Đi thêm nửa canh giờ Đông Phương Tầm Tuyết thình lình dừng xe lại bên đường, một mình ôm Phó Yên Ca bao kín trong chăn đặt xuống đất, an bài xong xuôi đâu đó thì nhanh chóng leo lên ngựa tiếp tục hành trì. Đi không bao lâu thì tới một con đường lớn chia làm hai nhánh, theo lời bát gia thì một bên là vách đá dựng cao song song với vực thẳm bên còn lại là cánh rừng lớn.
Xe ngựa chậm rãi di chuyển về phía bìa rừng, Phó Tuyệt Ca vốn tưởng chuyện đã xong nào ngờ bát gia lại một lần nữa dừng xe. Trước mặt xuất hiện một cỗ xe ngựa khác, hai con ngựa bị cột chặt vào một thân cây không thể chạy loạn.
"Bát gia đây là?"
"Là dùng để đánh lạc hướng bọn họ." Đông Phương Tầm Tuyết cẩn thận ôm Phó Tuyệt Ca chuyển từ xe ngựa đang dùng sang xe ngựa mới bên kia, trước khi rời đi không quên dặn dò một câu: "Ta sẽ đi qua con đường vực thẳm bên kia đẩy chiếc xe này xuống dốc, nàng cứ ở yên trong này đừng đi lung tung."
Phó Tuyệt Ca gật gật đầu biểu thị bản thân đã hiểu.
Mã xa mới so với chiếc cũ không khác bao nhiêu ngoại trừ không được thiết lập cơ quan và vật dụng được chuẩn bị đầy đủ hơn. Đợi tầm một khắc thì bát gia quay lại, cả người nhễ nhại mồ hôi, Phó Tuyệt Ca phát hiện ngoại sam của nàng không còn trên người nữa. Xem ra bát gia muốn dùng y phục của bản thân để dẫn dụ quân triều đình đến vực thẳm khiến bọn họ nghĩ rằng bát gia đã rơi xuống vực thân vong.
Mã xa tiếp tục băng qua cánh rừng rộng lớn, ánh mặt trời chói chang xuyên qua kẽ lá xanh rì. Đi đến khi trời sập tối hai người quyết định qua đêm trong rừng, chăn ấm nệm êm đều được trang bị đầy đủ, Phó Tuyệt Ca một đêm này ngủ rất ngon thậm chí còn có được một giấc mơ đẹp.
Trời sáng hai người tiếp tục lên đường, suốt đoạn đường đi vô cùng thuận lợi không gặp bất kì khó khăn nguy hiểm nào.
Phía lục hoàng tước chiếu theo kế hoạch ban đầu giữa đường giả vờ bắt gặp Phó Yên Ca. Chỉ có điều không ngờ tới bát hoàng muội lại tàn nhẫn đến vậy, không chỉ chém bị thương Phó Yên Ca còn đem nàng bọc kín phơi giữa trời nắng cháy da, lúc hắn tìm được thì người đã thoi thóp sắp chết rồi.
Hoàng thượng vẫn chưa biết kế hoạch của hai người mà hạ xuống một đạo thánh chỉ bảo lục hoàng tước gấp rút tìm kiếm tung tích Đông Phương Tầm Tuyết. Lục hoàng tước dạo hết nơi này đến nơi khác coi như đang tìm kiếm, đợi đến khi thời cơ chín muồi mới giả vờ phát hiện y phục của lão bát trên con đường nhỏ dẫn đến vực thẳm. Men theo con đường cạnh núi đá tìm thấy những mảnh vỡ của mã xa ở sát bờ vực thẳm, lục hoàng tước thống thiết gào khóc cả buổi sáng, mang hai mắt đỏ hoen về báo tin cho phụ hoàng.
Trên dưới Tử Cấm Thành một phen chấn động trước tin tức bát gia và Phó Tuyệt Ca rơi xuống vực thẳm thân vong!!
Hoàng hậu dĩ nhiên không tin Đông Phương Tầm Tuyết ngu ngốc đến nổi tự đâm đầu xuống vực thẳm, kiên trì phái thêm người tìm kiếm tung tích của hai người. Bất quá vực thẳm vừa sâu vừa âm u với sức lực người bình thường không cách nào tiếp cận được, mất hơn hai tháng cũng chỉ vớt được vài mảnh vỡ của mã xa bám trên vách đá.
