Trọng Sinh Chi Tiện Nhân Muốn Nghịch Tập

Chương 3




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Nước này có chứa các dẫn xuất của 1 4- benzodiazepine, là một thành phần quen thuộc cùng loại với ‘thuốc ngủ’, có thể gây buồn ngủ thậm chí có tác dụng thôi miên.” Thạch Tử Thần đưa kết quả kiểm tra thành phần nước uống cho Lâm Hạo Sơ, tiếp tục nói: “Nước này bên trong có chứa thành phần benzodiazepine, chắc chắn đã được chuyên gia bào chế, đàn ông trưởng thành uống vào nói chung sẽ gây ra buồn ngủ, nhưng sẽ không nghiêm trọng đến mức khiến người ta hoài nghi.”



Lâm Hạo Sơ nhìn chằm chằm kết quả phân tích trên tay, đối với kết quả này hắn không cảm thấy kinh ngạc chút nào.



“Nước này em từ đâu mà có?” Thạch Tử Thần cởi áo dài trắng (áo mặc trong phòng thí nghiệm), nhịn không được nghi hoặc mà hỏi. Ngay sau đó, anh như đột nhiên nghĩ tới điều gì, mới như bừng tỉnh đại ngộ nói: “Xem ra đay là mẹ kế tốt của em chuẩn bị?”



Lâm Hạo Sơ không trả lời, Thạch Tử Thần thấy hắn ngầm thừa nhận nhất thời hung hăng chọc vài cái vào trán hắn, vừa mở mày mở mặt lại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng to: “Anh đã nói với em bao nhiêu lần? Em phải có lòng phòng bị người khác! Hai mẹ con kia lòng dạ thâm sâu, đối với em chưa chắc là chân tâm thực lòng, nhưng em thì sao? Lại không tin, còn vì thế mà bất hòa với anh! Em đấy! Có khi bị bọn họ hại chết lúc nào không biết!”



Hại chết… trong đầu Lâm Hạo Sơ không ngừng được mà nhớ lại tình cảnh trước khi chết của mình vào kiếp trước.



“Hiện tại đã tin anh chưa? Hả?! Em là cái đồ ngốc!! Đồ đầu heo!! Anh chỉ muốn mở đầu em ra xem bên trong có bị sai sót gì không…” Thạch Tử Thần tiếp tục hung tợn khiển trách.



Lâm Hạo Sơ bị mắng đến máu chó đầy đầu. Nhìn Thạch Tử Thần hung hăng, hắn lại đột nhiên cười. Hắn biết trên thế giới này ít nhất còn có người này thật lòng với mình, ít nhất còn có người này, hắn là có thể tin tưởng.



Quả thật đời trước Thạch Tử Thần từng nhiều lần nhắc nhở hắn Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên có khả năng không giống như vẻ ngoài yêu thương hòa khí, họ đối với hắn có khi chỉ là muốn sát hại. Nhưng hắn lại quên mất lời dạy của các cụ từ xưa vứt tẳhng lên chín tầng mây “thuốc đắng dã tật, sự thật mất lòng”…



Bởi vì Chu Văn Vận không giới hạn mà dung túng hắn, bởi vì Thạch Tử Thần thường xuyên phê bình hắn lười biếng, không cầu tiến, khiến hắn phẫn nộ, kết quả Thạch Tử Thần lại cảnh cáo hắn phải đề phòng Chu Văn Vận cùng Lâm Bác Hiên, dẫn đến việc hắn triệt để bùng nổ, không chỉ nói năng lỗ mãng với Thạch Tử Thần mà còn triệt để cắt đứt quan hệ.



Khi đó sau khi phụ thân Lâm Hạo Sơ qua đời hắn vô cùng ỷ lại Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên, hiển nhiên xem họ trở thành mẹ đẻ và anh trai ruột của mình, nếu ai dám nói bọn họ một câu hắn tuyệt đối phải tìm đối phương tính sổ.



