Trọng Sinh Chi Tiện Nhân Muốn Nghịch Tập

Chương 44




Hai mẹ con không khỏi hai mặt nhìn nhau, họ đều nhìn thấy được sự sợ hãi trong mắt đối phương.



Không được! Không thể kéo dài thêm nữa! Lâm Hạo Sơ nhất định phải nhanh chóng chết đi!



Đối với hai mẹ con Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên lúc này, trong lòng họ đều có cùng một suy nghĩ mãnh liệt, biểu cảm trên mặt cũng thay đổi trở nên xấu xí đáng sợ.



“Mẹ, con có một cách nói không chừng có thể.” Thật lâu sau Lâm Bác Hiên phá vỡ trầm mặc, ánh mắt âm hiểm khiến người khác phải sợ hãi.



“Cách gì?” Chu Văn Vận không nhịn được kích động hỏi.



“Lâm Khánh Diệp, con cảm thấy chúng ta có thể thông qua Lâm Khánh Diệp.”



“Lâm Khánh Diệp?” Chu Văn Vận trong phút chốc vẫn chưa hểu được.”Cách này có được không? Con xem, Trịnh Hải Dung rõ ràng bắt chước Lâm Khánh Diệp lâu như vậy, giơ tay nhấc chân đều giống vô cùng nhưng ngu xuẩn kia vẫn chỉ bình thường! Hay ý con là, con muốn tìm một người lớn lên nhìn giống Lâm Khánh Diệp?”



Nói tới đây, Chu Văn Vận liền cảm thấy vô cùng khó hiểu. Nhớ năm đó, một người họ hàng xa của Lâm gia có đeo một cái đồng hồ giống của Lâm Khánh Diệp, Lâm Hạo Sơ liền đối xử với người đó tốt hơn rất nhiều so với người khác, ở trước mặt người đó hắn ngoan như một con cừu.



Nhưng Trịnh Hải Dung cho dù là chữ viết hay thói quen, cử chỉ và lời nói đều giống Lâm Khánh Diệp vô cùng, ngay cả bà ta khi nhìn thấy Trịnh Hải Dung cũng có ảo giác gã là Lâm Khánh Diệp huống chi là ngu xuẩn lúc nào cũng kính trọng cha mình kia không thể không nhìn ra bóng dáng Lâm Khánh Diệp trên người Trịnh Hải Dung.



Nhưng ngu xuẩn này thế nhưng chỉ xem Trịnh Hải Dung là gia sư, đừng nói là anh em tốt như bà ta tính toán, cho dù là bạn bè cũng không phải.



Chu Văn Vận cảm thấy càng ngày càng không đoán được Lâm Hạo Sơ …



“Mẹ, ý của con không phải là tìm người bắt chước Lâm Khánh Diệp…” Lâm Bác Hiên giống như bị phản ứng chậm chạp của mẹ gã làm cho buồn cười, dừng một chút, mới tiếp tục nói: “Lâm Khánh Diệp chết là tổn thương rất lớn với ngu xuẩn, con tin rằng dù đã qua vài năm nhưng đây nhất định là vết sẹo không thể vạch ra của nó. Chúng ta bình thường sẽ giả vờ vô ý mà nhắc tới Lâm Khánh Diệp, ví dụ như vài chuyện khi ông ta còn sống, nhất là tình cảnh lúc ông ta gần đất xa trời. Nhất định càng có tác dụng hơn tìm người tiếp cận nó, con cam đoan lần này ngu xuẩn sẽ rất… đau khổ.”



Bốn chữ cuối cùng Lâm Bác Hiên cố tình nhấn mạnh, giọng nói lạnh lẽo đến thấu xương hệt như từ địa ngục vọng đến.



“Đau khổ?” Chu Văn Vận nghe vậy liền cảm thấy trong đầu mình đã chạm đến điều gì đó, nhưng suy nghĩ đến quá nhanh bà ta chưa kịp bắt lấy.





Dạo này cuối cùng là bị làm sao vậy, bà ta cảm thấy đầu óc mình ngày càng mất đi sự minh mẫn.



“Mẹ, sao mẹ vẫn chưa nghe ra? Con là nói, chỉ cần chúng ta thường thường nhắc đến Lâm Khánh Diệp trước mặt Lâm Hạo Sơ, bóc ra vết sẹo của hắn, xây dựng bầu không khí áp lực bi thương, nói không chừng nó sẽ thật sự… tự sát.”



“A đúng! Chính là tự sát!” Chu Văn Vận nhất thời kịp phản ứng. Mới vừa rồi trong đầu bà ta hiện lên suy nghĩ chính là cái này nhưng không biết sao trong đầu bỗng nhiên trống rỗng, sau đó có nghĩ thế nào cũng không ra được.



Đúng vậy, để Lâm Hạo Sơ tự sát là cách tốt nhất! Chỉ cần Lâm Hạo Sơ tự sát chết sẽ không có ai nghi ngờ họ. Cho dù người Thạch gia có thật sự nghi ngờ thì sao? Bọn họ căn bản không làm gì Lâm Hạo Sơ hết, cũng chỉ là nhớ về Lâm Khánh Diệp mà thôi. Đối mặt với sự chất vấn, bọn họ chỉ có thể vô cùng “áy náy và tự trách” nói, chính họ cũng không ngờ rằng đứa trẻ này lại yếu đuối, cực đoan như vậy.



