Trọng Sinh Chi Thanh Thái Tử Phi

Chương 18




Thái tử lén nhìn phúc tấn đang nhắm mắt tĩnh tâm, khóe miệng cười xấu xa, quay mặt về phia bụng của phúc tấn thì thầm, phúc tấn biết hắn nói tiếng Mãn, bởi vì tốc độ nói nhanh, thanh âm lại nhỏ, nghe không được rõ ràng lắm, thỉnh thoảng mới nghe ra được một đôi lời như ngạch nương, không chịu thua kém, bá đạo, phúc tấn nghe được thái tử hình như càng nói càng giống như là đang mắng người, vì vậy cũng tập trung lắng nghe, vừa nghe liền cảm thấy cái tên thái tử này quá nguy hiểm cư nhiên ở thời kỳ dưỡng thai lại dạy hư đứa nhỏ!

Thái tử mặc dù là không biết phương pháp dưỡng thai từ trong bụng mẹ này, thế nhưng thái tử hướng về phía đứa nhỏ trong bụng nói xấu ngạch nương của nó, sau đó tô đậm và đắp nặn ra hình tượng cao lớn vĩ đại của a mã nó, phúc tấn liền nổi giận.

“Có người dạy hài tử như ngươi vậy sao!” Phúc tấn cúi đầu trừng mắt nhìn thái tử điện hạ, “Ngươi không sợ sẽ đem đứa nhỏ còn chưa ra đời dạy hư sao?”

“Cái này, tiểu a ca khẳng định còn chưa nghe hiểu, cô nói những lời này đều là vô ý, phúc tấn cứ yên tâm đi. Sau này cô nhất định không làm như vậy.” Thái tử thấy phúc tấn vậy mà lại nghe trộm, vừa lúc bị bắt quả tang cũng chỉ có thể vội vàng trấn an phúc tấn.

Sắc mặt của phúc tấn dần dần dịu lại, nếu đứa nhỏ còn chưa ra đời mà ngươi cứ thích nói như thế, vậy thì cứ để cho ngươi dạy nó một chút, “Không, nếu ngươi thật sự thích cùng tiểu a ca nói chuyện như thế cũng không phải là không thể. Hơn nữa ta nghe nói, lúc đứa nhỏ còn trong bụng mẹ, nếu a mã và ngạch nương của nó thường xuyên trò chuyện với nó, a ca khi sinh ra sẽ càng thông minh.” Nói xong, phúc tấn nhìn thái tử từ trên xuống dưới.

“Dạy đứa nhỏ từ thời kỳ mang thai như thế nào?” Thái tử thấy phúc tấn không có hảo ý cho lắm, âm thầm cảnh giác hỏi.

“Giống như ngươi mới làm vừa rồi vậy, thường xuyên nói chuyện với thai nhi, ừ, mà Dận Nhưng này, đứa nhỏ này thế nhưng lại là đứa con đầu tiên của chúng ta, ngươi cũng mong muốn nó thông minh, thiên phú hơn người, làm cho ngươi nở mày nở mặt phải chứ. Sau này ngươi có thời gian rảnh rỗi thì liền cho nó đọc một chút thơ từ này, đọc sách này, và vân vân, sau đó khẳng định nó sẽ thông minh.” Phúc tấn cười híp mắt nói rằng, thái tử đối với hắn còn không có tính nhẫn nại như thế, đổi thành hài tử của hắn, cũng không biết có kiên nhẫn được như bây giờ hay không.

Thái tử vừa nghe, chỉ biết phúc tấn có mục đích, ngẫm nghĩ một lúc, “Chờ cô tùy giá trở lại hẳng nói, nếu cách dưỡng thai nhi trong bụng mẹ thật sự có hiệu quả, trong thời gian cô không có ở đây làm phiền phúc tấn để tâm nhiều hơn một chút.”

Nói rồi, thái tử lại tự lo lắng, “Phúc tấn nhưng không được dạy cho a ca những điều linh tinh gì đó, miễn cho nó học xấu.”

