Trừ tịch dạ tuyết rơi mênh mang, hai bên đường rì rì tiếng gió rít qua kẽ lá. Đêm nay kết thúc Phó Tuyệt Ca sẽ không còn là tiểu nha đầu nữa, đợi đến lễ cập kê liền có thể tìm một phu gia tốt để gả đi. Cũng qua đêm nay nàng không còn là cung nữ của bát gia, đường đường chính chính cùng ngài yêu đương cùng ngài bầu bạn.
Trong lúc đứng chờ xe ngựa Đông Phương Tầm Tuyết sực nhớ một chuyện liền quay sang hỏi tiểu ngốc: "Lễ cập kê của nàng sẽ tổ chức vào đầu năm nay?"
"Là ngày mồng ba, lần nay Đại nương tử sẽ hồi kinh chủ trì lễ cập kê cho ta. Đại nhân nói người chủ trì lễ cập kê chỉ có thể là đích mẫu, nương thân cũng không thể làm gì khác được."
"Ta đã nghe qua chuyện này, đúng là không thể làm khác." Đông Phương Tầm Tuyết kéo Phó Tuyệt Ca xích lại gần thêm chút nữa, mãn nguyện cười nói: "Yên tâm, hôm đó ta sẽ đến dự lễ cập kê của nàng."
"A? Thật không? Ngài có thể đi?"
"Sao lại không thể? Nàng là nương tử tương lai của ta dự lễ cập kê của nàng là chuyện phải làm."
"Vạn nhất bị người khác nghe thấy thì sao?" Phó Tuyệt Ca cảnh giác nhìn ra sau lưng, lúc này ngoài hai người thì không còn ai khác: "Ban nãy ở đại điện ngài doạ ta một trận may mà không có ai nghe thấy."
"Nghe thấy có gì không tốt? Chúng ta sớm muộn cũng thành thân có bọn họ đốc thúc nói không chừng sẽ được đẩy nhanh tiến độ."
"Bát gia!"
"Hảo, là ta sai rồi." Đông Phương Tầm Tuyết đầy mặt ý xấu sáp đến gần thấp giọng thì thầm vào tai nàng: "Ta sai rồi, không nên khiến nương tử ngượng ngùng."
"B-Bát gia ngài..."
Đúng lúc này Mi Cát lại dẫn xe ngựa đến, mờ mịt nhìn Phó Tuyệt Ca đang xù lông trừng mắt với bát gia, gì đây, nàng vừa đi chưa lâu hai người lại cãi nhau?
"Bát gia xe ngựa chuẩn bị xong rồi."
"Ngươi đi dặn mã phu đến Khang Ninh Công tước phủ."
"Công tước phủ?" Phó Tuyệt Ca nghi hoặc đè thấp giọng hỏi: "Giờ này cũng không còn sớm ngài đến Công tước phủ làm gì?"
"Tất nhiên là đi thăm tứ nương tử, nàng bị triệu vào cung trong phủ không ai cùng tứ nương tử dùng cơm trừ tịch ngài hẳn sẽ rất cô đơn. Hơn nữa ta đã lâu chưa về nên đến gặp nàng nói vài câu an ủi, sẵn tiện bàn chuyện hôn sự của chúng ta."
"Có gấp quá không? Ngài còn chưa hỏi ý của Hoàng thượng và Hoàng hậu."
"Không sao, ta tự có cách thuyết phục hai người họ." Đông Phương Tầm Tuyết dắt tay tiểu ngốc chậm rãi bước đến trước xe ngựa: "Ta nhất định sẽ thú nàng làm Đại nương tử."
Phó Tuyệt Ca trong lòng không rõ tư vị, nàng thừa thông minh để biết hai vị lão nhân gia đã chọn Phó Yên Ca cho vị trí bát vương phi, bát gia có thuyết phục khản cả cổ cũng chưa chắc lay động được họ.
Nhấc chân bước vào trong mã xa, bát gia cũng nhanh chóng theo vào thuận tay vỗ xuống mành xe. Mi Cát ngồi bên ngoài cùng với mã phu nói chuyện phiếm. Ban đêm đường vắng chẳng mấy chốc xe ngựa đã dừng trước cửa Khang Ninh Công phủ, hạ nhân nhác thấy xe ngựa của vương phủ liền chạy ra nghênh đón.
