Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 186




Mặt đất đột nhiên xuất hiện một cơn chấn động, ban đầu chỉ là những đợt chấn động nhẹ tầm vài phân thời gian thì kết thúc. Nhưng càng lúc đợt chấn động càng mạnh, chân bàn kịch liệt rung lên dịch chuyển khỏi vị trí, đồ tế lễ theo nhịp rung động lần lượt rơi xuống sàn. Vu sư trực tiếp ném bỏ kiếm xuống đất, liều mạng chụp lấy cạnh bàn kéo trở về, bất quá với chút sức lực của hắn căn bản không thể cản lại được cơn địa chấn dữ dội. Chẳng mấy chốc chân bàn một bên đột ngột gãy làm đôi, toàn bộ bàn tế lễ nghiêng về phía trước đè ép lên sợi dây đỏ treo vô số chuông bạc.

Tiếng chuông dẫn hồn réo rắt vang lên, vu sư thầm than không ổn, trực tiếp nhặt kiếm chém đứt dây đỏ. Đông Phương Tầm Liên đang nằm trên giường đột nhiên bật người ngồi dậy, mồ hôi túa ra như tắm, đôi hắc mâu vô thần chằm chằm nhìn vào bức tường đối diện.

Vu sư nghiến chặt hai hàm răng phát ra tiếng ken két, lập cập cầm kiếm di chuyển đến trước mặt tứ gia, trên không trung lưu loát chém thêm một kiếm.

Qua một lúc đôi mắt mâu dần lấy lại tiêu cự, mơ mơ màng màng đảo mắt nhìn quanh, có vẻ vẫn chưa nhận thực được bản thân đang trong mộng hay ngoài đời thực.

“Tứ gia.” Vu sư khẩn trương vỗ vào vai tứ gia hai cái, đáp lại hắn là ánh mắt nghi hoặc của tứ gia: “Ngài không sao chứ? Có chỗ nào khó chịu không?”

“Ta trở về rồi? Tại sao lại trở về rồi? Ban nãy rõ ràng ta sắp cùng Tuyệt Ca động phòng hoa chúc nhưng nàng đột nhiên phát điên lao xuống hồ, ta còn đang muốn cứu nàng, ngươi lập tức đưa ta vào mộng cảnh đi!”

“Tứ gia, mộng cảnh đã vỡ không thể trở về được nữa, Phó cô nương đã bị người khác đưa ra khỏi mộng cảnh rồi.”

Đông Phương Tầm Liên gấp gáp túm lấy hai vai vu sư ép hắn nhìn thẳng vào mắt mình: “Tại sao? Tại sao ở trong mộng cảnh Tuyệt Ca vẫn không thuận theo ta? Chẳng phải ngươi nói mộng cảnh ngươi dệt nên có thể khống chế người ở trong đó sao? Là ai mang Tuyệt Ca đi, là ai hả!?”

“Tứ gia tha tội, chuyện này…” Vu sư sợ đến hai chân nhũn thành bùn, run run chấp tay trước ngực khấn vái: “Vốn dĩ mộng cảnh do bần đạo tạo ra không ai có thể thoát được khống chế, chẳng phải ngài đã bái đường thành thân với Phó lệnh ái sao? Mọi chuyện đang đi theo quỹ đạo ban đầu nhưng không hiểu làm sao Phó lệnh ái lấy lại được ý thức, không những không tuân theo quỹ đạo còn tự tổn hại chính mình. Chuyện này bần đạo cũng không thể xử lý được, dù sao mộng cảnh vốn là thứ tà đạo càng cưỡng cầu chỉ khiến bản thân rơi vào ma chướng.”

“Bản vương không quan tâm có rơi vào ma chướng hay không, bản vương chỉ cần Tuyệt Ca quay về bên cạnh ta, thực tại không được thì mộng cảnh phải làm cho bằng được!!”

“Nói thì nói như vậy nhưng mà Phó lệnh ái thần hồn không trọn vẹn, nàng là người đã chết rồi, quỹ đạo mộng cảnh khó mà chi phối được nàng.”

“C-Chết rồi?” Đông Phương Tầm Liên cảm thấy tay chân lạnh toát, vô thức nuốt một ngụm nước bọt: “Ngươi nói nàng chết rồi? Vậy tại sao nàng lại xuất hiện ở đây?”

