nổi là do đâu, nhưng nhìn bộ dáng Tiếu Tĩnh Vi khổ sở lại tức giận như vậy, Mộc Vũ vô luận có uỷ khuất thế nào cũng không nửa phần bất mãn, chỉ cần Tiếu tỷ tỷ có thể vui vẻ trở lại là được rồi. Mộc Vũ nói xong, nhìn Tiếu Tĩnh Vi vẫn xoay lưng về phía cô, cô lần nữa cúi thấp đầu đứng ngây người một hồi thì nói: "Em đi...... Em đi đây......"
Dứt lời, Mộc Vũ lại cắn môi, lưu luyến nhìn nàng nhưng vẫn phải giằng lòng xoay người rời đi.
Nhưng chỉ đi được hai bước thì dừng lại. Tiếu Tĩnh Vi nàng vẫn đứng im như vậy, Mộc Vũ giơ tay chua xót chà lau nước mắt, một lần nữa xoay người về phía trước không hề chần chừ do dự nữa.
"Tĩnh Vi." Đứng cách đó không xa, thu mọi động tĩnh của hai người từ đầu tới cuối vào trong mắt, Tiếu Chính Thiên cùng Triệu Phất Như càng thêm khó hiểu bước đến trước mặt nữ nhi, vừa đau lòng vừa muốn biết sự thật, nhưng lại thấy nữ nhi khóc thành ra như vậy thì không muốn mở miệng nữa.
Nàng trước giờ vẫn luôn mạnh mẽ, cho dù có đối mặt với một Mộc Vũ khác thì nàng vẫn cố gắng khắc chế bản thân, thậm chí còn miễn cưỡng gượng cười không tỏ ra yếu đuối, giờ thì chiếc mặt nạ ấy ở trước mặt ba mẹ mình đã hoàn toàn bị phá vỡ, nàng nép người vào lòng mẫu thân vô thanh vô thức khóc nức nở.
Nếu xét cuộc đối thoại vừa rồi của hai người, thì rõ ràng Mộc Vũ đã làm ra chuyện gì đó rất đáng trách, chỉ là không biết đó rốt cuộc là chuyện gì, Triệu Phất Như nhẹ giọng thở dài, vuốt ve tấm lưng con gái trấn an nàng, mày nhíu chặt lại không cách nào có thể giãn ra.
Cảm giác đau nhói trong lòng không thể nào tiêu tán, nhưng nước mắt rất nhanh dừng lại, nàng không còn là hài tử mà cứ thích trong lòng ba mẹ mình làm nũng. Tiếu Tĩnh Vi đứng thẳng người dậy, lau đi vệt nước mắt còn sót lại trên gương mặt mình, không muốn ba mẹ phải lo lắng: "Ba, mẹ, con không sao đâu."
Đối với dáng vẻ giả vờ quật cường này của nàng thực không xa lạ gì, Triệu Phất Như huých cánh tay trượng phu, ý bảo ông hãy nói gì đi, Tiếu Chính Thiên thật sâu nhìn vào mắt nhi nữ: "Con nếu không nói cho chúng ta biết xảy ra chuyện gì, ba nhất định sẽ không khách khí với nha đầu đó..... Chọc nữ nhi ba thương tâm thì đừng mong có thể tiêu diêu hưởng lạc."
Ánh mắt lúc nói ra những lời này vô cùng sắc lạnh, ý tứ trong đó quá mức rõ ràng, Tiếu Tĩnh Vi bất giác nôn nóng: "Ba."
"Nói! Rốt cuộc là chuyện gì." Cho nàng một cái liếc mắt, ông thật không thể thờ ơ cho qua chuyện, Tiếu Chính Thiên bước thẳng đến sô pha trong phòng khách, rót một chung trà, chậm rãi uống từng ngụm, ngữ khí không nhanh không chậm: "Không muốn nói cũng không sao, dù sao thì nha đầu kia, con không nỡ thì ba đây sẽ giúp con thu thập."
