Tiêu Kính Dương cười cười đụng bả vai bạn mình một cái và gặng hỏi đến cùng:
"Là con gái nhà ai thế? Ai mà có thể làm tan chảy cục đá ngàn năm không thay đổi sắc mặt nhà cậu vậy?"
"Có dịp sẽ giới thiệu cho cậu sau, giờ em ấy vẫn còn nhỏ, sợ sẽ bị dọa mất."
Tiết Vũ Khiêm bình thản uống rượu và phun mây nhả khói. Bình thường một ngày anh sẽ hút 1, 2 điếu. Bao giờ đi với cô anh tuyệt đối không đụng vào một điếu thuốc nào. Có điều hôm nay bạn tốt về nước, anh có chút không đặng mà hút một chút cho đỡ thèm. Nếu để cô biết được anh đang hút thuốc, chắc cô sẽ chu mỏ lên mà phản đối mất. Cô lúc nào cũng khẩu hiệu vì sức khỏe trên hết mà.
Sau này Tiết Vũ Khiêm mới biết cô bé nhà mình lại khẩu thị tâm phi như vậy, cứ thấy anh hút thuốc là lại chụp đến bảy bảy bốn mươi chín bộ ảnh và nhảy bổ lên người anh mà hít hà như cún con.
Đây là chuyện của sau này, còn bây giờ tâm tư của anh đang chu du đến tận nơi cô, lòng lại thấy nhớ cô da diết.
Tiêu Kính Dương tặc lưỡi, ngửa mặt lên than thở.
"Ôi tình yêu, thật đáng sợ. Tôi không còn nhận ra bạn tôi nữa rồi".
Tiết Vũ Khiêm chỉ cười không nói, ngầm thừa nhận những gì Tiêu Kính Dương nói về mình. Anh cởi bỏ vẻ ngoài nghiêm túc lạnh lùng và có điểm cứng nhắc xuống, hiện giờ chỉ còn lại là một chàng trai, à không, người đàn ông đang trong quá trình phá kén trưởng thành, phơi bày nội tâm mềm mại trong hơi rượu, làm khói thuốc cùng thứ tình yêu nồng nàn dành cho người con gái mà anh ta yêu. Tình yêu của anh đối với cô cũng giống như vị rượu tan ra trong miệng, khiến anh ngất ngây và đắm chìm không bao giờ muốn tỉnh dậy. Đôi mày giãn ra, môi nở nụ cười nhẹ nhàng và ánh mắt hiền lành đến sợ. Tiêu Kính Dương thầm cảm thán sự thay đổi triệt để của bạn tốt. Nếu trước đây Tiết Vũ Khiêm đem đến cảm giác khó gần và có điểm uy hiếp thì nay lại uyển chuyển và linh hoạt hơn hẳn. Khí chất của người đàn ông ấy gần như dòng nước ngầm, chỉ cần một giây bất cẩn sẽ bị cuốn trôi theo mà không thể phản kháng lại.
Tiêu Kính Dương chân thành hỏi: "Đã nói chuyện với nhà nàng chưa? Còn nhà cậu thì sao, cổ đã biết chuyện nhà cậu chưa?"
"Nhà cô ấy cũng biết rồi, nhưng mà cô ấy còn bé nên chưa thể công khai ngay. Còn chuyện nhà tôi thì... để sau đi".
"Vậy là trẻ vị thành niên hả? Ôi trời ạ"
Tiêu Kính Dương kinh ngạc mà hô lên, đổi lại gương mặt đen sì sì của Tiết Vũ Khiêm. Cậu mau chóng sửa lại lời của bạn tốt: "Còn vài tháng nữa là cô ấy tròn mười tám. Cất cái miệng của cậu lại đi, đừng có nói linh tinh".
"Rồi rồi."
"Thôi, uống đi. Tôi mời."
"Được, không say không về!"
Điện thoại trong túi Tiết Vũ Khiêm rung lên báo tin nhắn đến. Tiết Vũ Khiêm cau mày, tính toán có nên nói ra cho Tiêu Kính Dương rõ hay không. Cuối cùng, anh quyết định không nói. Hai người này, anh có linh cảm lần trở về nước này của Tiêu Kính Dương sẽ đem lại một kết quả khác, tốt hay xấu anh không dám chắc nhưng ít nhất sẽ khiến cho Tiêu Kính Dương dám đối mặt với quá khứ của cậu ta.
Tiết Vũ Khiêm nhắn lại một tin, rồi cất đi, cụng ly với Tiêu Kính Dương. Bên kia người nhận, Hàn Kì Minh đọc tin nhắn của bạn tốt gửi, nhếch đôi môi mỏng và ánh mắt gần như phóng ra điện nhìn về phía trước. Anh ta dừng xe, khoác áo choàng lên người và vững vàng tiến vào quán Pub.
Từ đằng xa, trong ánh sáng mờ mờ và hư ảo, khuôn mặt của Tiêu Kính Dương hiện lên khi mờ khi tỏ, như sương khói. Đôi môi của Hàn Kì Minh mím lại và guồng chân nhanh hơn, dường như quá vội vàng mà gây ra tiếng va chạm khá lớn. Tiêu Kính Dương liếc mắt về phía tiếng động ồn ào, cảm xúc trên mặt biến đổi đột ngột, bàn tay nắm ly rượu hằn gân xanh và ánh mắt chuyển dữ dội như trời kéo bão.
