Bàn tay chai sần do nhiều năm luyện kiếm mải mê vuốt ve từng tấc da thịt nhưng bao nhiêu vẫn cảm thấy không đủ, dứt khoát dùng môi hôn lên thân thể ôn hương nhuyễn ngọc mà nàng xem là báu vật nhiều năm cất giữ. Tiểu ngốc lớn lên bên cạnh nàng, cùng nàng bầu bạn cùng nàng trưởng thành, từ da thịt, hơi thở hay thậm chí là linh hồn đều thuộc về duy nhất một mình nàng. Sóng mắt đào hoa như mộng, nụ cười rực rỡ hơn cả ánh dương quang, tất cả đều được nàng đặt vào một chiếc rương phỉ thuý cẩn thận cất giữ trong tim.
Phó Tuyệt Ca xấu hổ đánh vai bát gia hai cái như phủi bụi, trong lòng rõ ràng muốn bát gia tiến thêm một bước nhưng lại sợ bát gia nghĩ nàng không có hàm dưỡng. Lúc này nàng chỉ nghĩ muốn mau chóng cùng bát gia có một hài tử, nàng thật sự rất thích tiểu hài tử nha.
“B-Bên ngoài có người.”
Đông Phương Tầm Tuyết liếc nhìn ra cửa một cái rồi nhìn tiểu ngốc thẹn thùng giấu mặt vào cánh tay, lửa nóng lần nữa hừng hực bốc cháy, đem chuyện có người bên ngoài quẳng ra sau đầu.
Nụ hôn nóng bỏng trượt thẳng đến tiểu hồng đậu khả ái, không chút do dự ngậm vào trong miệng, thoả thích dùng đầu lưỡi trêu chọc điểm mẫn cảm. Phó Tuyệt Ca run lẩy bẩy, hé môi thở ra làn hơi mỏng, tóc dài của bát lang chọc vào cổ nhồn nhột muốn cười nhưng lại không dám. Không cần ai sai khiến cũng tự mình chủ động vòng hai chân qua thắt lưng bát lang, hơi nhổm người lên một chút, phấn khích nhìn người trong lòng không ngừng được vuốt ve cơ thể nàng.
Hai người ‘vượt rào’ đi trước một bước cũng không phải không được, đều là người trưởng thành e ngại nhiều năm sớm đã đến lúc buông bỏ bản thân làm những gì mình thích.
“Ưm… bát lang.”
Đông Phương Tầm Tuyết thổi một hơi vào tiểu hồng đậu, thích ý nhìn cơ thể Phó Tuyệt Ca không ngừng run rẩy. Bàn tay to lớn bao trùm trên thắt lưng nhẹ nhàng ma sát, nhẹ nhàng vuốt ve, nhìn thật kỹ dung nhan xinh đẹp vì hành vi lớn mật của nàng mà nhuộm hồng.
“Gả cho ta chứ?”
Phó Tuyệt Ca thành thực gật đầu: “Gả, chỉ cần ngài muốn thú, ta sẽ gả.”
“Ta muốn thú nàng.”
Dứt câu liền chồm xuống hôn lên môi tiểu ngốc, khẳng định chủ quyền duy nhất, chỉ có nàng mới được chạm vào cơ thể xinh đẹp kiều mị này.
Phó Tuyệt Ca nén tiếng cười phát ra thành tiếng, dùng sức đẩy vai bát lang bắt nàng ngẩng đầu lên: “Ngài muốn thú người ta lại chỉ nói bằng miệng mà không có hành động gì, ngài có biết nương thân suốt mấy năm qua lo lắng ngài đi rồi không cần ta nữa mà định tìm một nơi tốt gả ta đi không?”
“Tứ nương tử không thể, chỉ cần ta còn sống không phủ đệ nào dám cầu thân nàng.” Đông Phương Tầm Tuyết sủng nịch vuốt vuốt gò má bánh bao: “Khắp Bắc Kinh không ai không biết nàng là sủng thiếp của ta, tương lai nữ chủ vương phủ cũng chính là nàng.”
“S-Sao có thể? Ta chưa nghe ai nói qua chuyện này cả.”
