Ngày vui thường không kéo dài lâu, chớp mắt đã gần đến cuối năm, Ngự Vũ Phòng ráo riết tập luyện chuẩn bị biểu diễn trong đêm trừ tịch. Phó Tuyệt Ca lần này cũng bị triệu gọi trở về cùng mọi người biểu diễn, Lâm Mạn yêu cầu với nàng rất cao, mấy năm qua tuy không thường xuyên giám sát nhưng cứ đến đầu tháng sẽ gọi nàng vào cung kiểm tra một lần. Phó Tuyệt Ca không dám chểnh mảng ngày ngày đêm đêm luyện tập ca vũ, kỹ thuật mỗi năm lại tiến bộ mấy bậc, Lâm Mạn đối với người đồ đệ này đặc biệt tự hào.
Cách trừ tịch còn mươi ngày, mọi người hầu như đều đã nắm được vũ khúc và vị trí của mình, chỉ có Phó Tuyệt Ca xuất hiện muộn ngơ ngác không biết phải làm gì. Có vài vũ cơ nhận ra nàng, đồ đệ duy nhất của Lâm vũ sư, xuất thân phẩm hạnh không cần bàn đến, chỉ duy tài hoa bọn họ có chạy trước năm con phố cũng không đuổi kịp nàng.
Phó Tuyệt Ca thành thực đến trước mặt mọi người chào hỏi một tiếng: “Ta là Phó Tuyệt Ca, hai ngày trước được triệu vào cung biểu diễn vào đêm trừ tịch, không biết ta được phân vào vị trí gì vậy?”
“Lâm sư phụ vẫn chưa nói với ngươi sao?” Người dẫn đầu vũ cơ là một cô nương thoạt nhìn mười bảy mười tám tuổi, mặt hoa da phấn tươi đẹp trẻ trung: “Năm nay Lâm sư phụ chọn ngươi làm chủ vũ, khúc năm nay là Kinh Mộng, sư phụ nói ngươi đã luyện thành thục nên đến cận ngày mới gọi ngươi hồi cung cùng mọi người biểu diễn.”
“...” Phó Tuyệt Ca ai oán nhìn trời, có sư phụ nào đến cận ngày mới gọi đồ đệ về biểu diễn như Lâm Mạn hay không hả?!
Khúc Kinh Mộng nhiều năm không luyện, Phó Tuyệt Ca có chút lúng túng không biết xử lý thế nào: “Các vị tỷ muội cứ tập trước đi, ta ở đây quan sát nắm bắt nhịp điệu của mọi người trước.”
“Đêm trừ tịch năm nay rất quan trọng, sứ thần các nơi đều đổ về Đại Minh ta dự tiệc không thể để xảy ra một chút sơ suất nào.”
Phó Tuyệt Ca gật đầu thay cho câu trả lời, ngoan ngoãn đứng qua một bên tỉ mỉ ghi nhớ nhịp điệu cũng như động tác của mọi người. So với tốc độ bình thường Phó Tuyệt Ca hay tập thì có hơi nhanh nhưng quan sát một lúc nàng đã nắm được những điểm trọng yếu. Dựa vào những gì bản thân từng được học, muốn biểu diễn Kinh Mộng lần nữa đối với nàng không quá khó khăn.
Tiếng nhạc dừng lại, người dẫn đầu vũ cơ Kim Hoa hướng nàng hất cằm, hành động này chứa đựng ba phần khiêu khích, không tin Phó Tuyệt Ca chỉ nhìn một lần có thể nhớ tất cả nhịp điệu. Phó Tuyệt Ca không nói gì chỉ bình tĩnh đi về vị trí của mình, miệng lẩm nhẩm những điểm quan trọng, trong thời gian ngắn cố gắng ghi nhớ những gì bản thân vừa được xem.
Nhạc sư điều chỉnh tư thế ngồi thật thoải mái, nhận được ánh mắt của Phó Tuyệt Ca thì bắt đầu đặt ngón tay lên dây đàn. Âm thanh trong trẻo vang lên, vũ cơ đồng loạt thực hiện đưa tay lên đỉnh đầu rồi từ từ hạ thấp xuống mô phỏng động tác khổng tước xoè đuôi. Từng người theo thứ tự ngả người về phía sau, thượng y kéo xộc xệch để lộ vòng eo nhỏ nhắn không xương tản mát khí thế thần tiên bất phàm.
