Bị Hứa Tú Ninh nhìn như vậy, trên mặt Lục Đình Tuyên lại vô cùng bình tĩnh.
Cụp mắt, đưa tay kéo ống tay áo mới bị vén lên che cổ tay Hứa Tú Ninh lại, đậy nắp hộp thuốc mỡ, sau đó cầm một khối vải sạch lau thuốc còn sót lại trên ngón tay.
Giống như không chú ý tới dáng vẻ mê mẩn của Hứa Tú Ninh khi nhìn chàng.
Thật ra trong lòng lại đang căng thẳng, nhịp tim cũng nhanh hơn bình thường một chút.
Hứa Tú Ninh thì xấu hổ mặt nóng lên, vội vàng rút tay về, cúi đầu xuống. Đồng thời còn len lén nhìn trộm chàng.
Chỉ thấy vẻ mặt Lục Đình Tuyên nhàn nhạt, mắt rủ xuống, vẫn đang dùng khăn chậm rãi lau thuốc trên ngón tay.
Ngón tay của chàng cũng rất đẹp. Thon dài cân xứng, rất thanh tú. Nhưng cũng không phải kiểu thanh tú như nữ tử, vừa nhìn là có thể nhận ra tay của nam tử.
Nhưng gan bàn tay có một lớp chai mỏng, là vì thường xuyên luyện kiếm.
Chuyện này kiếp trước nàng cũng đã nghe nói. Lục phụ cũng không muốn con mình trở thành một tên thư sinh yếu đuối, chỉ biết đọc sách, cho nên từ khi cả nhà bọn họ chuyển về phủ Thường Châu, đã mời người tới dạy võ nghệ cho Lục Đình Tuyên.
Nhà họ Lục giàu có như vậy, chắc chắn người được mời võ nghệ rất cao cường. Nghe nói không chỉ mời một sư phụ. Cưỡi ngựa, bắn tên, đao thương côn bổng đều có, hận không thể dạy cho Lục Đình Tuyên đủ loại võ nghệ.
Nhưng nghe nói chàng thích nhất là kiếm thuật, thuật cưỡi ngựa và bắn tên, lại còn rất tinh thông.
Hứa Tú Ninh nhớ kiếp trước nàng từng thấy Lục Đình Tuyên cưỡi ngựa bắn tên.
Rõ ràng bình thường trông rất tuấn tú trong trẻo, nhưng lúc ngồi trên lưng ngựa lại cho người ta cảm giác tư thế mạnh mẽ, khí vũ hiên ngang. Giương cung cài tên, cho dù ngựa chạy, vẫn một tiễn trúng hồng tâm.
Chàng đúng là một người rất xuất sắc. Nhưng Hứa Tú Ninh cũng biết chàng không có hứng thú gì với con đường làm quan. Sở dĩ lại vào quan trường cũng là vì Lục phụ không muốn nhà họ Lục mãi là gia đình thương nhân.
Nhưng không ngờ cuối cùng chàng lại làm đến vị trí Nội các thủ phụ...
Hứa Tú Ninh đang suy nghĩ chuyện kiếp trước tại sao Lục Đình Tuyên lại nôn nóng vào quan trường thì nghe được một trận tiếng loảng xoảng.
Nàng giương mắt nhìn lên, là Cẩn Ngôn bưng một chậu than vành đồng đi tới. Còn có một gã sai vặt đi theo sau, trong tay nâng khay đỏ bên trong đựng một chén trà có nắp và bình nước nóng đồng đỏ.
Trong chậu than chất một đống than đỏ hỏn.
Hắn vốn muốn đặt ở giữa phòng, nhưng Lục Đình Tuyên đã mở miệng, bảo hắn đặt chậu than ở trước mặt Hứa Tú Ninh.
Lục Đình Tuyên đã để ý thấy trên người Hứa Tú Ninh chỉ mang một đôi giày ngủ bằng lụa màu hồng thêu hoa, rất đơn bạc. Nàng vốn là người rất sợ lạnh, vừa nãy đón gió đêm đi tới, chỉ sợ hai chân cũng lạnh buốt như tay.
Đợi chậu than được đưa tới trước mặt, Hứa Tú Ninh mới cảm thấy đôi chân sắp đông cứng mới dần ấm áp.
Lục Đình Tuyên còn cầm bình nước nóng đồng đỏ cho nàng ôm vào trong lòng.
Quả thật nàng rất lạnh, không từ chối, lập tức nhận lấy đặt trên đùi mình, bàn tay đặt ở phía trên.
Lục Đình Tuyên chú ý tới tay phải nàng nắm chặt cái hộp kia, không chịu áp lên trên bình nước nóng thì hơi nhướng mày.
Rõ ràng móng tay trên bàn tay phải của nàng đã đông cứng đến mức tím bầm...
Rốt cuộc trong hộp đó chứa thứ gì khiến nàng quý trọng như vậy? Chàng biết, từ nhỏ đến lớn vị tiểu cô nương thấy qua vô số vật quý, thực sự nghĩ không ra nàng sẽ quý trọng vật gì đến mức độ này.
Mặc dù trong lòng chàng rất nghi ngờ, nhưng không mở miệng hỏi.
Chàng đã quyết định sau này ít qua lại với Hứa Tú Ninh, chờ sau này tìm được cơ hội thích hợp sẽ từ hôn. Như vậy đều tốt cho cả hai.
Đến bây giờ chàng vẫn nhớ rõ lời nói lúc Hứa Tú Ninh trả ngọc bội và lược cho mình. Muội chưa từng thích huynh, cũng chưa từng muốn gả cho huynh. Trong lòng muội chỉ xem huynh như huynh trưởng. Huynh buông tha cho muội được không? Nếu phải gả cho huynh thật, cả đời này muội cũng sẽ không vui vẻ.
Nghĩ vậy chàng giấu sự khác thường trong lòng, ngữ khí lãnh đạm mà hỏi: "Đã trễ thế này muội còn tới tìm ta là có chuyện gì?"
Hai gò má Hứa Tú Ninh hơi đỏ.
Vừa nãy dựa vào cơn tức giận kia mới bất chấp chạy tới đây, lúc này chịu khổ xong, cơn tức kia đã sớm không còn nữa.
Hơn nữa, cho dù nàng không thông minh, nhưng ít nhiều cũng nhận ra hiện giờ Lục Đình Tuyên đối xử lạnh nhạt với nàng...
Phải nói với Lục Đình Tuyên thế nào đây?
Trong lòng đang tìm từ để nói, chợt thấy Cẩn Ngôn vén rèm đi vào, bẩm báo hai người bọn họ: "Thiếu gia, Hứa cô nương, Mặc Lan tới."
Lục Đình Tuyên khẽ gật đầu, trong lòng có chút không vui.