Trọng Sinh Chi Thiên Kim Phục Cừu

Chương 70




Tiết Vũ Khiêm và người của anh truy tìm gần đến sáng nhưng vẫn không thấy tung tích của cô, ban đêm trời tối mịt mù kết hợp với cơn mưa dữ dội khiến việc tìm kiếm trở nên khó khăn hơn. Bọn họ tìm đến nơi hai người con gái đang co ro cúm rúm trong ống cống nhưng vẫn chưa phát hiện ra. Cô nhìn thấy vài người đang tìm ai đó bên ngoài nghĩ là người của bọn bắt cóc đuổi tới nên không dám nhút nhít.

"Ách xì".

Kiều Mạn bị cảm hắt xì một cái khiến người bên ngoài chú ý.

"Hình như bên đó có người".

"Tao hình như cũng nghe có tiếng, lại gần xem thử đi, ông chủ bảo phải tìm mọi ngóc ngách không được bỏ sót".

Hai người đàn ông mặc vest đi tới, cô sợ bị bắt lại nên liều mạng nắm tay Kiều Mạn xông ra bỏ chạy.

Trời buổi tối trơn trượt, hai người cũng ngồi đó cả buổi tối, quần áo ướt đẫm, người cũng không còn sức lực nên bị trượt chân té.

Bọn người kia nhận thấy là hai cô gái, một người là cô, một người là Kiều Mạn lập tức nhận ra Bạch tiểu thư nhanh chóng đuổi theo.

"Bạch tiểu thư, Bạch tiểu thư".



"Cô đừng chạy nữa, chúng tôi là người của Tiết tổng".

"Bạch tiểu thư".

Cô không nghe cắm đầu bỏ chạy ra đường lớn không cẩn thận bị xe tải tông trúng cũng may tài xế thắng kịp nên cả hai không sao. Hai người không trọng lực ngã xuống mặt đường bất tỉnh.

"Mau, mau gọi cấp cứu".

"Mày, mau báo với ông chủ tìm được Bạch tiểu thư rồi".

Bệnh viện.

Cô và Kiều Mạn được đưa vào bệnh viện. Cả nhà cô nhận được tin tức lập tức vào viện.

Anh và cha mẹ lẫn anh trai cô đứng ngoài phòng chờ đến sốt ruột, một lúc lâu sau đó bác sĩ mới đi ra.

"Bác sĩ, con gái tôi sao rồi?".

"Người nhà cứ yên tâm, bệnh nhân chỉ là va chạm nhẹ chỉ có vết thương ngoài da, chỉ là mắc mưa nên cảm lạnh, nghỉ ngơi một thời gian là khoẻ lại thôi".

"Cảm ơn bác sĩ".

"Không có gì, còn cô bé kia có vấn đề về tâm lý nên đầu óc sẽ trong tình trạng ngây ngây ngốc ngốc, người nhà nên chuẩn bị tâm lý".

"Là ai?"

Cha mẹ cô không hiểu hỏi lại.



"Là cô bé đi cùng tiểu Sênh, chắc là cô bé bị bọn chúng bắt cóc và hành hạ nên mới thành ra như vậy".

Tiết Vũ Khiêm bên cạnh lên tiếng.

"Tội nghiệp con bé, khi nào con bé tỉnh lại chúng ta sẽ báo cảnh sát tìm người nhà của nó".

"Tiểu Khiêm, còn bọn bắt cóc con xử lý ra sao rồi?".

"Con đã bắt chúng đến đồn cảnh sát, chú cứ yên tâm. Người chủ mưu là Tôn Chu Minh, Tôn gia sẽ được mời đến để hỗ trợ điều tra".

"Tên khốn khiếp đó, dám cho người bắt cóc tiểu Sênh, ta nhất định không tha cho hắn. Lúc trước còn nói muốn theo đuổi con gái ta bây giờ lại làm ra loại chuyện như vậy thật là đáng hận. Ngày mai ta sẽ đến Tôn gia gặp hắn".

Cha cô nghe được chủ mưu bắt cóc cô là Tôn Chu Minh gương mặt liền đanh lại, tức giận nói.

"Bệnh nhân đã được đưa đến phòng riêng, người nhà có thể vào thăm".

Y tá bước ra thông báo.

"Cảm ơn".

Anh trai của cô nhìn thấy gương mặt của Kiều Mạn lập tức trong lòng như có một luồn điện chạy qua. Cảm giác rất khó tả, cô bé thật dễ thương. Bất giác anh muốn đến nhìn ngắm cô.

Tiết Vũ Khiêm và ba mẹ cô vào phòng thăm, nhìn thấy đứa con gái bảo bối của mình thành ra thế này trong lòng hận càng thêm hận.

"Xin lỗi cô chú, là con không tốt không bảo vệ được Tiểu Sênh".

Tiết Vũ Khiêm hướng cha mẹ cô nói.

"Không trách con được, con cũng không thể lúc nào cũng bên cạnh con bé, tất cả là tại tên khốn kia."

"Cũng may Tiểu Sênh không sao, nếu con bé có chuyện gì em sống không nổi".

Mẹ cô trong vòng tay cha Bạch khóc nức nở.

"Cô chú về nghỉ ngơi đi ạ, để con và Chí Lượng ở đây chăm em ấy, khi nào em ấy tỉnh lại con lập tức báo cô chú".

"Đúng đó, để anh đưa em về nghỉ ngơi, nếu em ngã bệnh con sẽ đau lòng đó, hai ngày nay em cứ khóc mãi, mắt sắp không còn chịu được nữa rồi".

"Tiểu Khiêm, cô chú về tối sẽ vào, con chăm sóc con bé giúp cô chú".

"Dạ".

Cha mẹ cô rời đi, lúc này anh đi tới ngồi xuống ghế nhìn cô.

"Tiểu Sênh, em phải nhanh chóng khoẻ lại đó có biết chưa? Valentine năm nay là năm đầu tiên anh yêu em, em không muốn có quà sao?".