Một loạt tiếng trống dồn dập vang lên, đột ngột mở to mắt, chuyển động eo tạo thành độ cong đáng kinh ngạc, làn váy mỏng manh không ngừng vũ động. Tay trái đặt đằng sau thắt lưng, cánh tay phải di chuyển từ thấp đến cao liên tục cử động các ngón tay. Thùm một tiếng, tất cả vũ cơ duỗi lưng đứng thẳng xoay mặt về phía chủ vũ, chân trái cùng lúc đá mạnh ra sau hất tung làn váy dài.
Loạt động tác vừa nhanh vừa đồng đều, váy lụa thiển lam sắc tung bay phấp phới, cảnh tượng kinh diễm này khiến tất cả nhạc sư không ngừng tán thưởng.
Bàn chân nhỏ nhắn duỗi về phía trước vừa chạm vào mặt sàn liền xoay người thành vòng tròn, tốc độ từ chậm đến nhanh chỉ nhìn thấy dải lụa hồng cam không ngừng bay lượn. Kim Hoa lặng lẽ hít phải một ngụm lãnh khí, kĩ thuật này chỉ sợ không phải vũ sư nào cũng làm được
Xoay đến vòng thứ bao nhiêu không ai biết rõ chỉ thoáng thấy bàn chân Phó Tuyệt Ca duỗi ra lẫn nữa, một phát hất thanh tỳ bà dưới đất lên, chớp mắt một cái thanh tỳ bà đã yên vị trên tay nàng. Ngón tay nhỏ nhắn lướt qua dây đàn, âm thanh trong vắt như tiếng chuông ngân đánh thức những người đang mê say ngắm nhìn.
Ý vị nhếch môi nở nụ cười, thiên hạ này vốn dĩ không có vũ khúc nào làm khó được nàng.
Vũ cơ kinh ngạc tròn xoe hai mắt, say mê đến nỗi quên mất phải biểu diễn mãi đến khi Phó Tuyệt Ca liếc nhìn mới sực nhớ ra, vội vội vàng vàng đứng dậy thực hiện động tác khác.
Lâm Mạn đẩy cửa bước vào nhìn qua một lượt đã phát hiện Phó Tuyệt Ca, hài lòng dựa lưng vào tường quan sát từng động tác của nàng. So với tháng trước quả nhiên tiến bộ không ít, dáng dấp, biểu cảm cũng dần trở nên thành thục, đối với lần biểu diễn này nha đầu căn bản không cần phí nhiều tâm sức.
Một thoáng nảy sinh ảo giác người trước mặt là Lạc Thần từ trong tranh bước ra, yểu điệu như chim hồng yến, rực rỡ như cúc mùa thu, phiêu diêu như tuyết bị gió thổi lên. Cô nương trưởng thành giống như muôn hoa nghìn tía, dù là dáng vẻ nào cũng đều xinh đẹp linh lung. Eo thắt dải lụa mỏng, cổ tay nhỏ nhắn đeo vòng bạc, gương mặt nhỏ nhắn không cần điểm trang vẫn ngọt ngào tinh khiết.
Chẳng biết tiếng nhạc dừng lại lúc nào, Lâm Mạn sực hồi tỉnh, chớp mắt nhìn Phó Tuyệt Ca đang vui vẻ cùng vũ cơ bàn luận về điệu vũ vừa rồi.
“Tuyệt Ca.”
Nghe tiếng gọi, Phó Tuyệt Ca vội quay đầu nhìn, nhác thấy sư phục liền mừng rỡ chạy đến: “Sư phụ!”
Lâm Mạn hài lòng khom lưng chỉnh sửa dải lụa trên thắt lưng nàng, chóp mũi phảng phất hương hoa thơm mát: “Lâu ngày không gặp nha đầu ngươi coi như cũng có chút tiến bộ.”
“Sư phụ còn nói? Ngài một lời cũng không báo trực tiếp gọi ta vào cung, mọi người đều đã tập trên dưới hai tháng, chỉ có ta đến hôm nay mới biết phải biểu diễn Kinh Mộng. Rốt cuộc là ngài đánh giá cao ta hay là ngài muốn ta trở thành trò cười cho mọi người đây?”