Chỉ cần như vậy, bọn họ có thể dễ dàng xóa bỏ mọi trách nhiệm.



“Nhưng con trai này, con thấy cách này dùng được sao? Dù sao Lâm Khánh Diệp đã chết nhiều năm như vậy.” Chu Văn Vận có chút thấp thỏm bất an mà hỏi.



“Mẹ quên rồi sao? Năm đó khi Lâm Khánh Diệp mất, ngu xuẩn khóc thành bộ dạng gì, nếu không có hai chúng ta nói không chừng nó đã sớm tự sát rồi!” Đối với cách này, Lâm Bác Hiên vẫn có sự tin tưởng nhất định.



Bị Lâm Bác Hiên nhắc nhở, Chu Văn Vận ngược lại nhớ tới khi Lâm Khánh Diệp qua đời, Lâm Hạo Sơ đã vô cùng đau khổ. Hắn ôm thi thể cha mình không chịu buông tay, khóc đến tê tâm liệt phế, nước mắt đã chảy khô mà vẫn tiếp tục khóc.



Về phần nàng cùng con trai của nàng, lúc ấy phải diễn vai mẹ hiền, anh trai quan tâm trước mặt người Thạch gia nên đã dùng mọi cách an ủi Lâm Hạo Sơ, một bước cũng không rời mà ở lại cùng hắn, giúp hắn ăn cơm và tắm rửa, cho hắn một gia đình ấm áp, có lẽ mẹ ruột và anh ruột cũng chỉ như vậy mà thôi.



Chỉ tiếc, bọn họ diễn đến chính bản thân mình cũng tin là thật nhưng Thạch gia vẫn đề phòng họ. Nhưng cũng may mắn lắm, Lâm Hạo Sơ ngu xuẩn đã bị bọn họ lừa gạt, xem họ như những người thân thuộc nhất.



Nhưng hiện tại ngẫm lại, Chu Văn Vận lại hối hận lúc ấy đã diễn quá sâu nếu không có lẽ ngu xuẩn đã giống những gì con bà ta vừa nói, đã sớm luẩn quẩn trong lòng đi theo cha nó từ lâu rồi!



Nói ra thì nó cũng đủ xui xẻo, mẹ nó là một đứa trẻ mồ côi vừa sinh ra hắn liền từ bỏ nhân gian bởi nó không có ông bà ngoại hay người thân nào khác. Lâm gia cũng ít người, cả ông nội và cha nó đều là con trai duy nhất. Sau khi ông nội và cha lần lượt qua đời nó cũng chỉ còn vài họ hàng xa đến không thể xa hơn. Ai gặp phải hoàn cảnh như vậy đều sẽ mất hết sự can đảm sống không bằng chết đúng không?



Cho nên có thể nói hiện giờ bà ta và con trai mình chính là những người thân thuộc nhất trong lòng ngu xuẩn, là trụ cột tinh thần của nó, lời họ nói nó không thể khinh thường. Giả như bọn họ thỉnh thoảng lại nhắc tới Lâm Khánh Diệp, ngay cả lời an ủi cũng không nói ngu xuẩn có thể không đau lòng, ruột gan đứt từng khúc sao?




Mẹ con hai người nhìn nhau, đột nhiên đều đắc ý bật cười…



Trong phòng ngủ, Lâm Hạo Sơ nhìn chằm chằm hai mẹ con đang cười âm hiểm trong màn hình, tay cầm di động không ý thức nắm ngày càng chặt



Lâm Bác Hiên nói đúng, cha hắn qua đời là vết sẹo không thể vạch ra của hắn. Đến bây giờ hắn vẫn không thể buông xuống những đau khổ không thể nói ra, hắn cũng tin rằng cách này thật sự không tồi…



Ngày hôm sau.



Sau khi Lâm Hạo Sơ sống lại lần đầu tiên thức dậy sau tám rưỡi, may mắn hôm nay không có lớp buổi sáng nếu không hắn chắc chắn đi học muộn.



Đêm qua hắn gần như không ngủ, cha mất đã để lại sự ảnh hưởng không nhỏ đến hắn bởi vậy tuy rằng nghe xong cuộc đối thoại của Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên hắn lại khó chịu. Cả buổi tối đều chìm đắm trong cảm giác đau khổ khi cha qua đời giống như có một sức mạnh vô hình xé nát nơi yếu ớt trong tim, thật sự là rất đau khổ.



Cứ như vậy dày vò đến tận rạng sáng ba giờ hắn mới ngủ được, ngay cả báo thức sáu rưỡi sáng cũng không đánh thức hắn được.



Dùng nước lạnh tạt lên mặt, Lâm Hạo Sơ nhìn bản thân tiều tụy trong gương, đôi mắt phảng sự bi thương không thể che dấu nhưng cũng nhiều thêm sự kiên định quật cường.