Ngu xuẩn? Đàu heo? Lâm Hạo Sơ cảm thấy hai từ này không đủ để hình dung sự ngu ngốc trước đây của mình.



“Anh Tử Thần, cám ơn anh.” Lâm Hạo Sơ yên lặng nhìn Thạch Tử Thần, tự đáy lòng cảm kích nói.



Thạch Tử Thần ngẩn người, anh không ngờ rằng Lâm Hạo Sơ sau khi phát hiện ra ý đồ của Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên còn có thể bình tĩnh như vậy.



Không phải hắn yêu quý nhất chính là mẹ kế và anh kế sao? Lẽ ra lúc này nên bàng hoàng đau khổ mới đúng chứ?





Thạch Tử Thần không khỏi kinh ngạc nhìn Lâm Hạo Sơ, chỉ thấy trên khuôn mặt vốn ngây ngô lúc này lại hiển lộ ra biểu cảm dường như đã trải qua sinh tử.



Anh đột nhiên cảm thấy dường như mình có chút không hiểu được thằng bé này …



“Anh Tử Thần, chuyện này mong anh nhất định phải giúp em giữ bí mật.” Lâm Hạo Sơ nói.



Lâm Hạo Sơ rất rõ ràng lúc này cho dù hắn cầm theo nước bị bỏ thêm benzodiazepine về chất vấn Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên, dù nói thế nào thì hai mẹ con này nhất định có phương pháp chống chế, ngược lại có khi càng làm cho bọn họ thêm cảnh giác với hắn, chuyện này cái gì cũng không tốt.



Hiện giờ hắn vẫn còn non trẻ, thế lực cũng không có, tuyệt đối không thể bị Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên phát hiện. Nhưng hiện tại hắn ở trong tối, Chu Văn Vận cùng Lâm Bác Hiên ở ngoài sáng nhưng với ưu thế trọng sinh hắn tin tưởng nếu mình muốn giải quyết bọn họ không phải là chuyện khó khăn.



Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên muốn Lâm thị? Hắn nhất định sẽ cho bọn họ đến lúc đó một xu cũng không chiếm được. Bọn họ không phải muốn có địa vị sao? Hắn nhất định khiến cho bọn họ thân bại danh liệt, cả đời đều không xoay nổi người!



Trên mặt Lâm Hạo Sơ hiện lên thần sắc âm ngoan…



“Đi thôi.” Thạch Tử Thần biết Lâm Hạo Sơ có quyết định của mình, vẫn chưa cần anh can thiệp nhiều. Anh không phát hiện Lâm Hạo Sơ khác thường, như nghĩ tới điều gì, trên mặt trong giây lát che kín mịt mù cùng đau lòng.



“Hạo Sơ này, em nếu có thời gian thì đến thăm Thư Tình đi! Hai năm qua, nó vẫn… Vẫn…” Thạch Tử Thần nói xong, đột nhiên cái mũi chua xót, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống.



Lâm Hạo Sơ ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới Thạch Tử Thần còn có một em gái là Thạch Thư Tình.



Thạch gia và Lâm gia là quan hệ bạn tốt, cha của Thạch Tử Thần và Thạch Thư Tình là Thạch Quang Tĩnh, cũng chính là bạn nối khố của Lâm Khánh Diệp. Khi Lâm Hạo Sơ sinh ra, hai người cha từng nửa đùa nửa thật hứa gả Thạch Thư Tình lúc đó ba tuổi cho Lâm Hạo Sơ.



Mọi người say sưa nói chuyện về hai đứa nhỏ, chẳng qua hai đương sự đều không để trong lòng, hai người đối với nhau đều không có cảm giác gì.



Lâm Hạo Sơ nhìn Thạch Tử Thần đang không ngừng đau khổ liền cố gắng nhớ lại, thật lâu sau đó mới nhớ ra hai năm trước Thạch Thư Tình hình như qua lại với một người đàn ông đã có gia đình, sau lại quang minh chính đại đến nhà vợ cả ngả bài, nhiều lần uy hiếp ép buộc người ta ly hôn, làm cho vợ cả cuối cùng mắc chứng trầm cảm.