Đông Phương Tầm Tuyết bước xuống mã xa, hướng hạ nhân khoát tay ngăn cản rồi quay ra sau dìu Phó Tuyệt Ca. Hai người một trước một sau tiến vào Công tước phủ, hạ nhân trong phủ nhận được tin tức liền tìm lão Công tước báo tin.
Lão Công tước vừa chạy ra còn chưa kịp thở một hơi thì bát gia đã lạnh lùng cắt lời: "Không cần các ngươi, ta và Tuyệt Ca đến Thư Nhạc Phong thăm tứ nương tử nếu không có việc thì đừng đến làm phiền."
"H-Hả?"
Bỏ lại Công tước còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì, Đông Phương Tầm Tuyết tiếp tục dắt tay tiểu ngốc đi về phía Thư Nhạc Phong, đường rộng thênh thang chỉ còn hai người các nàng.
Tứ nương tử nghe tin cố ý chờ trước cửa, trên mặt không giấu được tiếu ý.
"Nha đầu về rồi sao?"
"Nhi nữ về rồi." Phó Tuyệt Ca tăng nhanh bước chân kéo theo bát gia đến trước mặt nương thân híp mắt cười: "Ngài xem bát gia hôm nay hồi kinh cố ý đến thăm ngài đó!"
"Vạn hạnh, vạn hạnh!" Tứ nương tử đợi mãi cuối cùng bát gia cũng chịu hồi kinh còn theo nhi nữ về thăm nàng, trong lòng rốt cuộc buông xuống được tảng đá đè nặng nhiều năm: "Trời lạnh rồi mau mau vào phòng ngồi đi!"
Mọi người bước vào mới phát hiện thức ăn trên bàn vẫn chưa động đũa, một nửa trong số đó thì được Nhược Phồn mang đi hâm nóng lại. Đông Phương Tầm Tuyết tìm một chỗ ngồi xuống, cảm giác trong phòng có hơi lạnh lẽo.
"Nương tử không đốt than sưởi ấm sao?"
"Ban đầu có đốt nhưng một mình ăn cơm trừ tịch có điểm vô vị nên mới bảo hạ nhân dập than còn ta thì về phòng ngủ trước."
"Nương thân sao lại không ăn gì đã đi ngủ, nửa đêm đói bụng thì phải làm sao?" Phó Tuyệt Ca trong cung cũng không ăn được gì vừa hay có thể cùng nương thân dùng cơm đoàn viên: "Nhi nữ và bát gia bồi ngài dùng thiện."
"Không phải các ngươi dự yến trong cung sao? Còn bụng để ăn cơm? Nếu no rồi thì đừng ép bản thân."
"Trong cung lắm người lắm chuyện nhi nữ lẫn bát gia đều chưa ăn được gì." Đưa tay nhận lấy noãn lô, Phó Tuyệt Ca khoan khoái thở ra một làn khói bạc: "Đúng lúc bát gia nói muốn cùng ngài ăn cơm đoàn viên nên xin hồi phủ sớm."
"Bát gia không cần vì dân phụ mà làm khổ bản thân, thức ăn trong cung so với cơm canh đạm bạc ta làm tốt hơn nhiều, ngài như vậy dân phụ thật sự cảm thấy rất ngại."
"Nương tử nói đi đâu vậy, ta với tiểu ngốc không phải ngày đầu quen biết sớm đã tính đến chuyện chung thân đại sự. Ngài là nương thân của nàng cũng là nương thân của ta, đối ngài tốt cũng giống đối tiểu ngốc tốt vậy, có gì mà ngại hay không ngại chứ?" Đông Phương Tầm Tuyết bỏ qua thân phận hoàng tước chủ động đứng dậy giúp Lưu thị và tiểu ngốc múc canh: "Ngài đi đứng không tiện lại không có tiểu ngốc bầu bạn đêm trừ tịch, ta dĩ nhiên phải cùng nàng sớm sớm quay về bồi ngài rồi."
"Ngài nhắc đến chuyện chung thân đại sự ta cũng mạo muội hỏi một câu, không biết ngài định khi nào nhắc chuyện thú Tuyệt Ca nhà ta với Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương?"
