Trọng Sinh Chi Thanh Thái Tử Phi

Chương 101




“Trực quận vương gia, lão tam, ” thái tử cố ý kêu lên tước vị đại a ca, nhưng ở lúc kêu tam a ca thì chỉ hô thứ tự, người ngoài nghe đến có cảm giác thân mật, nhưng thực sự nếu là người biết chuyện, biết tam a ca vừa mới bị giáng tước vị từ Thành quận vương xuống bối lặc, thái tử gọi như vậy đó là nhắc nhở tam a ca hiện tại cùng lão đại đi gần như vậy, càng lộ ra sự chênh lệch.

Quả nhiên tam a ca quay đầu lại chào thái tử thì trên mặt vẻ xấu hổ chợt lóe lên, đại a ca vừa nhìn thái tử lại không có hảo ý, cũng chưa cho thái tử sắc mặt tốt, chắp tay lên tiếng, “Thái tử điện hạ, ngươi đây là muốn đi đâu? Thần cùng tam đệ nhưng là chuẩn bị xuất cung hồi phủ đây.”

Nói rồi đại a ca hảo tâm chỉa chỉa phương hướng Dục Khánh Cung cho thái tử, nói cho thái tử nhà của ngươi ở hướng kia.

“Đại a ca, cô cũng không như ngươi, ngay cả nhà mình ở chỗ nào cũng quên.” Thái tử một tay chắp sau lưng, cười tủm tỉm theo phương hướng đại a ca chỉ nhìn lại, sau đó quay đầu lại đối với tam a ca nói rằng, “Vương phủ đại a ca cùng phủ ngươi cũng cách một đoạn khá xa, sao, đại a ca là chuẩn bị hỗ trợ lão tam ngươi trở lại gỡ bỏ bảng hiệu sao.”

“Lão nhị ngươi đừng ngậm máu phun người!” Đại a ca nghe vậy phẫn nộ trừng mắt thái tử, “Ngươi cho là ta giống như ngươi thích bỏ đá xuống giếng sao!”

“Lão đại nói cẩn thận, cô là thái tử, nơi này nhưng lại cách Càn Thanh Cung không xa. Ngươi vô lễ với cô, hoàng a mã mà biết sợ là cũng sẽ không vui vẻ.” Thái tử giả vờ khó chịu, giương cằm nói.

Tam a ca vừa nghe thái tử cùng đại a ca đói chọi, biết mình chẳng qua là cá trong chậu bị vạ lây, vốn dĩ bị phế làm bối lặc, tâm tình đã không tốt, hiện tại cũng không có tâm trạng xem thái tử cùng đại a ca tranh đấu, xông vào giữa thái tử và đại a ca xua tay, “Thái tử điện hạ, Trực quận vương gia, trong phủ đệ đệ còn có việc nên cần đi về trước, các ngươi chậm rãi trò chuyện.” Cứ ở đó từ từ trò chuyện đi, cho tới khi khiến hoàng a mã mời quay lại Càn Thanh Cung uống trà mới tốt.

Tam a ca thầm nguyền rủa, nói xong, cũng không quay đầu lại dẫn thiếp thân tiểu thái giám của mình cứ thế đi.

Thái tử thấy tam a ca đi so với chạy còn nhanh hơn, sảng khoái liếc mắt nhìn đại a ca mọt cái, hướng Hà Ngọc Trụ ngoắc, “Được rồi, cô cũng nên quay về Dục Khánh Cung thôi, đại a ca xin mời.”

Nói xong, cũng không quản sắc mặt của đại a ca trông ra sao, liền quay về Dục Khánh Cung nghỉ ngơi lấy lại sức.

Khang Hi xử trí xong chuyện lão tam, cho đám nhi tử giải tán xong, đã có thể nghỉ ngơi thưởng thức trà, kết quả không lâu sau, chợt nghe được kẻ dưới hồi bẩm các loại biểu hiện của nhóm a ca sau khi rời khỏi Càn Thanh cung.

Đối với việc mình có nhiều nhi tử như vậy, tính tình mỗi đứa lại không giống nhau cũng rất khó dạy, Khang Hi nghĩ hắn là mất rất nhiều tâm trí ở trong việc này, hiện giờ các a ca đều đã thành niên, làm một người cha tốt, làm sao cấp cho những nhi tử này tước vị, thê thiếp, hắn đều nhất nhất suy tính qua.