Sau đó cô ta liền gặp báo ứng, khi Thạch Thư Tình đi thuê phòng với người đàn ông đó, theo thói quen trước khi ngủ sẽ bôi kem dưỡng da nhưng không ngờ mấy phút đồng hồ sau trên mặt đột nhiên nóng rát, khi được đưa đến bệnh viện, khuôn mặt cô ta đã không chữa được, sau đó cô ta cứ như vậy bị hủy dung.




Biến cố lần này đối với Thạch Thư Tình và người Thạch gia mà nói đều là đả kích thật lớn. Bọn họ hoài nghi có người cố ý mưu hại, ban đêm liền báo cảnh sát.



Nhưng mà dù là camera của khách sạn, hay là hệ thống theo dõi của Thạch gia đều không thể tìm ra ai là kẻ khả nghi, còn về thành phần bên trong kem dưỡng, tuy rằng xét nghiệm thật sự tìm ra chất độc ăn mòn da nhưng làm người ta khiếp sợ chính là loại chất độc này ai cũng không biết là gì, nói cách khác, trước đó, không có bất luận kẻ nào thành công pha chế được.



Cứ như vậy, muốn thông qua nơi sản xuất ra chất độc tìm kiếm là không có khả năng, vì đối phương độc quyền sử dụng loại độc này trong nháy mắt muốn tìm ra thủ phạm là vô cùng khó.



Nhưng điều này không có nghĩa vụ án sẽ không có đầu mối. Nhìn lại mọi chuyện đã xảy ra, mọi người đương nhiên đem ánh mắt nghi ngờ dừng trên người vợ cả. Nhưng vợ cả bị mắc chứng trầm cảm đã nằm viện hơn hai tháng, có điều này làm chứng, cuối cùng, mọi nghi ngờ đều hướng tới người con trai —— Tả Trạm Vũ.



Khi Thạch Thư Tình xảy ra chuyện, Tả Trạm Vũ mới mười sáu tuổi đang còn đi học, nghe nói hắn từ nhỏ đến lớn thành tích đều xếp thứ nhất, đã từng tham gia cuộc thi vật lý và hóa học cấp quốc gia, đều đạt được giải nhất.



Khi người Thạch gia và cảnh sát đến nhà, Tả Trạm Vũ phản ứng hoàn toàn không giống một thiếu niên trẻ tuổi. Hắn từ đầu đến cuối đều không một chút kinh hoảng, ngược lại còn dị thường lãnh tĩnh. Đối với việc Thạch Thư Tình bị hủy dung hắn không khiếp sợ cũng không chột dạ. Vì người bị hại là người trong gia đình, người Thạch gia đem mọi hiềm nghi đổ dồn lên đầu Tả Trạm Vũ.



Nhưng khi đối mặt với người Thạch gia, Tả Trạm Vũ giống như cố ý muốn chọc giận bọn họ, khi lấy khẩu cung luôn tỏ vẻ khinh thường, rồi còn chắc chắn bọn họ sẽ không tìm ra bằng chứng, thái độ tự cao tự đại khiến người Thạch gia tức đến hộc máu.



Sau này Thạch gia bỏ ra một số tiền lớn mời chuyên gia phá án hàng đầu về điều tra vụ án. Nhưng hết thảy giống như đã nằm trong sự khống chế của Tả Trạm Vũ, cho dù là cảnh sát hay chuyên gia điều tra đều không tìm ra dấu vết để lại, cho dù bọn họ đã đến tận phòng thí nghiệm trong trường học của Tả Trạm Vũ, cùng với Tả gia, thậm chí là bật cứ nơi nào hắn từng đi vẫn không thu hoạch được gì.



