Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 156




Gió tuyết vần vũ, hơi lạnh len lỏi qua khe hở hẹp tràn vào trong phòng ngủ. Ghế đẩu cao kê sát vào cạnh bàn, thân ảnh thon gầy nhanh nhẹn đạp chân lên ghế lấy đà nhảy lên mặt bàn lạnh lẽo trơn trượt. Bàn chân nhỏ hơi dịch chuyển ra sau, an toàn vịn vào cửa sổ đứng thẳng dậy, mắt đào hoa đảo một vòng khắp ngoạ phòng tìm kiếm gì đó.

Mải mới tìm thấy cuộn tranh cất trên xà ngang, thử đưa tay hướng về phía trước, khoảng cách xa đến nỗi đầu ngón tay cũng cảm thấy lạnh lẽo. Bất đắc dĩ bước xuống bàn, dùng hết sức bình sinh lôi ghế đẩu đến gần chỗ xà nhà, ngước mắt quan sát khoảng cách rồi đưa tay lên lần nữa.

Vẫn là không đủ!

Hai má bánh bao tức thì phình to, bất mãn nhảy xuống ghế đầu, tìm cách lôi bàn đến chỗ vừa đứng hy vọng có thể chạm đến được. Đạp trên bàn với tay về phía xà nhà, vẫn còn một chút nữa mới đến, loay hoay tìm kiếm một hồi quyết định đặt ghế đầu lên bàn rồi trực tiếp đứng lên trên ghế.

Lần này quả nhiên chạm tới, ngón tay thon dài cố sức rướn về phía trước mò mẫm rất lâu. Đầu ngón tay toàn bộ đều là bụi, vô tình di chuyển gạt rơi một ít bụi vào mắt.

“Ách!!”

Cửa phòng đúng lúc bị đẩy ra, A Xán mang ngọ thiện bước vào trông thấy lệnh ái đứng trên ghế đẩu kê trên mặt bàn liền sợ đến hai chân run rẩy: “Đại nương tử ngài làm gì vậy? Coi chừng ngã!!!”

“Ta không ách!”

Phó Tuyệt Ca vừa quay đầu trả lời câu hỏi của A Xán thì chiếc ghế cũng vừa bị đẩy trượt một đoạn, thân thể mất thăng bằng từ trên cao ngã xuống.

“A!”

“Đại nương tử!!”

A Xán đặt vội khay thức ăn lên trà án rồi chạy lại đỡ Đại nương tử đứng dậy, thuận tay giúp nàng phủi đi bụi bẩn trên người: “Đại nương tử có sao không? Có cần nô tỳ đi gọi lang trung đến xem cho ngài?”

“T-Ta không sao, chỉ có hơi đau một chút.” Phó Tuyệt Ca bối rối phủi sạch bụi bẩn trong lòng bàn tay, cúi đầu nhìn A Xán vẫn loay hoay giúp nàng phủi sạch bụi trên chiếc váy lụa: “Không cần đâu, ta cũng đang tính đi thay y phục mới.”

“Đại nương tử sao lại leo lên bàn vậy? Ngài muốn tìm gì à?”

“Mấy ngày trước có nhìn thấy bức tranh ở trên đó nên…”

“Bức tranh?” A Xán ngẩng đầu lên nhìn xà nhà rồi nhìn Phó Tuyệt Ca cười khổ: “Chỉ là một bức tranh Đại nương tử cứ gọi nô tỳ đi lấy là được rồi.”

Phó Tuyệt Ca bồn chồn nhìn theo A Xán, trống ngực thình thịch đập vang muốn văng ra khỏi lồng ngực: “Không hiểu sao mỗi lần nhìn nó ta lại cảm thấy rất khó thở, nhịn không được mới tìm cách lấy xuống xem sao.”

“Đại nương tử mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi, tranh cứ để nô tỳ giúp ngài lấy.”

