"Vì cậu chứ còn vì gì? Đồ ngốc này"
Vân Tiếu Ngữ nói, nhanh tay thu dọn chỗ sách vở vẫn còn đang bày bừa của cô lại. Cố Dĩ Liên vẫn đang cố gắng tiêu hóa ý nghĩa câu nói của Vân Tiếu Ngữ, tay chân lóng ngóng chậm rì mà cất cái này vào một chỗ, cái kia vào một chỗ.
Ánh nắng chiều đang dần tắt, đổ bóng Vân Tiếu Ngữ xuống bao trùm lấy cơ thể cô. Cố Dĩ Liên hốt hoảng ôm ngực, kín đáo lẩm bẩm tự trấn an bản thân trước khi mình bất chợt làm ra hành động nào đó sổ sàng khiến cả hai khó xử. Vân Tiếu Ngữ nheo mắt, đưa tay lên gỡ mấy lọn tóc rối của cô, vén nó sang bên mang tai và nói với vẻ đây ngạc nhiên.
"Tóc cậu mềm thật đấy".
“ Vậy... vậy sao?” Mặt Cố Dĩ Liên lập tức đỏ lên với tốc độ chóng mặt. Cô ấp ủng cúi đầu, hai chân di di vào nhau tố cáo tâm trạng hốt hoảng của mình. Vân Tiếu Ngữ cũng thấy bất ngờ trước hành động bộc phát của bản thân, đầu ngón tay nóng rần rần như vừa có ngọn lửa thiêu đốt. Cô vội rụt tay lại và lên tiếng: “Tôi xin lỗi..."
Chưa kịp nói hết câu, Vân Tiếu Ngữ chợt không còn nhớ ra mình định nói gì khi nhìn vào đôi mắt to trong veo của Cố Dĩ Liên. Trong ánh nắng dần tàn, khuôn mặt của Cố Dĩ Liên hiện lên với những góc cạnh sắc nét. Đôi mày rậm, mắt to rất có hồn, cánh mũi nhỏ nhỏ và làn môi đầy đặn hơi nhếch lên đầy nét ngây thơ. Nhất là hai má phúng phính như bánh bao, thường ngày luôn bị cô giấu kín sau mái tóc bung thả, hôm nay bất ngờ lộ diện khiến Vân Tiếu Ngữ có cảm giác chỉ muốn cưng nựng một phen.
Trong cô lóe lên một tia rung động rất khó nhận ra, lồng ngực ân ấn cảm giác khó chịu. Cố Dĩ Liên rụt rè lên tiếng, phá vỡ thế bề tác giữa cả hai: "Sao cậu còn quay lại?".
"Cậu không hiểu à? Còn không phải vì cậu?"
Vân Tiếu Ngữ gãi gãi đầu, ánh mắt nhìn Cố Dĩ Liên đầy vẻ phức tạp. Cô tựa người vào giá sách phía sau và nói: "Bạch Sênh có người đón rồi. Tôi chỉ hộ tống cậu ấy thôi. Tôi biết cậu kiểu gì cũng ngồi ngây ngốc trong đống sách này đến quên thời gian nên mới cất công quay lại. Toi đoán không sai mà".
Cố Dĩ Liên há hốc mồm rồi bật cười vui vẻ. Tiếng cười của cô giống tinh linh, lại giống tiếng chuông hết sức êm tai và trong trẻo, càng làm cho Vân Tiếu Ngữ thấy khác lạ hơn.
Cố đè nén mọi cảm xúc bất thường lại, Vân Tiếu Ngữ đứng thẳng dậy, quay người đi và nói:
“Còn không mau về. Đứng ngây ngốc ở đây làm gì nữa hả?" Cố Dĩ Liên cố gắng cư xử thật bình thường dù trong lòng đang mừng như được mùa. Cô gật đầu ra hiệu đã biết và bám theo Vân Tiếu Ngữ một bước không rời. Vân Tiếu Ngữ đi trước, Cố Dĩ Liên đi theo sau, cách nhau một bước chân nhưng đây là khoảng cách Cố Dĩ Liên dù có cố gắng đến mấy cũng chẳng rõ đến khi nào có thể xóa nhòa được.
Dù sao cậu ấy cũng quan tâm đến mày, mày còn đòi hỏi phải ra sao nữa. Hay mày còn muốn đòi hơn? Mày đừng có tham lam Cố Dĩ Liên.
