Hứa Tú Ninh trở lại Hội Nhã Uyển, ôm Tuyết Cầu ngồi trên phản gần cửa sổ. Một bên vuốt ve con mèo vừa bắt đầu suy nghĩ, nên đưa Lục Đình Tuyên thứ gì tốt đây.
Nàng biết tặng quà phải đưa thứ người đó thích. Nghĩ lại con người Lục Đình Tuyên này, bình thường ít nói, giống như không có hứng thú đặc biệt với bất kỳ thứ gì.
Không nghĩ ra được, nàng bèn kêu Mặc Lan tới hỏi.
Mặc Lan thấy hôm nay là ngày tốt, vừa kêu tiểu nha hoàn kéo dây thừng trong sân, ôm chăn và gối của Hứa Tú Ninh ra phơi. Lúc này nghe Hứa Tú Ninh gọi nàng ấy, vội vàng tới hỏi: "Cô nương có gì sai bảo ạ?"
Đợi nghe rõ câu hỏi của Hứa Tú Ninh, nàng ấy không nhịn được bật cười một tiếng.
Người ngoài chỉ nói cô nương nhà nàng lớn lên trong sự nuông chiều trăm bề, tính tình tất nhiên là vô cùng kiêu căng. Nhưng thật ra không phải, mặc dù Hứa Tú Ninh yếu đuối, nhưng thật sự là một chủ tử rất dễ ở chung.
Bình thường chưa từng đánh chửi hạ nhân lần nào không nói, lúc nói chuyện với bọn họ lại luôn vui vẻ. Khiến người ta nhìn thấy, tâm trạng cũng tốt theo.
Những phương diện như y phục, đồ trang sức, ăn uống, Hứa Tú Ninh chưa từng bạc đãi bọn họ. Hơn nữa nàng còn rất hay ban thưởng.
Hiện giờ, Hội Nhã uyển lại là nơi hạ nhân trong phủ muốn tới nhất. Hôm qua, nàng ấy còn nghe Liễu tẩu tử nói, hai ngày trước có hai người làm tới hỏi bà ta Hội Nhã uyển còn thiếu người hay không? Một người muốn đưa muội tử của mình vào, một người khác thì muốn đưa con gái của mình vào.
"Lục thiếu gia đối xử tốt với cô nương, nhìn thấy ngài đã rất vui rồi. Theo nô tỳ, chỉ cần là đồ ngài đưa, chắc chắn Lục thiếu gia sẽ đều rất thích."
Mặc Lan nghĩ, cô nương còn nhỏ, hiện giờ nói với nàng những chuyện tình yêu nàng cũng không hiểu, nói uyển chuyển như vậy là được rồi.
Nhưng bọn họ cũng nhìn ra được, mặc dù Lục thiếu gia là người vui buồn đều giấu trong lòng, nhìn không dễ gần, nhưng ánh mắt của một người lại không lừa được người khác.
Lúc hắn nhìn cô nương, ánh mắt rất dịu dàng, cũng rất sủng ái. Chắc chắn trong lòng Lục thiếu gia rất thích cô nương, điểm này nàng tuyệt đối không nhìn lầm được.
Đối với cô nương mình thích, cho dù thứ nàng đưa là một hòn đá ven đường, chắc hẳn Lục thiếu gia cũng sẽ rất vui nhỉ?
Quan trọng không phải đưa thứ gì, mà là tấm lòng.
Nhưng Hứa Tú Ninh không cho là như vậy. Nàng cũng không thấy Lục Đình Tuyên gặp nàng thì sẽ rất vui. Giống như hôm qua và hôm nay, nàng đi tìm Lục Đình Tuyên, chàng chỉ nói với nàng hai câu, cũng không nhìn nàng một cái. Vẻ mặt cũng lạnh nhạt.
Hơn nữa nàng cũng không nói ra miệng đó là, lúc trước, con quỷ nha hoàn nhà Quách Tế Tửu đã nói rất rõ ràng với nàng rằng, Lục thủ phụ rất thích cô nương nhà chúng ta đó. Khen cô nương nhà chúng ta học sâu hiểu rộng, thường hay tới đàm thơ luận phú với cô nương chúng ta. Theo ta thấy, chẳng mấy chốc bọn họ sẽ thành thân.
Mặc dù bây giờ nghĩ tới câu nói này, trong lòng nàng sẽ cảm thấy có chút khó chịu, nhưng nếu Lục Đình Tuyên thật sự thích Quách Cẩn Dao, nàng cũng sẽ mừng thay cho chàng.
Tóm lại cả đời này nàng không có cách nào lấy chồng khác, cũng không muốn bởi vì hôn ước mà làm lỡ Lục Đình Tuyên. Sau này tìm thời cơ thích hợp, nàng lại giải trừ hôn ước với chàng thôi.
Nhưng cho dù như vậy, bây giờ nàng vẫn phải đối tốt với Lục Đình Tuyên. Hứa gia bọn họ và nhà ngoại tổ phụ đều thiếu nợ ân tình của chàng.
Về phần rốt cuộc phải tặng chàng vật gì chúc mừng, Hứa Tú Ninh nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng gọi người chuẩn bị xe ngựa, dẫn theo Mặc Lan và Họa Bình đến cửa hàng thư họa trên phố mua một bức tranh chữ của Mễ Phí[1].
[1]Mễ Phí: là một thư hoạ gia rất nổi tiếng ở Trấn Giang.
Nàng nhớ mang máng hình như Lục Đình Tuyên rất thích hành thư[2] của Mễ Phí. Mặc dù giá của bức chữ này không rẻ, nhưng Hứa Tú Ninh cảm thấy quà tặng người khác phải nên đưa đồ quý giá. Đặc biệt là với Lục Đình Tuyên. Như vậy mới có thể bày tỏ lòng cảm kích của nàng với chàng. Cho nên nàng lập tức đưa ngân phiếu.
[2]Hành thư: một kiểu viết chữ Hán gần giống chữ Thảo
Mua một bức tranh chữ xong, Hứa Tú Ninh muốn hồi phủ. Vừa đi ra cửa hàng, nhìn thấy chếch đối diện là một cửa hàng bán bánh ngọt, nàng suy nghĩ một chút, lại gọi Mặc Lan đi mua kẹo sợi hoa hồng[3] và bánh bò.
[3]Kẹo sợi hoa hồng: