Trọng Sinh Chi Thanh Thái Tử Phi

Chương 87




Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lâu lắm không đổi mới, một mực tìm lại cảm giác, bởi vì không có nuốt lời, cho nên chương này rất muốn tính miễn phí, thế nhưng VIP còn thiếu 167 từ, cho nên sâu nỗ lực gom góp nhiều từ như vậy. Toàn bộ đoạn văn này là sâu muốn nói ra nỗi lòng của mình, mà khi lần này ra nước ngoại du lịch, nhưng là đối với nội dung vở kịch nổi lên hứng thú muốn tiếp tục, nga cũng…

Cảm tạ các nàng đã chờ đợi, sâu thâm tình đối mọi người ôm quyền, sau đó hiến một khúc ca:

Âm nhạc có thể sẽ vô hiệu

Nói như thế nào đây, thực sự rất thích nghe bài hát vì em chung tình này, ca từ bài hát bày tỏ tình yêu sâu đậm, nghe như thấm vào tâm can

Bài hát: Vì em chung tình (Trương Quốc Vinh)

Vì em chung tình, anh thổ lộ tâm ý, xin em cất kỹ, phần ân tình này.

Đối với người khác anh chẳng bao giờ, nói ra hết bí mật, lần đầu trong cuộc đời này, anh trút hết tiếng lòng.

Mong rằng em chấp thuận, minh chứng cho anh, tấm lòng này được em thấu hiểu.

Sau đó anh sẽ công khai tình cảm này cho mọi người, dùng chiếc nhẫn vàng đó làm chứng.

Hãy nói với anh một tiếng, rốt cuộc em cũng chấp nhận, sau này theo họ của anh.

Hãy nói với anh một tiếng, I do I do, nguyện ý cùng anh vui sống hết cuộc đời này.

Anh vì em chung tình, thổ lộ lòng thành, xin em hãy cất giữ, mối tình này.

Sau đó trăm năm, đến cuối cuộc đời em, tấm chân tình này sẽ dùng để làm chứng.”

Gạo nếp cao hỏi thăm các tin tức linh tinh liên quan đến Thành quận vương phủ, hai phu thê thái tử và người anh củ cải đỏ đều chỉ coi là do hài tử hiếu kỳ, cũng không để ở trong lòng. Hơn nữa không qua bao lâu sau, sinh nhật của thái tử phi sắp đến, toàn bộ lực chú ý của Dục Khánh Cung cũng đổ dồn lên trên người nữ chủ nhân, hai huynh đệ củ cải đỏ đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Hai huynh đệ vì chuẩn bị lễ vật tặng cho thái tử phi mà hao phí hết tâm tư, mà cũng không muốn thua kém đối phương, thế nên công tác bảo mật đều làm rất chặt chẽ, gặp mặt cũng là cùng nhau đánh thái cực chỉ vì có thể từ đối phương bóc ra một ít tin tức về quà sinh nhật, gạo nếp cao tuổi đời còn nhỏ, tóm lại điều không phải đối thủ của củ cải đỏ cái vị ca ca vốn dĩ đã rất mưu mẹo này, một lần nói lỡ miệng, tức giận đến trước ngày sinh nhật của thái tử phi cũng không chịu gặp lại củ cải đỏ.

Thái tử phi từ trong miệng nhũ mẫu biết được chuyện này, rất vui mừng vì thành ý của hai nhi tử, từ nhi tử nghĩ đến trên người thái tử, nghĩ không biết thái tử sẽ có cái biểu thị gì, theo như trước kia thái tử lúc nào cũng tặng một phần hậu lễ, một điểm đổi mới cũng không có, đếm thời gian hai người đại hôn đến bây giờ, cũng có bảy năm, đến cái tuổi không còn trẻ nữa rồi mà một chút cảm giác mới mẻ cũng không có, sau này làm sao sống qua ngày?

Thái tử phi nghĩ đây là một cái vấn đề rất nghiêm túc rất nghiêm trọng, bởi vi cùng thái tử vui đùa diễn kịch mà bất tri bất giác đã bảy năm trời dài đằng đẵng trôi qua mà cảm khái.

“Thái tử điện hạ cát tường.” Bên ngoài cửa phòng truyền đến tiếng cung nữ thông báo.

Thái tử phi suy nghĩ hơn nửa ngày về chuyện giữ tình cảm luôn như mới, còn vì chuyện an bài sinh nhật mình, hoàn toàn hết sức chuyên chú, mãi đến khi cung nữ thông báo thái tử tới cũng vẫn chưa hoàn toàn hoàn hồn.

“Tĩnh Nghiên, ” Thái tử thấy thái tử phi đang ở trên bàn cúi đầu viết, cũng không có tới nghênh tiếp mình, có chút bất mãn mà hô một tiếng, hướng thái tử phi bên kia đi tới.

“Udm, ” Thái tử phi đáp, tiếp tục viết, vừa viết vừa hỏi: “Hôm nay sao lại tới đây sớm như vậy.”

“Có việc hỏi ngươi.” Thái tử đi tới liền ngồi xuống, nhìn thái tử phi viết cái gì đó, đuôi lông mày chọc ngược lên, cười đọc ra, “Chung tình vì em, thổ lộ lòng thành, xin em cất kỹ, phần ân tình này.”

“Dừng, có chuyện gì?” Thái tử phi đang ngưng mi hồi tưởng lời bài hát muốn viết, nghe được thái tử tụng ra, làm tâm thần bị quấy nhiễu đến rối loạn câu chữ, vội hỏi, “Ngươi đừng đọc nữa, ta còn phải viết tiếp đây.”

“Sinh nhật ngươi sắp tới, cô muốn hỏi ngươi thích lễ vật gì.” Thái tử hỏi thẳng, lại tiếp tục nhìn thái tử phi viết, “Cái bài thơ này của ngươi lại không giống thơ, từ không giống từ, chẳng qua có chút ý nghĩa, có phải chuẩn bị viết tặng cô hay không?”

Thái tử phi trợn trắng mắt liếc thái tử, “Ai nói nó không giống từ, nói cho ngươi biết, nó là ca từ! Đúng như ngươi đã nói, bài hát này là ta viết tặng cho ngươi.” Nói xong, thái tử phi để bút xuống, cầm lấy tờ giấy thổi cho khô mực, vuốt cho phẳng ra bày ở trước mặt thái tử.

Thái tử coi xong ca từ mà thái tử phi nói chỉnh là bài hát, khóe miệng nhịn không được nhấc lên, ôm lấy thái tử phi hôn một cái, “Cô đã sớm biết tâm ý của ngươi, làm khó ngươi viết thẳng ra đơn giản dễ hiểu như vậy, nhưng mà nếu như ngươi trực tiếp hát cho cô nghe, cô sẽ càng thêm cao hứng.”

Thái tử phi thấy thái tử có chút thái tự cho là đúng, vội hỏi, “Ngươi vừa nãy không phải hỏi ta muốn quà sinh nhật gì sao?”

“Đúng, ngươi muốn cái gì cô đều có thể tìm cho ngươi.” Thái tử hiện tại đang rất là vui vẻ, đương nhiên không gì là không đáp ứng.

“Đó chính là ngươi nói, đừng có đổi ý.” Thái tử phi nghe xong lời này, cười hắc hắc nói.

Thái tử thuận tiện bắt được tia giảo hoạt chợt lóe lên trong mắt thái tử phi, cũng phát hiện có gì đó không ổn, “Cô đương nhiên sẽ không đổi ý, chỉ cần cô có thể làm được, ngươi nói ra cô sẽ liền vì ngươi chuẩn bị.” Thái tử vừa nói vừa đem tình ý chiều chuộng kia thu lại.

Thái tử phi kéo tay hắn, “Lễ vật ta muốn rất đơn giản, ngươi nhất định có thể làm được.” Thái tử dười ánh nhìn từ tay của thái tử phi chuyển tới mặt của nàng, thấy trên mặt thái tử phi mang ý cười, càng thêm tin tưởng chắc chắn cái món lễ vật thái tử phi nói rất không đơn giản, trong mắt mang theo hoài nghi.

“Tĩnh nghiên thích gì cứ nói đi.”

“Ha hả, ta muốn không nhiều lắm, chỉ cần ngươi vào ngày sinh nhật ta, hát cho ta một bài.” Thái tử phi cười híp mắt nhìn thái tử nói, thấy ánh mắt của thái tử đột nhiên trợn to, trong ngực càng vui vẻ.

“Qua Nhĩ Giai Tĩnh Nghiên, Ngươi muốn cô hát bài nầy cho ngươi nghe?” Thái tử cảm thấy rất khó có thể nói được, trong lòng cũng không được vui lắm, hát tiểu khúc như vậy cũng là chuyện do đám hạ lưu làm, thái tử phi lại muốn hắn làm như vậy!

“Đúng, là hát ca khúc ngươi đang cầm!” Thái tử phi khẳng định nói.

“Không được!” Không cần phải nói, thái tử liền một ngụm phủ quyết.

“Ngươi vừa nãy không phải nói ta muốn cái gì ngươi đều có thể làm được sao? Nhanh như vậy lại liền đổi ý ư.” Thái tử phi đảo mắt khinh bỉ nhìn thái tử.

“Không được, ngươi đổi một cái khác đi.” Thái tử cò kè mặc cả.

“Ta lại không nói ngươi phải ở trước mặt mọi người hát cho ta nghe, lúc chỉ có hai người hát cho ta nghe cũng giống như vậy.” Thái tử phi hảo thương lượng.

Thái tử chần chờ một chút, “Chỉ hai người?” Không đợi thái tử phi trả lời, hắn đưa bài hát ra nhìn một lần, “Ngươi cũng quá là không biết xấu hổ, thế mà lại viết ra những ca từ trần trụi lộ liễu như thế để cho cô hát cho ngươi nghe? Viết hay nhỉ, cô không có lòng muốn hát thì sao.”

Thái tử phi nghe khẩu khí của thái tử có hơi buông lỏng, thầm nghĩ có hi vọng, “Có cái gì mà ngượng ngùng, chúng ta đều quen thuộc lẫn nhau như vậy, có lời gì mà không thể. Lại chỉ là một bài hát mà thôi, làm sao có thể làm khó thông kim bác cổ thái tử điện hạ ngài được?”

Thái tử nhìn bộ dạng thái tử phi như chú cún đang vẫy đuôi rất là phiền muộn, bất quá thái tử phi nói có chút đạo lý, hắn và thái tử phi hiện nay còn có cái gì mà không thể nói, bài hát này tuy rằng từ ý rõ ràng, nhưng là thật có tình ý ở bên trong, viết cũng coi như có đầu tư chiều sâu, thái tử phi lại muốn để cho mình hát cho nàng nghe, nếu không có tình cảm làm sao có thể viết ra được. Hơn nữa, từ khúc của bài hát này mà hắn cũng chưa từng nghe qua, hát làm sao, thái tử phi nếu muốn nghe, nhất định phải bắt nàng dạy hắn mấy lần, kể ra coi như là thái tử phi hát tình ca đầu tiên cho hắn, thế nào cũng không tính là thua thiệt.”Được, có điều phải nói trước, lúc chỉ có hai người mới hát cho ngươi nghe.”

“Ừ.” Thái tử phi căn bản không có nghĩ nhiều như thái tử vậy, cái ca khúc hiện đại là do nhất thời nổi hứng nhớ lại, muốn để cho thái tử miệng vàng lời ngọc hát ra một chút mà thôi, đạt thành nguyện vọng là được.

“Cô chưa từng nghe qua giai điệu bài này, cũng không biết hát, ngươi là từ đâu mà nghe được?” Thái tử ở trước khi hát quyết định hỏi trước một chút, tuy rằng thái tử phi thường thường sẽ có hành động kinh người, nhưng là rất ít khi ‘Dũng cảm không kềm chế được’ như thế, hắn cần phải biết lai lịch của bài hát.

“Từ phía nam tới, bài hát này tên là ‘Vì em chung tình’, ngươi không cảm thấy ca từ viết rất có ý nghĩa sao?” Thái tử phi ở kiếp trước rất thích bài hát này, luôn cảm thấy nếu đời mình có thể có một người như trong lời bài hát vậy làm bạn, vậy đó là chuyện tốt đẹp nhất.

“Ngươi hát một lần cho cô nghe thử một chút.” Thái tử thấy thái tử phi rất thích thú bài hát này, tiếp tục đề nghị.

“Hát bài hát này cần giọng phương nam, ta khi còn bé ở phía nam có học qua, hiện tại cũng không biết còn hát được hay không, ngươi nghe không hiểu cũng không sao, xem hiểu ca từ là được.” Thái tử phi rất có biểu hiện háo hức, đằng hắng lấy giọng, vừa mới mở miệng chuẩn bị hát, rồi lại quay sang hướng thái tử nói, “Ngươi nhất định phải nhớ kỹ, ta còn muốn ngươi hát cho ta nghe.”

Thái tử che giấu ý cười bên mép, cầm lời bài hát bắt đầu đối chiếu, “Cô đang nghe đây, ngươi có thể bắt đầu được rồi.”

“Vì ngươi chung tình, ta thổ lộ tâm ý, xin người nhớ kỹ, phần ân tình này…”

“Ách, đây cũng là ca?” Thái tử nghe cảm thấy kỳ quái, ngắt lời nói.

Thái tử phi phẫn nộ trừng mắt liếc thái tử, thật vất vả mới nổi lên cảm hứng, chuẩn bị hát lại ca khúc hiện đại đã bị răng rắc chặt đứt, giận không chỗ phát tiết, “Ta mới nói cho ngươi biết là không phải hát tiểu khúc, đây là kiểu hát mới, ta hát một câu ngươi hát một câu, dù gì đi nữa đến ngày sinh nhật của ta ngươi phải học thuộc.”

“Một lần nữa, cô nhất định không cắt đứt lời ngươi.” Thái tử vẻ mặt nghiêm trang trịnh trọng nói, lại không thể che đi tiếu ý trong mắt hắn.

Thái tử phi nhìn chằm chằm cặp mắt kia của thái tử, vẫn trừng mắt đến khi thái tử rút đi tiếu ý trong mắt, thay bằng vẻ thận trọng, mới mở miệng lấy giọng hát: “Vì em chung tình, anh thổ lộ tâm ý, xin em cất kỹ, phần ân tình này.

Đối với người khác anh chẳng bao giờ, nói ra hết bí mật, lần đầu trong cuộc đời này, anh trút hết tiếng lòng.

Mong rằng em chấp thuận, minh chứng cho anh, tấm lòng này được em thấu hiểu.

Sau đó anh sẽ công khai tình cảm này cho mọi người, dùng chiếc nhẫn vàng đó làm chứng.

Hãy nói với anh một tiếng, rốt cuộc em cũng chấp nhận, sau này theo họ của anh.

Hãy nói với anh một tiếng, I do I do, nguyện ý cùng anh vui sống hết cuộc đời này.

Anh vì em chung tình, thổ lộ lòng thành, xin em hãy cất giữ, mối tình này.

Sau đó trăm năm, đến cuối cuộc đời em, tấm chân tình này sẽ dùng để làm chứng.”

Hát xong một câu cuối cùng, thái tử phi lần thứ hai nhìn về phía thái tử, thái tử hiển nhiên còn chưa từ trong tiếng ca phục hồi lại tinh thần, chờ thái tử phi lay hắn một chút, hắn mới phản ứng, “Hát vô cùng tốt, tuy rằng giọng phương nam phát âm kỳ quái, nhưng khi xem hiểu ca từ, nghe rất êm tai.”

“Ta cũng hiểu được bài hát này rất êm tai. bắt đầu học đi, ta dạy cho ngươi.” Thái tử phi thấy thái tử cũng không bài xích loại phương pháp hát mới mẻ này, đối với việc dạy thái tử hát tình ca có hứng thú hơn.

Hai người một dạy một học liên tiếp hai buổi tối thì thái tử mới có thể hoàn chỉnh mà hát xong ca khúc, còn phải công nhận hắn có năng lực học ngôn ngữ bẩm sinh, sau khi thái tử phi dạy thái tử hát một bài hát tiếng Việt, nghĩ rằng coi như là tùy tiện đem thái tử ném tới một nước ngoài nào đó, cũng sẽ không đói chết được hắn, bởi vì hắn rất nhanh thì có thể học được ngôn ngữ địa phương, tìm việc làm thì chắc chắn sẽ bị ngôn ngữ cản trở.