Như thể nhớ ra điều gì đó, Vân Tiếu Ngữ quay người lại đột ngột và lên tiếng:
"Tôi bảo này..."
"CẨN THẬN"
Chưa kịp nói hết câu, Vân Tiếu Ngữ tái mặt và vươn tay kéo Cố Dĩ Liên lại rất nhanh trước khi chậu hoa trên tầng hai đột ngột rơi xuống người cô. Tiếng chậu cây vỡ đánh choang một tiếng và tung tóe đất cát trên nền sân khiến Cố Dĩ Liên giật mình tái mặt đứng trong vòng tay giữ chặt của Vân Tiếu Ngữ như trời trồng. Mặt cô tái mét không còn giọt máu và phải đến khi Vân Tiếu Ngữ lay cô rất mạnh thì Cố Dĩ Liên mới hoàn hồn.
Ban nãy nếu Vân Tiếu Ngữ không phản ứng kịp, chắc cô đã có chuyện lớn rồi.
Vân Tiếu Ngữ thở dài và nói đầy vẻ nhẹ nhõm. "May quá vừa kịp. Mà cậu có sao không?"
Cố Dĩ Liên máy móc gật đầu đáp lại, cơ thể run lên nhè nhẹ vì sợ hãi. Cô ngẩng đầu lên toan nói một câu gì đó với Vân Tiếu Ngữ thì lập tức á khẩu không nói nên lời. Khuôn mặt hai người cách nhau gần thật gần, chỉ độ một ngón tay, Vân Tiếu Ngữ vẫn đang ôm chặt lấy Cố Dĩ Liên và cơ thể nhỏ nhắn của cô đang nép chặt
vào người bạn mình đầy ái muội.
Hơi thở cả hai hỗn loạn, giao hòa vào với nhau và Cố Dĩ Liên có cảm giác muốn ngất xỉu vì kích động.
Gần quá! Lần đầu tiên cô được tiếp xúc với người từ khoảng cách gần rất gần này. Người có đôi mắt dài đầy sắc bén và ngạo nghễ. Khuôn mặt thon góc cạnh đẹp một vẻ trung tính hết sức ưa nhìn và đôi môi mỏng khẽ nhếch. Tất cả những gì của Vân Tiếu Ngữ đều khiến con thỏ nhỏ Cố Dĩ Liên nhìn ngâm đến mê mẩn. Vân Tiếu Ngữ cảm thấy bản thân mình không ổn thật, lại thấy bản thân đang ôm ấp mập mờ với cô bạn nhỏ, vội vàng buông tay và cau mày liên lạc với quản lý thư viện. . Truyện Khoa Huyễn
Lúc giải quyết xong việc, cô mới quay sang hỏi Cố Dĩ Liên: “Vậy cũng là may rồi. Cậu mệt chưa, đi ăn chút gì đó nhé?"
“Ừm!"
Cố Dĩ Liên cố kiềm chế để không gào thét vì sung sướng lại, gật mạnh và hối hả đi theo Vân Tiếu Ngữ. Lòng cô như có hàng trăm bông hoa đua nở, chỉ hận bản thân mình quá mức rụt rè mà không dám bộc lộ cảm xúc. Nhưng dẫu cho vậy cũng quá đủ với một đứa tự ti và nhát gan như cô rồi. Cô thật không mong gì hơn.
Thích cậu ấy đến mức này rồi, phải làm sao đây?
"Em định thi vào Hoa Thành?" Tiết Vũ Khiêm ngạc nhiên hỏi cô đổi lại là cái gật đầu chắc chắn của cô.
Cả hai đang cùng nhau thưởng thức bữa tối tại nhà hàng thịt nướng trong khu mua sắm trung tâm thành phố. Tiết Vũ Khiêm đã cẩn thận xin phép nhị vị phụ huynh của cô mới được phép đưa đón cô con gái bảo bối của họ. Sau khi tham khảo hết các bí kíp hẹn hò trên mạng, Tiết Vũ Khiêm đúc kết ra được con đường nhanh nhất là đi qua dạ dày, mà với cô bé như cô thì chỉ có những kiểu quán ăn như này mới đủ làm cô vui.
Quả nhiên là anh đã đúng.