Hoàng hậu rốt cuộc cũng chịu từ bỏ tìm kiếm, miễn tử bài của nàng đã bị những con sóng hung tợn kia cuốn trôi rồi...
Vốn tưởng có thể dựa vào bát gia để trở thành Thái hậu chấn hưng mẫu tộc, vạn vạn không ngờ chỉ vì sai lầm nhất thời của bản thân mà khiến bát gia bỏ mạng dưới vực sâu. Ngay từ đầu nếu biết trước bát gia không thể buông bỏ Phó Tuyệt Ca thì nàng đã không chuyên quyền bức bách nha đầu phải thú Phó Yên Ca. Đến bây giờ cả chì lẫn chài đều mất, Thường thị cả trong mơ cũng nuối tiếc bật khóc nức nở.
Dưới sự che chở của lục hoàng tước, Đông Phương Tầm Tuyết và Phó Tuyệt Ca bình an rời khỏi kinh thành đầy mưu toan tranh đấu đến một vùng đất mới song túc song phi.
Cổng trạch viện mở đủ rộng để xe ngựa có thể đi thẳng vào sân, Phó Tuyệt Ca từ bên trong xe nhìn ra có chút ngờ ngợ, đây chẳng phải là trang viên mà bát gia từng đưa nàng đến sao?
Đúng lúc này đại môn nhẹ nhàng được đẩy ra, trước mặt Phó Tuyệt Ca xuất hiện một người, trong khoảnh khắc tất cả cảm xúc đồng loạt vỡ oà. Quên mất việc bản thân bụng to sắp sinh, Phó Tuyệt Ca một đường lao thẳng vào lòng Lưu thị oà khóc, tay bấu chặt vai áo nàng nhăn nhúm không ra hình dạng.
"Nương thân! Nhi nữ được gặp lại ngài rồi! Nhi nữ còn sợ ngài một mình ở trong kinh thành gặp nguy hiểm, ngài rốt cuộc làm sao đến được đây vậy?"
"Nha đầu ngốc! Nương thân dĩ nhiên là được bát gia đưa đến đây, bọn ta ở đây chờ ngươi cũng được một tháng rồi. Mau, hảo hảo đứng lên để nương thân nhìn ngươi." Lưu thị xúc động đến nổi hai mắt đỏ hoen rơm rớm nước, chạm thật khẽ vào tiểu phúc của nàng sờ xung quanh: "Ngươi và hài tử không sao là tốt, nương thân cũng chỉ mong các ngươi bình an."
"Nương thân, ta..." Phó Tuyệt Ca miệng thì cười nhưng nước mắt lại không ngừng lả chả rơi: "Bát gia không còn là hoàng tước nữa, nhi nữ vô dụng không thể giúp nương thân nở mày nở mặt, ngài sẽ không tức giận nhi nữ chứ?"
"Ta vui mừng còn không kịp đây! Ngươi nói ngươi ngốc nghếch nhu nhược làm sao đấu lại đám mỹ nhân quỷ kế đa đoan trong hậu viện? Vẫn là bát gia tốt, bát gia yêu thương ngươi nguyện ý cùng ngươi song túc song phi, nha đầu ngươi coi như có mắt nhìn người!"
Phó Tuyệt Ca che miệng khúc khích cười, quay đầu nhìn bát gia vẫn đứng phía sau: "Bát lang, nương thân nói ta có mắt nhìn người chọn gả đúng người."
Mãi đến hôm nay Đông Phương Tầm Tuyết mới có được sự công nhận của tứ nương tử, đầy mặt vui vẻ bước lên nắm chặt bàn tay tiểu ngốc hứa hẹn: "Tứ nương tử cứ yên tâm giao tiểu ngốc cho ta, ta đời này tuyệt không cô phụ nàng."
"Có lời này của ngài ta không còn gì để lo lắng nữa." Lưu thị bị tình cảm chân thành của hai nha đầu làm cho cảm động rơi nước mắt, lúng túng lấy tay áo chùi đi nước mắt xấu hổ cười nói: "Vào nhà thôi, ta nấu xong cơm rồi, từ hôm nay phải hảo hảo bồi bổ cho nha đầu và tiểu ngoại tôn."