Đúng là thời gian này không có công tử nào đến phủ cầu thân nàng, vốn tưởng chuyện xấu của bản thân truyền đi quá xa nên không ai dám thú nàng. Nhưng cũng không đến mức đám người trong thành đều biết nàng là sủng thiếp của bát gia, dù sao Phó Yên Ca và Hoàng hậu nương nương sẽ không bỏ qua chuyện này.
“Lễ vật bọn họ gửi lúc sinh thần nàng có ý nghĩa gì biết không?” Đông Phương Tầm Tuyết điểm lên chóp mũi nàng trêu chọc: “Là lấy lòng ta, lấy lòng vương phi tương lai.”
Phó Tuyệt Ca kinh ngạc không thôi, nguyên lai Bắc Kinh đều đã truyền tai nhau chuyện nàng là sủng thiếp của bát gia, khó trách sinh thần năm nào cũng có vài phủ đệ vô duyên vô cớ tặng lễ vật.
“Bát lang.”
“Hửm?”
“Ta muốn gả cho ngài, ngay lập tức.”
Đông Phương Tầm Tuyết bật cười, dang tay đón lấy cái ôm của tiểu ngốc, ở trên gò má hồng nộn lưu luyến đặt một nụ hôn. Chờ đợi quá lâu rồi, nàng lẫn tiểu ngốc đều không muốn chờ nữa, năm tháng dài đằng đẵng nguyện cùng nàng cả đời bầu bạn.
Không khí trong phòng dần trở nên ái muội, hơi thở nóng bỏng phả trên tháp cổ, dường có hàng trăm hàng ngàn con hồ điệp bay loạn trong lồng ngực. Phó Tuyệt Ca nén tiếng thở dốc chậm rì rì đặt tay lên ngực bát gia giải khai vạt áo thiên thanh, ánh mắt bị cái gáy thon gầy duyên dáng thu hút sẵn sàng vứt hết liêm sỉ quyến luyến hôn lên. Đông Phương Tầm Tuyết thư sướng thay đổi tư thế để Phó Tuyệt Ca cảm thấy thoải mái, bàn tay chi chít những vết chai say sưa mơn trớn làn da non mềm, hưởng thụ hơi ấm cùng hương thơm ngọt ngào từ tin tức tố.
Đôi sóng mắt đào hoa phảng phất hơi sương mê hoặc, ngón tay hơi buông lỏng, vạt áo trực tiếp rơi xuống nệm giường phát sinh tiếng loạt soạt. Chóp mũi cọ nhau, trán chạm trán, tiếng tim đập nhộn nhịp nhắc nhở nàng đã trầm luân đến mức nào. Tìm kiếm hơi ấm từ đôi môi mềm mại, thưởng thức vị ngọt của mật hoa tháng ba, gió thoảng mang theo hương hoa đỗ quyên nồng nàn.
Nụ hôn nóng rát chạm lên đầu vai, Phó Tuyệt Ca hổn hển thở từng hơi nặng nhọc, đáy mắt phản chiếu hình ảnh bát lang phi thường chân thật.
Da thịt chạm da thịt, tóc dài đan tóc dài, hơi thở quấn quít không rời.
Đông Phương Tầm Tuyết luồn tay vào chăn chạm vào thắt lưng kết ngọc, cẩn thận tỉ mẩn như người thợ làm trang sức tháo xuống từng hạt nút, nâng niu từng tấc da thịt bằng hơi ấm làn môi.
Làn da ngọc ngà chẳng mấy chốc phủ kín hồng ngân đẹp đẽ như hồng mai nở trong tuyết trắng.
Sinh niên lý tỉnh thời tuý thời vi thuỵ nhi si
Hồng mai bạch tuyết tri… (Hồng mai bạch tuyết tri – Nguyệt Thiên Thần)
Ngâm khẽ một tiếng trong cổ họng, yếu đuối nhìn bát lang đem váy lụa tháo xuống, gương mặt ửng hồng dựa vào lòng quân dụi dụi hai cái. Đông Phương Tầm Tuyết ôn nhu tri kỉ hôn lên tháp cổ, bàn tay mân mê ve vuốt, không nơi nào bàn tay ấy không chạm đến, không nơi nào không được bao bọc bởi tin tức tố.
