Hai người họ hạnh phúc bên nhau chưa được bao lâu thì Hạ Vũ và Phương Kì mang tập ảnh hai người thân mật đến nhà Cố Dĩ Liên cho bố mẹ cô xem. Bố mẹ cô rất tức giận, lập tức đến ký túc xá tìm cô.
"Cốc cốc."
Cố Dĩ Liên mở cửa, mẹ cô đập ảnh vào người cô và nói lớn:
"Con nói xem chuyện này là thế nào? Đây không phải là thật, đúng không? Nói đi!"
Cô chỉ biết im lặng, cúi mặt.
"Mày bị câm à? Chuyện này là thế nào? Sao mày không nói gì? Tao không dám nghĩ chuyện này lại xảy ra với con gái mình. Sao lại là con mình cơ chứ? Tại sao? Ba đời nhà mình tạo với bố mày sinh ra một khuê nữ. Cả nhà coi mày như cành vàng lá ngọc, chăm mày như bảo bối. Giờ thì mày đã lớn, đã xuất chúng rồi đấy. Mày nói tao nghe, có phải nó dụ dỗ mày đúng không? Có phải không? Mẹ nói con nghe này, hai người con gái lâu ngày ở cạnh nhau chắc chắn sẽ rất thân thiết nhưng đó là tình bạn, không phải tình yêu. Mày có biết không? Tình yêu phải là một trai một gái ở bên nhau mới gọi là tình yêu. Mày có hiểu không? Mày nói mày hiểu đi! Nếu còn ở bên nó nữa, tao với mày sẽ không còn mẹ con gì nữa."
Mẹ lôi Cố Dĩ Liên lên phòng giám thị làm loạn.
"Giáo viên quản lý học sinh kiểu gì mà để xảy ra chuyện này? Sớm biết vậy chúng tôi đã không cho con gái đi học ở đây. Còn nữa, cô nghĩ thế nào mà cho con gái tôi ở cùng một người trai không ra trai, gái không ra gái như vậy?"
"Mẹ Cố Dĩ Liên à, bác cứ bình tĩnh. Việc này trước đây tôi cũng đã cảnh báo cho em rồi.""Cảnh báo? Cảnh báo thì có ích gì? Nhẽ ra phải khai trừ"
"Bác nghĩ mình là hiệu trưởng sao?"
Nghe tin, Vân Tiếu Ngữ lên kéo Dĩ Liên đi nhưng mẹ cô đã hất tay ra và quát:
"Mày là cái loại trai không ra trai, gái không ra gái, dựa vào đâu mà dụ dỗ con gái tao?"
"Cô à, cháu với Cố Dĩ Liên là tình yêu thực sự."
"Ôi trời! Mày thế này bố mẹ mày có biết không? Họ không thấy xấu hổ sao?"
"Xin lỗi để cô thất vọng rồi, cháu đã công khai từ rất nhỏ rồi. Bố mẹ cũng rất ủng hộ cháu."
"Biến thái, cả một lũ biến thái."
"Vân Tiếu Ngữ, chiều nay em mời gia đình tới chuyển trường. Em về trước đi".
Cô giám thị nói.
"Cố Dĩ Liên đi theo tớ" Cậu cầm tay lôi cô đi nhưng mẹ cô đã kéo lại làm cô ngã xuống sàn nhà. Vân Tiếu Ngữ định tới đỡ cô dậy nhưng mẹ cô không cho, còn chửi mắng cậu. Cố Dĩ Liên chịu hết nổi đứng dậy.
"Mẹ thôi đi!"
"Chát" mẹ cô tát một cái vào mặt cô. Cô ôm mặt khóc bỏ đi, Tiếu Ngữ đuổi theo, nhưng mẹ Dĩ Liên giữ lại.