Chân vừa nhấc lên một cái Phó Tuyệt Ca đã cảm thấy như thiên toàn địa chuyển loạng choạng ngã về phía sau, may mà bát gia vẫn chưa di chuyển thuận lợi đỡ lấy nàng.
Trên đường đi bụng không ngừng âm ỉ đau nhưng đến lúc gặp nương thân thì không có cảm giác gì, Phó Tuyệt Ca vốn tưởng vẫn chưa đến ngày sinh nên không để ý lắm. Khoảnh khắc cúi đầu xuống nhìn thấy vết máu trên váy Phó Tuyệt Ca toàn thân rét lạnh, đau đớn ngửa mặt bật khóc không thành tiếng.
Đông Phương Tầm Tuyết không có kinh nghiệm trong chuyện này chỉ biết gồng mình giữ nguyên tư thế ôm chặt Phó Tuyệt Ca, tay còn lại lóng ngóng không biết phải đặt ở đâu. May mà Lưu thị nghe thấy tiếng nha đầu khóc mà ngoái đầu nhìn lại mới phát hiện vết máu thấm trên váy, trong lòng thầm than không ổn vội đẩy luân ỷ quay lại.
"Đây chỉ là vỡ ối bình thường báo hiệu thai phụ sắp lâm bồn thôi, không có gì nghiêm trọng hết, cứ bình tĩnh không cần khóc! Ngươi khóc lát nữa sẽ không có sức để sinh đâu!"
Lưu thị tâm hoảng muốn chết nhưng vẫn phải cố giữ bình tĩnh, ở đây duy nhất nàng là có kinh nghiệm đến nàng cũng hoảng thì nha đầu chỉ còn một con đường chết: "A Xán ngươi đi gọi bà đỡ và đại phu, A Phỉ xuống bếp nấu thật nhiều nước nóng, A Lệ lấy khăn sạch và kéo sạch ta đã để sẵn trong tủ, A Bích ngươi đi đốt lò than nhanh lên!"
Đông Phương Tầm Tuyết cuống quít xen ngang lời nàng: "V-Vậy ta phải làm gì?"
"Ngươi ôm nha đầu vào trong nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường! Phải nhớ thật nhẹ nhàng!!"
Mọi người nhanh chóng tản ra ai làm việc nấy, Đông Phương Tầm Tuyết không dám đi quá nhanh sợ sẽ lộng đau tiểu ngốc.
Phó Tuyệt Ca không nghĩ sinh hài tử sẽ đau đến mức này, một bên thất thanh kêu gào thảm thiết một bên cào cấu bấu víu bát gia. Tận lúc bát gia đem nàng đặt xuống giường vẫn chưa chịu thu hồi ma trảo, tứ chi co quắp câu chặt người bát gia ra sức nắm kéo khiến phần vai trái bị rách một mảng lớn. Đông Phương Tầm Tuyết không có tâm trí quản chuyện y phục, cố gắng giữ chặt hai tay tiểu ngốc ngăn nàng giãy dụa, chưa sinh đã như vậy đến lúc sinh không biết còn đáng sợ đến mức nào.
"A! Đau quá! Nương thân!! Nhi nữ đau quá nương thân!!"
Cô nương nào cũng vậy, có thể lúc mang thai trong lòng chỉ nghĩ đến phu quân nhưng lúc nằm trên giường sinh, một chân đặt vào quỷ môn quan thì người mà nàng gọi tên duy nhất là nương thân.
Lưu thị đẩy xe vào đến cửa nghe tiếng khóc tê tâm liệt phế của nhi nữ thì đau lòng không ngớt, hận bản thân hai chân tàn phế không thể lập tức đến bên cạnh an ủi nha đầu. Một mình cố hết sức đẩy luân ỷ qua bậc cửa đi thật nhanh về phía giường, dịu dàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng chậm rãi truyền hơi ấm.
"Đừng sợ, không sao hết, nữ nhân nào sinh con cũng đau như vậy cả, đợi sinh xong hài tử mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nha đầu đừng hét nữa, ngươi cứ như vậy lát nữa sẽ không có sức sinh đâu, nghe lời nương thân hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra."
Phó Tuyệt Ca phát ra mấy tiếng nức nở vụn vặt trong cổ họng, nghe theo nương thân cố hít một hơi nhưng chẳng có tác dụng gì, bụng dưới trướng căng đau nhức dày vò nàng sống không bằng chết.