“Ta dĩ nhiên là tin tưởng vào năng lực của ngươi mới để ngươi làm chủ vũ, thế nào? Vẫn còn tức giận ta gọi ngươi trễ sao?”
Phó Tuyệt Ca ai oán bĩu môi: “Đồ nhi không dám trách sư phụ, chỉ mong sư phụ lần sau có gọi phải gọi ta sớm một chút!”
“Ta cứ không thích gọi ngươi sớm thì làm sao?”
“…” Phó Tuyệt Ca không dám tin vào tai mình, sư phụ còn có mặt xấu như vậy nữa sao?!
“N-Ngài, ngài có còn là sư phụ của đồ nhi nữa hay không?!”
“Ta dĩ nhiên là sư phụ của ngươi.” Lâm Mạn hài lòng nhìn dáng vẻ Phó Tuyệt Ca tức giận xù lông, nhịn không được đưa tay nhéo nhéo mặt nàng: “Hảo hảo tập luyện, vi sư có chuyện phải làm chốc nữa lại đến kiểm tra ngươi, tuyệt đối không được làm vi sư mất mặt.”
“Đồ nhi biết rồi.”
Ngoan ngoãn tiễn sư phụ ra cửa, Phó Tuyệt Ca trong lòng chán nản, nàng thật sự không thích biểu diễn trước mặt người khác. Mục đích luyện ca vũ là vì muốn bát gia có thể nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của nàng, đến nay số người thấy nàng khởi vũ chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
“Tuyệt Ca, không tập nữa sao?”
Phó Tuyệt Ca ngoái đầu nhìn, chần chờ một lúc rồi nói: “Tập.”
Mọi người tách ra hai bên nhường đường cho nàng, hầu như ai nấy đều bị màn biểu diễn vừa rồi làm cho cảm động, trước sự mỹ lệ của Phó Tuyệt Ca mà trở nên kiên dè.
Mỹ mạo của quân quý đôi khi chính là vũ khí lợi hại nhất.
…
Tuyết bay vần vũ, hơi lạnh len lỏi qua khe hở từ cửa sổ điên cuồng thổi vào phòng, từng người bên trong chỉ có thể dựa vào hơi ấm từ than lô chịu đựng cái lạnh cắt da cắt thịt. Phó Tuyệt Ca không ngoại lệ, run rẩy trùm chăn ngồi bó gối trên sàn nhà, hai tay rét cóng chìa về phía than lô, hít một hơi phát ra tiếng xì xì của nước mũi.
Đáng ghét! Trời lạnh như vậy còn biểu diễn cái quỷ gì chứ?
Trong lòng không ngừng oán hận sư phụ gọi nàng vào cung biểu diễn, giờ này nhẽ ra nàng đang cùng nương thân khoái hoạt ăn bữa cơm trừ tịch, dưới chân đặt bốn năm chậu than còn được uống canh cá vừa nóng vừa cay. Lại hít một hơi toàn nước mũi nhưng không hỉ ra được gì, buồn bực cắn chặt hàm răng, gió lạnh từng cơn như dao điên cuồng chém lên những nơi chăn không thể che phủ.
Những vũ cơ còn lại cũng giống nàng trùm chăn ngồi co rúm trên sàn rên hừ hừ, chỉ mong buổi tiệc nhanh chóng bắt đầu để thay y phục khác dày dặn hơn.
Gió lạnh lần nữa quật tới, Phó Tuyệt Ca rụt cổ lại, dứt khoát kéo chăn che lên đỉnh đầu. Nhưng chăn còn chưa chạm đến búi tóc đã bị Lâm Mạn gạt đi, từng trên cao bất mãn nhìn xuống, không thể chấp nhận nổi bộ dáng thảm hại của nàng.
“Có biết búi tóc này làm mất thời gian lắm không? Ngươi làm hỏng rồi thì tự đi mà búi lại!”
Phó Tuyệt Ca đáng thương sụt sịt mũi: “Sư phụ cho đồ nhi thêm hai cái than lô được không?”
“Phòng nóng quá sẽ chảy hết lớp điểm trang, ráng chịu một chút cũng sắp đến giờ biểu diễn rồi.”