Hắn mong muốn nhóm a ca cung kính yêu thương nhau, đừng chia rẽ mà hợp sức thành một bó đũa, chỉ nghĩ đến thôi cũng đã cảm thấy rất tốt, tình huống hôm nay lại đi ngược lại với ý nghĩ của hắn, như hôm nay lão tam cùng thập tam vừa xảy ra chuyện, cho dù phạt lão tam, thập tam cũng sẽ ghi hận người ca ca này.

Càng chưa nói, đại a ca và thái tử, đó là từ nhỏ không hợp nhau đến bây giờ.

Khang Hi nghĩ đến hai người nhi tử mình vẫn luôn xem trọng mà nhức đầu, tuy rằng hắn cưng chiều thái tử, thế nhưng hắn cũng là để ý đại a ca, cũng là hắn bồi dưỡng hiền vương cho Dận Nhưng, nhưng bây giờ hiền vương đâu không thấy, chỉ thấy một kẻ đối đầu.

“Hoàng thượng, Dục Khánh Cung hai vị tiểu a ca tới rồi.” Lý Đức Toàn tiến đến thông truyền cho Khang Hi.

Khang Hi nghe được Hoằng Thăng cùng Hoằng Tích, giữa chân mày nhẹ nhõm, vẻ mặt khôi phục vẻ hiền lành, đối với Lý Đức Toàn nói, “Truyền vào.”

Hoằng Thăng ở lúc thập tam a ca bị gọi vào Càn Thanh cung thì Khang Hi để hắn quay về thiền điện tự học, có điều hắn cũng là biết chuyện gì đang xảy ra, hắn là hoàng tôn cũng không tiện xem a mã thúc thúc nói chuyện, thành thật ngồi làm bài tập, chờ chuyện bên này này xử trí xong, bài tập của hắn cũng gần viết xong, Hoằng Tích chạy đến tìm hắn, không bao lâu liền được hoàng mã pháp triệu kiến.

“Tôn nhi cấp hoàng mã pháp thỉnh an.” Hoằng Thăng Hoằng Tích chào hỏi lão Khang.

“Đứng lên đi.” Khang Hi thấy hai đứa hoàng tôn này tâm tình tốt lên không ít, nhẹ giơ tay lên để cho bọn họ đứng lên, sau đó vẫy lại.

Hoằng Thăng tiến lên trước hỏi, “Hoàng mã pháp cho gọi tôn nhi đến có chuyện gì.”

“Hoàng mã pháp, đợi lát nữa ta còn phải quay về Dục Khánh Cung cùng ngạch nương dùng bữa.” Đây là thanh âm của Hoằng Tích, hắn tiến lên rất to gan mà kéo tay áo của Khang Hi lắc qua lắc lại, muốn cho Khang Hi mau nói tìm bọn hắn là có chuyện gì.

Khang Hi thấy thế cười, hỏi đùa Hoằng Tích, “Đợi lát nữa cùng hoàng mã pháp dùng bữa không được sao? Hoàng mã pháp dùng bữa chỉ có một mình.”

“Ồ, để tôn nhi bồi hoàng mã pháp.” Hoằng Tích vừa nghe, hoàng mã pháp một mình dùng bữa quá đáng thương, ngay lập tức đáp ứng.

Nghe vậy Hoằng Thăng thiếu chút nữa trợn mắt, “Hoàng mã pháp, hóa ra từ trước đến giờ tôn nhi bồi ngài dùng bữa, ngài cũng cho là tôn nhi không tồn tại sao.”

“Ha ha, ngươi cái tên tiểu tử này.” Khang Hi nhẹ đưa tay vỗ vai Hoằng Thăng một cái, hỏi, “Hoằng Thăng đã làm xong bài tập chưa.”

“Còn chưa có xong, chỉ kém một chút, hoàng mã pháp liền đem ta kêu đến.” Hoằng Thăng trả lời.

Khang Hi nghe xong gật đầu, lại hỏi bài tập của Hoằng Thăng, thử hỏi hắn vàivài chương và một số vấn đề, liền để hắn về trước đi làm xong bài tập, đợi lát nữa cùng dùng bữa.

Hoằng Thăng nhìn thoáng qua Hoằng Tích được ở lại uống trà, không nói gì, xin cáo lui liền trở về thiền điện.

Chờ Hoằng Thăng đi, Khang Hi đối với Hoằng Tích hai tay đang dâng cái chén, uống một hớp trà mị hí mắt bộ dáng như chú mèo lười gọi qua nói chuyện. Hoằng Tích tuy còn nhỏ, nhưng cùng Hoằng Thăng khi còn bé như nhau, rất hay nói.

