Trọng Sinh Chi Tiện Nhân Muốn Nghịch Tập

Chương 59




Cùng thời gian, phòng ngủ lầu ba.



Lâm Hạo Sơ một lần nữa cất điện thoại vào trong két bảo hiểm rồi cau mày đi đến cửa sổ bên cạnh lâm vào trầm tư.



Hiển nhiên, Lâm Bác Hiên tính toán muốn lấy mạng hắn ngay tại đường đua xe.



Không thể không nói Lâm Bác Hiên rất thông minh, gặp sự cố trên đường đua xe dù có điều tra cũng rất khó xác định là do có người cố ý hay chỉ là sự cố, đa số sự cố cuối cùng đều bị tổng kết là do ngoài ý muốn. Nhưng Lâm Bác Hiên cùng Chu Văn Vận nhất định cũng rõ hiểu cách này dù có tốt cũng không hiệu quả bằng việc hắn tự mình kết liễu. Chỉ tiếc Trịnh Hải Dung làm sao cũng không tiếp cận được hắn, hắn hiện giờ cũng có đủ kiên cường để đối diện với chuyện cha mình đã qua đời cho nên bọn họ không nghĩ ra cách nào khác để làm cho hắn chủ động buông tha sinh mệnh, cũng chỉ có thể tính toán biện pháp tồn tại một chút nguy hiểm.



Xem ra, hai mẹ con này không muốn để cho hắn sống được thêm mấy ngày nữa…



Lâm Hạo Sơ biết tình thế trước mắt vô cùng bất lợi cho mình, tham gia đua xe nhất định lành ít dữ nhiều nhưng hắn vẫn nhất định phải tham gia.



Lúc này Lâm Bác Hiên nhất định sẽ đề phòng Trương Hoa, hắn lúc này chăm chỉ học tập cũng khác xa lúc trước, nếu không thể tiếp tục để lộ khác thường thì tham gia đua xe chính là cách hữu hiệu nhất, hơn nữa lại còn là bạn cùng bàn hồi còn đi học mời tham gia Lâm Bác Hiên nói không chừng liền sẽ cho rằng Trương Hoa để lộ chuyện bọn họ có ý đồ với hắn.



Nói như vậy, những gì hắn diễn xuất trước kia đều là uổng phí.



Như vậy, hắn phải như thế nào để cam đoan mạng mình vẫn an toàn nhưng lại dấu diếm đươc?



Cuối cùng Lâm Hạo Sơ chuyển suy nghĩ lên xe đua và đường đua.



Lông mày đang nhíu chặt rốt cuộc cũng thả lỏng ra, hắn nằm trên giường một lúc chuẩn bị đi ngủ thì thấy tin nhắn của Tả Trạm Vũ không biết gửi đến từ bao giờ, chỉ có một đoạn ngắn: “Tham gia, cải tạo lại xe và trang bị.”



Lâm Hạo Sơ bỗng dưng cười, nhớ lại mấy hôm trước người nào đó cà lơ phất phơ trêu đùa hắn: “Tôi chỉ biết hai chúng ta rất tâm tư liên thông…”



Đúng vậy, tâm tư liên thông…



“Tiểu Hạo đã lâu không gặp!!!” Cung Vạn Lập lên sân khấu giống hệt như Vương Hi Phượng trong Hồng Lâu Mộng, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, vừa mới lên tiếng đã đến cửa quán cà phê, từ xa đã thấy Lâm Hạo Sơ ngồi trong góc liền lập tức không coi ai ra gì mà gào toáng lên từ xa.



Trong giây lát khách trong quán đều nhìn qua, chỉ thấy một người tóc nhuộm đỏ mặc áo phông đen và quần bò tràn ngập hơi thở thanh niên lêu lổng đang nghênh ngang đi tới.



Không ít người không nhịn được ném cho Cung Vạn Lập ánh mắt khinh bỉ cùng ghét bỏ, Lâm Hạo Sơ nhìn Cung Vạn Lập cố ý lộ ra hình xăm khoa trương, yên lặng thở dài trong lòng.



Thật muốn giả vờ không quen biết tên kia…



Đúng thế, tại ngày hôm sau, bạn ngồi cùng bàn của Lâm Hạo Sơ —— Cung Vạn Lập liền như Lâm Bác Hiên mong muốn bị kích động tìm tới Lâm Hạo Sơ.



Cung Vạn Lập cũng không biết có phải là không cảm nhận được ánh mắt xung quanh hay không vẫn làm như không có gì, bình chân như vại đi xuyên qua lối đi dài hẹp, đặt mông nặng nề ngồi xuống đối diện Lâm Hạo Sơ.



