Trọng Sinh Chi Thanh Thái Tử Phi

Chương 90




Lòng thái tử phi ngập tràn chờ mong chuyến tuần du bên ngoài này, cũng nhận được tin từ chỗ hoàng thái hậu, lần này hoàng thái hậu cũng sẽ đi, thái hậu đối với chuyện thái tử phi cũng có thể một đường đi theo cũng là không cầm được vui vẻ.

Vợ chồng thái tử, trưởng tử Hoằng Thăng cũng sẽ theo xa giá, đồng hành cùng thái tử còn có đại a ca, tam, ngũ, thất, cửu, thập, thập tam a ca, đây là danh sách nội bộ, Hoằng Tích biết được một nhà bốn người chỉ có mình hắn ở lại kinh, thiếu chút nữa khóc lớn lên. Thấy thái tử, thái tử phi là liền làm vẻ mặt cầu xin muốn đi theo, có một lần còn chờ Khang Hi bãi triều, xông vào nhiễu loạn Càn Thanh Cung cầu xin hoàng mã pháp đáp ứng hắn xuất hành.

Đáng tiếc, cuối cùng vẫn bị lý do vì tuổi còn quá nhỏ mà bác bỏ thỉnh cầu.

Hoằng Thăng cũng là lần đầu tiên đi tuần, lại có a mã ngạch nương, hoàng mã pháp đi cùng nhau, trong lòng mừng rỡ đến biểu hiện lên cả trên mặt vừa nhìn là có thể nhận ra. Có điều sau lại sợ tổn thương trái tim nhỏ của đệ đệ, ở thời gian trước khi khởi hành này cũng là rất cố gắng thu liễm tâm tình.

Mỗi ngày thái tử phi đều không quên an ủi tiểu nhi tử, còn hứa hẹn rất nhiều thứ tốt, đi ra ngoài lần này sẽ mua thật nhiều quà về cho Hoằng Tích, chính bản thân cũng sảng khoái đến muốn chết. Nghĩ đến rốt cuộc có thể đi ra ngoài tuần du, làm sao sẽ không vui, từ đó đến nay vẫn ngây ngô ở kinh thành, đứng ở trong hoàng cung nhiều năm như vậy, nếu còn không đi ra chắc đến phải mốc meo mất thôi.

“Lý ma ma, Cam Lộ, Cam lâm, các ngươi ở lại Dục Khánh Cung phải coi sóc nhị a ca, Sinh hoạt học tập thường ngày của hắn hẳn là các ngươi đã rõ ràng, bổn cung theo thái tử đi tuần du, sẽ có một đoạn thời gian không thể coi chừng hắn, các ngươi phải chiếu cố hắn thật tốt.” Thái tử phi xử lý xong hành lý của nhà ba người đi tuần du lần này, quan tâm nhị nhi tử lưu lại kinh, đi tới nơi ở Hoằng Tích, nhìn hắn nằm lỳ ở trên giường không vui, chỉ có thể quay đầu dặn cung nhân chiếu cố hắn, “Nếu trong Dục Khánh Cung có ai dám tác quái, các ngươi phải nhớ cử người đi báo cho bổn cung biết.”

“Vâng, chủ tử, nô tỳ đã hiểu.” Ba người đều đáp.

Tiểu Hoằng Tích đem đầu chôn ở trong chăn, nghe được thanh âm của thái tử phi, cái chăn động đậy một cái, lúc sau lại không thấy động tĩnh gì nữa. Thái tử phi xua tay để Lý ma ma đang muốn đi tới gọi Hoằng Tích lui xuống phía dưới, tự mình đi tới, đem chăn hắn xốc lên, hướng về phía khuôn mặt hồng hồng thiếu dưỡng khí của nhi tử nói, “Tiểu tử kia, không sợ buồn chết sao?”

“Không sợ, buồn không chết.” Hoằng Tích mở mắt ra, thấy ánh mắt ân cần của thái tử phit, trong lòng lại nổi lên ủy khuất, “Ngạch nương, nhi tử khó chịu.” A mã ngạch nương, ca ca đều có thể đi chơi, hết lần này tới lần khác hắn vẫn không thể đi, hắn khó chịu muốn chết.

“Đều đã nhiều ngày như vậy, còn băn khoăn việc này a.” Thái tử phi đem chăn mền của hắn xốc lên, sau đó đem tiểu tử kia ôm lấy, Hoằng Tích tuy nhỏ, nhưng bị ngạch nương ôm như thế lại bắt đầu cảm thấy xấu hổ, khuôn mặt có vẻ đỏ hơn.

Hắn có chút nhăn nhó mà nói, “Ca ca có thể đi, vì sao con không thể đi. Con không còn nhỏ, dù là con hiện giờ còn chưa biết cỡi ngựa, nhưng còn có xe ngựa có thể ngồi mà.”