Lưu thị một mặt nắm chặt tay nha đầu một mặt xua đuổi bát gia: "Phòng sinh không thể có tước quý, đây là đại kị, ngươi mau ra ngoài đi!"
"T-Ta không thể ở lại sao? Tiểu ngốc nàng đau đến như vậy ta không yên tâm."
"Ngươi ở đây chỉ khiến nàng thêm loạn, bà đỡ cũng sẽ không thoải mái, ngươi lẽ nào muốn nhìn mẫu tử nàng chết trên giường sinh?"
Đông Phương Tầm Tuyết không dám nán lâu thêm một phân, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng sinh tìm một cái ghế kê sát tường nhẫn nại chờ đợi.
Bà đỡ và đại phu xuất hiện gần như cùng lúc, thấy Đông Phương Tầm Tuyết ngồi gần phòng sinh cũng không nói gì, việc quan trọng nhất bây giờ là giúp nữ chủ nhân bên trong sinh sản thuận lợi. A Lệ mang một xấp khăn sạch và hai cây kéo mới vào phòng sinh, tầm nửa khắc sau đến lượt A Phỉ mang nước nóng vào, hai người gấp đến nổi chân chạy không chạm đất.
Trong phòng sinh Phó Tuyệt Ca không ngăn được bản thân kêu gào, tay chân quơ loạn bị nương thân cố định thật chặt ở đầu giường, hai chân mở lớn choàng một tấm khăn để bà đỡ thuận tiện nhìn thấy thai nhi.
"Phu nhân này tảo sản đúng không? Bên dưới vẫn chưa mở đủ làm sao mà sinh?" Bà đỡ trong lúc gấp gáp đã lớn tiếng quát vào mặt A Xán: "Các ngươi lúc mời ta về đỡ đẻ cũng không nói rõ tình huống của thai phụ, phu nhân này thai khí bất ổn mười phần hết bảy là không giữ được hài tử trong bụng!"
"Cầu ngươi a bà bà, ngươi là bà mụ lợi hại nhất ở kinh thành đến cả ngươi cũng không giúp được thì ta biết trông cậy vào ai đây?" Lưu thị không khóc, nàng không muốn phòng sinh đã loạn lại thêm hoảng: "Đợi nhi nữ sinh xong ta nhất định hậu đãi các ngươi, cầu ngươi mau cứu lấy nha đầu!"
"Các ngươi cũng thật là..."
Bà đỡ nhìn Phó Tuyệt Ca giãy dụa trong đau đớn lại nhìn Lưu thị hai mắt rơm rớm nước, không đành lòng mà gật đầu đồng ý: "Hảo, để ta thử xem, nếu vị phu nhân này giữa đường xảy ra mệnh hệ gì các ngươi cũng không được trách ta."
"Vâng, vâng, chỉ cần ngài tận lực là được rồi."
Bà đỡ cẩn thận đánh giá tình hình Phó Tuyệt Ca rồi nhỏ giọng thảo luận với hai bà đỡ khác, việc quan trọng bây giờ là phải giữ cho hài tử an toàn đến khi tuyến thể mở đủ rộng. Nhưng Phó Tuyệt Ca đã vỡ ối, bên dưới lại chảy máu, tình trạng này cứ kéo dài hài tử sớm muộn sẽ chết ngạt trong bụng mẫu thân.
Đại phu không được phép vào chỉ có thể ở phía sau bình phong điều chế thúc sinh thang, thứ này nếu không phải cần thiết sẽ không ai muốn dùng.
Không ngoài dự đoán, Phó Tuyệt Ca la hét đến khả giọng thì không còn chút sức nào nữa, suy nhược nằm trên giường há miệng hô hấp, hai mắt ươn ướt liên tục chảy nước. Lưu thị lòng đau như cắt, tay bận rộn giúp nàng lau mồ hôi, không ngừng khuyên nhủ an ủi nha đầu tiếp tục cố gắng.
Cơ thể bản thân không ai hiểu rõ hơn nàng, ngay từ đầu nàng đã biết không thể giữ được Thang Viên, hài tử là vì sự ngu ngốc lương thiện của nàng mà chết...