Phúc tấn nghe nhất thời nghẹn họng, chính thái tử vừa dạy hư đứa nhỏ, lại còn có mặt mũi không cho phép hắn ư, đây là cái đạo lý gì, nhưng có điều thái tử vậy mà lại đồng ý chuyện nuôi dưỡng thai nhi còn trong bụng mẹ, nếu chuyện này được truyền đi, hắn không sợ các huynh đệ khác chê cười hắn sao, thái tử gia làm loại chuyện này thật sự là không thể tưởng tượng được.

“Còn có, phúc tấn, việc này chỉ có ngươi biết ta biết, không thể để cho người thứ ba biết.” Thái tử lại bỏ thêm một câu, chờ sau này tiểu a ca xuất thế, thực sự thiên phú hơn người, nghĩ đến sắc mặt của đại a ca, hắn lại muốn cố nhịn không cho bật cười thành tiếng.

Phúc tấn nghe được câu này, nhất thời hiểu ra, thái tử vẫn là sĩ diện, còn tưởng rằng hắn bất chấp tất cả đây. “Gia, ta nói đùa với ngươi đó, chớ coi là thật, ngươi cả ngày bận rộn việc chính sự hoàng a mã giao cho ngươi, việc này cũng không cần làm phiền ngươi, đã có ta đây rồi.”

Nếu thật để cho thái tử vừa lúc rảnh rỗi sẽ đến quấy rối sự an tĩnh của hắn, hắn nghĩ đến cũng là không vui.

Nhưng không nghĩ đến thái tử đã quyết định chuyện gì, hơn mười con ngựa đều không kéo lại nổi, “Phúc tấn không cần phải nói, ý cô đã quyết, thì nhất định sẽ làm được. Sau khi cô đi tùy giá xong, phúc tấn phải cẩn thận dưỡng thai, đừng làm chuyện gì mệt nhọc, nếu là có người đến chỗ ngươi gây phiền phức, ngươi chỉ cần nhớ thật kỹ, chờ cô quay lại sẽ trừng trị bọn họ.”

Phúc tấn không còn lời nào nữa, thái tử đều đã buông lời, còn có ai dám đối với hắn thế nào, “Được rồi, việc này trước cứ quyết định như vậy, ngươi cũng an tâm tùy giá hoàng a mã, Dục Khánh Cung có ta lo.”

Thái tử hài lòng gật đầu, “Phúc tấn, ngươi cũng chỉ có việc quản tốt Dục Khánh Cung điểm ấy cũng khiến cô yên tâm.”

“Ái Tân Giác La Dận Nhưng, nói lời êm tai cho người khác nghe có khó như vậy sao?” Phúc tấn đối với chuyện thái tử thường hay dùng lời lẽ phá hỏng tâm trạng của hắn căm thù đến tận xương tuỷ.

Không bao lâu, thái tử phải đi tùy giá tuần du ven đô, Dục Khánh Cung đưa tiễn thái tử xong, mới đầu toàn bộ bầu không khí trong cung có chút nặng nề, nhưng rất nhanh, đám nữ nhân lại tìm được chuyện có hứng thú để làm, đám thị thiếp còn có Trình giai trắc phúc tấn vừa hay ở không nên muốn đi vấn an Lý giai trắc phúc tấn, với vỏ bọc ngoài đẹp đẽ là tỏ ra quan tâm, không ai dám tìm phúc tấn, có chuyện gì đều có hai nhũ mẫu của Từ Nhân Cung đứng ra giải quyết, sau mới trình lên cho phúc tấn hỏi nàng biện pháp xử trí, nếu không có chuyện cực kỳ quan trọng gì thì phúc tấn căn bản không xuất hiện, miễn thỉnh an, những nữ nhân kia vô cùng rảnh rỗi, Lý giai thị tuy rằng co đầu rút cổ chốn ở trong viện của chính mình dưỡng thai, thế nhưng đám người quấy rối liên tục sinh ra, thế nào cũng không được yên thân.

