"Ta không sao." Nàng nặn ra khuôn mặt tươi cười, là dáng vẻ đáng yêu hồn nhiên của thiếu nữ mười tuổi: "Nhà chúng ta ai dám ức hϊếp ta chứ? Ngài muốn trút giận giúp ta cũng không có chỗ để đi đâu."
Nếu nói, toàn bộ Tống phủ từ trên xuống dưới đúng là không có ai dám ức hϊếp cô nương. Ngay cả vị Lục thiếu gia mới tới kia, dù trên mặt có vẻ lạnh nhạt một chút, nhưng Tống ma ma cũng nhìn ra được, vị Lục thiếu gia này vẫn đối xử rất tốt với cô nương nhà mình, chuyện gì cũng chiều ý nàng.
Về phần hai vị tới năm trước kia, đệ đệ còn nhỏ mới năm tuổi, hiểu được cái gì? Về phần tỷ tỷ, mặc dù Tống ma cảm thấy Hứa Tú Oánh là người lòng dạ rất khó lường, nhưng dù sao hiện giờ nàng ta ăn nhờ ở đậu, đâu dám ức hϊếp cô nương nhà mình?
Cho nên Tống ma mới yên tâm, cười nói: "Làm ta sợ hết hồn, còn tưởng rằng có người gan to bằng trời, dám ức hϊếp cô nương nữa chứ. Nhưng đang yên đang lành, sao cô nương lại đau buồn vậy?"
Hứa Tú Ninh đương nhiên không thể nói thật, bèn nói: "Bởi vì ta nhớ Tống ma ma đó."
Tống ma ma nghe vậy, trong lòng rất cảm động.
Cô nương nhà bà, tướng mạo xinh đẹp số một. Con người cũng hồn nhiên lương thiện. Mặc dù ngoại tổ phụ và phụ thân đều là quan lớn đương triều, đi ra ngoài có ai không phải xem trọng nàng một chút? Nhưng xưa nay nàng không ỷ thế hϊếp người, lại còn thích giúp người. Miệng cũng rất ngọt, lời nói ra khiến người ta nghe thấy trong lòng giống như ăn mật.
Lúc này Tống ma ma chỉ hận không thể yêu thương Hứa Tú Ninh nhiều hơn nữa.
"Có phải hôm nay cô nương ăn kẹo hay không, bằng không lời nói này sao lại ngọt như thế chứ?"
Tống ma vừa trêu ghẹo, vừa đích thân lên trước vén rèm cho Hứa Tú Ninh: "Bên ngoài gió lớn, cô nương mau vào phòng. Vừa khéo đại thiếu gia mới đến, đang nói chuyện với lão gia phu nhân ở trong nhà đó ạ."
Ngưng Thúy đường tổng cộng có năm gian nhà chính, hiện giờ Hứa phụ Hứa mẫu đang ngồi ở gian phía Đông nói chuyện. Trên mặt đất đặt một chậu than tráng men mạ vàng[2] lớn, lửa than bên trong cháy hừng hực, rất ấm áp.
[2]Hình ảnh chậu than:
Tống ma đi vào, hành lễ với Hứa Chính Thanh và Thẩm thị, cười nói: "Lão gia, phu nhân, đại thiếu gia, cô nương tới." Nói xong, xốc rèm cửa độn bông màu vàng nghệ lên.
Hứa Tú Ninh vừa bước vào, liền thấy Hứa Chính Thanh và Thẩm thị ngồi trên phản lớn gần cửa sổ phía đối diện, huynh trưởng Hứa Minh Thành ngồi trên tú đôn bên cạnh. Tất cả đều quay đầu lại nhìn nàng.
Thẩm thị còn kéo nàng đến ngồi xuống bên cạnh mình, vẻ mặt ân cần hỏi: "Bây giờ trời rất lạnh, sao con lại ra ngoài làm gì? Cẩn thận trúng gió." Đồng thời sờ mặt và tay nàng, thấy lạnh buốt, vội vàng sai nha hoàn trong phòng: "Bỏ thêm chút than vào trong chậu than. Lấy thêm một bình nước nóng tới."
Nha hoàn lên tiếng đáp, chia ra người đi thêm than, người lấy nước nóng.
Dặn dò xong, vừa quay đầu lại thấy Hứa Tú Ninh đang nhìn bà bằng ánh mắt kinh ngạc.
Thẩm thị càng thêm lo lắng: "Ninh nhi, con làm sao vậy? Sao lại nhìn nương như thế?"
Hứa Tú Ninh không nói lời nào, đột nhiên nhào vào trong ngực bà, sau đó òa khóc.
Năm năm lang thang tại bãi tha ma, nàng rất nhớ cha mẹ và huynh trưởng. Huống chi sau này còn biết tất cả bọn họ đều chết rồi. Bây giờ thấy bọn họ khỏe mạnh ở trước mắt nàng, nàng không nhịn được muốn khóc.
Hứa Chính Thanh và Hứa Minh Thành thấy nàng khóc cũng rất lo lắng, hai người đều mở miệng hỏi lý do.
Hứa Tú Ninh sợ bọn họ lo lắng, bèn ngừng khóc, ngẩng mặt lên nhìn bọn họ, khóe môi hơi cong lên muốn nặn ra một nụ cười. Nhưng trong đôi mắt hạnh tinh khiết vẫn chứa đầy nước mắt.
"Cha, mẹ, đại ca, con không sao. Chỉ là con nhớ mọi người thôi mà."
Đại nha hoàn của Thẩm thị - Mai Nguyệt và Hà Nguyệt, một người đang thêm than, một người mang bình nước nóng tới.
Thẩm thị giơ tay nhận lấy, thử nhiệt độ rồi mới đưa cho Hứa Tú Ninh, bảo nàng ôm vào trong ngực.