Nói xong A Xán liền đi tìm cái thang để leo lên lấy bức tranh, trong lúc loay hoay bất cẩn là ngã cái bình hoa đặt trên bàn. Phó Tuyệt Ca phản ứng nhanh vội kéo A Xán qua một bên tránh mảnh vỡ cắt trúng chân cũng may là không khiến đối phương bị thương.

A Xán kinh ngạc không ngớt, hoảng loạn nhặt mảnh vỡ đặt lên bàn: “Đại nương tử đừng đến đây, chỗ này nguy hiểm lắm!”

“Ngươi đừng nhặt, chỗ này để cho ta xử lý, ngươi đi tìm một miếng vải dày bọc mảnh vỡ đem vứt đi.”

“Nhưng mà…” A Xán cúi đầu nhìn chiếc bình vỡ vụn rồi nhìn Đại nương tử: “Đây là chiếc bình duy nhất ngài mang theo khi xuất giá…”

“Xuất giá bao nhiêu năm rồi, thứ này giữ cũng chẳng có tác dụng gì, hư rồi thì đỡ phải chướng mắt.”

“Đại nương tử thật sự không sao chứ?”

Phó Tuyệt Ca hướng nàng híp cong mắt cười: “Ta vẫn tốt, mau mau tìm mảnh vải đến đây đi.”

A Xán do dự một lúc mới chịu xoay người rời khỏi phòng, trùng hợp một người nữa từ bên ngoài bước vào. Tố y thanh tao đơn giản lẩn vào trong tuyết nhìn không ra đâu là tuyết đâu là y phục, mái tóc đen dài xoã sau lưng có chút rối loạn, dường như đã phải đi một đoạn đường rất xa mới đến được đây.

Nhìn rõ người ngoài cửa, Phó Tuyệt Ca che miệng hô to một tiếng: “Bát gia!?”

Đông Phương Tầm Tuyết chậm chạp cởi phi phong bám đầy tuyết giao cho A Xán rồi bước vào phòng riêng của Phó Tuyệt Ca: “Làm sao vậy? Thấy ta kinh ngạc đến vậy sao?”

“N-Ngài sao lại ở đây?”

“Ta đến tìm tứ hoàng tỷ sẵn tiện ghé qua xem nàng thế nào.” Đông Phương Tầm Tuyết ngồi xuống ghế, quét mắt nhìn đống hỗn độn chủ nô các nàng bày ra không khỏi chau mày: “Bình hoa này sao vỡ rồi?”



“Là do nô tỳ bất cẩn đụng trúng, bát gia cẩn thận.”

A Xán vội vội vàng vàng bưng trản trà đặt lên bàn, xấu hổ gãi đầu cười gượng hai tiếng: “Nô tỳ lập tức dọn dẹp, bát gia cùng Đại nương tử nhà ta nói chuyện đi.”

Nói xong liền xoay người đi mất.

Phó Tuyệt Ca vén váy ngồi xuống vị trí đối diện bát gia, nửa đùa nửa thật nói khẽ: “Xem ra bát gia rất được cô nương trong kinh thành yêu thích, vì để được ngài chú ý mà chấp nhận vào tứ vương phủ làm thiếp. Nghe nói hậu viện tứ gia chật đến mức hai thị thiếp phải ở cùng một phòng với nhau, nếu còn gửi nữa chỉ sợ mỹ nhân phải dọn ra sân mà sinh hoạt.”

Đông Phương Tầm Tuyết ảm đạm nhấc khoé môi: “Nàng nói như vậy là đang oán trách ta sao?”

“Ta không oán trách ngài cũng không có tư cách oán trách ngài.” Phó Tuyệt Ca đẩy dĩa cao điểm vừa làm sáng nay về phía bát gia, giọng điệu nhẹ nhàng không chứa đựng bất kì cảm xúc nào: “Mấy năm nay ta đã nghĩ thông suốt rồi, thay vì ngày đêm đố kị đám mỹ nhân mới đến thì làm chút việc thú vị giết thời gian vẫn tốt hơn. Hôm qua ta xem được một mẫu thêu trên sách, sực nhớ bản thân trước đây thích tú hoa đến mức quên ăn quên ngủ nhưng mấy năm qua lại chưa từng thêu được bức nào ưng ý.”