Tứ nương tử nhìn nha đầu ngốc đang ngượng ngùng cúi đầu bới thịt cá trong chén không khỏi cảm thấy buồn cười, nhi nữ lớn quả nhiên không thể giữ lại trong nhà.
Đoán trước tứ nương tử sẽ hỏi chuyện này, Đông Phương Tầm Tuyết thành thực trả lời: "Trong cung sắp tới có nhiều chuyện phải xử lý e là không thích hợp, ta nghĩ đợi tiểu ngốc làm lễ cập kê xong, chuyện trong cung xử lý ổn thoả sẽ bàn chuyện hôn sự với Hoàng hậu nương nương."
"Vậy là khi nào?"
Chuyện hôn nhân của nha đầu phải bàn càng sớm càng tốt, nha đầu giường của bát gia cũng leo lên rồi còn không gả đi vạn nhất hoài thai không chỉ nha đầu mà Công tước phủ đều mất mặt.
Đông Phương Tầm Tuyết tính toán một lúc thì đáp: "Nguyên tiêu có được không?"
Vốn tưởng bát gia sẽ kéo đến tiết đoan ngọ hay trung thu không ngờ lại là tiết nguyên tiêu, vậy là chỉ còn mười mấy ngày nữa, tứ nương tử rốt cuộc cũng an tâm thở phào nhẹ nhõm.
"Bát gia tính thế nào cũng được, ta trong nhà cũng đã chuẩn bị được kha khá của hồi môn cho nàng, tuy là không bằng với thiên kim đích nữ nhưng không đến mức khiến bát gia xấu hổ."
"Tứ nương tử đừng nói mấy lời xa cách như thế, ta không để ý của hồi môn cũng không để ý thân phận của nàng, người ta muốn lấy là nàng chứ không phải hư danh vật chất." Đông Phương Tầm Tuyết ở dưới bàn nắm chặt bàn tay tiểu ngốc, kiên định hứa hẹn: "Nếu trong phủ có khó khăn cứ đến tìm ta, trước khi thành thân có nhiều chuyện phải làm, phủ đệ cũng phải sửa chữa trang hoàng. Của hồi môn của nàng có thiếu thì ta giúp nàng bù, nàng vẻ vang gả đi sẽ không ai dám nghị luận sau lưng."
"Đa tạ bát gia sủng ái, nha đầu phải tích phúc ba kiếp mới có cơ duyên gặp được ngài."
Phó Tuyệt Ca nghịch ngợm xen ngang vào câu chuyện: "Nương thân ngài đừng khen bát gia nữa nhỡ như bát gia lại nghĩ nhi nữ không xứng với ngài thì sao?"
"Ngươi còn dám nói? Sự thật không phải như vậy sao?" Tứ nương tử khoái hoạt cười đến không thấy hai mắt, đối đãi với bát gia cũng không còn câu nệ như trước: "Bát gia sau này nhất định phải nghiêm khắc dạy dỗ không được để nàng tuỳ hứng như vậy nữa. Cô nương gả đi là người của ngài, chăm sóc phu quân dạy dỗ hài tử đều phải làm thật tốt, nếu nàng dám không nghe ngài cứ trực tiếp đưa nàng về phủ để ta dạy dỗ lại."
"Nương thân nhi nữ không có tuỳ hứng!"
"Tiểu ngốc làm gì đều hợp ý ta, ta và nàng chưa có hài tử nên không biết nàng dạy dỗ nhi nữ thế nào nhưng chiếu cố phu quân nàng làm rất tốt, không có điểm nào đáng chê trách."
Nói xong còn quay sang Phó Tuyệt Ca cười ý vị.
Phó Tuyệt Ca ngượng ngùng cúi đầu ăn lấy ăn để, bát gia mới là người tuỳ hứng thì có!!
Tứ nương tử thoả mãn gật đầu liên tục, nhi nữ của nương gả vào vương phủ tương lai không sợ bị phu quân lạnh nhạt, chỉ cần nha đầu sớm sinh quý tử vị trí đích phi nhất định ngồi vững.
Trong lòng đã hạ quyết tâm, trong vòng nửa năm nàng sẽ bắt Phó nha đầu mang thai!