Tuyệt vọng kéo chăn bao trọn cơ thể, nàng muốn trở về ăn canh cá cay a!!!
“Ngoan ngoãn một chút, chốc nữa cho ngươi đường.”
“Đường?” Phó Tuyệt Ca ngốc nghếch nhìn bóng lưng sư phụ: “Ta không ăn đường, ta muốn ăn canh cá.”
Lâm Mạn liếc mắt nhìn nàng nhưng không giải thích nhiều, cùng Kim Hoa trao đổi mấy câu thì rời đi.
Vũ cơ bắt đầu nhịn không được xích lại gần nhau, dùng hơi ấm từ cơ thể xua tan cái lạnh. Phó Tuyệt Ca cũng vui vẻ nhập bọn, ngồi thành một nhóm đông quả nhiên không còn thấy lạnh nữa, tranh thủ nói vài câu chuyện phiếm chờ đợi đến lúc lên đài biểu diễn.
Một vũ cơ họ Đào chủ động lên tiếng hỏi thay cho các tỷ muội: “Nghe nói Tuyệt Ca muội muội là lệnh ái Công tước phủ?”
Phó Tuyệt Ca không cảm thấy chuyện này có gì đáng để che giấu nên gật đầu một cái: “Phải, ta là lệnh ái tam phòng.”
“Tam phòng nhưng vẫn là lệnh ái, so với đích nữ cũng không kém là bao. Lúc ta còn nhỏ trong thôn có một quân quý phẩm thấp, công tử cả thôn ai cũng đều muốn thú nàng nhưng nàng nhất quyết không chịu mà đòi vào kinh tìm phu quân. Kết quả phu quân tìm không thấy còn bị người ta lừa bán vào kĩ viện, may mà người nhà nhận được thư chạy vào kinh đem nàng chuộc ra, sau đó vẫn được gả cho một công tử trong thôn làm Đại nương tử.”
“Còn ta chưa từng thấy qua quân quý, đến khi vào cung làm vũ cơ mới nhìn thấy các vị nương nương, hóa ra quân quý ai nấy cũng đều xinh đẹp cao quý như vậy.”
“Quân quý trong kinh thành ai nấy đều xuất thân cao môn quý phủ, từ nhỏ đã được dạy lễ nghi, trưởng thành thì gả cho quý tộc. Chúng ta chung quy chỉ là cùng nghi, khá lắm thì gả cho văn nho làm Đại nương tử không thì đi làm thiếp cho người khác.” Đào thị hướng ánh mắt ghen tỵ về phía Phó Tuyệt Ca: “Không được như muội muội phần phúc viên mãn, đến cả việc ta làm giỏi nhất là khiêu vũ cũng không bằng được với muội muội.”
“Mỗi người mỗi tài hoa sao có thể dựa vào quân quý hay cùng nghi mà đánh giá như vậy được?” Phó Tuyệt Ca không muốn người khác nghĩ nàng may mắn sinh ra là quân quý, mà bởi vì là quân quý nên nàng mới phải nỗ lực đến vậy: “Khiêu vũ không phải tự nhiên mà thành thục, lên bảy ta đã học khiêu vũ từ Lâm sư phụ so với người khác chăm chỉ không kém, chỉ cần nỗ lực thiên gia nhất định không phụ lòng chúng ta.”
“Nói thì nói như vậy nhưng trong lòng có chút thất vọng bản thân.”
Kim Hoa tì cằm lên đầu gối, thất thần nghĩ đến điều gì đó rồi chua xót mỉm cười: “Nếu có thể ta muốn được làm thị thiếp cho hoàng tước tương lai không phải lo nghĩ chuyện cơm ăn áo mặc, còn được người khác gọi một tiếng chủ tử.”
“...”
Phó Tuyệt Ca dở khóc dở cười, ước mơ của ngươi cũng ‘nhỏ bé’ quá nhỉ?
Lời này nàng chỉ dám nghĩ chứ chẳng dám nói ra, nàng còn muốn sống yên ổn đến khi biểu diễn xong nha.
“Ta vừa nghe nói bát gia hồi kinh rồi, biết đâu trong số chúng ta có ai đó biểu diễn khúc Kinh Mộng này xong có thể khiến bát gia cảm động thì sao? Dù sao bát gia cũng chưa thành thân, hậu viện vừa không có thị thiếp vừa không có đích nương tử, cơ hội vẫn còn nhiều lắm!”