Thái tử phi nghe xong nở nụ cười, “Ngươi cho việc đi tuần là đi du sơn ngoạn thủy sao?” Tuy rằng cũng có lúc du sơn ngoạn thủy, nhưng chủ yếu nhất vẫn là việc chính trị trấn an quan hệ giữa Mãn và Mông, “Tuần du mặc dù mất ba tháng dài, nhưng hành trình cũng không thoải mái, trên đường cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì, thời tiết khí hậu bên ngoài cũng không giống như ở kinh, phần lớn người đi theo đều có sinh bệnh, càng chưa nói tới một tiểu hài nhi như ngươi vậy. Ngươi xem ca ca ngươi một chút, hắn lớn như vậy, cũng là lần đầu tiên đi tuần, chờ ngươi đủ tuổi rồi, thì dù ngươi không đề cập tới, hoàng mã pháp ngươi cũng sẽ nhớ đến ngươi. Hơn nữa, ngươi suy nghĩ đến hoằng xuân và các tiểu a ca bọn họ một chút xem, bọn họ cũng tuổi còn nhỏ không thể đi. Thậm chí tứ thúc bát thúc là người lớn mà lần này cũng không thể đi, điều không phải mình ngươi ở lại đây.”

Hoằng Tích sớm đã nghe qua rất nhiều lần, cũng biết dù là làm nũng cũng không đi được, chỉ có thể đáp, “Nga, con biết rồi.”

“Nếu biết, cũng không cần lại tiếp tục buồn bực, ở lại Dục Khánh Cung phải ngoan ngoãn biết không, nếu ở kinh có chuyện gì, phái người nói cho a mã ngạch nương một tiếng.” Thái tử phi thấy Hoằng Tích nghe lời, trong lòng cũng thở phào một cái.

“Ừm.” Tiểu tử kia gật đầu đáp ứng.

Từ Hoằng Tích nơi ở đi ra, trở lại tẩm điện của mình, thái tử phi phát hiện thái tử đã hạ triều trở về, đang chỉ mặc độc một chiếc áo tơ tằm dựa ở trên tháp đọc sách, hai bên trái phải bày một khối băng hóng mát.

Thái tử thấy thái tử phi trở về, hỏi, “Đi đâu, lúc nãy cô trở về đã không thấy ngươi.”

“Tìm Hoằng Tích tiểu gia hỏa kia.” Thái tử phi nói, từ bên ngoài đi vào, chính mình cũng đang rất nóng, cũng ngồi vào bên người thái tử.

Thái tử nghe được thái tử phi nói là đi tìm Hoằng Tích, nhân tiện nói, “Ngươi đừng tập thói quen xấu cho hắn, không thể đi theo là không thể đi theo, lần này hắn nhận ra rồi thì sau đó cũng sẽ không lại tiếp tục làm nũng.” Nói xong, thái tử nhìn thái tử phi, hơi chút ý vị mà nói, “Cô phát hiện, ngươi đối với Hoằng Thăng cùng Hoằng Tích đặc biệt dễ mềm lòng. Cưng chiều quá mức không phải chuyện gì tốt.”

Thái tử, ngươi là bị lão cha cưng chiều hư hỏng sau đó nhận ra mà lòng tràn đầy thể hội sao? Thái tử phi âm thầm giơ ngón giữa, liếc mắt, “Ngươi yên tâm, ta đây là cưng chiều có nguyên tắc.”

Nghe nói như thế, khóe miệng thái tử khẽ nhếch, đem sách buông xuống, chèo qua thái tử phi, “Vậy ngươi bây giờ có nguyên tắc cưng chiều người nào nữa không a?”

Tròng mắt thái tử phi liếc về hướng thái tử, thấy vẻ mặt chờ mong của hắn, cười hôn gò má của hắn một cái, nói rằng, “Ngươi đoán xem.”

Thái tử sờ sờ chỗ được hôn, cười đến cảm thấy mỹ mãn, “Ngươi dỗ cô sao.”

“Ta có nói gì sao? Dỗ ngươi cái gì? Đừng nói mò.” Thái tử phi đùa giỡn thái tử một chút, cựa ra khỏi cái ôm của thái tử, “Đừng ôm quá chặt, thời tiết hiện nay quá nóng. Ta có sổ sách cho ngươi nhìn đây, hải vận phía nam.”

“Không cần vội, chờ tuần du hồi kinh lại nói sau. Ngươi luôn quản những cái này, cô còn chưa yên tâm ngươi sao?” Thái tử đáp. Vấn đề tài chính của Dục Khánh Cung đều là do thái tử phi xử lý, hiện giờ tình hình kinh tế của hai vợ chồng đã dư dả, sổ sách thu chi Dục Khánh Cung hàng năm hắn cũng đều nắm trong lòng, đối với thái tử phi cái người vợ biết cách làm giàu này cũng không khỏi nhìn với cặp mắt khác xưa.

“Vậy được.” Thái tử phi cũng không kiên nhẫn.