======================
Nguyên đán tiết, người người nô nức trẩy hội, kẻ tìm đến miếu tự cầu mong một năm bình an kẻ đến nhà thân thích vui chơi tán gẫu. Đầu năm mới Công tước phủ nhận được vô số thiếp mời còn chưa kịp đến dự thì thân thích đã kéo đến nườm nượp. Hai người lão Công tước và Lưu thị lo không xuể, thêm Phó Tuyệt Ca cũng chẳng thấm vào đâu, hắn đành phải đi tìm Đại nương tử trở về giúp một tay cũng tiện việc chuẩn bị lễ cập kê cho nàng. Dù không thích Phó Tuyệt Ca cũng không có lý do phản bác, đành nhìn mẫu tử Đại nương tử ngạo nghễ tác oai tác quái trong Công tước phủ.
Thân thích năm nay đến rất đông, phần vì nghe tin Phó Yên Ca sắp gả cho một hoàng tước, phần khác thì nghe Phó Tuyệt Ca làm thị thiếp cho bát gia sang năm sẽ được nghênh đón vào phủ. Bọn họ đều cho rằng Phó Yên Ca gả vào bát vương phủ làm đích nương tử còn Phó Tuyệt Ca làm tiểu nương tử cùng hầu hạ Thái tử tương lai.
Phong quang như vậy dĩ nhiên thân thích phải đến chúc mừng, còn khoa trương nói tổ mộ quê nhà đều đang bốc khói xanh!?
Phó Tuyệt Ca được lệnh mang trà ra cho thân thích, bọn họ nhìn thấy nàng đều một dạng tỉ mỉ đánh giá, còn có người gật gù vài cái tỏ ra rất hài lòng.
"Bá mẫu thẩm thẩm thỉnh dùng trà."
Đại bá mẫu đưa tay nhận trản trà, híp mắt cười cười hỏi nàng: "Nha đầu ngươi mông to thật đấy, là người có phúc con cái, nói không chừng gả vào vương phủ nửa năm là sẽ mang thai nha!"
Phó Tuyệt Ca có chút xấu hổ giấu hai tay ra sau mông: "Bá mẫu quá khen rồi."
"Ta nói cho ngươi nghe chuyện này." Đại bá mẫu ý vị thâm trường ngoắc ngoắc tay, Phó Tuyệt Ca nghe theo hạ thấp người đưa tai đến gần: "Ta thấy mông của Yên Ca rồi vừa nhỏ vừa nhọn giống như cây kim vậy nhìn một cái liền biết nàng không có phúc con cái. Tương lai hoặc là không sinh được con hoặc là con cái yểu mệnh, sau này tiền đồ của Phó gia đều dựa vào tiểu phúc của ngươi nha."
Phó Tuyệt Ca gượng cười hai tiếng: "Nhị tỷ mệnh cách phượng hoàng phi thường cao quý sao có thể..."
"Phượng hoàng cái gì chứ? Chỉ là mấy lời đồn nhảm trên phố thôi, dù nàng có thật sự là phượng hoàng đi nữa cũng chỉ là con phượng hoàng không thể đẻ trứng." Thẩm thẩm nghe được hai người nói chuyện cũng xen ngang vào: "Ta với bá mẫu ngươi đi tìm bốc sư xem một quẻ, hắn nói ngươi mệnh số không tốt cũng không phú quý bằng Yên Ca nhưng được một cái là rất có phúc con cái. Chưa đến ba mươi con cái đã đầy nhà, lớn thì thông minh nhỏ thì lanh lợi, đều là nhân trung long phượng khó ai bì kịp. Nói không chừng là mẫu bằng tử quý, đắc sủng hay thất sủng đều dựa vào hoàng tự nhiều hay ít a."
"Bá mẫu thẩm thẩm đừng nói nữa kẻo nhị tỷ không cao hứng, hai người nói chuyện đi, Tuyệt Ca đi chuẩn bị ít điểm tâm cho các ngài lót dạ."
Không đợi hai người đồng ý Phó Tuyệt Ca đã xoay người chạy về trù phòng.
Lưu loát giao khay lại cho hạ nhân, một đường đi thẳng đến nồi hấp màn thầu gạch cua, thời gian vẫn chưa đủ để màn thầu kịp chín. Phó Tuyệt Ca chống hai tay lên mặt bàn, hít thở có chút không thông, cả người kiềm không được kịch liệt run rẩy.