Với nét mặt ông hiện tại thì nàng biết ông không phải đùa, Tiếu Tĩnh Vi nhăn mi, cắn môi, sau đó thì thở ra một hơi: "Vấn đề là ở con."
Nghe nàng nói vậy, thì có lẽ nàng sẽ nói với mình cùng trượng phu, Triệu Phất Như kéo tay nàng ngồi xuống sô pha, vỗ vỗ lên mu bàn tay: "Giữa hai người yêu nhau, có vấn đề gì thì nên cùng nhau giải quyết, giận dỗi như vậy không tốt."
Trầm mặc một lúc, suy nghĩ dần trở nên hỗn loạn, nghĩ đến dáng vẽ Mộc Vũ vừa rồi ngực nhất thời lại nhói lên, Tiếu Tĩnh Vi cúi đầu thoáng nổi lên tầng mờ mịt: "Em ấy....... Em ấy vốn dĩ chính là hai người."
Vừa uống lấy chung trà, Tiếu Chính Thiên nghe được những lời này khụ khụ hai tiếng muốn sặc tới nơi, không thể tin được nhìn nữ nhi, cả nửa ngày cũng vô pháp hoàn hồn.
Triệu Phất Như lúc này cũng kinh ngạc y như ông, nhưng bà phản ứng nhanh hơn một chút, nhớ lại một vài bộ phim có nói về vấn đề này: "Một người khác là như thế nào?"
"Con có tra qua một ít tư liệu." Khoảng thời gian này, mỗi ngày làm việc ở văn phòng, những lúc rãnh rỗi nàng đã cố tình tìm hiểu một số thông tin qua mạng, vấn đề đa nhân cách được y học đề cập không nhiều lắm, cho nên nàng cũng không rõ trường hợp của Mộc Vũ là thế nào. Giờ lại thấy nét mặt lo lắng của mẫu thân như vậy thì liền đoán được trong lòng bà đang nghĩ gì, Tiếu Tĩnh Vi nắm chặt lấy tay bà, vội nói: "Mẹ yên tâm, hai người đều không nguy hại."
"Vậy một người khác nữa đã làm gì với con?" Từ trong kinh hoảng trở về buông xuống chung trà, Tiếu Chính Thiên nhướng lên mày kiếm nhìn nữ nhi, Triệu Phất Như bất giác trầm mặc im lặng không nói gì.
"Một người khác......" Tiếu Tĩnh Vi rũ mi chần chừ không muốn nói.
"Tôi trước nay...... Đều chưa từng thích chị."
"Chủ nhân của thân thể này thích chị..... Cho nên có rất nhiều cảm xúc đáng lẽ ra không thuộc về tôi, rất phiền phức, cho nên tôi luôn bài xích chúng......"
"Tôi là tôi, tôi không muốn bị bất cứ kẻ nào ảnh hưởng."
"Thân thể này, tồn tại hai nhân cách, người thích chị là một Mộc Vũ khác, không phải tôi."
Cắn môi, tâm dần nổi lên đau đớn, Tiếu Tĩnh Vi vô thức nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy: "Nói chung là chờ con suy nghĩ kỹ lại, con sẽ tự quyết định chuyện này, ba mẹ không cần lo cho con."
Dừng một lúc, có lẽ mình như vậy sẽ không khiến ba có thể hoàn toàn an tâm, Tiếu Tĩnh Vi cố gắng cười tươi nhất có thể: "Không phải ba mẹ còn muốn chu du khắp thế giới sao, Châu Âu vẫn còn chưa tham quan hết đâu, Công ty đã có con lo liệu, hai người cứ yên tâm."
"Con thế này thử hỏi ba mẹ làm sao có thể yên tâm mà đi?" Thở dài, Triệu Phất Như lắc đầu: "Cho dù ba mẹ không nhún tay vào, nhưng con nhất định phải nghĩ cho kỹ, còn phải tự chăm sóc tốt bản thân, thời gian này ba mẹ thực sự lo cho con muốn chết."
"Con biết mà."