Bàn tay vòng ra sau lưng nhẹ nhàng mà từ tốn xoa vuốt vết sẹo trên lưng tiểu ngốc, đau lòng cay xè hai mắt, mười ngón tay vô thức phát run. Vì nàng tiểu cô nương này không biết đã chịu bao nhiêu khổ, bao nhiêu uỷ khuất, bị người ta ức hiếp cũng không dám tìm người cáo trạng, một mình lặng lẽ chịu đựng tất cả. Kiên cường như vậy nhưng cũng thật yếu đuối, nếu không có tiểu ngốc bầu bạn suốt năm tháng ấu thơ chỉ sợ nàng không sống nổi đến hôm nay.
Phó Tuyệt Ca bị sờ nhột khó chịu nhích ra một chút: “Bát lang đừng sờ nữa, xấu lắm…”
“Không xấu, nàng đẹp nhất.” Đông Phương Tầm Tuyết vén tóc dài tiểu ngốc ra phía trước, bàn tay vẫn miệt mài vuốt ve vết sẹo sau lưng nàng: “Trong mắt ta, không ai xinh đẹp hơn nàng.”
Phó Tuyệt Ca xấu hổ cười khẽ, rướn người hôn lên môi bát lang.
“Không còn đau nữa, chỉ là trong lòng rất sợ. Nhỡ như ngài không thích vậy ta cũng không biết phải làm sao xử lý vết sẹo này.”
Đông Phương Tầm Tuyết đau lòng cọ má Phó Tuyệt Ca hai cái an ủi, là nàng không bảo vệ tốt tiểu ngốc khiến đối phương bị thương. Những chuyện nàng chưa làm được nhiều vô số kể nhưng không ít lần to gan hứa hẹn với tiểu ngốc, bắt tiểu ngốc chờ đợi nàng. Bản thân có bao nhiêu quá phận đều minh bạch chỉ là không nỡ buông tay tiểu ngốc, không nỡ nhìn nàng gả cho người khác. Ích kỉ như vậy lại luôn dùng tình yêu làm lý do biện bạch, nàng căn bản không phải một quan gia tốt, nàng trước nay chưa làm được gì cho tiểu ngốc.
Bàn tay đặt trên lưng dần rơi xuống va vào nệm giường.
Phó Tuyệt Ca phát giác sắc mặt bát gia không đúng: “Làm sao? Có phải ta nói gì khiến ngài không vui?”
“Tiểu ngốc, xin lỗi.” Đông Phương Tầm Tuyết kéo nàng vào lòng, ngực đau như ai dùng dao róc từng mảng: “Là ta không tốt chỉ biết nghĩ cho bản thân, đến cả chuyện chung thân đại sự cũng không thể làm chủ bắt nàng phải chờ đợi.”
“Bát lang đừng nói như vậy, là ta cam tâm tình nguyện.”
Dường đã nghĩ thông suốt rồi, Đông Phương Tầm Tuyết dứt khoát đem chăn quấn kĩ người Phó Tuyệt Ca, dùng dáng vẻ chính nhân quân tử kiên định hứa hẹn: “Thành thân sẽ động phòng, ta sẽ không để nàng chưa có danh phận đã phải chịu uỷ khuất.”
“…” Phó Tuyệt Ca ngốc luôn rồi, hai người đã làm đến bước này nói không làm nữa là có ý gì?!
“K-Không phải, ta không trách ngài, chúng ta…”
“Ta hiểu, nàng không cần an ủi ta, ta nói được làm được tuyệt không để nàng chịu nửa điểm uỷ khuất.”
Phó Tuyệt Ca ai oán nhìn trời, bát gia đã vỡ lòng vẫn không hiểu phong tình là gì?!
Còn tính mở miệng nói thêm hai câu thì bên ngoài vang lên tiếng nói của Mi Cát: “Bát gia, người của Ngự Vũ Phòng đến giục được mấy lần rồi, hay là trước nghỉ ngơi để Phó thị đi một chuyện?”