"Đuổi theo cái gì mà đuổi theo? Sau này tránh xa con gái tao ra, nghe chưa? Mày còn dám dụ dỗ nó nữa tao sẽ tố cáo mày quấy rối."Vân Tiếu Ngữ hất tay mẹ cô ra để tìm Dĩ Liên nhưng cô chạy nhanh quá nên đã mất dấu. Cô vừa đi vừa khóc. Cô chỉ muốn chết đi chứ không muốn mất Vân Tiếu Ngữ. Cô đứng trên thành cầu và nhảy xuống... cô thả mình xuống dòng sông, rồi cô không còn cảm giác gì... mắt cô tối đen không còn cảm giác gì...
Bệnh viện.
Sau khi được cứu, cô không ăn không uống gì mà chỉ ngồi thần mặt ra. Bạch Sênh và các bạn đến thăm, đưa cho cô bức thư của Tiếu Ngữ gửi. Cô mở ra:
"Cố Dĩ Liên à,
Khi cậu nhận bức thư này thì tớ đã chuyển trường khỏi thành phố này rồi. Đừng khóc, tớ biết mở đầu thế này sẽ làm cậu khóc rất nhiều. Nghe lời tớ nào, hít thở sâu sau đó bình tĩnh xem hết thư của tớ từng chút một được không? Thực sự tớ không nỡ rời xa cậu. Ngay từ lúc tớ nhìn thấy cậu, trong lòng tớ đã nghĩ sao lại có một cô gái đáng yêu đến vậy. Trước đây tớ thật sự không tin vào tình yêu, luôn nghĩ rằng hết mình vì một người thật ngốc. Nhưng khi gặp cậu, tớ luôn tình nguyện làm một kẻ ngốc. Tớ mới nghĩ phải làm sao có thể ở cùng người con gái trước mặt mình cả đời này. Tớ bắt đầu thấy sợ hãi, tớ sợ sẽ mất cậu, sợ sẽ không mãi mãi, sợ cậu sẽ thay lòng, sợ tác động bên ngoài ảnh hưởng đến tình cảm của cậu, sợ! Sợ mọi điều, mọi thứ sẽ xảy ra những việc hại đến tình cảm của chúng ta. Từ sau khi ở bên cậu, chúng ta cùng nhau lượn phố mua sắm, cùng nhau học tập, cùng nhau làm những hành động nhỏ trên lớp, cùng nhau nằm trên giường truyện trò. Thậm chí tớ còn nghĩ tớ với cậu đã trở thành một người mất rồi, cơ bản là chẳng thể tách rời. Cậu là một nửa hoàn hảo nhất của tớ, trở thành một thói quen. Nhưng thời khắc tớ phải rời xa cậu, tớ mới phát hiện thói quen là việc đáng sợ đến thế nào. Nhưng vì cậu nên tớ vẫn nghiến răng đối mặt với sự thật tàn khốc này. Lúc chuyện tình chúng ta bị công khai, tớ không sợ điều gì nữa, chỉ sợ cậu sẽ chịu tổn thương, chịu sự chê trách, chịu sự kỳ thị. Vì cậu không giống tớ, tớ đã công khai từ rất sớm, hơn nữa bố mẹ tớ đã sớm chấp nhận chuyện này. Nhưng cậu lại khác, khi bố mẹ cậu biết chuyện này họ vô cùng đau đớn, đã cắt sâu vào tim tớ. Tớ không còn cách nào khác, cũng không thể ngăn cản bố mẹ cậu vì họ yêu thương cậu nhiều như vậy. Mong cậu có thể sống như những người bìnhthường khác. Tớ bây giờ thậm chí còn nghĩ nếu như không có sự xuất hiện của tớ có phải cậu đã thuận lợi nhận được tình yêu của người bình thường, có thể nhận được sự chúc phúc của mọi người. Cố Dĩ Liên, vì yêu cậu tớ cùng cậu đi bên nhau, giờ cũng vì yêu cậu mà tớ phải chọn rời xa. Chăm sóc bản thân và chúc cậu tìm thấy hạnh phúc.
Yêu cậu!"