“Ngươi nói cái gì?”
Sợ bản thân nhất thời nghe nhầm liền không nói không rằng chồm đến túm chặt hai vai Đào thị: “Bát gia hồi kinh, đây là thật sao?”
“Ngươi không biết? Sáng nay bát gia vừa hồi kinh nhưng vì không thích náo nhiệt nên đã không cho người đi thông báo, ta cũng chỉ mới biết đây thôi, hình như Lâm sư phụ cũng đã biết tin...”
Lời còn chưa kịp nói dứt thì người đã chạy mất rồi, Đào thị ngơ ngác nhìn các tỷ muội xung quanh, ai nấy đều không hiểu tại sao Phó Tuyệt Ca lại kích động như vậy.
Y phục đang mặc vốn rất mỏng lại còn để lộ vùng bụng phẳng lì, đừng nói giữ ấm ngay cả che kín thân thể cũng không làm được. Bàn chân nhỏ nhắn không mang giày đạp thẳng lên tuyết lạnh buốt, nhịp thở rối loạn mang theo làn khói bạc. Nhưng Phó Tuyệt Ca không mảy may quan tâm, tốc độ bước chân càng lúc càng nhanh, khoé mắt từ lúc nào đã nhiễm đầy hơi nước.
Nếu bát gia đang ở trong Tử Cấm Thành vậy thì ngài chỉ có một nơi để đi, chính là Trường Xuân Cung.
Phó Tuyệt Ca cố gắng nhớ lại vị trí Trường Xuân Cung nhưng do nhiều năm không trở về nên kí ức của nàng có chút rời rạc không rõ. Men theo tường cung tìm đến trước cửa Trường Xuân Cung, lòng bàn chân đỏ bừng lạnh lẽo, mỗi bước đều như đạp trên gai nhọn đau thấu tận tâm phế.
Nhác thấy ánh đèn từ Trường Xuân Cung phát ra, thân thể bất tri bất giác run rẩy, mười ngón tay bám trên bờ tường từ từ thu lại siết chặt thành đấm.
Cung nữ quét dọn ngoài sân trông thấy có người lấp ló ngoài cửa không khỏi cảnh giác bước ra xem thử: “Này, ngươi là ai?”
Phó Tuyệt Ca từ trong bóng tối bước ra, hoa dung dưới ánh đèn càng trở nên mỹ lệ: “B-Bát gia đã hồi kinh phải không?”
“Đúng vậy, ngươi đến tìm bát gia sao? Ngài đang nói chuyện với nhị gia và lục gia, ngươi ở ngoài đợi một chút đi.”
“Không cần đâu, ta tự mình đi vào tìm ngài.”
Cung nữ còn cho rằng Phó Tuyệt Ca nghe không hiểu lời mình đang nói, há miệng muốn cự tuyệt thì người đã tự ý chạy vào Trường Xuân Cung. Vội xoay người đuổi theo thì vai đột nhiên bị nắm lấy, theo bản năng ngoái đầu lại nhìn, phát hiện Mi Cát tỷ tỷ đang đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu yên lặng.
Phó Tuyệt Ca không biết chuyện xảy ra ở phía sau, một mực đi thẳng về phía thư phòng, lo lắng dáng vẻ hôm nay của mình không khiến bát gia yêu thích. Hơn hai năm chia cách người nam kẻ bắc, đêm nay lần đầu gặp lại trong lòng nàng không rõ tư vị. Khi thì nhung nhớ khi thì lo lắng, vừa muốn gặp vừa không dám gặp, chân đã bước đến cửa vẫn ngập ngừng không biết nên vào hay không.
Đè nén cảm xúc hỗn loạn mà đẩy cửa ra, hương trầm quen thuộc đột ngột xông thẳng vào mũi, thần kinh căng như dây đàn nhanh chóng được thả lỏng. Lúc này mới phát hiện hành vi bản thân có chút quá phận, dù sao bát gia vẫn chưa nói cho nàng vào phòng.
Quả nhiên hành động này thu hút ba người đang tán gẫu bên trong, nhị gia đối mặt về phía cửa nên nhìn thấy nàng đầu tiên.