Mệnh nàng có phúc con cái thật sao?
Ngửa đầu lên trời nén nước mắt chảy xuống, niềm vui sướng đến thật sự quá đột ngột, nàng còn không dám tin những gì bá mẫu và thẩm thẩm nói là thật. Kiếp trước nàng mòn mỏi chờ mong một đứa con nhưng không thành, kiếp này chỉ muốn được ở cùng bát gia, việc con cái thậm chí còn không dám cưỡng cầu. Có hài tử thật tốt, mối liên kết giữa nàng và bát gia vĩnh viễn gắn bó, chiếu cố phu quân dưỡng dục hài nhi, đây là việc một nương tử nên làm.
A Xán đúng lúc bước vào nhìn thấy tam lệnh ái cố phẩy phẩy tay làm khô nước mắt không khỏi lo lắng bước đến hỏi thăm: "Lệnh ái mệt rồi sao? Hay là nô tỳ giúp ngài làm cho?"
"K-Không có, ta chỉ là..." Phó Tuyệt Ca nghĩ ngợi một chút rồi kéo tay A Xán đến gần: "Nghe nói ngươi cùng nương thân hôm qua đi Thanh Ngọc Quan cầu phúc có phải đã xem cho ta một quẻ?"
"Đúng là có xem cho ngài một quẻ, đại sư nói ngài quá trình gian khổ nhưng kết quả viên mãn, là kiểu khổ tận cam lai không đáng lo ngại."
"Thế đại sư có nói ta..." Lời này đúng là khó nói thành lời, Phó Tuyệt Ca xấu hổ thì thầm vào tai A Xán: "Nói ta có phúc con cái?"
"Ây u, ngài không nhắc ta suýt chút đã quên." Trong giọng nói A Xán nén không được sự phấn khởi: "Đại sư nói ngài có phúc con cái, con cái đặc biệt nhiều, lớn thì thông minh nhỏ thì lanh lợi, chỉ cần là ngài sinh đều sẽ là nhân trung long phượng. Tứ nương tử nghe xong vui mừng suýt khóc, nói là đợi ngài gả vào phủ sẽ bắt ngài nửa năm có hỉ vậy mới có thể liên tiếp sinh con đẻ cái cho bát gia."
"T-Thật như vậy sao? Ta thật sự có phần phúc này?"
"Lệnh ái cát nhân thiên tướng, đại phú đại quý sao có thể không có phúc con cái chứ? Nếu ngài không yên tâm chiều nay nô tỳ bồi ngài đến Ngọc Thanh Quan, à không, đến thẳng miếu Quan Âm Tống Tử bốc một quẻ!"
Phó Tuyệt Ca đáy mắt không giấu nổi vui mừng, đi đi lại lại trong phòng, hết cúi đầu nhìn mũi giày lại ngước mắt nhìn trần nhà, hai tay xoắn thành cái bánh quẩy.
Thật tốt, nàng kiếp này không chỉ được ở cạnh bát gia mà còn sinh cho ngài hài tử, khổ tận cam lai, thật sự là khổ tận cam lai a!
"Lệnh ái bận rộn cả ngày rồi hay là về nghỉ ngơi trước đi, thân thích bên ngoài có Đại nương tử và nhị lệnh ái đón tiếp rồi."
"Hửm? Không phải bọn họ chỉ tiếp người bên nương gia sao?"
"Nô tỳ cũng không rõ nữa, lúc đầu thì nhiệt tình với người bên nương gia nhưng không biết tại sao ban nãy lại đòi tiếp hết thân thích nữ quyến, tứ nương tử cũng bị bọn họ đuổi về rồi."
"Xem ra có người muốn chiếm tiên phong đây mà." Phó Tuyệt Ca hướng mắt ra cửa nhìn đám nha hoàn tấp nập đi đi lại lại bận rộn dâng trà bánh: "Phó gia này chưa đến lượt mẫu tử bọn họ làm chủ đâu, ngươi đi gọi Nhược Phồn dẫn nương thân đến chỗ thân thích nói chuyện, ta đợi màn thầu chín sẽ đến đó sau."
"Vâng."
A Xán vội vội vàng vàng chạy đi rất nhanh liền mất hút sau ngã rẽ.