Trọng Sinh Chi Thiên Kim Phục Cừu

Chương 27




Ồn ào cả buổi, cả đám xoay đi xoay lại trong tiệm "Twilight" tìm cho được bộ đồ phù hợp dự vũ hội. Không đồng hành với ai nhưng có cả đám cũng như mình, al dám chê cười?

Cố Dĩ Liên lúng túng nhìn hết bộ váy này đến bộ váy khác, hoa mắt chóng mặt khi thấy cô ướm đến vài chục bộ lên người mình. Cô nhíu mày, lại yêu cầu nhân viên lấy tiếp cho bộ khác, điệu bộ mất hết kiên nhẫn. Lúc này khí thế của cô không còn là của một cô bé học sinh non nớt mà mang thứ khí chất áp đảo, nghiêm túc và mạnh mẽ. Mấy cô nhân viên lắc đầu còn lén chê cười nhưng đều bị cô áp chế không dám ho he. Cô cười khẩy, ánh mắt thời trang của lão nương đây suốt chục năm đâu phải để làm cảnh.

Khí thế mạnh mẽ của cô dọa cho cô nhân viên không dám giở trò mèo, ngoan ngoãn mang những bộ váy chất lượng nhất ra. Cô ngồi lật catalogue, lơ đãng hỏi:

"Tiểu Liên thử bộ này xem. Khá hợp với cậu đấy".

Bộ váy cô đề cập đến là bộ váy màu xanh lục ombre, hở vai và bồng bềnh như làn mây. Phần tà váy bồng được đính những viên thủy tinh lấp lánh, ánh lên như những vì sao dưới ánh đèn. Cố Dĩ Liên vốn đã ưng ý bộ này nhưng không dám thử vì quá tự ti, cô không dám. Cô biết mình chỉ là con bé đầu to mắt cận, dù có dùng gia cảnh tô vẽ cũng chỉ là một con cá bé xíu giữa dòng sông chảy xiết toàn cá to. Nhất là xếp chung với những người quá rực rỡ và tự tin như cô.

Cô nhìn cô bạn và rụt rè nói: "Tớ chắc không hợp đâu. Hay cậu thử bộ này đi, tớ chọn bộ khác..."

"Cậu sẽ hợp."

Cô khẳng định chắc nịch, nhìn cô đầy tự tin.

"Cậu không cần phải tự ti, cậu vốn rất xinh đẹp, không cần phải so sánh bản thân với những người khác."

"Nhưng..."

"Cậu cứ thử đi. Tớ đảm bảo cái lũ vẫn chê cậu sẽ phải mở to mắt ra mà hối hận."



Cô không ngờ Bạch Sênh lại tự tin và khen mình như thế. Vẻ chắc chắn của cô khiến cô bạn bỗng dâng lên sự tự tin bấy lâu nay đã biến mất. Cô bạn hỏi lại: "Có thật không?".

Cô sờ sờ cằm, nhìn cô bạn từ đầu đến chân rồi sau đó lấy chiếc kính to trên mặt Cố Dĩ Liên xuống, gỡ thun buộc tóc và xõa tung mái tóc dài của Cố Dĩ Liên ra để nó bung xõa tự nhiên trên vai. Sau đó cô chỉnh bên này một chút, bên kia một chút rồi xoay cô bạn lại để Cố Dĩ Liên tự soi mình trong chiếc gương to, cô nói với đầy vẻ thích thú:

"Vốn dĩ cậu đã rất xinh rồi, má bầu bĩnh, làn da mịn màng, có chút tàn nhang thì đã sao. Còn hơn mấy cô nhóc trang điểm đầy phấn kia. Chỉ cần vén chút tóc lên, là đã xinh lắm rồi".

Cố Dĩ Liên ngạc nhiên sờ lên mặt mình, do cô hay đeo kính nên đôi mắt có chút cụp xuống tạo nên vẻ mơ màng hết sức ngây thơ, hai má bầu bĩnh, đôi môi căng mọng đỏ ửng và tóc mai lòa xòa bên má càng làm tăng lên vẻ ngây ngô tươi mát của thiếu nữ mười bảy, mười tám. Mấy nốt tàn nhang như vệt bụi tiên càng tô thêm vẻ thuần khiết của cô hơn. Bạch Sênh đẩy cô vào phòng thay đồ, nháy mắt: "Vân Tiếu Ngữ cũng sẽ thích lắm đấy. Cậu ấy bảo thích mấy cô bé ngây thơ thanh thuần yếu đuối mà".

Cố Dĩ Liên nghe thấy thế, mặt lập tức đỏ bừng lên và lắp bắp nói lại: "Ai... ai bảo cậu thế".

" tớ nghe thế nào bảo thế thôi. Cậu gấp cái gì."

Cố Dĩ Liên mắc cỡ cực độ, cúi đầu vào phòng thay đồ, để lại Bạch Sênh cười sảng khoái bên ngoài. Vân Tiếu Ngữ ngồi tầng dưới buồn chán chơi game, không hiểu có chuyện gì mà hai cô bạn mãi vẫn chưa xong. Cô sắp chán muốn chết rồi.