"...... Hừm...... Vừa rồi Tiểu Vũ không phải nói, con ăn không ngon, ngủ không yên." Lúc nhắc đến tên Mộc Vũ, Triệu Phất Như quan sát nét mặt nữ nhi vẫn duy trì mỉm cười, bà thật không biết phải nói sao nữa: "Không phải mệt mỏi sao, con ăn tối rồi nhanh chóng lên phòng nghỉ ngơi đi."
Tính là không muốn ăn, nhưng mẹ đã nói thế, còn ba thì cứ luôn xụ mặt không biết đang nghĩ cái gì, Tiếu Tĩnh Vi nhẹ gật đầu: "Vậy ba mẹ cũng ăn với con đi."
"Ừm."
Nói là ăn chứ chỉ mới vài đũa nàng đã không nuốt trôi nữa rồi, Tiếu Tĩnh Vi cố ép bản thân phải ăn nhưng chung quy không cách nào ăn nổi, nàng bỏ xuống bát cơm, nhìn thấy mẹ gật gật đầu với mình cho nên nàng mới đứng dậy bước lên phòng.
Đợi nàng đi rồi, Triệu Phất Như mới đặt xuống bát đũa, lo lắng nhìn trượng phu: "Chính Thiên, sẽ không có việc gì phải không?"
Lắc đầu, Tiếu Chính Thiên tay gõ gõ xuống mặt bàn: "Hai nhân cách thì rất hiếm gặp, đâu ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra...... Anh thấy thôi thì để hai đứa nó tách ra cũng tốt."
"Nhưng là Tĩnh Vi nó....." Không phải bà ghét bỏ gì Mộc Vũ, nhưng đối với sự hiểu biết của bà về chứng bệnh này. TV cũng từng có đề cập qua thì vẫn còn tiềm ẩn mối nguy ngại, bà sợ nữ nhi sẽ chịu tổn thương. Triệu Phất Như theo đó cũng rất tán đồng ý kiến của trượng phu, nhưng nhớ đến dáng vẻ tiều tuỵ mấy ngày nay của con mình, bà lại thở dài bất lực.
"Trước cứ yên lặng xem tình hình thế nào đã."
"Ân......."
Tiếu Tĩnh Vi đã lên phòng từ sớm cho nên không biết được ba mẹ đang có ý định gì, nàng lúc này tay ôm lấy người đứng tựa vào cửa sổ, ngọn gió ùa vào phòng làm phất phơ màn cửa, nàng bất giác bị cái lạnh làm rùng mình, nhưng lại không muốn khép cửa lại.
"Mộc Vũ." Thấp giọng gọi tên Mộc Vũ, Tiếu Tĩnh Vi nhìn ánh trăng thanh lãnh trên cao, gương mặt tái nhợt thực khiến người thương cảm.
"Đến cùng thì......." Giống như đang tự nói với chính mình, giọng nói càng lúc càng nhỏ dần, thân ảnh gầy yêu cứ như vậy một mình lặng lẽ bên bệ cửa sổ cho đến tận khuya, không hề nhúc nhích.
- -------------------------------
"Xảy ra chuyện gì?" Sau khi trở về E thị, thu xếp hết thảy mọi thứ, Lộ Ảnh Niên nói với Tào Thanh Thiển một tiếng liền tính toán đến Tiếu gia tìm Mộc Vũ, cứ nghĩ đến người bạn luôn sát cánh cùng mình mấy năm nay đã rời đi là cô lại bắt đầu khổ sở. Nhưng là lúc lái xe sắp đến được cổng Tiếu gia, cô ngoài ý muốn nhìn thấy được người nào đó hồn xiêu phách lạc ngồi ở ven đường, Lộ Ảnh Niên vội vã đỗ xe vào lề bước xuống, nhanh chóng đi đến trước mặt Mộc Vũ: "Tại sao lại ngồi xổm ở đây?"
Ngẩng đầu, giọt nước mắt chậm rãi chảy xuống, Mộc Vũ nhanh chóng huỷ thi diệt tích gắt gao cắn môi nhìn Lộ Ảnh Niên, cô hít hít cái mũi lắc đầu, rồi dừng lại..... rồi lại lắc đầu không nói gì.