Có một lần dứt khoát cho người đóng cửa sân viện không cho người vào, thế nhưng không kể phúc tấn, còn có Trình giai trắc phúc tấn có thể tới gặp nàng, đám người hầu thế nào cũng không dám ngang nhiên đắc tội với một thái tử trắc phúc tấn, chỉ có thể đem Trình giai thị mang vào, Trình giai thị đi một mình Lý giai thị còn có thể ứng phó, thế nhưng Trình giai thị lại mang theo ba thị thiếp cùng đi theo, thoáng cái lại bắt đầu ầm ĩ làm cho Lý giai thị không có cách nào khác an tĩnh được, tức giận đến cắn răng lại không có biện pháp, muốn đi tìm phúc tấn thế nhưng phúc tấn lại không ra mặt.

Thường xuyên như thế đến mức bị bệnh lại hôn mê bất tỉnh. Phúc tấn thấy phạt Lý giai thị đã đủ rồi, cũng không muốn đem sự việc làm lớn lên, cũng liền để cho thái y bắt mạch xem bệnh cho Lý giai thị, để cho nhũ mẫu cũng nữ hầu hạ tốt nàng, cũng đem đám người của Trình giai thị ra dạy dỗ một phen, làm cho các nàng sau này không được tùy tiện đến chỗ Lý giai thị, tỷ muội tình thâm cũng đừng quấy nhiễu người ta không thể nghỉ ngơi. Thuốc bổ dược vật an thai tất cả đều là chiếu theo quy định của phủ nội vụ phân đến trong viện Lý giai thị, một phúc tấn đầy nhiệt tình đã sớm không còn.

Bị dạy dỗ qua nên đám nữ nhân đàng hoàng hơn không ít, phúc tấn cũng không muốn tự mình tìm phiền phức, hắn còn muốn thường xuyên đến Từ Nhân Cung báo hiếu đây, cũng không thể đặt quá nhiều tâm trí tranh thủ tình cảm của chồng với đám nữ nhân ở Dục Khánh Cung.

Đảo mắt lại đến ngày đi tới Từ Nhân Cung thỉnh an, phúc tấn tuy rằng được thái hậu đặc biệt cho phép miễn đi, nhưng hắn lại không thể được cưng chiều mà sinh kiêu, thái hậu càng là nói như vậy, hắn càng nên đi báo hiếu, hơn nữa thai nhi của hắn cũng ổn, thường ngày đi ra ngoài dạo một chút vừa vặn cũng là để giải sầu.

Ở trên đường đi đến Từ Nhân Cung vừa gặp tứ a ca phúc tấn Ô Lạp Na Lạp thị, mới mười bốn tuổi, thoạt nhìn rất nhỏ thế nhưng vẻ mặt lại trang nghiêm, nàng và tứ a ca thành hôn là ở ngay sau đầu năm, bởi vì tứ a ca còn chưa được phân phủ, hai vợ chồng vẫn ở tại sở a ca.

“Nhị tẩu cát tường.” Lạp thị thấy phúc tấn liền hành lễ, bời vì chiếu chỉ sắc phong phúc tấn làm thái tử phi còn chưa có hạ, nàng liền xưng phúc tấn là nhị tẩu.

Phúc tấn để cho nàng mau đứng lên, hỏi: “Tứ đệ muội, cũng là muốn đi đến Từ Nhân Cung sao?”

Lạp thị gật đầu, “Tứ a ca đi tùy giá, muội thường ngày cũng không chuyện gì làm, nên thường lui tới chỗ hoàng mã ma.”

“Ừ.” Phúc tấn lên tiếng, “Cùng nhau đi chung.” Gả vào hoàng gia khó làm nhất chính là tứ a ca phúc tấn, trước kia mẹ nuôi của tứ a ca là Đông Hoàng quý phi, mà đức phi mới là người nuôi tứ a ca, nhưng trên danh nghĩa lại ghi là do Đông Hoàng quý phi nuôi, đức phi và tứ a ca không thân, đối với tứ phúc tấn này tự nhiên cũng là không thể thân nổi, phu thê nhà tứ a ca ở trong cung thiếu mẫu phi chiếu cố, cũng liền ít đi một phần dựa dẫm, nhưng mặc dù như vậy, tứ phúc tấn vẫn theo làm thường lệ đến trước mặt Đức phi cố gắng hiếu thuận, bị người làm mặt lạnh nàng cũng phải ráng đi, còn phải xử lý tốt các mối quan hệ chủ tử các nơi trong cung, càng phải cố gắng ở trước mặt hoàng thái hậu tươi cười rạng rỡ.