“Thật ra nói chết cũng không đúng, chỉ là thần hồn lệnh ái khuyết thiếu giống như bị ai nhào nặn miễn cưỡng đưa đến thế giới này. Thứ cho bần đạo năng lực có hạn, nhưng kiểu người thần hồn khuyết thiếu phần lớn là do thân thể đã đến cực hạn không thể cứu vãng nữa. Ban nãy bần đạo thâm nhập mộng cảnh phát giác có pháp khí bao quanh thần hồn lệnh ái, nói không chừng có một vị cao tăng đạo sĩ nào đó đang độ kiếp cho nàng.”

Đông Phương Tầm Liên nặng nề vén chăn bước xuống giường, trước mặt là bàn tế lễ bị cơn địa chấn hất đổ, trên sàn la liệt đồ tế lễ phảng phất một đợt mùi hương kì lạ gây mũi.

“Có thể điều tra người này là ai không?”

“Không giấu tứ gia, pháp lực người kia cao hơn bần đạo mấy phần, muốn tra ra chân tướng chỉ sợ không có khả năng. Nhưng có thể thông qua pháp khí mà tra ra hắn tu đạo gì, nếu tiến vào mộng cảnh lần nữa sẽ có biện pháp áp chế.”

“Bản vương lệnh ngươi nội trong hai ngày điều tra người này, hai ngày sau sẽ tiến vào mộng cảnh lần nữa, lần này tuyệt đối không được thất bại.”

“Nhưng…”

Đứng trước vương thượng tông thất, vu sư tránh không khỏi có chút lo lắng, nhỡ làm không tốt cái đầu của hắn có thể trực tiếp rơi xuống đất.

“Chuyện gì?”

“Hình như có người đang dùng thuật dệt mộng cảnh.”

“Ồ?” Đông Phương Tầm Liên cúi người nhặt mảnh giấy vàng quan sát một lượt, khoé môi nhếch cao tựa tiếu phi tiếu: “Là Đông Phương Tầm Tuyết giở thủ đoạn?”

“Không phải, bát gia cũng là người thần hồn khuyết thiếu, ngài không thể dệt được mộng cảnh.”

“Lão bát cũng đã chết rồi?”

Lần này Đông Phương Tầm Liên thật sự bị doạ sợ rồi, chuyện kiếp trước thông qua mộng cảnh nàng chỉ thấy được vài phần sơ sài, căn bản không biết bản thân trước khi chết đã xảy ra chuyện gì.

“Vâng, mộng cảnh này có một đặc điểm, chỉ con người có thần hồn nguyên vẹn mới có thể dùng máu dẫn thần hồn tiến vào mộng cảnh. Vi thần từng gặp qua bát gia, thần hồn của ngài ít hơn người bình thường một nửa, dương khí yếu ớt giống như bị người ta hút đi. Loại người thần hồn ít ỏi như vậy không chết yểu thì chưa trưởng thành đã đi qua cầu Nại Hà, chỉ là không biết bát gia tại sao lại sống được đến bây giờ.”

“Ngươi nói điều này là thật? Không phải đang hồ lộng bản vương?”

Vu sư nghe xong liền sợ hãi quỳ xuống điên cuồng khấu đầu: “Bần đạo có thêm mười cái mạng cũng không dám dối gạt tứ gia!”



“Hai người đều thần hồn khuyết thiếu, rốt cuộc trước đây đã xảy ra chuyện gì?” Đông Phương Tầm Liên bất lực vịn tay vào tường, mắt nhắm nghiền mi nhíu chặt, nàng căn bản không thể nghĩ ra được lý do của chuyện này: “Ngươi nói người còn lại dùng thuật dệt mộng này là ai?”

“Là một cô nương mệnh số phú quý, bần đạo nhìn thấy phượng hoàng vỗ cánh, khi nàng xuất hiện bốn góc trời đã ửng đỏ.”

“Phó Yên Ca?”



“Ha!!”

Mắt thấy lệnh ái đã tỉnh, Thu Hoa vội vã chạy đến đỡ nàng ngồi dậy.

“Nhị lệnh ái ngài không sao chứ?”

Phó Yên Ca thống khổ ôm ngực ho khan hai tiếng, cả người đau nhức như bị ai dùng đá chèn lên, đến cả việc hít thở cũng không làm được. Đạo sĩ dùng sức dựng bàn tế lễ lên, kiểm tra một hồi không thấy có gì nguy hiểm mới bước đến trước mặt Phó Yên Ca quỳ xuống dập đầu.

“Lệnh ái tha tội, mộng cảnh đã vỡ.”