"Rốt cuộc là làm sao?" Cái nhìn đầu tiên biết Mộc Vũ hiện tại là người nào, tâm tình càng thương cảm thêm vài phần, nhìn thấy bộ dáng cô như vậy Lộ Ảnh Niên cũng xót không thôi: "Tĩnh Vi đâu? Tại sao cậu lại một mình ở chỗ này?"
"Tôi........" Há miệng muốn đem mọi uỷ khuất kể hết với Lộ Ảnh Niên, nhưng vừa hé môi ngôn từ cứ như nghẹn ứ, Mộc Vũ ngưng lại, răng cắn càng chặt hơn, nổ lực khắc chế cảm xúc muốn đẩy những giọt nước mắt tiếp tục trào ra.
Cơn gió lạnh thổi qua, Lộ Ảnh Niên nhăn mi kéo Mộc Vũ đứng dậy, đặt người ngồi vào ghế phụ, cô thì vòng qua đầu xe ngồi vào bên kia, nhìn Mộc Vũ dùng tay chà lau nước mắt, tâm tình vụt tốc bất an.
Trước đó cô đã đáp ứng với Mộc Vũ sẽ chăm sóc tốt người này, nhưng đến Úc, cô chỉ quan tâm tới một mình Tào Thanh Thiển, vì nghĩ có Tiếu Tĩnh Vi ở bên cạnh hẳn sẽ không xảy ra việc gì, hơn nữa lúc ấy cô quả thực có chút bài xích với Mộc Vũ hiện tại, vì dù sao thì người biến mất kia mới chính là bạn tốt của cô, cùng với người hiện tại trước mắt này không chút quan hệ.
Giờ lại thấy Mộc Vũ nhu nhược ngồi đấy lau nước mắt, cô thực dấu không được đau lòng, Lộ Ảnh Niên đưa khăn giấy cho Mộc Vũ nhưng không mở miệng hỏi tại sao lại khóc, đợi cho đến khi Mộc Vũ hoàn toàn ổn định tâm tình, cô mới mở miệng: "Tốt hơn chút nào chưa?"
"Ân." Gật đầu, ngẩng mặt nhìn Lộ Ảnh Niên, tâm tình rốt cuộc cũng thả lỏng không ít, Mộc Vũ nhăn mũi, giơ tay xoa xoa đôi mắt, đem hết thảy những việc phát sinh trong khoảng thời gian này nói lại một lần.
Sau khi nghe Mộc Vũ kể lại thì hiểu được Tiếu Tĩnh Vi tức giận là vì lý do gì, kiếp trước nàng cùng với cô là tình nhân, tính khí của nàng thì cô quá rõ - Không bao giờ dung thứ cho hành vi lừa dối, sinh khí cũng là lẽ đương nhiên.
Lộ Ảnh Niên nghiêm túc lắng nghe, đang nghĩ xem nên giải thích thế nào với Mộc Vũ, bất giác mở to mắt: "Ý cậu là, hôm đó nhìn thấy Tĩnh Vi tỷ, chợt bỗng dưng té xỉu, tỉnh lại thì Tĩnh Vi tỷ đã đi rồi?"
"Ân." Thút thít cái mũi gật gật đầu, Mộc Vũ thoạt trông có chút rối rắm: "Lúc đó, Đông Phương Vân nói là qua mấy ngày nữa Tiếu tỷ tỷ sẽ cho tôi câu trả lời....... Mình hỏi chị ta lúc mình ngất xỉu đã xảy ra chuyện gì thì chị ấy không chịu nói."
"Đông Phương Vân........." Ngón tay thon dài gõ gõ lên vô lăng, Lộ Ảnh Niên yên lặng suy ngẫm, sau một lúc thì phát động xe: "Đã khuya rồi, tôi đưa cậu về nhà nghỉ ngơi trước."