Tiết Vũ Khiêm thở dài, lặng lẽ uống rượu. Nhưng anh không lui đi, chỉ ngồi đó như trấn thủ và cảnh cáo người mới đến.
Ít nhất nếu có anh ở lại, cả hai sẽ không xảy ra chuyện gì đáng tiếc. Sẽ chỉ là rượu và chuyện trò, và sau đó, ai mà quản được. Có những mâu thuẫn cần phải dũng cảm đối mặt chứ không phải là chạy trốn quá khứ.
Hàn Kì Minh tiến lại gần Tiêu Kính Dương, khuôn mặt nam tính sắc nét đanh lại trong những luồng cảm xúc dữ dội. Anh ta mấp máy môi và nói:
"Kính Dương..."
"Xin chào Hàn Kì Minh. Lâu rồi mới gặp." Tiêu Kính Dương điều chỉnh cảm xúc, bình thản đáp lại.
Hàn Kì Minh có điểm hít thở không thông, gân xanh trên thái dương giật giật tố cáo sự kiềm chế đến phi thường của người đàn ông này. Ánh nhìn của anh ta vừa đau khổ, nhớ mong, yêu thương và cả hối hận, cuộn trào đè nén thành hố đen hun hút tựa như muốn hút lấy toàn bộ ánh sáng trong Tiêu Kính Dương. Tiết Vũ Khiêm lúc này buộc phải lên tiếng để kéo giãn bầu không khí ngột ngạt giữa hai người họ:
"Lại uống một ly nào. Hôm nay có rượu ngon, đảm bảo cậu thích."
"Tiết Vũ Khiêm!"
Tiêu Kính Dương gầm lên, trừng mắt nhìn bạn tốt nhưng đều không có tác dụng với Tiết Vũ Khiêm. Anh nhẹ nhàng nhấc chai rượu lên và nhướn mày với Kì Minh. Như được lời mở khóa, anh ta lại gần ngồi lên chiếc ghế ngay cạnh Tiêu Kính Dương, thu hồi ánh mắt như muốn nuốt tươi người ta lại và đáp lại: "Cảm ơn".
"Tiết công tử đang đùa tôi đúng không? Kinh hỉ này lớn quá, tôi không nhận nổi."
Tiêu Kính Dương đùa cợt, uống cạn ly rượu nhưng soi không ra một tia vui vẻ trong giọng nói của cậu. Kì Minh nắm chặt ly rượu trong tay, chỉ dám nhấp môi và không dám nhìn thẳng vào mắt người đó. Có biết bao nhiêu lời nói muốn bộc bạch, có bao nhiêu tình cảm chất chứa muốn nói ra nhưng anh không dám.
Tiết Vũ Khiêm thở dài, rót rượu cho hai bạn tốt, than thầm trước sự trỏe ngoe của hai con người này.
Đi một vòng rồi cũng phải gặp nhau. Chi bằng nói cho rõ ràng để còn có con đường lùi.
Anh mở lời phá vỡ sự im lặng ngột ngạt "Một ly nữa?"
Tiêu Kính Dương bình thản cướp chai rượu trong tay Tiết Vũ Khiêm, đưa lên uống trực tiếp. Kì Minh hốt hoảng ngăn cậu lại:
"Em đừng."
"Anh quản tôi?" Tiêu Kính Dương liếc mắt, trầm giọng gằn một tiếng.
"Em..."
"Anh lấy tư cách gì quản tôi hả Hàn đại công tử?" Cậu cười trào phúng một tiếng, như có rượu ngập trong mắt, ánh mắt cậu cũng đầy hơi rượu khiến cậu có cảm giác nước sắp rỉ ra vì vị cay cay nồng nồng đến khó thở này, "À, mà tôi quên mất, chẳng hay phu nhân nhà anh có quản anh uống rượu không? Tôi nhớ là có mà, nên anh uống thêm vài ly nữa là phạm quy đó."
Tiết Vũ Khiêm thở dài, đứng dậy vỗ vai Tiêu Kính Dương. Như choàng tỉnh sau cơn kích động, cậu xoa xoa mặt trả lại anh chai rượu và nhấc áo khoác, đứng dậy bỏ ra về. Kì Minh muốn đuổi theo cậu nhưng lại bị Tiết Vũ Khiêm ngăn lại. Anh nói:
"Đừng nên đuổi theo lúc này. Để cậu ta bình tâm lại đã".
"Em ấy sẽ khóc". Kì Minh khó khăn nói, lồng ngực như thắt lại đau đớn tựa có hàng ngàn mũi kim đâm qua.
"Cứ để cậu ta khóc. Tiêu Kính Dương cần phải đối mặt với quá khứ và tình cảm của cậu ta. Cậu ấy mạnh mẽ hơn cậu nghĩ đấy".
"Ngồi uống với tôi một ly. Kể tôi xem là rốt cuộc cậu định như thế nào".
Kì Minh nén lòng, ngồi phịch xuống ghế và ôm mặt. Đêm nay anh thật sự muốn nói ra hết nỗi lòng giấu kín của mình. Có những sai lầm phải trả giá mà anh sẵn sàng làm điều đó.
Tiết Vũ Khiêm dịu giọng, vẫn giữ vai trò là người đứng giữa công bằng, lên tiếng:
"Cậu muốn nói gì?"
"Tôi đã ly hôn rồi".