Trọng Sinh Chỉ Thuộc Về Hoàng Hậu

Chương 95: Tiêu Duệ








Cố Du đã nói đúng. Loan giá của Cố Thái hậu rình rang ra cung thực gây chú ý không nhỏ. Điều đáng nói là đoàn người hướng tới chùa Khô Thiền mà đi, nhưng bản nhân Cố An Chi vừa ra cung liền đi thẳng đến Tiểu Thanh Sơn.

Cố An Chi trang bị nhẹ nhàng, không bao lâu liền đến dưới chân núi. Theo tin tức, Tiêu Duệ từ khi trở về vẫn luôn ở trên núi, ru rú trong phòng, hoàn toàn không cùng người ngoài giao tiếp.

Có lẽ vì có duyên cớ trong lòng nên Cố An Chi cưỡi ngựa đến đây vội vội vàng vàng, trên đường không một chút trì hoãn, nhưng lúc leo núi tốc độ lại càng lúc càng chậm có vẻ thực do dự, có loại cảm giác không dám tới gần, không dám vào bên trong. <HunhHn786>

Khi cổng chùa Bạch Vân xuất hiện ở trong tầm mắt, Cố An Chi dứt khoát dừng bước, ngồi lại nghỉ một lát.

Thị vệ đi theo Cố An Chi cũng dừng theo. Mỗi người trên mặt đều viết bốn chữ " không thể hiểu được". Thái hậu là làm sao vậy, nói muốn đi chùa Khô Thiền thắp hương, kết quả lại để một chiếc xe trống đi, chính mình lại chạy đến nơi xó xỉnh này.

Đương nhiên, bọn họ chỉ nghĩ trong đầu cái gì cũng không dám nói, Cố Thái hậu tính tình có đôi khi cũng không phải thực tốt.

Cố An Chi trầm mặc hồi lâu, khi những người khác cho rằng Thái hậu sẽ không vào cửa, Cố An Chi lại cất bước đi về phía trước.

Vượt vào cổng, Cố An Chi thấp giọng phân phó:

“Các ngươi ở bên ngoài chờ ta, không cần theo vào.”

“Nhưng mà……”

Trưởng thị vệ muốn nói rồi lại thôi, cảm giác Thái hậu làm thực không thỏa đáng, lại không biết nên nói cái gì.

Cố An Chi vẫy vẫy tay, cái gì cũng không giải thích, chỉ ánh mắt là càng trở nên thâm trầm, nên không ai dám nói cái gì.

Xuyên qua Thiên Vương điện cùng Đại Hùng Bảo Điện, Cố An Chi đi vào sân nhỏ phía trước Pháp Đường.

“Thí chủ xin dừng bước! A di đà phật!”

Linh Hoạt đại sư mi râu bạc trắng gương mặt hiền từ mà niệm phật hiệu.

Cố An Chi biết Linh Hoạt đại sư. Mười năm qua, Tiêu Duệ vẫn luôn ở tại chùa Bạch Vân, còn vẫn luôn quấn lấy Linh Hoạt đại sư xin ông cho quy y xuất gia, đáng tiếc Cố An Chi chưa từng có nghĩ đến Tiêu Duệ ở gần mình như vậy.

“Đại sư có gì chỉ bảo?”

Cố An Chi bản thân không tin Phật, nhưng Linh Hoạt đại sư chính là người thông minh và thấu đáo mọi chuyện. Ông ngăn lại khẳng định là có mục đích. Cố An Chi còn chưa có nghĩ được làm như thế nào đối mặt Tiêu Duệ, trước hết nghe Linh Hoạt đại sư nói thật ra cũng không tồi.

Linh Hoạt đại sư chắp tay trước ngực, lại niệm A di đà phật, rồi mới nói:

“Thí chủ chính là tới gặp cố nhân sao?”

Cố An Chi im lặng gật đầu.

“A di đà phật!... Đã là như thế, thí chủ tới vừa đúng lúc. Tiêu thí chủ khăng khăng muốn quy y, tuy rằng ngài ấy trần duyên chưa dứt. Lão nạp đã khuyên không được nên .... đã đáp ứng ba ngày sau cho ngài ấy quy y.”