Khang Hi không tìm lão đại Hoằng Thăng nói chuyện, là bởi vì Hoằng Thăng đã được nuôi lâu bên người hắn, so với khi còn bé đã có rất nhiều lời nói khách sáo, tìm đứa nhỏ hơn hỏi chuyện Dục Khánh Cung, có thể nghe được rất nhiều chuyện không nghe được.

Quả nhiên, nói một hồi, hài tử này liền mở máy hát ra.

“Hoàng mã pháp, a mã khen qua rất nhiều thúc thúc, như tứ thúc mạnh mẽ quyết đoán, ngũ thúc cùng thất thúc đều thành thật trung thực, bát thúc biết nghĩ xa, cửu thúc rất biết tính sổ sách, thập thúc ngay thẳng, thập nhất thúc đơn thuần, thập nhị thúc nghiêm cẩn, thập tam thúc có dáng vẻ của một vị tướng tài, thập tứ thúc nhạy bén… thật nhiều a, ” Hoằng Tích vẻ mặt tự hào, những thứ này đều là hắn ở lúc a mã nói cho ca ca thì thuận tiện nghe được.

“A mã ngươi làm sao lại nói cho ngươi về các thúc thúc?” Khang Hi sờ sờ đầu tôn nhi, nghe được thái tử đánh giá bát a ca cửu a ca thập a ca còn có thập tứ, khóe miệng hắn kéo lên hơi cứng nhắc, cũng liền biết tiểu hài tử không hiểu chuyện, nghe không hiểu ý trào phúng bên trong, bất quá thái tử nói nhưng cũng không phải không có lý. lão bát khéo đưa đẩy lão cửu tham lợi, tính tình lão thập nói xuôi tau thì là ngay thẳng nói khó nghe thì chính là bá đạo, về phần thập tứ nhạy bén, cơ linh nhạy cảm cũng ít có đánh vào trọng điểm.

“Hoàng mã pháp ngài không biết, thưòng ngày ta cùng ca ca chơi trò chơi, người nào thua sẽ tìm một thúc thúc khen một phen, đòi thứ tốt từ trên tay bọn họ cấp cho người thắng. Ngày đó a mã vừa vặn gặp phải, liền dạy chúng ta thế nào là khen người đây.” Hoằng Tích nói xong một hơi dài, khô miệng uống một hớp nước lớn, “Hoàng mã pháp, a mã còn khen ngài.”

“Ồ, ” Khang Hi không nghĩ tới thái tử đứa con trai này có tính trẻ con như thế, cư nhiên còn khen hắn, “A mã ngươi nói như thế nào.”

“A mã là cùng ngạch nương nói, ta khi đó cũng đã sắp ngủ, không có nghe được nhiều, hình như là cái gì hoàng a mã anh minh thần võ, cho là bậc đế vương tốt nhất thiên cổ* (nghìn năm khó gặp) các loại nói mà.”

Khang Hi nghe được cảm thấy mỹ mãn, không nghĩ tới nhi tử lén đối với hắn cái vị hoàng a mã này đánh giá cao như thế, ngẫm lại hỏi tiếp, “Thế nào chưa từng nghe ngươi nói a mã ngươi nói đại bá của ngươi ra làm sao, ừ, còn tam thúc ngươi nữa.”

“Đại bá và tam thúc sao,” Hoằng Tích nghiêng đầu suy ngẫm lại, “A mã nói qua đại bá vũ dũng thất phu, tam thúc thiên chân vô tà.”

“Khụ khụ!” Khang Hi nghe được lời bình về đại a ca thì vẫn còn trong dự liệu, thế nhưng nghe đến lão tam thiên chân vô tà, thực sự bị sặc một hớp trà trong cổ họng.

Hoằng Tích bị dọa sợ đến vội vàng tiến lên vuốt lưng cho hoàng mã, rồi hướng Lý Đức Toàn hô, “Lý công công, mau tới đây, hoàng mã pháp bị sặc.”

Khang Hi đã thuận khí, xua tay để Lý Đức Toàn lui xuống, đối với Hoằng Tích nói, “A mã ngươi thật nói như vậy? Vì sao đánh giá như vậy, ngươi có biết không?”

“Hoàng mã pháp, nếu ta nói ngài sẽ lại bị sặc.” Hoằng Tích có chút không yên lòng mà nhìn Khang Hi.

“A mã nói đại bá vũ dũng đứng đầu trong đám huynh đệ, hắn thừa nhận, sau đó nói với ta đại bá phải tán thưởng bằng từ thất phu, ngạch nương lại muốn ta quên đi cái từ thất phu này, nói là lời không được đẹp đẽ, cho nên ta nhìn thấy đại bá thì sẽ không khen hắn như vậy.” Hoằng Tích nói trong rồi mắt mang còn mang theo một tia không giải thích được.