Cô đang nhàm chán nhìn mấy cuốn catalogue, lựa vài bộ váy đơn giản hợp ý nhất. Có mấy bộ không quá cầu kì nhưng sẽ rất thoải mải, hơn hết là không quá nổi bật rất vừa vặn với cô. Đúng lúc cô đang yêu cầu nhân viên mang ra cho mình để thử thì bắt gặp Lý Lệ đang nhàn nhã đi tới, khuôn mặt điểm trang kĩ càng có vẻ thoát tục và trưởng thành trước tuổi. Cô nhíu mày, mau chóng trưng lên bộ mặt tươi cười giả tạo rất kịch và hồ hởi với cô ta:

"Ôi, Lệ Lệ? Cậu cũng tới đây mua váy sao?".

Lý Lệ liếc nhìn cô, không tỏ vẻ gì thân thiết như lúc trước mà mở miệng nói đầy vẻ mỉa mai xa cách:

"Bạch Sênh đó à? Lâu lắm rồi mới gặp cậu. Cậu dạo gần đây quên tớ rồi, tớ chỉ còn cách mua sắm cho đỡ buồn thôi à."

Ồ, cô bé này không buồn tỏ vẻ nữa. Trước còn bám theo cô giờ là tỏ thái độ rõ ràng mỉa mai vậy, hẳn là tìm được cành cao nào rồi.



Lý Lệ đứng chọn đồ, tự tin khoe dáng chuẩn với một thân đồ hiệu sang chảnh toát lên vẻ tiểu thư quý phái, nhất là chiếc túi Hermes phiên bản giới hạn mà mẹ cô từng tiếc nuối không kịp mua kia. Cô biết rõ tình hình tài chính nhà họ Lý, cô Lý nhất định không bao giờ cho phép cô ta mua chiếc túi trị giá gần bằng chiếc siêu xe kia. Nhà họ Lý khá giả nhưng không phải hàng trọc phú tiêu tiền như nước. Vậy là Lý Lệ đã có nơi nương tựa hay sao?

Nhưng nếu cô ta đã công khai bày tỏ thái độ thì cô cũng không cần phải diễn nữa. Đóng kịch lâu méo mó cả con người. Cô cũng phải bớt giả tạo thôi. Cô cười cười: "Mấy lần gọi điện đến nhà cậu thì chú Lý đều bảo cậu không có nhà. Oan cho tớ quá đi."

Mấy lần là nói quá nhưng gọi điện là thật. Lý Lệ cũng lười vạch trần, chỉ tay ra lệnh lấy bộ này bộ kia và ướm lên người mình. Không phủ nhận cô ta có vóc dáng nảy nở đúng tiêu chuẩn, mông cong chân dài hông nở, khuôn mặt sắc nét lớn trước tuổi. Bảo sao Tôn Chu Minh trước đây mê cô ta như điếu đổ.

Nhưng trông Lý Lệ lúc này còn chưa đầy mười tám, một thân hàng hiệu trang điểm tỉ mỉ lại trông có vẻ thoát tục, không còn vẻ linh động hoạt bát như trước nữa. Đúng lúc này, Cố Dĩ Liên mặt đỏ bừng đầy hưng phấn ôm váy lao ra. Cô như con thỏ con lạch bạch nhảy lại gần cô, phấn khích nói:

"Đẹp lắm. Tớ mua được không nhỉ?".

"Cậu thích thì mua thôi. Tiền có đủ không? Thiếu tính vào cho tớ".

"Vậy đâu có được!" Cố Dĩ Liên la lên oai oái, gương mặt nhỏ bầu bĩnh ửng lên vì hoảng hốt. Cô cười phá lên, quen tay nhéo má cô bạn. Quả nhiên nhéo má người khác vui thật, thảo nào Tiết Vũ Khiêm cũng hay làm vậy với cô.

Thật ra cô đã nói trước với chủ cửa hàng, giá niêm yết của bộ váy này thực tế cao hơn Cố Dĩ Liên thấy nhiều. Phần chênh lệch không ai hay đó sẽ được tính cho cô. Cô là người phải rõ ràng, ai tốt thật lòng với cô, cô sẽ không tiếc gì mà đối xử lại, thậm chí còn hơn thế. Chút tiền này đổi lại một nụ cười của Cố Dĩ Liên, lại khiến Vân Tiếu Ngữ phải ghen đến đỏ mắt, kiểu gì cũng đáng giá.

Lý Lệ nhìn hai người qua tấm gương, bĩu môi trào phúng.

Quả nhiên là con nhỏ vô tình ngu dốt. Cô ta nghĩ cô ta đang nuôi sủng vật sao? Cô để ý được ánh mắt của Lý Lệ đang nhìn chăm chăm, cười cười coi như không.

Lý Lệ à, không phải tôi vô tình mà là do cậu quá tâm cơ. Người như cậu không lợi dụng tôi, có lẽ sẽ không có kết cục xấu đến vậy.