Cố An Chi đột nhiên ngây ngẩn cả người. Hoá ra Tiêu Duệ đi một vòng trở về chính là vì muốn xuất gia.

“Ngài ấy ở nơi nào?”

Linh Hoạt đại sư giơ tay chỉ chỉ hướng hậu viện.

Từ Pháp Đường đến hậu viện, Cố An Chi không có gặp bất cứ ngăn cản nào, hiển nhiên Tiêu Duệ đã biết có người đến.

Trong viện không có ai, phòng hai bên cửa đóng kín mít, chỉ có một phòng có treo rèm cửa.

Cố An Chi thấp thỏm đi tới trước cửa, hắn lại dừng bước chân, tựa hồ còn do dự có nên gõ cửa hay không.

Nhưng vào lúc này, một giọng nói Cố An Chi quen thuộc đã lâu, từ trong phòng truyền ra:

“Nếu đã tới thì vào đi.”

Cố An Chi bỗng nhiên ngẩng đầu, nháy mắt điều chỉnh biểu tình trên mặt, mới giơ tay vén rèm cất bước vào phòng.

Tiêu Duệ nằm ở trên giường đưa lưng về phía Cố An Chi.

Cố An Chi có quá nhiều điều muốn hỏi, hỏi Tiêu Duệ vì cái gì dối gạt thân thế của Tiêu Minh Xuyên, hỏi Tiêu Duệ vì cái phải bỏ đi. Nhưng khi gặp được người, Cố An Chi lại do dự không nói nên lời.

“Có phải tới tìm ta tính sổ hay không?”

Cố An Chi không hỏi, Tiêu Duệ chủ động giúp hắn nói.

“ ……”

Cố An Chi bị Tiêu Duệ hỏi đến nghẹn, chỉ có thể bốn mắt nhìn nhau.

Mười một năm diện mạo của Tiêu Duệ vẫn không đổi, chỉ có ánh mắt khác ngày xưa một chút.

Sau một lúc lâu, Cố An Chi chậm rãi nói:

“Vì... cái... gì... ?”

Cố An Chi nói rất chậm, như nhả ra từng chữ một.

Tiêu Duệ nghiêng nghiêng đầu, mặt không biểu tình nói:

“Muốn hỏi chuyện nào?”

Vì cái gì cho đến bây giờ Cố An Chi vẫn không rõ cái gì cả. Có lẽ sau hôm nay bọn họ thật sự không thể gặp lại.

“Ta……”

Cố An Chi kỳ thật muốn hỏi thân thế của Tiêu Minh Xuyên, hắn muốn biết Tiêu Duệ có phải cố ý hay không.

Nhưng mà Cố An Chi vẫn còn chưa biết nên xưng hô thế nào. Hơn mười năm nay, Cố An Chi gọi Tiêu Minh Xuyên là Hoàng đế, hắn chưa từng có kêu tên Tiêu Minh Xuyên, trong lúc nhất thời cũng không đổi được.

Cũng may Tiêu Duệ đoán được tâm tư Cố An Chi, nhướng mày cười nói:

“Khanh muốn hỏi chuyện Xuyên Nhi đúng hay không?”

Cố An Chi im lặng không nói, xem như cam chịu.

Tiêu Duệ cười đến lợi hại, nhưng tươi cười không lâu. Một lát sau, Tiêu Duệ ngừng cười, nghiêm mặt nói:

“Khanh là Hoàng hậu của ta, hậu cung chỉ mình khanh là nam, thân thế Xuyên Nhi còn phải đoán sao? Căn bản không có khả năng khác được.”

Tiêu Duệ nói ra một lý do đơn giản như thế, đơn giản đến làm người ta không thể nào phản bác.

Thấy Cố An Chi không nói lời nào, Tiêu Duệ lại nói:

“Khanh có phải không tin ta hay không? Nhưng khanh dựa vào cái gì cho rằng ta phản bội.”

Có thích hay không tạm thời không nói, nhưng tình cảm Tiêu Duệ đối với Tiêu Thù ở thời điểm hắn cùng Ân Dung thành thân đã chấm hết.