Khi xuất giá, tuy rằng ngạch nương của thái tử mất sớm, thế nhưng để lại thái tử là con trai trưởng duy nhất, Khang Hi còn bao bọc đến quá mức, thái tử lại có địa vị thái tử, phúc tấn theo thái tử, ai cũng không dám làm gì đối với hắn đã coi như quá tốt rồi. Hơn nữa bởi vì thái tử ở trong cung kiêu ngạo hung hăng, những phi tử muốn tránh hắn còn không kịp, nếu như chọc phúc tấn mất hứng, thái tử ra tay các nàng cũng không có kết quả tốt.

Tuy rằng thái tử không thể làm gì đối với phi tần, thế nhưng chỉ cần ở trước mặt Khang Hi nói mấy câu không vừa ý, ngay cả mọi người chưa cần nói là ai, Khang Hi là người thông minh như vậy vừa đoán liền biết, vì con trai trưởng hắn sẽ làm ra chuyện gì thì đám phi tần này trong lòng đều là hiểu rõ.

Phúc tấn vừa đi vừa cảm thán trong lòng, thái tử hiện tại thật là một lá bùa hộ mệnh vạn năng a, nghĩ liền nghĩ đến ngày sau thái tử bị kéo xuống ngựa, kết quả lại là tứ a ca ít lời lên ngôi vị, khóe mắt phúc tấn lại không tự chủ được quay sang hướng tứ phúc tấn bên cạnh, thấy tứ phúc tấn còn tưởng rằng bản thân mình có gì không ổn, vội hỏi: “Nhị tẩu, trên mặt muội có chỗ nào không ổn sao?”

Phúc tấn lắc đầu cười nói, “Làm sao lại có chỗ nào không ổn chứ, tứ đệ muội, phúc tấn dịu dàng hào phóng như ngươi vậy, ta là nhìn đến ngây người.”

Tứ phúc tấn bị đột nhiên khen một cái, mặt đỏ lên, “Nhị tẩu, người nói đùa.”

“Nhưng mà ta xem khí sắc của ngươi không được tốt, có thể thấy được thân thể rất yếu đuối. Mọi việc dù có quan trọng cũng không quan trọng bằng chính thân thể ngươi, hiện giờ ngươi còn trẻ, chăm lo sức khỏe sớm sau này đối với ngươi mới là tốt.” Phúc tấn nhìn thấy sắc mặt nàng tái nhợt, tuy rằng có chát phấn, thế nhưng khí sắc nhợt nhạt của khuôn mặt vẫn hiện rõ đã nói lên điều đó.

Câu này vừa nói ra, vành mắt tứ phúc tấn liền đỏ lên, chỉ là cúi đầu che đậy, lúc sau ngẩng đầu lên mới khôi phục lại, “Nhị tẩu nói phải, muội cũng không giấu giếm, chỉ là gần đây muội phải học rất nhiều chuyện, chờ sau này sẽ tốt thôi.”

Phúc tấn nghĩ đến nỗi khó xử của nàng, vỗ vỗ bả vai nàng nói, “Có chuyện gì khó nói cũng có thể đến tìm ta, đừng giấu ở trong lòng, hiện giờ thái tử gia và tứ a ca đều đi tùy giá, ta làm tẩu tử tự nhiên cũng muốn chiếu cố muội muội ngươi một chút.”