Lần đầu tiên nghe thái tử hát hoàn chỉnh bài chung tình vì em, thái tử phi rất đắc ý, bởi vì chiếu theo thời hiện đại lạm phát mà tính, mời được một hoàng tử hát tình ca không chỉ có vấn đề lệ phí di chuyển, còn phải xem mặt mũi người kia bao lớn. Mà bản thân hiện này liền làm được rồi, không ngờ để cho đường đường là hoàng thái tử Đại Thanh phải hát tặng miễn phí, không yêu nơi này không được.

Thái tử còn chưa thích ứng với ca từ bộc lộ cảm tình ra ngoài như vậy, khi hát lên luôn luôn không được tự nhiên, vẫn đều là lúc đang cùng thái tử phi ở chung một ổ chăn thì len lén ở bên tai thái tử phi hát, không muốn cho bọn thái giám cung nữ biết hắn đường đường là một thái tử gia lại đi hát cái loại tình ca này, không để cho người cười chết mới là lạ.

Bất luận hắn kì kèo thế nào, ở ngày sinh nhật của thái tử phi, hắn cũng phải đáp ứng sẽ vì thái tử phi tình tứ hát một phen, cho nên lúc hắn luyện tập thì biểu hiện không tốt thế nào, thái tử phi cũng mặc hắn, chỉ cần vào ngày đó hát tốt là được.

“Qua Nhĩ Giai Tĩnh Nghiên, ngươi cứ thích cô hát lời tâm tình cho ngươi nghe như vậy sao?” Ở trước ngày sinh nhật của thái tử phi một ngày, buổi tối hôm đó lúc thái tử ôm lấy thái tử phi ngủ thì hỏi một câu.

“Rất có lạc thú, không phải sao?” Mới có phương pháp thay đổi tình thú, mưu cầu vui vẻ một chút. Thái tử phi xoay người đem thái tử đặt ở dưới thân, “Dận Nhưng, ngươi tính qua một, chúng ta thành hôn đến bây giờ đã bảy năm.”

“Nhanh như vậy?” Thái tử chưa từng tính qua, đột nhiên vừa nghe thế nào đã bảy năm rồi, vừa nghĩ tới củ cải đỏ cũng đều có bảy tuổi mụ, đích xác thời gian trôi qua thật mau, “Ừ, đã bảy năm. Bất quá vậy thì thế nào, cùng với hát tình ca có quan hệ gì?”

“Cũng không phải có quan hệ gì nhiều, ta chẳng qua là ngẫm lại ngày trôi qua quá bình lặng như nước chảy, muốn điểm thêm chút mới mẻ đa dạng mà thôi.” Thái tử phi ngẫm lại liền vui vẻ nói, “Ngươi biết không, Hoằng Thăng và Hoằng Tích hai huynh đệ đã lén lút chuẩn bị quà sinh nhật cho ta.”

“Đây là việc bọn nó phải làm.” Thái tử không cho là đúng, “Không phải cô cũng chuẩn bị quà sinh nhật cho ngươi sao, cũng không thấy ngươi cao hứng như thế.”

“Của ngươi không giống với, ta là nghe được từ đám cung nữ nhũ mẫu len lén tán dóc, nên ta rất muốn xem tiết mục biểu diễn của hai đứa nó.” Thái tử phi nói đến đây lại không nhịn được cười.

“Ồ? Bọn nó chuẩn bị gì?” Thái tử nghe xong cũng thấy hăng hái, ngày sinh nhật của thái tử phi thật đúng là đã giày vò người khác a.

Thái tử càng hiếu kỳ, thái tử phi càng là một bộ ra vẻ bí hiểm, cười hắc hắc nói, “Không thể nói, Không thể nói, chờ ngày mai ngươi sẽ biết.”

“…” Nhìn dáng dấp đắc ý của thái tử phi, thái tử biết có hỏi cũng tốn hơi thừa lời, xoay người đã đem người ta đè xuống trở lại, trực tiếp cắn một cái lên vai thái tử phi, hai người tiếp đó liền hòa hợp thành một khối.

Đêm tối tịch mịch vắng vẻ, trong nội thất cảnh xuân tràn ngập khiến mặt trăng duy nhất trên bầu trời đêm cũng len lén trốn đằng sau tầng mây, thỉnh thoảng mới lộ ra nửa khuôn mặt thẹn thùng.