“V-Vỡ?” Phó Yên Ca nén nhịn cơn đau chồm người về phía đạo sĩ hỏi: “Tại sao lại vỡ? Ta chỉ mới nhìn được một chút của quá khứ, còn chưa biết tại sao bát gia lại vứt bỏ ta.”

“Loại tà thuật dẫn mộng nhìn quá khứ này vốn đã mỏng manh nay lại bị người khác nhảy vào thao túng, bần đạo năng lực yếu ớt không thể chống lại nên mới khiến mộng cảnh tan vỡ.”

“Vậy ngươi nói những gì trong mộng đều là thật? Ta thân là Triết Thân vương phi nhưng lại bị bát gia ngày đêm lạnh nhạt, đêm động phòng hoa chúc cũng phải cô linh linh ở một mình trong tân phòng, đây đều là sự thật sao?”

Đạo sĩ không nỡ nhìn cô nương xinh đẹp khóc như lê hoa đái vũ, nhưng vẫn không thể không nói sự thật: “Đều là thật.”

Phó Yên Ca thê lương nhắm chặt mắt, từng hạt trân châu nóng hổi lăn dài trên má. Kiếp trước nàng là người có được bát gia nhưng chỉ là thân xác, còn trái tim của ngài sớm đã trao cho Phó Tuyệt Ca. Vì cái gì bát gia kiếp trước kiếp này đều chỉ yêu Phó Tuyệt Ca? Lão thiên sao sao lại đối xử với nàng bất công như vậy?

“Lệnh ái ngài đừng đau lòng, đây là chuyện của kiếp trước không liên quan gì đến kiếp này a.” Thu Hoa bối rối rút khăn lụa trong tay áo giúp nàng chà lau nước mắt: “Bát gia đã từng thú ngài thì kiếp này vẫn sẽ thú ngài, Phó tam lệnh ái căn bản không thể cùng ngài tranh!”

Tuy là nói như vậy nhưng có thân xác không có trái tim phu quân thì còn nghĩa lý gì chứ?

Nén nhịn đau thương lau đi nước mắt lem luốt trên mặt, Phó Yên Ca nghẹn ngào hỏi tiếp: “Gần đây tiến vào mộng cảnh luôn thường xuyên đứt đoạn, cũng không xem được nhiều như trước nữa, đây là vì lý do gì?”

“Bần đạo đã thử điều tra chuyện này, phát hiện bát gia thần hồn khuyết thiếu căn bản không thể trụ lại trong mộng cảnh. Dương khí suy âm khí thịnh, âm dương bất cân xứng dẫn đến mộng cảnh thường mất kiểm soát, cho nên thời gian xem được quá khứ càng ngày càng ngắn đi.”

“Vậy có cách nào xử lý chuyện này không?”

“Bần đạo đã thử nhiều cách nhưng không thể khiến mộng cảnh kéo dài như ban đầu. Mấy ngày nay lệnh ái thấy được mộng cảnh là do bần dùng pháp lực đẩy âm khí của ngài vào mộng cảnh, dùng nó làm cột chống đỡ, dương khí của bát gia tuy suy yếu nhưng vẫn kéo dài được chút thời gian.”

Thu Hoa đầy mặt lo lắng chất vấn: “Chuyện này không làm tổn hại đến lệnh ái chứ?”

“Loại pháp thuật này không gây ảnh hưởng đến người dẫn mộng.” Đạo sĩ lấy từ trong tay áo một chiếc túi gấm đã cũ kĩ đưa cho Phó Yên Ca: “Ngài mỗi lần nhập mộng cầm lấy thứ này có thể áp chế thần hồn yếu ớt của bát gia.”

Phó Yên Ca run rẩy nhận lấy túi gấm, hít một hơi lạnh lẽo buồng phổi: “Hai ngày nữa chúng ta lại bắt đầu.”

- ---------------------------------

“Bát gia!!”

Hoảng hốt bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, mồ hôi đầm đìa thấm ướt lưng áo, thông qua ánh sáng yếu ớt từ ánh trăng ngoài cửa nhìn thấy mười đầu ngón tay không ngừng phát run. Phó Tuyệt Ca sợ hãi không dám cử động, sau gáy, hai vai và thắt lưng đau đến lợi hại, tựa hồ bị ai đó dùng một thứ rất nặng ra sức đè ép không cho nàng cử động.

Cửa phòng nhẹ nhàng được đẩy ra, A Xán đầy mặt lo lắng bước đến trước giường xem xét: “Lệnh ái gặp ác mộng sao?”