Cũng may là thái tử phi là một người ổn trọng, từ thất phu cũng chẳng có nghĩa xấu gì cho lắm, nhưng nói đại a ca là một vũ dũng thất phu thì cũng có chút quá đáng, thái tử a, Khang Hi cười lắc đầu, nhưng mà thái tử có thể thừa nhận thua đại a ca ở chỗ gan dạ cũng là biểu hiện lòng dạ rộng lớn, hắn luôn luôn kiêu ngạo, có thể sau lưng khen đại a ca một câu như thế cũng đã không tệ rồi.

“Vậy còn tam thúc ngươi vì sao lại là thiên chân vô tà?”

“Tam thúc a, lúc ta cùng Hoằng Xuân chơi đùa ở Dục Khánh Cung, a mã thấy được, lại đối với ngạch nương nói tam thúc càng sống càng trẻ lại, so với ta cùng hoằng xuân còn thiên chân vô tà hơn. Cái này là ta thính tai nghe được.” Hoằng Tích suy nghĩ một chút nói.

Khang Hi sao có thể không biết thái tử thấy Hoằng Xuân, cho nên muốn nhắc đến chuyện hồ đồ đang diễn ra trong phủ lão tam, suy nghĩ lại một chút chuyện lão tam làm mới đây, quả nhiên bình phẩm không sai, thật sự càng sống càng đi lùi.

Khang Hi cười che trán, đưa tay nắm lấy tay nhỏ bé của Hoằng Tích, “Được rồi, đã đến giờ dùng bữa, cùng hoàng mã pháp dùng thiện xong, ngươi quay về Dục Khánh Cung thấy a mã ngươi, nhớ kỹ nói cho hắn biết, hoàng mã pháp đã biết.”

“Hoàng mã pháp biết cái gì?” Hoằng Tích hiện tại sao có thể hiểu ý tứ của Khang Hi.

“Ngươi cứ đem lời hoàng mã pháp nói cho a mã ngươi biết, hắn sẽ tự khắc rõ.” Khang Hi vừa cười vừa nói.

“Nga.” Tiểu tử kia mơ hồ đáp ứng.

Buổi tối, tại Dục Khánh Cung, thái tử phi ở bên trong phòng ném cái gối đầu xuống đất, ngực phập phồng, “Khang Hi ngươi một lão già không đứng đắn, thực sự quá không lương thiện, lại đi gài bẫy một đứa tiểu hài tử sao!”

“Được rồi, mau nghỉ ngơi đừng động thai khí.” Thái tử nằm ở trên giường hai chân vắt lên xem một phần tấu chương, “Cô nếu đã dám đối với Hoằng Thăng và Hoằng Tích nói chuyện mấy người huynh đệ, sẽ không sợ một ngày hoàng a mã nghe được.”

Thái tử phi dừng lại, ôm cái bụng chậm rãi ngồi vào bên người thái tử than thở, “Ta biết không có gì, chỉ là nhất thời có chút buồn bực mà thôi.” Lão Khang cố ý cho đòi Hoằng Tích đi nói chuyện, chẳng lẽ hắn hiện tại bắt đầu nghi kỵ đối với thái tử?

“Hoàng a mã cho gọi Hoằng Tích đi qua, hỏi xong còn để Hoằng Tích trở về nói cho cô, có thể thấy được là muốn để cô yên tâm. Ngươi không cần suy nghĩ miên man.” Thái tử sờ sờ tóc chưa cạo trên trán, lại nói, “Hoàng a mã pha trò cô đây, hắn khẳng định nghe được đánh giá của cô đối với lão đại lão tam, còn có bát, cửu, thập tứ.”

Thái tử phi nghe vậy nghĩ cũng có lý, bất quá, “Sau này không thể để cho Hoằng Tích nghe nhiều, miễn cho hoàng a mã cho đòi hắn qua lẻo mép.” Từ lúc củ cải đỏ lớn lên từ chức, gạo nếp cao nghiễm nhiên được đưa lên làm tiểu đặc vụ.

“Ừ, yên tâm đi, dù sao hắn nghe được đó cũng là chuyện bình thường, cứ để cho hoàng a mã cho gọi qua đó dò hỏi, luyện lâu thì cũng biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, những hoàng tôn khác cũng không có được chuyện tốt bực này.” Thái tử chớp mắt, mang theo tiếu ý nhìn về phía thái tử phi, hắn biết rất rõ ràng, bao nhiêu người muốn đến ngự tiền nói lên một câu cũng đều khó khăn, con hắn có cơ hội này, không tận dụng làm sao được?