Đông Phương Tầm Tuyết bình tĩnh đáp: “Ta ra nhanh đây, ngươi bảo người của Ngự Vũ Phòng về trước đi.”
“Vâng.”
Phó Tuyệt Ca uỷ uỷ khuất khuất bĩu môi ôm chăn bước xuống giường, được rồi, bát gia muốn làm quân tử nàng cũng nên hảo hảo làm Phương Hoa có phải không?
Nhanh chóng đem y phục mặc lại cẩn thận, dĩ nhiên là y phục đã được Mi Cát chuẩn bị, trước khi đi không quên hôn tạm biệt bát lang. Vừa bước ra khỏi cửa đã nhìn thấy sư phụ khẩn trương đi lại trước đại môn, nhác thấy nàng liền không nói không rằng kéo về Ngự Vũ Phòng, hiện tại cách thời gian biểu diễn không tới bán khắc.
Một đường vô thố đuổi theo bước chân vội vã của sư phụ, Phó Tuyệt Ca thở không ra hơi, yếu đuối kêu với theo: “Sư phụ đừng chạy nữa, đệ tử chạy không nổi!”
“Ngươi còn dám nói? Có biết bây giờ mấy giờ rồi không? Chậm một chút đầu ta và ngươi sẽ trực tiếp rơi xuống đất!!”
Phó Tuyệt Ca đáng thương không còn cách nào khác đành liều mạng chạy theo, rất nhanh đã đến được Ngự Vũ Phòng, tất cả vũ cơ bộ dáng sốt ruột đứng chờ trước cửa.
Dưới ánh đèn vô tình nhìn thấy y phục Phó Tuyệt Ca khác hẳn ban đầu, tiểu Hàn khiếp đảm bưng miệng kêu: “Tuyệt Ca ngươi y phục làm sao thế? Ăn mặc như thế làm sao biểu diễn?”
“T-Ta…” Phó Tuyệt Ca bối rối nhìn y phục khác lạ với mọi người, cũng không thể nói là do bát gia không cho nàng mặc y phục cũ.
Lâm Mạn lên tiếng thay nàng giải vây: “Không quan trọng, các ngươi đi lấy vân kiên kết ngọc ra đây, cả đoạn lụa kia cũng lấy ra.”
Tiểu Trương vội vội vàng vàng chạy đi lấy những thứ Lâm sư phụ yêu cầu, cùng với hai vũ cơ khác giúp Phó Tuyệt Ca đeo vân kiên thắt dây lụa. Bỏ bớt một lớp ngoại sam cứng cáp thay bằng áo lụa mỏng thêu hồng phù dung, váy bên dưới cũng bỏ bớt một lớp. Y phục khiêu vũ chú trọng mềm mỏng nhẹ nhàng, Phó Tuyệt Ca thay xong vẫn e ngại bát gia không vừa ý nhưng cũng không thể mặc bộ y phục dày dặn kia biểu diễn.
Lâm Mạn lúc này lại nói: “Bát gia trách tội xuống ta thay ngươi gánh vác.”
“Sư phụ.”
“Được rồi, nhanh chóng đi đi.”
Ngoan ngoãn gật đầu thay cho câu trả lời, Phó Tuyệt Ca dẫn đầu đoàn vũ cơ theo lối cửa sau đi đến Thái Hoà Điện. Đêm nay yến tiệc trừ tịch sẽ được tổ chức tại Thái Hoà Điện, các vị hoàng tước thạc quân đều có mặt, trước cùng dùng tiệc đoàn viên sau chúc mừng Triết Thân vương điện hạ hồi kinh.
Cùng mọi người đứng ở thiên điện quan sát tình hình bên ngoài, tìm kiếm một hồi mới tìm thấy bát gia đang ngồi ở cánh trái, trái phải là nhị gia và lục gia. Phó Tuyệt Ca nhích người ra thêm một chút phát hiện ngay cả Hoàng hậu nương nương đang bị cấm túc cũng được mời tới dự yến, Hoàng thượng thật sự rất xem trọng bát gia.
“Đến lúc rồi.”
