Hắn giơ tay sờ đầu Hứa Tú Ninh, sau đó quay đầu nhìn Lục Đình Tuyên: "Đệ xem, Ninh nhi cũng không muốn đệ rời đi. Nếu đã như vậy, đệ hãy ở lại đi."
Không đợi Lục Đình Tuyên trả lời, hắn đã nói tiếp: "Ta hiểu nỗi lo lắng trong lòng đệ. Nhưng đệ cũng phải thông cảm cho phụ thân và mẫu thân của ta.
Thứ nhất, đây là ý của Lục bá phụ! Thứ hai, năm nay đệ chịu tang xong là có thể tham gia thi hội rồi.
Năm nay là thời gian quan trọng nhất, đệ và ta cùng nhau học hành, ôn bài, chẳng phải tốt hơn không? Lúc học văn cũng có phụ thân chỉ bảo chút ít, không tốt hơn học một mình à? Nếu đệ thật sự lo lắng có người bàn tán sau lưng... "
Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta nhớ trên góc đông bắc nhà chúng ta có một tiểu viện tên là Trúc Ý Hiên, cực kỳ yên tĩnh, là nơi thích hợp để đọc sách. Với lại viện này nằm trên một con hẻm nhỏ, nếu có người tới tìm đệ, có thể vào từ cửa hông.
Mặc khác, trên con đường đó còn có một cửa hông vào phủ chúng ta, đệ đến tìm chúng ta hoặc chúng ta đến tìm đệ cũng tiện. Sau này đệ cứ ở Trúc Ý Hiên đi, không có nơi nào tốt hơn nữa đâu."
Những lời này của Hứa Minh Thành trực tiếp chặn lại cái cớ mà Lục Đình Tuyên nói trước đó, khiến chàng không biết phải đáp lại thế nào.
Lục Đình Tuyên bèn tìm một cái cớ khác, nhưng chàng còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy thanh âm đầy hưng phấn của Hứa Tú Ninh vang lên: "Đại ca ý này hay đó. Lục ca ca, huynh hãy ở lại đây đi."
Lục Đình Tuyên chợt không nhịn được, nhìn nàng một cái.
Lập tức nhìn thấy tiểu cô nương cong khóe môi lên, trong đôi mắt tràn đầy vẻ hồi hộp và khẩn cầu. Còn xen lẫn một chút thần sắc bất an.
Nàng đang lo chàng sẽ rời đi, cho nên mới sinh lòng bất an hay sao?
Nhận thấy ánh mắt của chàng, Hứa Tú Ninh còn khẽ nghiêng đầu nhìn lại. Ý tứ khẩn cầu trong mắt càng nồng đậm.
Có thể nhìn ra giờ phút này nàng đúng là thật lòng thật dạ muốn chàng ở lại.
Trong lòng Lục Đình Tuyên giật mình. Môi mỏng khẽ mím, không nói gì, chỉ im lặng quay đầu đi.
Thấy chàng không phản đối, Hứa Minh Thành lập tức vỗ tay quyết định chuyện này.
Hắn lập tức kêu nha hoàn tới, dặn dò nàng ta: "Bây giờ ngươi đi nói với lão gia và phu nhân rằng Lục thiếu gia sẽ không rời đi, sau này vẫn ở nhà chúng ta. Rồi kêu thêm mấy bà vú già và nha hoàn thô sử, nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ Trúc Ý Hiên. Chọn một ngày tốt, Lục thiếu gia sẽ dọn qua đó ở."
Nha hoàn đáp một tiếng, xoay người đi. Hứa Minh Thành tiếp tục nói chuyện với Lục Đình Tuyên.
Nói về mấy ngày trước Quách Tế Tửu muốn bọn họ xem bản thảo của Vương Thủ Khê: "...Quả thật là nhà tri thức thiên hạ, văn phong chuẩn mực vô cùng, lại mạch lạc thuần hậu, không hổ là bậc thầy văn chương."