Lâm Hạo Sơ nghĩ đến đây không thể không cảm thán Tả Trạm Vũ quả thực chính là “thiên tài gây án”. Ai cũng không biết Tả Trạm Vũ đến tột cùng đã làm như thế nào xóa sạch chứng cứ phạm tội. Tóm lại, thủ pháp gây án của Tả Trạm Vũ có thể nói thiên y vô phùng, ít nhất đời trước hắn không có sơ hở, không ai tìm ra bất luận chứng cứ gì.




Nhưng cho dù như thế người Thạch gia cũng không buông tha cho Tả Trạm Vũ một cách đơn giản như vậy.



Thạch Thư Tình là bảo bối của cả nhà, vốn dĩ là một tiểu thư xinh đẹp nhưng từ nay về sau trên mặt lại che kín vết sẹo dữ tợn xấu xí, trong khi đó kẻ gây án lại nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, bọn họ làm sao nuốt trôi cục tức này?



Bởi vậy khi vụ án diễn ra hai năm không có tiến triển Thạch Quang Tĩnh đã mất hết sự nhẫn nại liền bí quá hóa liều, đút lót cảnh sát bắt Tả Trạm Vũ bắt vào ngục giam. Đến thời điểm mấu chốt như vậy, người nhà mẹ đẻ của mẹ Tả Trạm Vũ mười mấy năm không xuất hiện liền lên sàn, thế nhưng thật sự ra mặt…



Hết thảy sự việc có thể nói là tràn đầy kịch tính, thì ra mẹ của Tả Trạm Vũ – Tô Duy, ai cũng không dám nghĩ bà lại chính là tiểu thư của Tô gia.



Tô gia, không chỉ oai phong trên thương trường vài thập niên mà thành viên trong nhà làm cán bộ cũng không ít, đều giữ những chức vụ quan trọng.




Mười chín năm trước, Tô Duy gả cho chồng hiện tại là Tả Chấn Phi liền cắt đứt quan hệ với người nhà. Không ai nghĩ đến Tả Chấn Phi sẽ phụ bạc bà? Tô Duy nản lòng thoái chí, mà người Tô gia không biết tại sao sau khi Tả Chấn Phi ngoại tình hai năm mới xuất hiện đón hai mẹ con Tô Duy về.



Tả Trạm Vũ trong một đêm từ một thiếu niên sinh ra bình thường biến thành công tử gia thế ai cũng không với tới, hơn nữa thiếu gia Tô gia Tô Tư Lân nổi tiếng giới chính trường kết hôn nhiều năm không có con nối dòng, điều này dẫn đến việc Tả Trạm Vũ trở thành người duy nhất kéo dài hương khói Tô gia.



Cho nên nói, vận mệnh đôi khi rất “tùy hứng” mà đặc biệt thiên vị một người. Tả Trạm Vũ cứ vậy mà trở thành phú nhị đại, con ông cháu cha, ai cũng không thể với đến mà ngay cả Thạch gia hận hắn tận xương đến cuối cùng cũng chỉ có thể cắn răng nuốt giận vào bụng…



Lâm Hạo Sơ nhìn Thạch Tử Thần lòng đau như cắt, chỉ có thể vỗ vai anh an ủi, rồi lại lực bất tòng tâm.



Lúc này người Tô gia còn chưa xuất hiện, mấy người Thạch Tử Thần còn chưa biết Tả Trạm Vũ có thân thế khiến mọi người kinh ngạc. Bọn họ nhất định còn tưởng rằng chung quy có một ngày có thể lôi Tả Trạm Vũ ra trước công lý, không biết đến cuối cùng ngược lại Thạch gia bị Tô gia phá huỷ.



“Anh Tử Thần yên tâm, em nhất định sẽ đi thăm chị Thư Tình.” Lâm Hạo Sơ hứa hẹn, nghĩ lại đời trước Thạch Thư Tình bởi vì bị hủy dung không thể ra ngoài, làm những người thân cận của mình đều vô cùng khổ sở.



