Mẫu thân nàng xuất thân nhà quan, có vô số đồ cưới, chỉ sinh một đứa con gái là nàng cho nên thứ gì tốt cũng cho nàng hết. Trang sức, y phục, đồ chơi, vật trang trí, món nào cũng là tinh phẩm. Phụ thân và huynh trưởng cũng rất yêu chiều nàng, bất kể nàng muốn cái gì cũng chỉ là một câu nói của nàng. Cho nên tấm tranh chữ Mễ Phí này mặc dù rất quý giá, là đồ Hứa Tú Oánh không mua được, nhưng với nàng lại không tính là gì cả.
Nhưng bởi vì đây là quà chúc mừng Lục Đình Tuyên chuyển tới chỗ ở tốt hơn, cho nên nàng vẫn thấy nó khá quan trọng.
Đặt ở trên bàn trang điểm của mình, sáng sớm thức dậy trang điểm, ban đêm tẩy trang cũng muốn mở ra xem thử
Lần nào nhìn thấy cũng nghĩ đến lúc Lục Đình Tuyên nhận được bức tranh chữ này trên mặt sẽ có biểu cảm thế nào. Do đó trong lòng không khỏi mong chờ đến ngày hôm đó.
Ngày mai chính là ngày hoàng đạo Thẩm thị lựa chọn để chuyển nhà, sáng sớm chính là thời gian Lục Đình Tuyên sẽ chuyển đến Trúc Ý Hiên. Hứa Tú Ninh đã nghĩ kỹ, sáng mai nàng phải dậy sớm, nhất định phải chạy tới Trúc Ý Hiên trước Lục Đình Tuyên, đến lúc đó nàng đưa bức tranh chữ này cho chàng, làm chàng bất ngờ.
Trong lòng càng nghĩ càng vui vẻ, thế là ban đêm ngồi trước bàn trang điểm nàng nhịn không được lại mở hộp ra.
Nhưng vừa nhìn một cái, trong lòng nàng giật mình, mặt biến sắc, cả người lập tức đứng dậy.
Mặc Lan đang đứng ở sau lưng nàng, tháo đồ trang sức trên búi tóc cho nàng, không ngờ nàng lại đột ngột đứng lên, cây trâm ngọc bích cầm trong tay suýt nữa chọc trúng gương mặt trắng nõn non mềm của nàng.
Mặc Lan giật mình kêu lên, sau lưng đổ một lớp mồ hôi lạnh. Miễn cưỡng ổn định lại tinh thần, hỏi vội: "Cô nương, ngài sao vậy ạ?"
Nàng ấy vừa ngẩng đầu liền thấy Hứa Tú Ninh đang ngơ ngác nhìn cái hộp.
Mặc Lan cũng nhìn sang. Chỉ thấy trong hộp đã ướt mèm. Cả bức tranh cuộn như được ngâm trong nước, vệt nước bên trên rất rõ ràng.
Tranh chữ, đặc biệt là tranh chữ cổ, là đồ vật rất mỏng manh, vốn nên bảo quản ở nơi khô ráo, làm sao chịu được sự tàn phá này? Khỏi cần nói, chắc chắn bức tranh chữ này đã hỏng.
Ngày đó Mặc Lan theo chân Hứa Tú Ninh ra ngoài mua bức tranh chữ này, ngân phiếu còn do nàng ấy đưa. Hứa Tú Ninh không có chút nhận thức nào về tiền bạc, từ trước đến nay đi ra ngoài không mang tiền trên người. Mặc Lan đương nhiên biết bức tranh chữ này quý giá cỡ nào.
Nhưng bây giờ một món đồ quý giá như vậy lại bị phá hủy?!
Mặc Lan biến sắc: "Chuyện gì xảy ra vậy? Bức tranh chữ này để yên ở đây, làm sao bên trong lại có nước?"
Lập tức gọi Họa Bình và Họa Cầm tới, hỏi bọn họ hôm nay có ai đến phòng.
Mặc dù bên trong Hội Nhã uyển tổng cộng có gần hai mươi nha hoàn, nhưng không phải ai cũng có thể vào phòng Hứa Tú Ninh. Một số nha hoàn làm việc nặng chỉ có thể quét dọn trong viện, tưới nước cho cây cối, cho chim ăn, không được bước vào nhà nửa bước. Cho nên chuyện này muốn điều tra ra cũng rất dễ.
Họa Bình uốn gối hồi bẩm, nói là hôm qua mẹ nàng ấy nhờ người nhắn, bà bệnh rất nặng, muốn gặp nàng ấy một lần, thế là sáng nay nàng và Liễu tẩu tử xin nghỉ một ngày, về nhà thăm mẹ. Lúc hoàng hôn mới trở về. Cho nên cũng không biết rốt cuộc hôm nay có người nào vào phòng cô nương.
Chuyện này Mặc Lan cũng biết.
Nàng là đại nha hoàn của Hội Nhã uyển, trông coi tất cả mọi chuyện và tất cả mọi người trong Hội Nhã uyển, Họa Bình muốn xin nghỉ một ngày về nhà thăm về nhà thăm mẹ, trước tiên cần phải được nàng đồng ý, sau đó mới có thể đi nói với Liễu tẩu tử.
Mặc Lan khẽ gật đầu với Họa Bình, rồi nhìn Họa Cầm.
Mặc dù về mặt tuổi tác Mặc Lan nhỏ hơn Họa Cầm một tuổi, nhưng dáng người lại cao hơn nàng ta một cái đầu. Tuy bề ngoài là người rất ôn hòa, nhưng có một đôi mắt rất sáng, lúc nhìn người như có thể nhìn thấy nội tâm của người đó vậy.
Đối đầu với ánh mắt của nàng, trong lòng Họa Cầm nhảy một cái, trên lưng cũng lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Nàng ta đang sợ, cũng chột dạ.
Nhưng phần sợ hãi và chột dạ này chỉ duy trì được một lúc, trong lòng nàng ta bỗng nhiên nhảy vọt lên một luồng khí nóng.