Bát thúc sinh dược đầu tiên được đưa tới, Phó Tuyệt Ca uống xong càng thêm đau đớn, tuyến thể bên dưới thuỷ chung không chịu mở. Bà đỡ gấp đến độ mồ hôi chảy đầy đầu, luôn miệng dặn nàng đừng la hét mà phải cố gắng hít thở. Nước nóng thay một chậu lại một chậu, khăn sạch cũng sắp dùng hết nhưng hài tử vẫn không chịu ra đời.
Phó Tuyệt Ca mấy lần đau đến ngất đi sẽ bị bà đỡ hung hăng vả vào mặt cho tỉnh, tỉnh dậy lại đau đến thất thanh khóc to, nước mắt trên mặt thậm chí còn chẳng kịp khô.
Đợi đến trưa mà vẫn không nghe thấy động tĩnh gì, Đông Phương Tầm Tuyết gấp gáp đi lại trước cửa phòng sinh, lẽ nào mẫu tử tiểu ngốc xảy ra chuyện rồi?
Lúc định đẩy cửa xông vào thì bị A Xán mang nước vào phát hiện: "Bát gia ngài đừng vào, phòng sinh dơ bẩn không tiện cho tước quý nhìn thấy!"
"Tiểu ngốc nàng thế nào rồi? Tại sao đến giờ vẫn chưa sinh xong?"
"Bà mụ nói nàng nan sản sợ không thể sinh xong ngay, bát gia cứ kiên nhẫn chờ bên ngoài đi."
Nói xong A Xán nhấc chân bước vào phòng tiện tay đem cửa đóng lại. Đông Phương Tầm Tuyết không cách nào yên tâm, cố nhìn vào trong phòng nhưng chỉ thấy bức bình phong bách hoa, sốt ruột xoắn xuýt hai tay đi lại trước phòng sinh.
Bên này Phó Tuyệt Ca uống đến chén thúc sinh thứ năm thì bầu trời cũng chuyển sang màu xanh thẫm, mệt mỏi ngất liệm đi lần nữa, hơi thở mỏng manh đến mức tưởng chừng có thể tan biến bất cứ lúc nào. Bà đỡ điên cuồng vả vào mặt nhưng Phó Tuyệt Ca vẫn không chịu tỉnh, cả người ướt sũng mồ hôi như vừa được vớt lên từ dưới nước.
"Không được rồi! Thai phụ kiệt sức không sinh được nữa rồi!!"
Lưu thị nghe như ngũ lôi oanh đỉnh túm lấy bà đỡ lay mạnh: "Vậy ngươi cũng phải nghĩ cho cách nàng sinh được chứ!"
"Nhưng nàng chỉ mới mở được bốn thốn thì làm sao mà sinh? Ngay cả đầu của hài tử cũng không thấy, ta dù muốn giúp cũng lực bất tòng tâm. Vị lão phu nhân này thứ cho ta nói thẳng, trước mắt chỉ có hai lựa chọn hoặc là giữ mẫu thân hoặc là giữ hài tử còn do dự cả hai ai cũng không giữ được."
"Chọn một trong hai?" Lưu thị lảo đảo bật lùi ra sau, đau đớn nhìn nhi nữ ngất liệm trên giường sinh: "Nhi nữ ta mệnh sao lại khổ như vậy? Tại sao lão thiên gia luôn muốn dày vò nàng?"
"Tứ nương tử ngài nói phải giữ ai đây?" A Bích nước mắt ngắn dài thút thít không ngừng: "Mất đi hài tử chỉ sợ nương nương sống không nổi, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn nương nương chết trên giường sinh..."
"Giữ mẫu thân!"
Đông Phương Tầm Tuyết mặc kệ cái gì cấm kị, cái gì dơ bẩn không tiện, trực tiếp xông vào phòng sinh quát thẳng vào mặt bà mụ: "Hài tử ta không cần nữa, ngươi nhất định phải cứu cho bằng được tiểu ngốc!"
Lưu thị nhất thời không chịu được đả kích gục đầu vào hai tay bật khóc: "Nhi nữ a! Ngươi mệnh hảo khổ, ngươi sau khi biết chuyện không nên trách phu quân của ngươi, nàng là vì tốt cho ngươi mới quyết định như vậy!"
Những lời này vô tình bị Phó Tuyệt Ca trong mơ màng nghe thấy, một sức mạnh vô hình kéo nàng khỏi vực sâu thăm thẳm, mười ngón tay run rẩy bấu chặt sàn đan.