Thay xong quần áo, hắn điều chỉnh nét mặt thành vẻ hòa bình thường rồi mới mở cửa phòng xuống lầu.




Lúc này không ngoài dự đoán của hắn, Lâm Bác Hiên lẽ ra phải lên đường đến công ty từ lâu vậy mà đang ngồi đọc báo trong phòng khách, rõ ràng là cố ý chờ hắn xuống ăn sáng, về phần trong lòng gã tính toán cái gì Lâm Hạo Sơ tất nhiên là biết hết.



“Tiểu sơ, đã dậy rồi sao? Nhanh xuống ăn sáng đi.” Có lẽ là do Lâm Hạo Sơ hôm nay dạy muộn nên đã khiến hai mẹ con này phải chờ đợi rất lâu. Chu Văn Vận nhìn thấy Lâm Hạo Sơ cuối cùng cũng xuống, lập tức lên tinh thần vô cùng thân thiết gọi hắn.



“Được, mẹ, anh.” Lâm Hạo Sơ theo thường lệ chào bọn họ, sắc mặt bình tĩnh ngồi vào bàn ăn.



Trần tẩu vẫ như mọi ngày, gọi người trong phòng bếp bắt đầu mang thức ăn lên. Hai mẹ con Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên thirng thoảng lại nhìn nhau một cái trong lòng đều hiểu ý đối phương mà Lâm Hạo Sơ thì giả vờ không phát hiện động tác nhỏ của hai người, cúi đầu chuyên tâm uống canh.




Có thể là vì để không quá đột ngột, ngay từ đầu Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên nói vài chuyện râu ria giống như mấy chuyện thường ngày, Chu Văn Vận quan tâm hỏi Lâm Bác Hiên: “Tiểu Hiên này, mấy ngày công việc bận lắm sao? Đêm nay con có phải đi xã giao không?”



“Có mẹ, xế chiều hôm nay phải cùng vài khách hàng bên Mĩ đi đánh golf.” Lâm Bác Hiên đáp.



“Golf à? Mẹ nhớ ngày xưa cha các con cũng rất thích đánh golf, hơn nữa đánh rất giỏi…” Chu Văn Vận bỗng nhiên sâu kín mở miệng nói, giọng nói dường như rất nhớ Lâm Khánh Diệp.



Lâm Bác Hiên không nhịn được nhìn trộm Lâm Hạo Sơ, chỉ tiếc Lâm Hạo Sơ lúc này trùng hợp lại đang cúi gằm xuống khiến gã không thấy được vẻ mặt của hắn.



Lâm Hạo Sơ cố ý làm như không phát hiện ra ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Lâm Bác Hiên, ở trong lòng cười lạnh.



Hắn nghĩ Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên có phải đã thương lượng từ tối qua hay không, thông qua đề tài chơi golf này để nhắc về cha hắn quả thật không hề đột ngột chút nào.



“Khánh Diệp mất lúc còn quá trẻ, mới ba mươi mấy tuổi! Còn nhớ trước khi ông ấy mắc bệnh cũng rất đẹp trai, mê đảo rất nhiều cô gái, nhưng sau khi mắc bệnh thì bị tra tấn bằng các loại hóa chất… haizz!” Chu Văn Vận thở dài, trong giọng nói cố ý để lộ sự thương tiếc và đau lòng.



Thân thể Lâm Hạo Sơ không tự chủ được mà run rấy không ngừng, trong đầu như thế nào cũng không ngăn được mà nhớ lại những hình ảnh khi cha hắn nằm trong phòng bệnh, khuôn mặt tiều tụy, gầy trơ cả xương, bộ dạng bị bệnh tật tra tấn không còn ra hình người…



“Những người bị ung thư là khốn khổ nhất, lúc đó cha nhất định là rất đau đúng không?” Cũng mệt Lâm Bác Hiên bình thường dám lén lút gọi thẳng tên Lâm Khánh Diệp lúc này lại có thể gọi “cha” tự nhiên như vậy.



“Có thể không đau sao? Ung thư gan thời kì cuối, cái gì cũng không thể ăn, chỉ có thể truyền dịch dinh dưỡng, hô hấp khó, còn phải thông ống tiểu, có khác gì người thực vật…” Chu Văn Vận nhớ lại, sau đó giống như vô ý mà nói: “Tiểu Sơ lúc ấy cũng không hiểu chuyện, nếu không cha các con cũng sẽ không khổ như vậy…”



Lâm Hạo Sơ trầm mặc mà nghe, tuy rằng sớm dự liệu được nội dung hôm nay Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên sẽ nói, nhưng trong nội tâm hắn vẫn không ngừng đau đớn.



Chu Văn Vận vừa nói dứt lời liền cùng Lâm Bác Hiên vô cùng ăn ý nhìn về phía Lâm Hạo Sơ, hai người trong phút chốc vui vẻ đến lông mày cũng nhếch lên.



Chỉ thấy Lâm Hạo Sơ cúi đầu, đã nhiều năm hắn không khóc mà hiện tại nước mắt cứ thi nhau chảy xuống…