“Gần đây rất bận sao?!” Cung Vạn Lập đại lãn gác chéo chân, miệng ngậm thuốc lá vô cùng bất mãn oán giận: “Tìm mày đi chơi cũng không được!”



Lâm Hạo Sơ nhìn bộ dạng không có việc gì chơi bời lêu lổng của Cung Vạn Lập liền cảm thấy rất giống mình trước khi sống lại.



Khi đó, hắn tuy rằng không mặc quần áo lố lăng như Cung Vạn Lập, ngôn hành cử chỉ đều để lộ ra sự thô tục và lỗ mãng, nhưng bản chất bên trong cũng không khác gì Cung Vạn Lập, sa đọa, ham hưởng thụ, trầm mê với ăn nhậu chơi bời.



Lâm Hạo Sơ hiện tại ngẫm lại đột nhiên có chút cảm ơn Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên đã hãm hại mình…




“Muốn chăm chỉ học hành.” Lâm Hạo Sơ uống một ngụm cà phê, cười cười nói.



Sau khi sống lại hắn quả thật có từ chối mấy lần lời mời của Cung Vạn Lập, đây cũng không phải bởi vì hắn khinh thường hoặc là thấy không quen Cung Vạn Lập mà là còn rất nhiều việc, phải đề phòng hai mẹ con Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên, còn phải tự bổ sung lại kiến thức đương nhiên không có thời gian. Hắn cũng không quá muốn sống cuộc sống như trước kia, cả ngày chỉ biết đàn đúm, trốn học, chơi game hoặc là đến sòng bạc.



Bị Lâm Hạo Sơ liên tiếp từ chối mấy lần sau này Cung Vạn Lập đương nhiên cũng không quá muốn tìm Lâm Hạo Sơ chơi, dù sao hồ bằng cẩu hữu của gã đều như vậy. Nếu không phải ngày hôm qua “xảo ngộ” Lâm Bác Hiên, Lâm Bác Hiên lại mang dáng vẻ anh lớn nhiệt tình mời Cung Vạn Lập đến nhà làm khách, bảo gã bình thường nhớ liên lạc với Lâm Hạo Sơ, hai người nói không chừng cùng từ từ cắt đứt liên lạc.



“Ồ? Thật vậy hả?” Đối với câu trả lời của Lâm Hạo Sơ, Cung Vạn Lập quả nhiên thực không để ý lắm, gã không mấy tin hỏi: “Trước đó nghe nói mày mời gia sư, còn nghĩ chỉ là tâm huyết dâng trào!”



Lâm Hạo Sơ thản nhiên cười cười, mặt không đổi sắc quan sát Cung Vạn Lập, như có như không thăm dò: “Còn nói, nếu không phải trước đây ngày nào mày cũng rủ tao đi chơi kết quả có thể kém vậy sao?”



“Ô đệt! Mày thì không có trách nhiệm sao? Mày không phải cũng thường xuyên dụ dỗ tao đi chơi à?! Hai ta đây là ảnh hưởng lẫn nhau!” Cung Vạn Lập bật người dậy, vô cùng căm phẫn chỉ trích.



Lâm Hạo Sơ giật mình, thật sâu mà nhìn Cung Vạn Lập liếc mắt một cái, như có điều suy nghĩ.



Đúng thế, những lời hắn vừa nói cũng không phải thật sự đổ cho Cung Vạn Lập làm mình lỡ dở, mà chỉ là để xác nhận xem gã đến cùng có giao dịch với Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên hay không.



Đời trước, lần đầu Lâm Hạo Sơ trốn học cũng là do Cung Vạn Lập cổ động nhưng lúc ấy cũng chỉ vừa lên cấp 2, hắn kỳ thật cũng chưa có gì với Cung Vạn Lập.



Cung Vạn Lập là cái loại không học vấn không nghề nghiệp, trái lại Lâm Hạo Sơ khi Lâm Khánh Diệp còn tại thế có thành tích ưu tú nhất trường, tuy rằng sau khi Lâm Khánh Diệp qua đời thành tích của hắn xuống dốc không phanh nhưng loại chuyện như trốn học này cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ qua.



Bởi vậy mới vừa sống lại không lâu Lâm Hạo Sơ kỳ thật cũng đã từng nghi ngờ Cung Vạn Lập, chỉ là bởi vì có rất nhiều việc nên suy nghĩ này sau khi hiện lên trong đầu đã bị hắn ném tới một bên. Kết quả ngày hôm qua lại bị Lâm Bác Hiên nhắc tới, hắn ngược lại rốt cục nhớ ra nguyên bản chỗ ngồi của mình và Cung Vạn Lập cách rất xa, phải đến nửa học kỳ sau mới chuyển đến ngồi cùng bán, mà hai người cũng là từ khi ấy mới bắt đầu có quan hệ.