"Về nhà......." Nghe Lộ Ảnh Niên nói vậy, Mộc Vũ chợt thất thần vi cắn môi: "Mẹ...... Nhất định còn rất giận mình, mình không dám về đâu."
Sau khi từ J thị trở về, Mộc Vũ vẫn luôn ở chỗ Đông Phương Vân, không phải không muốn về nhà, nhưng nghĩ đến bộ dáng tức giận trước đó của Tào Cẩn Du, cô thực sự không dám trở về.
Tay thoáng giật, Lộ Ảnh Niên nói Về nhà thì nghiềng ngẫm xem là sẽ đưa Mộc Vũ đến căn biệt viện ở hoa điền hay là về Lộ gia. Giờ Mộc Vũ lại nhắc tới mẫu thân, Lộ Ảnh Niên cũng nhịn không được siết chặt tay lái, cắn răng ngay ở khúc quanh liền xoay hướng Lộ gia đi tới: "Sẽ không, mẹ sẽ không giận cậu đâu."
"Thật sao?" Không biết vì sao, sau khi mất trí nhớ thì hoàn toàn không chút ấn tượng gì về Tào Cẩn Du, cô chỉ cảm giác được một xúc cảm thân cận, cũng hoàn toàn không bài xích vị mẫu thân này, sau đó là việc mình ở cùng với Tiếu Tĩnh Vi khiến bà rất giận giữ. Lúc này Lộ Ảnh Niên nói vậy, khổ sở mấy ngày nay rốt cuộc đã vơi đi phần nào: "Mẹ thực sự không giận?"
"Ân." Lộ Ảnh Niên đáp trả, chuyên tâm lái xe nhìn thẳng về phía trước không nói gì.
Tào Cẩn Du xác thực không giận chuyện của Mộc Vũ, nhưng còn chuyện giữa cô cùng Thanh Thiển thì không. Gương mặt vẫn duy trì bình thản, nhưng lòng đã rối như tơ vò, cô hiện tại cũng không biết phải đối mặt với mẫu thân như thế nào, còn khoảng cách với Lộ gia thì càng lúc càng gần, dừng xe trước cổng căn biệt thự, Lộ Ảnh Niên cùng Mộc Vũ xuống xe, đứng xa xa nhìn toà kiến trúc phía trước, chân giống như đeo một khối đá to tướng không cách nào nhích đi được.
"Tiểu niên......." Khó hiểu mà lôi kéo ống tay áo của Lộ Ảnh Niên, Mộc Vũ gọi ra tên cô, đơn thuần nhìn ngắm: "Sao không vào?"
"Không." Có chút hoảng hốt mà phục hồi tinh thần, hướng Mộc Vũ cười cười: "Đi thôi."
"Ân."
Hai người hướng tới cửa lớn căn biệt thự, dừng lại ấn chuông cửa. Tâm tình thấp thỏm chờ đợi những gì diễn ra sau cánh cửa.
Cửa rốt cuộc mở ra, Quản gia nhìn thấy hai người thì vô cùng kinh hỉ: "Tiểu tiểu tỷ, Mộc tiểu thư."
"Lương Di." Cận thận dò xét nhìn vào bên trong, không nhìn thấy mẫu thân đâu............ Lộ Ảnh Niên lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, lại thoáng chút thất vọng, cô gọi Quản gia một tiếng: "Con..... con đưa Tiểu Vũ trở về, cậu ấy sẽ ở lại vài hôm."
Liếm môi, giọng nói có chút khô khốc, Lộ Ảnh Niên đẩy Mộc Vũ bước vào trong: "Tiểu Vũ, cậu mau vào tắm rửa rồi nghỉ ngơi, ngày mai tôi lại đến tìm."
Mở to mắt, Lộ Ảnh Niên nói vậy có nghĩa là cô không vào, Mộc Vũ đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó nhớ tới những gì mà hôm tết Tiếu Tĩnh Vi có nói qua, Mộc Vũ hiện là hoảng loạn: "Tiểu Niên....."