Tứ phúc tấn đương nhiên hiểu rõ phúc tấn thật sự là có ý tốt, tứ gia luôn luôn cùng thái tử điện hạ qua lại thân thiết, có thái tử chị dâu giúp đỡ, cuộc sống của nàng nhưng thật ra lại khá hơn một chút, sinh lòng cảm động, “Nhị tẩu, tẩu còn đang mang thai, muội sợ quấy rầy người…”

“Đâu nào, ngươi lúc nào rảnh rỗi cũng có thể đến Dục Khánh Cung, một mình sống ở sở a ca cũng không vui gì.” Phúc tấn nói rằng. Sở a ca hiện tại ngoại trừ cửu a ca cùng mấy người nhỏ tuổi, những a ca khác tất cả đều đã đi tùy giá, sở a ca rất yên tĩnh, Đức phi được chọn làm bạn giá, tứ phúc tấn cũng không cần thường xuyên đi Vĩnh Hòa Cung thỉnh an bà bà, thời gian bỏ trống cũng không biết phải đi đâu.

Đang nói chuyện, xa xa liền thấy mấy người nô tài đuổi theo một tiểu a ca, vừa chạy vừa gọi, “Thập tứ a ca chạy chậm đã, chớ làm rớt!”

Phúc tấn nhìn lên, quả nhiên là tiểu thập tứ cái tên tiểu thịt viên kia, tiểu thập tứ bị Đức phi nuôi thật béo tốt quá, giờ lại càng béo, gương mặt núc ních thịt của nó làm cho người ta không nhịn được nghĩ muốn đi tới véo một cái.

Thập tứ a ca thấy thái tử phúc tấn và tứ phúc tấn, cũng không chạy nữa, bước nhanh đi tới trước mặt Thạch Tuấn Nham, “Nhị tẩu cát tường, Tứ tẩu cát tường. Nhị tẩu, người gần đây thế nào còn chưa cho người đưa đao gỗ đến tặng Dận Trinh chứ?”

Thạch Tuấn Nham đối với việc Khang Hi lấy âm tiết đặt tên cho nhi tử căm thù đến tận xương tuỷ, cùng là do một ngạch nương sanh, kết quả tên gọi đều là giống nhau, mỗi lần tiểu thập tứ nói tên mình, Thạch Tuấn Nham cũng sẽ vô ý thức nghĩ đến Ung Chính đế Dận Chân.

“Lần trước tặng cho ngươi rồi mà, gần đây tẩu tử không rảnh, thập tứ đệ, ngươi cũng không thể quá ham chơi, cẩn thận mê muội mất cả ý chí.” Thạch Tuấn Nham thực sự không rõ duyên của hắn với trẻ con làm sao lại tốt như vậy, Nhóm tiểu a ca của Khang Hi này tiếp xúc với hắn chỉ mới vài lần nhưng trái lại đối với hắn thân thiết hẳn lên, cũng ít đi mấy phần kiêng kỵ, rõ ràng hắn cũng không có làm cái gì, chẳng qua là đem tặng mấy món đồ chơi hài tử thích mà thôi.

“Nhị tẩu, ta làm sao sẽ mê muội mất cả ý chí được chứ!” Thập tứ a ca nghe vậy dắt cánh tay nhỏ bé sau lưng, quan sát thái tử phúc tấn từ trên xuống dưới, sau đó quay đầu đối với tứ phúc tấn nói rằng: “Tứ tẩu, nhị tẩu nhất định là đang gạt ta, Nhị tẩu làm sao lại không rảnh được chứ, nếu như bận rộn thì làm sao lại mập như vậy? Nhị tẩu, eo của ngươi lớn hơn thật nhiều nha?” Lẽ nào phần lớn thời gian đều ở trong Dục Khánh Cung vỗ béo?

Thạch Tuấn Nham nghe xong mí mắt chớp chớp, Thập tứ a ca cái tên nít quỷ giả bộ khù khờ này nói xong cặp mắt kia còn lóe lên tia cười xấu xa, còn nhỏ tuổi như vậy mà đã xảo quyệt, mới năm tuổi thế nào lại trông như ông cụ non, nhìn bộ dáng con nít quỷ này liền muốn nổi gân trán hà.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Phần 2, ngày hôm nay tốc độ gõ chữ nhanh như ngựa nên sâu sắp biến thành sâu khô rồi