Ngày tuần du cuối cùng cũng đã tới, trung tuần tháng bảy bắt đầu đi theo thánh giá, một đám người trùng trùng điệp điệp mà bên ngoài cung xuất hành. Ở trên đường, thái tử cùng thái tử phi rất khó đứng ở chung một chỗ, thái tử phi thường ở tại phượng giá của hoàng thái hậu ngây ngô, phải bồi thái hậu hài lòng, cũng nghe thái hậu ca ngợi phong cảnh bên ngoài mỹ lệ làm sao, hoặc là thỉnh thoảng cùng mấy người phúc tấn được đi theo tụ hội, tìm cơ hội ở lúc dừng chân hít thở không khí ngắm phong cảnh. Chuyện cưỡi ngựa ở trên đường này thị không tới phiên thái tử phi, mà là do hai cha con thái tử cùng củ cải đỏ làm bạn giá cưỡi, theo hai bên trái phải Khang Hi, cơ hội có thể thấy mặt cũng ít.

Chờ thượng tuần tháng tám, cuối cùng đã tới phía bắc, thánh giá tạm dừng, đoàn người Khang Hi, hoàng thái hậu, dừng chân ở trạm thứ nhất phủ đệ Khách Lạp Thấm Đoan Kính công chúa, hành trình bắt đầu chậm dần xuống.

Lúc này đám a ca phúc tấn đi theo mới bắt đầu thức dậy, thái tử cũng có cơ hội cùng thái tử phi ở chung một chỗ, nhưng hai người lại không có thời gian chung một giường. Buổi tối đêm đầu tiên đi tuần thái tử cùng thái tử phi vượt qua một đêm mỹ hảo, lúc đi tuần lại tìm không được khoảng trống mà, không thể làm gì khác hơn là vào những lúc rảnh rỗi được ở chung, ỷ vào bản thân thường tuần du bên ngoài có nhiều hiểu biết, giảng giải cho thái tử phi tăng trưởng không ít tri thức.

Trung tuần tháng chín, thánh giá đến bộ tộc khắc nhĩ tô của Khoa Nhĩ Thấm, Khang Hi đi đến trước mộ Thấm thân vương và Hiếu Trang thái hoàng thái hậu tưới rượu hành lễ, cũng là lần cắm trại thứ hai. Mà lần đi tuần này cũng đã sắp hai tháng.

Cổ đại du ngoạn, nhất là đại thảo nguyên, điều không phải giống như hiện đại chịu sự ô nhiễm không khí nền công nghiệp có thể so sánh. Thảo nguyên rộng vô ngần, xa xa nhìn lại là từng lớp từng lớp sóng màu xanh cuồn cuộn, cùng tiếp giáp với nền trời, người xem đều cảm thấy thư sướng không gì sánh được. Trên bầu trời mây trắng phiêu lãng, mà trên nền thảo nguyên rộng lớn một mảnh xanh biếc kia xuất hiện một đóa hoa màu trắng, đó là đàn dê mà.

Dân Mông Cổ cưỡi ngựa mà chăn dê lao vun vút ở trên thảo nguyên, làm cho thấy thích mắt.

Thái tử phi khi đi theo thái tử rốt cuộc cũng được cưỡi ngựa, chậm rãi đi tới, xa xa ngắm nhìn, nghĩ thầm khí trời thật đúng là trong xanh, phong cảnh đúng thật là đẹp.

Còn chưa ngắm nhìn được bao lâu, khí trời mới vừa được thái tử phi khen là trong xanh trong nháy mắt liền thay đổi, mây đen ùn ùn tụ tập lại, thấy vậy thái tử phi trợn mắt há hốc mồm.

Thái tử thấy thời tiết thay đổi, liền đề nghị đi trở về, sau khi trở về gặp qua hoàng a mã, buổi tối cũng không có chuyện gì, rốt cục có thể làm chuyện phu thê, “Nên trở về doanh địa đi.” Lại thấy thái tử phi nhìn mây đen, cười nói, “Ngươi cũng đừng kỳ quái, ở ngoài thỏa nguyên này khí trời thay đổi thất thường, bình thường đều như vậy, mới nãy rõ ràng trời còn sáng sủa, chớp mắt đã mây đen dông tố. Quay về doanh, tránh cho gặp mưa.”

“Đi.” Thái tử phi đáp ứng.

Hai người cách doanh địa cũng không xa, thị vệ theo phía sau, không bao lâu liền đã trở về.

Chích vừa mới chạm chân xuống đất, thái tử phi nhận thấy bụng dưới có chút khó chịu, sắc mặt cứng đờ, Dận Nhưng đã sớm chú ý tới, vào trướng bồng liền hỏi, “Có chỗ nào không thoải mái?”

Nói rồi liền hướng về phía Hà Ngọc Trụ đang canh giữ ở bên ngoài nói, “Hà Ngọc Trụ, đi gọi thái y tới đây.”

Thái tử phi chậm rãi ngồi xuống, cũng không dám tùy ý nhúc nhích, thấy thái tử quá lo lắng liền an ủi, “Có thể đã lâu không cưỡi ngựa, không có quen mà thôi. Ngươi đi đến chỗ hoàng a mã trước đi, cũng thuận tiện nhìn Hoằng Thăng.”

“Không thể khinh thường.” Thái tử nói rằng. “Chờ thái y tới rồi hẵng nói, cô đợi lát nữa đi.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lần 2, mặc dù có ít chút