"H-Hài tử, giữ hài tử..."
Đông Phương Tầm Tuyết lập tức chạy đến bên giường an ủi Phó Tuyệt Ca: "Không sao, sau này chúng ta vẫn sẽ có hài tử, coi như Thang Viên cùng phu thê chúng ta không có duyên..."
Bộp bộp âm thanh vang lên, Phó Tuyệt Ca suy nhược đến độ không thở được một hơi liền mạch vẫn cố sức vung tay đánh liên tục vào người Đông Phương Tầm Tuyết. Nước mắt nước mũi giàn dụa ướt mặt, thống khổ phát ra mấy tiếng nức nở yếu ớt, bắt nàng bỏ đi hài tử khác nào bắt nàng tự đâm bảo thân một kiếm?!
Phó Tuyệt Ca nàng có chết cũng không vứt bỏ Thang Viên!!!
Dùng hết sức lực cuối cùng giãy khỏi tay Đông Phương Tầm Tuyết, hàm răng nghiến chặt, mười ngón chân đồng loạt co quắp, hít một hơi thật sâu dồn hết sức lực xuống bụng dưới. Toàn thân đau đớn như bị ai dùng sức xé ra làm đôi, tuyến thể ào ào xuất huyết, Phó Tuyệt Ca vẫn không từ bỏ hét thảm một tiếng.
Đông Phương Tầm Tuyết kinh sợ túm lấy hai vai nàng ngăn cản: "Nàng đừng ngốc nghếch! Ta có thể không có hài tử nhưng không thể không có nàng!! Tiểu ngốc đừng như vậy nữa, làm ơn, coi như ta cầu xin nàng từ bỏ có được hay không?"
Phó Tuyệt Ca không đặt lời bát lang vào tai, thống khổ giãy dụa trong bể máu, bàn tay ghì chặt trên mành giường lộ rõ những khớp xương. Ai khuyên nàng cũng không nghe, kiên quyết phải sinh cho bằng được Thang Viên dù có phải đánh đổi bằng cả mạng sống.
Với một người đã chết đi một lần như nàng luôn cảm thấy những thứ tồn tại xung quanh chỉ là phù hoa chạm nhẹ là tan. Duy nhất hài tử trong bụng nàng là thứ thật sự hiện hữu, thật sự thuộc về nàng mà không ai có thể thay đổi hay phủ nhận. Phó Tuyệt Ca không muốn kiếp này cứ như vậy mơ hồ mà chết đi, nàng khao khát giữ lại một thứ gì đó coi như an ủi bản thân rằng những gì nàng từng trải qua từng đánh đổi đều đáng giá.
Khi Thang Viên còn thì linh hồn nàng vẫn còn.
Nhìn tiểu ngốc vì hài tử mà từ bỏ cả bản thân, Đông Phương Tầm Tuyết suy sụp đổ quỵ trước giường sinh, nước mắt nóng hổi chảy tràn trên gương mặt thanh tú. Nàng sai rồi, lẽ ra nàng không nên cùng tiểu ngốc phát sinh quan hệ trước khi thành thân, là nàng hại chết tiểu ngốc. Nguồn ánh sáng duy nhất giúp nàng vượt qua đêm đen đang dần le lói muốn tắt, chuỗi ngày tiếp theo là bóng tối âm u bao trùm từng tấc da thịt có liều mạng giãy dụa cũng không thoát ra được. Đông Phương Tầm Tuyết hối hận rồi, những thứ nàng có ở hiện tại cũng chỉ là tiểu ngốc mà thôi, nếu tiểu ngốc không còn nữa nàng cũng chẳng thiết tha sống tiếp.
Một tiếng thét chói tai xé rách lồng ngực, bầu trời kéo đến một trận mây đen, cơn mưa bất chợt ngày hạ giống như thác lũ ào ào đổ xuống mái nhà.
Bàn tay vốn đương níu chặt mành vải lại chậm chạp rơi xuống va vào nệm phát sinh một tiếng bịch rất nhỏ.
Có thứ gì đó vừa vỡ tung trong đáy mắt, Đông Phương Tầm Tuyết thống khổ gào lên: "Tiểu ngốc!!!"
===========HOÀN==========
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ bát gia và tiểu ngốc.
(25/06/2023)