Nhưng Lâm Hạo Sơ cũng sẽ không vì vậy mà giúp đỡ bọn họ đối phó Tả Trạm Vũ.



Thật ra Thạch Thư Tình hiện giờ phải chịu đựng tất cả điều này không phải là đúng tội sao?



Tuy rằng không phúc hậu nhưng Lâm Hạo Sơ vẫn nhịn không được ở trong lòng yên lặng tán thành Tả Trạm Vũ. Đồng thời nhịn không được cảm khái, tên này sao lớn lên lại như vậy?



Đại bộ phận thiếu niên mười sáu tuổi không phải sầu não việc học thì là tò mò mối quan hệ khác phái, đương nhiên cũng có thể là đồng tính, mỗi ngày nghĩ ăn nhậu chơi bời hay sao? Nhưng Tả Trạm Vũ, học giỏi đến mức có thể “tự nghĩ ra” chất độc, thay mẹ mình dạy dỗ con giáp thứ mười ba, tâm lý mạnh mẽ tới mức cảnh sát tìm tới nhà vẫn trấn định, thậm chí còn thông minh đến mức khiến người ta tìm không ra bằng chứng phạm tội.



Lâm Hạo Sơ không thể không thừa nhận, đời trước mình mà so với Tả Trạm Vũ chính là một trời một vực…



Hết chương 3.



Benzodiazepines (BZD, BZs), còn được gọi là “benzos”, là một nhóm thuốc thần kinh có lõi là vòng benzen và một chiếc nhẫn diazepine. Dạng ban đầu, chlordiazepoxide (Librium), được phát hiện tình cờ bởi Leo Sternbach vào năm 1955, và 1960 bởi Hoffmann-La Roche, trong đó, kể từ năm 1963, cũng đã tiếp thị diazepam benzodiazepine (Valium). Năm 1977 benzodiazepin là loại thuốc phổ biến trên toàn cầu. Benzodiazepines tăng cường hiệu lực của các dẫn truyền thần kinh acid gamma-aminobutyric (GABA) tại thụ thể GABAA, dẫn đến thuốc an thần, thôi miên (ngủ-inducing), giải lo âu (chống lo âu), đặc tính chống co giật, và giãn cơ. Liều cao của nhiều benzodiazepin ngắn hơn diễn xuất cũng có thể gây mất trí nhớ anterograde và phân ly. Những đặc tính này làm benzodiazepin hữu ích trong điều trị lo âu, mất ngủ, kích động, co giật, co thắt cơ, cai rượu và như là một premedication cho các thủ tục y khoa hoặc nha khoa. Benzodiazepines được phân loại thành ngắn, trung, dài hay diễn xuất. benzodiazepin ngắn và trung bình động được ưa thích cho việc điều trị chứng mất ngủ; benzodiazepin-diễn xuất còn được khuyến cáo để điều trị lo âu. Benzodiazepines thường được xem là an toàn và hiệu quả cho việc sử dụng ngắn hạn, mặc dù suy giảm nhận thức và các hiệu ứng nghịch lý như gây hấn hay ức chế hành vi thỉnh thoảng xảy ra. Một số ít người có thể có những phản ứng nghịch lý như kích động trở nên tồi tệ hoặc hoảng sợ. Sử dụng lâu dài là gây tranh cãi vì lo ngại về tác động tiêu cực về tâm lý và thể chất, hiệu quả giảm, và sự phụ thuộc vật lý và thu hồi. Như một kết quả của tác dụng phụ liên quan đến việc sử dụng lâu dài của các benzodiazepin, thu hồi từ các benzodiazepin, nói chung, dẫn đến sức khỏe thể chất và tinh thần được cải thiện. Những người lớn tuổi có nguy cơ gia tăng bị cả ngắn hạn và dài hạn tác dụng phụ, và kết quả là, tất cả các benzodiazepin được liệt kê trong Beers Danh sách các loại thuốc không thích hợp cho người lớn tuổi.