"Cô nương, sao ngài, ngài chạy nhanh vậy?" Họa Cầm vừa thở hồng hộc nói chuyện, vừa giũ áo choàng mắc trên cánh tay, khoác lên vai nàng: "Bên ngoài gió lớn, bệnh ho của ngài còn chưa bớt, nếu bị gió thổi trúng, bệnh lại trở nặng thì sao?"
Hứa Tú Ninh không quan tâm tới nàng ta, chỉ sốt ruột hỏi Cẩn Ngôn: "Thiếu gia của ngươi đâu rồi? Ta muốn gặp huynh ấy." Nói xong, lập tức muốn đi vào trong viện nhưng bị Cẩn Ngôn nghiêng người chặn lại.
"Bẩm cô nương, đêm qua thiếu gia nhà ta không nghỉ ngơi được, cho nên sáng nay sắc mặt rất không tốt. Vừa nãy ngài nói muốn nghỉ ngơi, cố ý dặn tiểu nhân không cho người ngoài vào quấy rầy. Mời cô nương về trước đi, sau đó tiểu nhân sẽ nói với thiếu gia chuyện cô nương có tới."
Hứa Tú Ninh nghe xong cũng có chút nóng nảy: "Ta không tin. Chắc chắn là ngươi đang lừa ta. Vừa nãy ta nghe nha hoàn nói sáng sớm thiếu gia nhà ngươi đã chào từ biệt phụ mẫu ta, sao bây giờ lại ngủ hả? Cho dù huynh ấy có ngủ thật đi nữa, ta nhất định phải gặp huynh ấy." Dứt lời, giận dỗi tiếp tục đi vào bên trong.
Nàng nhớ trước kia, mỗi lần nàng đến tìm Lục Đình Tuyên, chỉ cần Cẩn Ngôn đi vào thông báo thì chàng bất kể đang làm chuyện gì đều sẽ ra gặp nàng ngay. Sau này thậm chí không cần Cẩn Ngôn thông báo, chỉ cần nàng tới, thì có thể đẩy cửa vào tìm chàng.
Hứa Tú Ninh yếu ớt như vậy, cũng là do trước kia bị Lục Đình Tuyên nuông chiều, chỉ cho rằng hiện giờ cũng giống như trước đây, cho nên muốn gặp Lục Đình Tuyên thì muốn nhìn thấy chàng ngay.
Cẩn Ngôn cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Đúng là hắn đang gạt Hứa Tú Ninh, thật ra thiếu gia chưa ngủ. Hơn nữa, vừa nãy nghe được tiếng gõ cửa, hắn xuyên qua khe cửa nhìn xung quanh, thấy là Hứa Tú Ninh thì lập mức muốn mở cửa, nhưng lại bị Lục Đình Tuyên lạnh lùng gọi lại.
"Nói với nàng, ta đã ngủ rồi, bảo nàng về đi."
Thiếu niên mười tám tuổi chắp hai tay sau lưng, đứng trên bậc cấp, gió lạnh thổi lên vạt áo màu lam của chàng, vẻ mặt thanh lãnh[1] như sương.
[1]Thanh lãnh: Trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Cẩn Ngôn lập tức cảm thấy có chỗ nào đó không bình thường. Rõ ràng vẫn chính là thiếu gia nhà hắn, nhưng ánh mắt của chàng lại lạnh lùng trầm lắng...
Cẩn Ngôn không dám làm trái lời chàng, lúc này mới nói dối Hứa Tú Ninh. Nhưng không ngờ vị đại tiểu thư mỏng manh này lại trực tiếp bảo hắn nói láo, còn cứng rắn xông vào bên trong.
Cẩn Ngôn không cản được, trơ mắt nhìn nàng nhanh nhẹn vòng qua hắn đi vào viện tử.
Nhưng trên bậc cấp đã không có người, cửa phòng mới mở cũng đóng chặt. Hiển nhiên Lục Đình Tuyên đã trở về phòng.
Hứa Tú Ninh liều lĩnh đẩy tấm cửa kia ra. Nhưng bên trong đã cài then, nàng không thể đẩy ra được.
Lục Đình Tuyên cùng tuổi với huynh trưởng của Hứa Tú Ninh, bởi vì Hứa phụ Hứa mẫu cảm thấy chuyện đính hôn đã chắc như đinh đóng cột, sớm để hai người bọn họ làm quen cũng tốt. Cho nên từ lúc Lục Đình Tuyên mười tám tuổi đến Hứa gia, đã tùy ý để hai người bọn họ ở chung.