Tuy rằng trưởng bối đều nói Tiêu Duệ tùy hứng, nhưng Tiêu Duệ luôn cảm thấy mình rất nghe lời. Có thể vì tình yêu thời trẻ đối với Tiêu Thù quá sâu, hắn đối với hậu cung xưa nay không có hứng thú. Nhưng khi mẫu hậu chọn Phó Lương viện tiến cung, Tiêu Duệ dù không thích cũng không lạnh nhạt người ta. Cố An Chi là do phụ hoàng tự mình chọn, lý do quá nhiều Tiêu Duệ không còn nhớ rõ, vẫn gật đầu thành thật cưới Thái tử Nội quân vào cung.

So với người không hề có tiếng nói chung là Phó Lương viện, Tiêu Duệ rõ ràng càng thích ở cùng Cố An Chi hơn, nhưng hai người vẫn kính trọng nhau, cũng không làm cái gì.

Đương nhiên, bọn họ không phải thật sự cái gì cũng không có làm. Chỉ là ngẫu nhiên phát sinh tranh chấp vị trí trên dưới.

Đại hôn không lâu, Cảnh Cùng Hoàng đế băng hà, Tiêu Duệ chịu tang ba năm báo hiếu, ở giữa hai người tất nhiên là thành thật cái gì cũng không làm. <HunhHn786>

Khi đó, Tiêu Duệ chỉ có Tiêu Minh Thanh là con, bản thân Tiêu Duệ cũng không có huynh đệ, nên tôn thất hy vọng Hoàng đế có thể nạp thêm phi tần, có thêm con nối dõi. Dù tạm thời không muốn thêm người mới, Hoàng hậu cùng Phó chiêu nghi cũng nên nỗ lực mới được, chỉ có một Hoàng tử sao mà đủ.

Kết quả hậu cung không có tin tức, mà Hoàng đế chính mình đã có. Tiêu Duệ bàng hoàng một thời gian, cuối cùng hạ quyết tâm sinh con. Mặc kệ như thế nào đây cũng là Hoàng tử hoặc là công chúa của mình.

Có sự việc Hoằng Hi Hoàng đế, Tiêu gia không dám để Hoàng đế mạo hiểm, Tiêu Duệ biết chuyện này truyền ra đối với Cố An Chi rất có ảnh hưởng, liền giấu giếm. Nhưng lại không nghĩ đến, Cố An Chi thật sự đối với việc này chẳng quan tâm.

Tiêu Duệ cảm giác mình thực sự ủy khuất. Mình mang thai nôn đến chết đi sống lại, còn không dám để ảnh hưởng đến triều chính vì sợ bị người khác phát hiện. Mà phụ thân đứa bé một chút cũng không để bụng, chẳng lẽ là mình giấu tốt đến như vậy, cả Hoàng hậu cũng giấu giếm được.

Thực nhanh chóng, Tiêu Duệ đã rõ ý nghĩ của Cố An Chi, hắn không phải không biết, hắn là không tin đứa bé kia là của hắn.

Lần đầu tiên thích người không thích chính mình, lần thứ hai thích người không tin mình. Tiêu Duệ thực khó chịu, dứt khoát cái gì cũng không giải thích.

Nhìn Tiêu Minh Xuyên, Tiêu Duệ vừa vui mừng lại vừa tức giận, dựa vào cái gì đau khổ đều là mình chịu. Tiêu Duệ quyết định đem Tiêu Minh Xuyên ôm đến Khôn Ninh Cung. Thời điểm đó, Tiêu Duệ trong lòng ít nhiều ôm chút chờ mong, Cố An Chi sẽ không ngốc đến mức nhìn không ra. Để xem Cố An Chi khi nào có thể phát hiện chân tướng, vậy xem bản lĩnh của hắn, Tiêu Duệ rửa mắt mong chờ.

Tiêu Duệ trăm triệu lần không nghĩ đến, Hoàng hậu của mình thông minh một đời chỉ có chuyện này lại nhìn không rõ, nói là bị che mắt tuyệt đối không sai.