"Lương tỷ, có khách sao?" Tìm lấy cớ bảo trượng phu ra cửa mua thức ăn cho mình, Tào Cẩn Du ở lì trong phòng ngủ, nghe thấy động tĩnh liền khoác áo bước ra, tay vịnh lấy lan can lầu.
Sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch, Lộ Ảnh Niên không ngừng đẩy Mộc Vũ vào trong: "Tôi.... Tôi đi trước, cậu mau vào đi...... Lương Di, Tiểu Vũ vẫn còn chưa ăn tối, Con..... giao cho Dì. Con đi đây."
Vội vàng ấp úng nói xong những lời này, mặc kệ hai người có phản ứng gì, Lộ Ảnh Niên chật vật hối hả chạy ra cổng.
Ngẩn người, sau khi hồi phục tinh thần thì đã không còn thấy thân ảnh của cô đâu, sớm biết mối quan hệ giữa cô cùng Tào Thanh Thiển, Quản gia chỉ còn biết than thở, nhìn thấy dáng vẻ rối rắm cùng biểu tình cũng gần như muốn chạy trốn của Mộc Vũ, bà nhanh chóng giữ chặt tay cô: "Con thì không cần."
"Lương Di....." Thời gian nằm viện có gặp qua Lương Di vài lần, Mộc Vũ vẻ mặt cực kỳ đau khổ, nghe thấy thanh âm Tào Cẩn Du bước xuống lầu, cô cố gắng muốn giãy thoát: "Con..... Con cũng nên đi....."
Không nghe thấy Quản gia trả lời, trong lòng lập tức nhảy dựng. Tào Cẩn Du rất nhanh bước đến cửa, lúc nhìn thấy Mộc Vũ, bà thoạt tiên là sửng sốt, cảm xúc phức tạp đan xen trong đáy mắt nhưng nhanh chóng được thay thế bằng vui sướng, rốt cuộc thì bà vẫn xem Mộc Vũ giống như con ruột của mình mà đối đãi: "Tiểu Vũ sao, con mau vào đi."
Biết bản thân chạy không thoát, Mộc Vũ vẻ mặt u ám ngoan ngoãn đi vào, nhìn thấy thần sắc Tào Cẩn Du đột nhiên hoảng hốt, ngay sau đó vài ba bước liền chạy đến bên bà: "Mẹ bệnh sao?"
"Không có việc gì." Hơi giương mỉm cười, giơ tay xoa xoa lấy đầu Mộc Vũ, Tào Cẩn Du đánh giá cô một lúc, nhướn lên mày đẹp: "Sao con gầy đi nhiều quá?"
"Không, không có." Chuyện về Tiếu Tĩnh Vi, có nói với Lộ Ảnh Niên, nhưng cô lại không muốn Tào Cẩn Du biết được, sợ bà lo lắng, Mộc Vũ lắc đầu, nhìn thấy chiếc áo khoác mỏng manh sắp trượt xuống bả vai, Mộc Vũ nhanh chóng kéo lên giúp bà: "Cong không sao, mẹ không cần lo lắng."
"Hah! Được rồi." Từ sau chuyện của Tào Thanh Thiển cùng Lộ Ảnh Niên, Tào Cẩn Du mỗi ngày đều trầm tư, thinh thần rất nhanh suy sụp, giờ phút này nhìn thấy Mộc Vũ rốt cuộc cũng khởi sắc được một tí, chỉ là lúc vô tình nghĩ đến chuyện giữa cô cùng Tiếu Tĩnh Vi thì không khỏi âm thầm thở dài, Tào Cẩn Du kéo tay Mộc Vũ chậm rãi bước vào trong: "Buổi tối con ở nhà sao?"
"....... Dạ!"
Thấy hai người bước vào, Quản gia quay đầu lại nhìn về phía khoảng không ngoài kia, mắt bà vẫn còn đủ rõ để nhìn thấy chiếc xe dừng ngay đó, bà vô thức lắc đầu đóng cửa lại vào phòng bếp nấu gì đó cho Mộc Vũ.