Hứa Tú Ninh là người hoạt bát, không ngồi yên được, trong chuyện học hành không có hứng thú mấy. Mặc dù cũng nhận ra chữ, có thể đọc hiểu văn chương, nhưng đến nay, chữ viết vẫn xiêu xiêu vẹo vẹo, cực kỳ khó coi.
Nhưng Hứa Chính Thanh và Thẩm thị cũng không ép buộc nàng học mấy thứ này. Chuyện nàng không muốn làm, xưa nay hai người bọn họ không ép buộc, cứ để nàng thích làm gì thì làm.
Hứa Tú Oánh còn đang lắng tai nghe bọn họ nói chuyện, thỉnh thoảng sẽ dịu dàng nói vài lời, dùng việc này để chứng tỏ tài học trong bụng nàng ta.
Từ nhỏ nàng ta đã coi thường phụ thân và mẫu thân của mình, vì muốn trở nên nổi bật hơn, cho nên từ năm sáu tuổi hiểu chuyện đã tìm cơ hội tự học chữ. Mỗi thứ học một chút. Biết Lục Đình Tuyên học cao hiểu rộng, khẳng định sẽ thích nữ tử có học vấn, nên lúc này muốn khoe ra một chút.
Hứa Tú Ninh nghe lại cảm thấy rất nhàm chán. Nhưng thấy Hứa Minh Thành và Lục Đình Tuyên đang nói hăng say, đương nhiên khó nói rời đi được, cầm hầu bao treo trên thắt lưng, lấy ra một viên kẹo tống tử nhân hạt thông, nhân lúc người ta không để ý, lặng lẽ nhét vào trong miệng.
Bởi vì mấy ngày trước đây gió rét, sáng sớm tỉnh dậy nàng vẫn cảm thấy cả người không còn chút sức lực nào.
Cho là mình đang nằm mơ, cứ nằm lì trên giường mơ màng, không tỉnh dậy.
Bọn nha hoàn tưởng nàng đang ngủ say, đương nhiên cũng không dám đến gọi nàng, cho nên nàng cũng chưa ăn điểm tâm nữa.
Lúc Họa Bình mang cơm trưa tới, nhưng vừa nghe nói Lục Đình Tuyên chào từ biệt muốn rời đi, nàng cuống đến độ cơm cũng không ăn, đứng dậy lập tức ra ngoài.
Thế là lúc này, mắt thấy đã qua buổi trưa, nhưng nàng còn chưa có hạt cơm nào dính răng.
Trong bụng thật sự rất đói, nhớ tới trong hà bao có kẹo tống tử, nàng lặng lẽ lấy ra một viên ăn.
Vốn tưởng rằng sẽ không có ai nhìn thấy, nhưng Lục Đình Tuyên mặc dù đang nói chuyện với Hứa Minh Thành, thỉnh thoảng khóe mắt vẫn không kiềm được liếc nhìn về phía nàng.
Chàng thấy trên mặt nàng mang vẻ nhàm chán, ngón tay vòng quanh dây thắt lưng đùa nghịch rồi lặng lẽ móc một viên kẹo tống tử từ trong hà bao bỏ vào trong miệng. Chuyện này chàng đều nhìn thấy rõ ràng.
Tiểu cô nương ngậm viên kẹo trong miệng khiến hai má phồng lên. Thỉnh thoảng còn cử động một chút, trông giống như chú chuột nhỏ đang ăn hạt, khiến tâm trạng người nhìn trở nên tốt hơn.
Lục Đình Tuyên biết nàng rất thích ăn đồ ngọt. Khác với các cô nương trong hà bao mang theo bên người đều là bánh hương viên hương[3], nhưng trong hà bao của nàng luôn là kẹo và bánh mứt.
[3]Bánh hương viên hương (香丸香饼) là vật bỏ vào trong túi để có mùi thơm.