Hứa Tú Ninh thì sao, lúc ấy chỉ có mười một tuổi, lớn lên trong sự nuông chiều của phụ mẫu và huynh trưởng, không có chút khái niệm về vị hôn phu, chỉ cho rằng có thêm một huynh trưởng chơi với nàng, cho nên luôn gọi Lục Đình Tuyên là Lục ca ca.
Lục Đình Tuyên là người thanh lãnh, không nói nhiều. Nhưng trước kia, mỗi lần nàng gọi chàng là Lục ca ca, chàng đều sẽ đáp một tiếng. Vậy mà bây giờ nàng đã kêu rất nhiều tiếng Lục ca ca, vẫn không nghe được một tiếng trả lời.
Hứa Tú Ninh đã cảm thấy có chút tủi thân.
Tiểu cô nương mười một tuổi, được người thân nuông chiều quá đáng, cho nên rất yếu đuối. Sau này, mặc dù Lăng Hằng tiếp xúc với nàng là có âm mưu, nhưng luôn nâng nàng ở trong lòng bàn tay mà sủng ái. Đến chết, nàng cũng không biết chuyện gì đã xảy ra trước đó, uống hết một bát cháo tổ yến trộn Hạc Đỉnh Hồng, chết trong nháy mắt.
Cho dù biết được chuyện sau này của cả nhà ngoại tổ phụ và phụ mẫu, huynh trưởng gặp phải, trong lòng rất bi thương khổ sở, nhưng lập tức được trùng sinh, trở lại năm mười một tuổi.
"Lục ca ca." Vành mắt Hứa Tú Ninh phiếm hồng, giọng nói cũng nghẹn ngào: "Sao huynh không ra gặp muội? Chẳng lẽ muội làm sai chuyện gì nên huynh giận muội?"
Chợt nghĩ đến người Lục Đình Tuyên tôn kính nhất là phụ thân chàng, cho nên chàng cũng rất coi trọng mối hôn sự mà phụ thân đã định ra này. Nhưng kiếp trước nàng lại chủ động tìm chàng từ hôn, trong lòng chàng không buồn mới là lạ.
Đến bây giờ nàng còn nhớ, lúc ấy Lục Đình Tuyên nắm chặt cái lược và hoa tai bạch ngọc mà nàng trả lại, khóe môi mấp máy, nhìn chằm chằm nàng không nói.
Rất đáng sợ.
Nhưng Hứa Tú Ninh lại nghĩ, kiếp trước nàng từ hôn vào năm nàng mười bốn tuổi, bây giờ còn chưa xảy ra chuyện đó. Vậy sao Lục Đình Tuyên lại giận nàng vì chuyện này? Tất nhiên là vì những chuyện khác.
Chỉ tiếc đã cách nhiều năm, trước giờ nàng lại là người không tim không phổi, rất hay quên, cho nên bất kể nàng hồi tưởng như thế nào cũng không nhớ ra rốt cuộc là có chuyện gì. Chỉ biết nghẹn ngào kêu Lục ca ca, cho dù Cẩn Ngôn và Họa Cầm khuyên kiểu gì cũng không chịu đi.
Lúc này, Lục Đình Tuyên đang nhắm mắt, trong tay nắm chặt lược và hoa tai bạch ngọc.
Không ngờ đêm qua chàng mở mắt ra, có thể trở lại năm mười tám tuổi.
Nàng vẫn còn sống khỏe mạnh, điều này khiến chàng cảm thấy rất vui mừng. Nhưng nghĩ tới chuyện kiếp trước nàng đến tìm chàng từ hôn, gả cho Lăng Hằng, chàng lại cảm thấy rất phẫn nộ và cũng rất khó chịu.
Vị hôn thê mà chàng luôn để trong lòng, nuông chiều che chở, nhìn nàng từ tiểu cô nương mười tuổi lớn lên thành thiếu nữ mười bốn yểu điệu, cuối cùng lại chạy tới nói cho chàng biết, ta không thích huynh, ta thích Lăng Hằng. Ta không muốn gả cho huynh, ta muốn gả cho Lăng Hằng.
Bây giờ nghĩ lại, chàng vẫn cảm thấy đau đớn như róc xương moi tim.
Có thể sống lại một kiếp, chàng không muốn trải qua những chuyện đau khổ như vậy nữa! Chàng vẫn nên rời khỏi Hứa phủ, sau này không nhìn thấy Hứa Tú Ninh thì tốt hơn. Dù sao trong lòng nàng chưa từng thích chàng.