“Ta nhìn thấy bản thân ngồi trong tân phòng, mà tân lang không phải là bát gia…” Phó Tuyệt Ca run rẩy nắm lấy bàn tay A Xán, nước mắt rơi xuống cũng hồn nhiên không biết: “Ta đã gả cho tứ gia thật sao? Tại sao lại là ta? A Xán ngươi nói đi rốt cuộc ta là ai?”

“Ngài trước đừng hoảng, tất cả chỉ là mộng không phải sự thật. Ngài vẫn là Phó tam lệnh ái, ngài vẫn chưa xuất giá, chúng ta còn đợi bát gia hồi kinh đến Công tước phủ cầu thân ngài đây. Đừng sợ, mộng không thể biến thành sự thật, chắc do gần đây ngài mệt mỏi quá nên nửa đêm ngủ mới gặp ác mộng.”

“T-Ta vẫn chưa xuất giá đúng không?”

“Vâng, ngài vẫn là lệnh ái, ngài chưa gả cho ai cả.” A Xán ôn nhu tri kỉ giúp tam lệnh ái vén tóc dài ra sau lưng, trong đêm đôi mắt nàng đặc biệt ấm áp: “Lệnh ái ngoan, ngủ một giấc sáng mai tỉnh dậy sẽ không sao nữa.”

“Ta sợ lắm, ta không dám ngủ…” Phó Tuyệt Ca cuộn người nép sát vào tường, tay không ngừng bấu víu tấm chăn dày đang che chắn cơ thể: “Nếu ngủ rồi không thể tỉnh dậy nữa phải làm sao đây? Trong mộng thật sự rất đáng sợ, ta một chút cũng không muốn quay về đó nữa!”

Mắt thấy lệnh ái tinh thần không được tốt, A Xán không vội khuyên nàng thêm, chậm chạp chuyển qua ngồi bên cạnh dịu dàng đem nàng ôm vào lòng. Bàn tay nhịp nhịp vỗ lên tấm lưng gầy, lúc nhỏ lệnh ái thường xuyên gặp ác mộng, nàng chính là dùng cách này để dỗ dành đối phương. Quả nhiên tam lệnh ái đang run rẩy kịch liệt dần hoà hoãn trở lại, yếu ớt chôn đầu vào hõm vai nàng khóc thút thít.

“Mộng là mộng, dù có chân thực vẫn không phải là sự thật. Đừng xem bản thân là chim hồng yến rồi tự nhốt mình trong chiếc lồng son ấy nữa, ngài thử đập cánh bay ra ngoài xem, không phải ngài không thể bay mà là tâm trí ngài đang bị vây khốn trong chiếc lồng đó. Ngài bình tĩnh nghĩ lại mà xem, mọi thứ vẫn đang diễn ra đúng theo kế hoạch của chúng ta, đợi khi ngài gả vào Thân vương phủ liền coi như lưỡng toàn kì mỹ.”

“Ta không phải là chim hồng yến không cần suốt ngày giam mình trong lồng son…” Phó Tuyệt Ca suy nhược thì thầm thật khẽ: “Ngày dài tháng rộng chỉ biết lo lắng sẽ vuột mất ngày tháng đẹp nhất nhân sinh.”

“Ngài hiểu được thì tốt rồi, ngoan, nô tỳ hầu hạ ngài nghỉ ngơi, đừng để bản thân nhiễm phong hàn.”

“Không, ta không muốn ngủ nữa, ta muốn ngắm trăng.”

A Xán liếc nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, chẳng biết từ lúc nào quầng mây đen đã kéo đến che mất nửa vầng trăng: “Trời có vẻ sắp mưa rồi.”

“Mưa rồi…” Phó Tuyệt Ca đột nhiên cúi đầu lẩm bẩm: “Lại mưa rồi…”

“Lệnh ái sao rồi? Sắc mặt sao khó coi như vậy?”

“Không hiểu sao trong người lại cảm thấy rất bất an…”

Lời còn chưa kịp nói hết thì cung nữ gác đêm đột nhiên đẩy cửa xông vào, dưới ánh trăng gương mặt nhỏ nhắn tái mét không còn nửa điểm huyết sắc. A Xán phát giác có điều bất thường, lập tức ngăn cản cung nữ kia mở lời, tự mình đi ra cùng nàng nói chuyện.

Phó Tuyệt Ca kiên nhẫn chờ trong ngoạ phòng, sau bức bình phong nhìn thấy hai bóng người, rất nhanh cung nữ kia liền rời đi tiếp theo là A Xán khẩn trương đi về phía nàng.