Cô phồng má ăn thịt nướng, đôi mắt cười cong cong đầy thỏa mãn và hai má hồng lên vì hơi nóng từ bếp nướng. Đời trước vì giữ dáng mà không dám ăn uống theo ý thích, không dám ăn thịt, không chất béo chỉ thuần rau và đồ chay, đến cả em bé còn chưa dám sinh. Sống khổ sở đến thú vui ăn uống rất con người cũng phải giữ lại, quả thật sống mà chả phải sống. Cuối cùng thì sao chứ, dáng có đẹp đến mấy, có bốc lửa có quyến rũ thế nào thì thằng cha đó cũng ngoại tình, mà lại còn cắn lại rất đau.
Càng nghĩ, cô càng cảm thấy sống vô ích như vậy là đủ rồi. Đời này đừng hòng ai bắt cô dẫm phải vết xe đã đi nữa.
Thịt nướng xèo xèo trên vỉ sắt tỏa mùi hương béo ngậy thơm nức mũi, rắc thêm chút tiêu và quẹt thêm lớp ớt, cô thiếu chút nữa là ngửa mặt lên trời mà hô lớn vì sung sướng.
Niềm hạnh phúc đơn giản của cô hệt như ngọn lửa lan tỏa, bao bọc lấy cả Tiết Vũ Khiêm khiến cho trước giờ anh vốn không hứng thú với món nướng mà nay bất giác ăn nhiều thêm vài phần.
Ngồi bên cạnh là cô gái nhỏ đáng yêu chỉ hận không thể cưng chiều đến vô pháp vô thiên, Tiết Vũ Khiêm đã tính toán cho những lần tiếp theo sẽ ăn món gì.
Nhiệt độ trong phòng ấm áp không còn chút hơi lành lạnh của cuối thu, bên cạnh là chàng trai dịu dàng đến vô tận đang chăm sóc, cô hận không thể biến thành một con mèo lười biếng mà lăn ra ăn rồi ngủ đến hết ngày. Cô như có như không chạm vai vào vai anh, lúc gần lại như xa đụng chạm hết sức tinh tế. Người có gần như đổ sang bên anh, dựa dẫm như cô mèo nhỏ khiến lòng anh ngứa ngáy. Lại nhìn xuống đôi môi hồng hồng bóng mỡ hết sức ngon lành, Tiết Vũ Khiêm cười khổ, than thở bản thân không tiết tháo lại suy nghĩ lung tung.
Anh cố trấn an tâm trí chạy loạn của mình về một điểm, lên tiếng hỏi:
"Sao lại chọn Hoa Thành? Theo tôi biết điểm đầu vào của Hoa Thành khá cao. Ý tôi là cạnh tranh sẽ nặng hơn các trường khác" Tiết Vũ Khiêm nhanh chóng sửa lại, nhìn cô hết sức chân thành.
"Nhưng ngành em chọn không bị ảnh hưởng ạ. Em nghĩ với sức em hiện tại thì không còn gì hợp lý hơn."
Cô cười, gấp miếng thịt đã chín đặt sang bát anh, ra hiệu anh mau ăn đi cho nóng. Tiết Vũ Khiêm chợt thấy khô nóng trong người, loay hoay cởi áo vest. Bên trong anh mặc một chiếc áo sơ mi đen được đặt may riêng theo đúng số đo, bao lấy cơ thể với thân hình như tạc tượng của anh. Ánh mắt chăm chú cùng với thân thể quyến rũ sau lớp áo của anh khiến cô đỏ bừng mặt và không khỏi suy nghĩ vẩn vơ bay cao bay xa. Lắc đầu để đánh văng những ý nghĩ đen tối ấy đi, cô trả lời anh:
"Em dự tính vào khoa chuyên về truyền thông đa phương tiện, chuyên ngành nhiếp ảnh. Em cũng nghiên cứu kỹ rồi, trong những năm tới ngành này sẽ rất phát triển, hơn nữa cơ hội nghề nghiệp rất lớn. Điểm đầu vào không cao mà đúng là em cũng có hứng thú với ngành này thật."
Cô bổ sung, ánh mắt nhìn anh sáng lên lấp lánh như sao trời. Cô hỏi lại anh: "Tiết đại ca thấy em có cơ hội không ạ?"
Tiết Vũ Khiêm nhìn cô tỏa sáng rực rỡ như ánh mặt trời, trong lòng chợt ấm áp như có ngọn lửa âm ỉ chảy. Không thể kiềm lòng được trước sự hấp dẫn trí mạng của cô. Tiết Vũ Khiêm cúi đầu hôn nhẹ lên bờ môi cong căng mọng của cô.
" Anh tin em làm được".