Lâm Mạn vừa dứt lời tất cả vũ cơ đều đem khăn lụa đeo lên mặt, đợi tiếng nhạc vang lên lần lượt từ hai bên thiên điện di chuyển ra vũ đài. Phó Tuyệt Ca bước vào vị trí trung tâm, cùng mọi người chuẩn bị tư thế bắt đầu, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn dán chặt trên người bát gia.
Đông Phương Tầm Tuyết liếc mắt một cái đã nhận ra nương tử nhà mình, không màn trà rượu say mê ngắm nhìn nàng.
Thùng một tiếng, cánh tay trên đỉnh đầu nhẹ nhàng trượt xuống như lông vũ mềm mại mơn trớn gương mặt xinh đẹp. Vũ cơ đồng loạt ngả người về phía sau, lại một tiếng trống vang lên, thắt lưng uyển chuyển tạo thành một độ cong hoàn mỹ.
Nhạc sư bắt đầu tấu nhạc, váy lụa cùng lúc hất tung lên không trung, trước mắt không còn gì ngoài mảng thuỷ lam rực rỡ. Vũ cơ không xương uốn người về một phía, tạo một khoảng trống để người bên ngoài có thể dễ dàng quan sát động tác của chủ vũ.
Tóc dài như áng mây, sóng mắt đào hoa lung linh đa tình, vân kiên kết ngọc đung đưa va chạm phát sinh âm thanh trong veo. Mỗi động tác, mỗi ánh mắt đều hàm chứa tình ý nồng đậm chỉ người trong cuộc mới có thể thấu hiểu. Không bại lộ da thịt, không ngả ngớn lẳng lơ nhưng vẫn đẹp đẽ hoàn mỹ, từng đường nét tựa hồ được thần linh đích thân tạo tác.
Nàng là hồng yến điểu duy nhất, là hồng yến điểu trong chiếc lồng sơn son thiếp vàng, là hồng yến điểu không thể bay lượn.
Đôi cánh yếu ớt vẫy vùng trong khoảng không chật hẹp, thân thể nhỏ bé lạc lỏng cô đơn, bủa vây chiếc lồng son ấy là bóng đen ghê rợn muốn đem nàng nuốt chửng. Hồng yến yếu ớt nép mình vào song sắt ngước đôi mắt to tròn ngưỡng vọng ánh dương quang chói loà bên ngoài, mong ước một lần được thoả thích đắm mình trong thứ ánh sáng mỹ lệ ấy.
Một lần bay lượn rồi trở về trong vòng tay ấm áp của chiếc lồng son.
Nàng là hồng yến điểu, diễm mỹ trong sáng nhưng cũng vô vàn sầu muộn. Thân thể uyển chuyển chuyển động, sau tấm lưng bé nhỏ dường mọc lên một đôi cánh đem thân thể nhỏ bé nhẹ nhàng nâng khỏi mặt đất. Đáy mắt đào hoa phản chiếu một hình bóng, nồng nàn tình ý khó lòng che đậy, sau bức khăn lụa là gương mặt xinh đẹp nhiễm ánh tà dương.
Hồng yến điểu nhảy múa, tiếng hót ríu rít như tiếng chuông ngân.
Nhân gian chỉ cầu tri âm.
Đông Phương Tầm Tuyết dõi theo hồng y nữ tử uyển chuyển như nước chảy, ánh mắt chưa từng rời khỏi nàng, tựa hồ muốn nói gì đó lại ngại ngùng thốt không nên lời. Vẻ đẹp hoàn mỹ này chỉ nên một mình ngắm nhìn, người khác nhìn thấy sợ sẽ không kiềm được khao khát muốn chiếm đoạt.
Ngón chân điểm trên mặt sàn nâng đỡ cơ thể liên tục xoay vòng tròn, tầng tầng lớp lớp váy lụa như một đoá hoa đúng kì nở rộ.
Cô nương đẹp nhất là khi gặp được tình lang.
Không ai để ý Hoàng đế đang thất thần dõi theo nhất cử nhất động của hồng y vũ cơ, khoé môi bất tri bất giác nhấc lên, hài lòng đánh giá nàng như đánh giá một món hàng vừa ý.