Nhưng lại có một điểm mấu chốt là việc làm ăn của nhà Cung Vạn Lập từ khi ấy cũng ngày càng lớn.



Nhìn phản ứng của Cung Vạn Lập, Lâm Hạo Sơ nghĩ Cung Vạn Lập hẳn là không vấn đề gì nhưng cha mẹ gã nhất định chiếm được chỗ tốt gì đó từ mẹ con Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên, hơn nữa chỗ tốt đó chỉ sợ là một khoản tài chính lớn, nếu không cũng sẽ không khiến cho cha mẹ Cung Vạn Lập tùy ý con trai mình gây chuyện khắp nơi, đương nhiên, khả năng này cùng chuyện Cung Vạn Lập vốn học không giỏi từ đầu có quan hệ.



Như vậy, không biết lần này đua xe người Lâm Bác Hiên tìm có thể là Cung Vạn Lập hay không, hay phải nói là cha mẹ của Cung Vạn Lập? Lấy cái tính cách không có tâm nhãn của Cung Vạn Lập, lỡ như Lâm Bác Hiên có tìm tới cha mẹ Cung Vạn phỏng chừng hắn cũng không moi ra được tin tức giá trị gì từ Cung Vạn Lập, hơn nữa cái tên Cung Vạn Lập này ngốc như vậy có khi cũng không biết gì…



“Tháng sau đua xe cũng không phải chính quy do thành phố tổ chức, chỉ là một ít cá nhân yêu thích đua xe tự tổ chức ra, tuyển thủ toàn quốc các nơi đều có.” Lâm Hạo Sơ vẻ mặt bình tĩnh kể rõ kết quả điều tra, Tả Trạm Vũ ngồi một bên nghe vậy khẽ nhìu mày không thể nhận ra.



Tư nhân tổ chức, chính là phương tiện sẽ không đủ an toàn, cho dù đủ chính quy thì khả năng cũng sẽ tồn tại một chút lỗ hổng trong quản lý, cứ như vậy Lâm Bác Hiên và Chu Văn Vận liền càng dễ ra tay, cũng càng dễ dàng đắc thủ.



Lúc này máy tính của Tả Trạm Vũ kêu lên, biểu hiện hắn nhận được một email.



Lâm Hạo Sơ và Tả Trạm Vũ cùng đi qua, Tả Trạm Vũ mở email chỉ thấy một đống số liệu rõ ràng chiếm lấy toàn bộ màn hình.



“Những thứ này là một ít số liệu thực nghiệm tôi nhờ người gửi tới, bên trong có tổng hợp máy loại thành phần tính chất liên quan vài năm gần đây nghiên cứu của hắn.” Tả Trạm Vũ biết Lâm Hạo Sơ sẽ tò mò, liền chuyên môn giải thích: “Sở thích lớn nhất của người này chính là ‘lấy giáo đánh lá chắn’, ‘lá chắn’ bị phá hủy hắn liền tiếp tục phát minh hợp thành các ‘lá chắn’ càng bền vững hơn, nếu ‘giáo’ không đủ sắc bén hắn sáng tạo ra ‘giáo’ càng sắc bén hơn thẳng đến khi thành công phá vỡ ‘lá chắn’ tạo thành, cứ như vậy vô hạn tuần hoàn.”



Lâm Hạo Sơ cẩn thận nhìn nhìn, quả nhiên những số liệu đó có các loại vật chất nguyên tử hoặc thành phần kết cấu, cùng với tỷ lệ, độ cứng, độ mềm dẻo, điểm nóng chảy cùng với cường độ chịu lực tác động vào.



Tuy rằng khi học cấp 2 và cấp 3 Lâm Hạo Sơ đều không học vấn không nghề nghiệp nên hóa học cùng và lý khóa cũng chưa từng nghiêm túc nghe giảng một lần, hiện giờ lên đại học lại là học về máy tính, trong trường học cũng không bố trí môn học về hóa chất nhưng dựa vào trực giác Lâm Hạo Sơ biết những chất trong này đều là những thứ chưa có ngoài đời.



Bởi vậy, người này có khả năng không phải là một nhà nghiên cứu chính quy trong phòng thí nghiệm nào hết, như vậy là…




“Người này đến từ Nghiêm Quản Phố sao?” Lâm Hạo Sơ theo bản năng mà thốt ra.