“Tình hình bát gia lúc này không khả quan lắm, A Bích truyền tin về nói bát gia sáng nay hôn ra máu liền hôn mê đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?”

Kìm nén suốt thời gian qua khiến tinh thần lẫn thể xác Phó Tuyệt Ca luôn trong trạng thái kiệt quệ, chuyện của bát gia vừa đúng lúc trở thành mũi tên xuyên thủng phòng tuyến mong manh cuối cùng. Nàng giống như phát điên vùng dậy khỏi giường, một phát đem tất cả đồ vật trong tầm tay gạt đổ xuống đất.

“Tại sao? Tại sao vẫn không thay đổi? Lão thiên gia tại sao lại đối xử với ta như vậy!?”

“Lệnh ái!”

A Xán hoảng thủ hoảng cước đem tam lệnh ái đang kích động ôm trở lại, đối phương vẫn không ngừng la hét vùng vẫy, nàng chỉ có thể tăng thêm sức ở cánh tay ép lệnh ái quay về giường. Chút sức lực của quân quý căn bản không thể địch lại cùng nghi quen với việc nặng nhọc, chẳng mấy chốc Phó Tuyệt Ca đã bị ôm về giường, cả người dồn sát vào tường không thể cử động.

“Ngài rốt cuộc làm sao vậy hả? Bình thường ngài không bao giờ để bản thân mất kiểm soát như vậy! Bát gia đương lúc nguy cấp ngài không những không chấn tỉnh bản thân còn kích động đập phá đồ đạc, ngài nghĩ như thế sẽ giúp được bát gia hay sao?”

“Ta không biết, ta thật sự không biết phải làm sao cả!” Phó Tuyệt Ca giống như đứa trẻ mất hết phương hướng một mình trôi dạt giữa biển khơi, cố tìm một thứ để bám víu nhưng tìm mãi cũng chẳng có thứ gì để dựa dẫm: “Đời này kiếp này người ta cần duy nhất là bát gia, ngài là lý do để ta kiên trì đến bây giờ. A Xán ngươi không biết cảm giác trong đêm tối chờ đợi một người đáng sợ đến mức nào đâu. Ta không muốn quay trở về ngày tháng đó nữa, duy nhất bát gia mới giúp được ta, ngài là ánh sáng của cuộc đời ta.”

“Lệnh ái ngài trước nghe nô tỳ nói một lời có được không?” A Xán dùng sức bắt lấy hai má Phó Tuyệt Ca ép nàng nhìn thẳng vào mắt mình: “Phải, tình hình bát gia lúc này rất tệ, A Bích cũng nói Thái y không chẩn ra được bệnh căn bản là đoán mò mà chẩn trị. Nhưng như thế không có nghĩa là bát gia sẽ chết, chỉ cần chúng ta nỗ lực tìm ra căn nguyên sự việc, nô tỳ tin chắc sớm thôi bệnh của bát gia sẽ được chữa khỏi. Chẳng phải ngài đang nghi ngờ tứ gia động tay sao? Chúng ta hiện tại không bằng không chứng vẫn phải đợi Thẩm quân gia tìm kiếm tin tức, việc cần làm lúc này là phải thật bình tĩnh, tất cả cặp mắt ngoài kia đang nhìn chằm chằm chờ đợi Thân vương phủ này rối loạn. Lệnh ái phải thật bình tĩnh để còn xử lý mọi chuyện thoả đáng, vạn nhất bát gia hồi kinh nhìn thấy vương phủ loạn thành một đoàn sẽ còn mệt mỏi gấp trăm lần.”

Nặng nề nuốt khan một ngụm nước bọt, cơn đau khắc khoải dần tan biến thay vào đó là cảm giác lo lắng dâng cao đến cực điểm. Lúc này không phải thời gian thích hợp để nàng lo nghĩ những chuyện chưa xảy ra trong tương lai, đây là lúc nàng phải tìm ra kẻ đứng phía sau gây ra chuyện thị phi. A Xán nói rất đúng, nàng cứ chấp mê bất ngộ người đau khổ chỉ có nàng, bản thân không còn cách nào khác ngoài đứng lên đối diện với sự thật.

“Sáng mai lập tức gọi Thẩm quân gia đến gặp ta.”

Sực nhớ một người đã lâu không gặp, Phó Tuyệt Ca ghì chặt tay áo A Xán, thấp giọng thì thầm vào tai nàng. A Xán cũng không có phản ứng gì, gật đầu một cái xem như đáp ứng rồi lặng lẽ xoay người rời khỏi ngoạ phòng.