Ngồi trong xe, tay đặt trên vô lăng thân mình hơi chút run rẩy nhìn xuyên qua kính cửa sổ ngắm nhìn toà kiến trúc quen thuộc. Lộ Ảnh Niên cắn môi, hơn nửa ngày mới chịu lái xe hướng đến chỗ Bar của Đông Phương Vân.
Cùng lúc đó, vốn không biết Mộc Vũ được Lộ Ảnh Niên mang đi, nàng chỉ biết là cô đã di tìm Tiếu Tĩnh Vi, nhìn bộ dáng Mộc Vũ lúc đó vừa đi vừa khóc, Đông Phương Vân vẫn ở tại Bar chờ Mộc Vũ, càng chờ thì sắc trời càng tối dần vẫn chưa thấy Mộc Vũ trở lại, cô bắt đầu dậy lên nghi hoặc lo lắng.
Nhấp một chút rượu ngồi trong văn phòng, ánh mắt sâu lắng nhìn chằm chằm điện thoại. Lâu sau đó mới cầm lấy gọi điện thoại cho Tiếu Tĩnh Vi.
Trở về phòng ngủ vẫn luôn duy trì tư thế đứng cạnh cửa sổ, môi bị nàng cắn đến mức hằng lên cả vết thâm tím, thân thể cương cứng, đầu óc dần thanh tĩnh nhưng tâm trí vẫn còn mơ hồ, Tiếu Tĩnh Vi nâng lên đôi tay lạnh lẽo khẽ vuốt ngực mình. Chợt một tiếng cười khổ: "Chẵng lẽ....... Mình vậy mà thích luôn cả hai người?"
Ũ rũ xoay người, nhìn bức ảnh mà nàng chụp chung với Mộc Vũ, nhìn thấy đứa nhỏ đơn thuần mặt mài cong tớn tươi cười vui vẻ ôm chặt lấy mình. Tiếu Tĩnh Vi bất giác bước đến, đột nhiên di động đặt nơi tủ đầu giường vang lên. Nàng thở ra ngụm khí lạnh bắt điện thoại, nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình, vốn muốn tắt đi nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà chuyển tiếp.
"Tiểu Vũ còn ở chỗ cậu không?" Đông Phương Vân vừa nghe được tín hiệu lập tức đi thẳng vào vấn đề, Tiếu Tĩnh Vi vừa nghe thì nhướng mi lạnh giọng nói: "Không có."
"Cái gì? Vậy nàng đi nơi nào rồi?" Hoàn toàn ngoài dự kiến, Đông Phương Vân siết chặt điện thoại: "Nàng đi lúc nào?"
Tim bỗng dưng nhảy dựng, tay nắm lấy di động có dấu hiệu trừu động, Tiếu Tĩnh Vi dần nôn nóng: "Em ấy không phải ở chỗ cậu?"
Nhưng trả lời nàng chỉ là tiếng Đô Đô báo hiệu cuộc gọi đã kết thúc.
Thân mình bắt đầu run sợ, nàng cầm lấy điện thoại lao ra khỏi phòng bước xuống lầu, thấy ba mẹ vẫn còn đang nói chuyện, Tiếu Tĩnh Vi vô cùng hoảng loạn: "Ba, ba cho người đem Tiểu Vũ đi đâu?"
Kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn nữ nhi, Tiếu Chính Thiên không hiểu gì hết: "Hả? Ba nào có cho người đem nó đi đâu?"
"Sao........?" Nữ nhẫn luôn trầm tĩnh bây giờ chỉ toàn là hoang mang lo lắng: "Vậy em ấy..... em ấy đi nơi nào?"
Đứa trẻ đơn thuần như vậy, lại sợ hãi trước người lạ....... em ấy.......
"Damn!" Phút chốc nhớ lại lúc ở J thị chính nàng một lần bỏ rơi Mộc Vũ, Tiếu Tĩnh Vi thầm mắng bản thân rẻ mạt, cứ như vậy mà vội vả từ trong nhà chạy ra ngoài.