“Xem như vậy đi, nhưng không phải Nghiêm Quản Phố ở thành phố H của chúng ta.” Tả Trạm Vũ đáp.



Lâm Hạo Sơ hiểu rõ.



Mỗi một thành thị ở Trung Quốc, chính xác hơn, phải là trên mỗi một thành phố ở thế giới này đều có đặc sắc và quy tắc sinh tồn của riêng mình, nhưng cũng có chỗ tương tự nhau chính là tồn tại mặt khuất, ở nơi đó là một đám người sinh sống thoạt nhìn bình thường nhưng không tầm thường, bọn họ không trực tiếp tham gia giết người phóng hỏa nhưng tuyệt đối cũng dám xưng là công dân chính nghĩa.



Lúc này Lâm Hạo Sơ không khỏi bắt đầu bội phục vòng giao thiệp rộng rãi của Tả Trạm Vũ.



“Phần tư liệu nghiên cứu này nhất định rất quý giá phải không? Nếu hắn không công bố ra ngoài, có phải cần tìm kiếm nhân công đặc biệt để làm hay không?” Lâm Hạo Sơ nhịn không được hỏi.



Tục ngữ nói “Đạo cao một thước ma cao một trượng”, cũng như những kẻ hắc đạo thường dùng một vài trang bị đặc biệt phải theo dõi và vũ khí, thường thường sẽ tiên tiến hơn cảnh sát, đây là bởi vì có một vài nhà nghiên cứu chỉ số thông minh cao nghiên cứu cho bọn họ, mà những nhà nghiên cứu đó lại chọn làm cho hắc đạo thì nguyên nhân rất đơn giản, bọn họ trả công nhiều hơn nhà nước.



“À, cho nên tên kia chỉ đồng ý đem số liệu cho chúng ta, để tự mình cân nhắc.” Tả Trạm Vũ thản nhiên nói.



Lâm Hạo Sơ ngẩn người, tính tính còn hơn mười ngày nữa là đến tháng sau, muốn Tả Trạm Vũ lựa chọn một loại vật chất thích hợp nhất mà lại thuận lợi kết hợp chính là một khối lượng lớn công việc phải vật lộn từng giây, hơn nữa Tả Trạm Vũ bình thường còn phải lên lớp và chăm sóc mẹ của hắn, thậm chí còn phải chuẩn bị cho cuộc thi điện tử sang năm.



“Có cần tôi cung cấp chỗ làm không?” Lâm Hạo Sơ thật sự có chút ngại ngùng Tả Trạm Vũ cực khổ vì mình như vậy.



Tả Trạm Vũ nghe vậy nhíu lông mày, nhìn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của Lâm Hạo Sơ, cũng vô cùng nghiêm túc mà trả lời: “Có.”



Nói xong hắn thừa dịp Lâm Hạo Sơ còn chưa kịp phản ứng liền mạnh mẽ đẩy hắn lên tường hung hăng hôn xuống.



Nụ hôn này Tả Trạm Vũ hoàn toàn không tuần tự như tính toán, một khúc dạo đầu mạnh mẽ như sấm rền gió dữ.



“Dục vọng của đàn ông, sau khi được thỏa mãn sẽ càng thêm hiệu suất…” Hắn ngay lúc Lâm Hạo Sơ dường như sắp hít thở không thông mới buông ra, nhưng đôi môi chuyển qua nơi mẫn cảm bên tai của Lâm Hạo Sơ như có như không mà cắn lỗ tai hắn, trầm thấp nói mấy tiếng.



Ngay sau đó, hắn liền lập tức nắm chặt tay Lâm Hạo Sơ với vào trong quần mình…



Lâm Hạo Sơ cảm nhận đại gia hỏa nóng rực trong tay trên đầu liền rơi đầy hắc tuyến, nhưng cuối cùng vẫn thuận theo vuốt ve lên xuống.



Nghe cái tên đè lên người mình chặt chẽ nặng nề gợi cảm thở dốc, rên rỉ, Lâm Hạo Sơ mặt đỏ tai hồng nghĩ như vậy không được, cứ cảm thấy nếu tiếp tục như vậy hắn sẽ phải lặp đi lặp lại nhiều lần giúp tên đó làm loại việc này…



Tiểu kịch trường:



Lâm Hạo Sơ: “Cho tôi nghiên cứu phía sau một chút, ngoan…”



Tả Trạm Vũ: “Nếu em thật sự để anh… Vậy em, anh hứa nhất định sẽ phát huy siêu tốt!”



Lâm Hạo Sơ: “Lăn! Đừng có được một tấc lại muốn một thước!”