“Nàng có thể nghĩ thông suốt thì tốt, ta hy vọng nàng có thể như bây giờ mỉm cười với ta.”

“Bát gia nói đùa rồi, ta sống trong Tứ vương phủ khác nào hoàng oanh vây khốn trong lồng son, cười hay không cười cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Thời gian đằng đẵng người bên gối giờ chẳng còn là người bản thân yêu nhất nữa.”

Đông Phương Tầm Tuyết thoáng kinh ngạc, đáy mắt lộ ra một tia hy vọng nhỏ nhoi: “Nàng hối hận rồi sao?”

“Phải, cuối cùng ta cũng hối hận rồi.” Phó Tuyệt Ca nhấc trản trà lên một đoạn, khói mỏng lượn lờ bay lên cao: “Ngài thấy đó, người đi trà lạnh, mấy ai có thể cả đời chỉ yêu một người? Đời ta thê lương ảm đạm cũng phải vực dậy mà sống tiếp, chấp niệm duy nhất hẳn là những đứa con mà ta ngày đêm mong ngóng. Từ ngày tứ gia đem hai đứa trẻ kia đưa đến chỗ ta thì ta liền hiểu, có rất nhiều chuyện vốn dĩ từ đầu đã sai rồi chỉ là bản thân cố chấp không chịu từ bỏ.”

“Đừng sợ, nàng còn cơ hội trở về, chỉ cần nàng nguyện ý ta lập tức đưa nàng rời khỏi tứ vương phủ!”

Phó Tuyệt Ca trước kinh ngạc sau lại ảm đạm cười đáp: “Đi hay ở có khác gì bây giờ? Cá lồng chim chậu, đời người phiêu bạc, quá nhiều đau thương mài mòn tất cả dũng khí của ta. Bát gia nếu còn nghĩ đến ân nghĩa của chúng ta trước đây thì năm ngày mười bữa đến cùng ta nói chuyện là được rồi. Bây giờ ta chẳng còn gì đáng để cưỡng cầu nữa, cũng mong bát gia có thể trân trọng người bên cạnh đừng để đối phương vì chuyện gì mà hối tiếc.”

“Hối tiếc? Đúng vậy, đời người phiêu bạc, dù là quá khứ hay hiện tại đều có chuyện để phải hối tiếc.”

“Bát gia cũng có hối tiếc?”

Đông Phương Tầm Tuyết trầm mặc không trả lời, bàn tay đặt trên bàn nặng nề co lại từng ngón tay: “Nếu ta dũng cảm một chút thì người ta yêu sẽ không phải chịu khổ, nếu ta cương quyết cự tuyệt thì không cần phải sống những ngày tháng không khác gì địa ngục trần gian.”

“Ngài nói vậy là có ý gì?” Phó Tuyệt Ca ngập ngừng một chốc, đè thấp giọng hỏi: “Ngài và nhị tỷ lại bất hoà?”

“Ta và Phó Yên Ca đã bao giờ hoà thuận mà nói hai chữ bất hoà?”

“Nhưng ta nghe hạ nhân nói ngài là người cương quyết muốn thú nhị tỷ sao lại không cùng nàng hoà thuận chứ?”

Đông Phương Tầm Tuyết nghe xong liền cười khổ: “Ta cương quyết? Những lời bịa đặt xấu hổ này Phó Yên Ca cũng dám nói ra ta đúng là xem thường nàng ta rồi.”

Càng nghe càng mờ mịt, Phó Tuyệt Ca không dám hỏi thêm sợ sẽ khiến bát gia không vui.

“Cao điểm này chính tay ta làm, ngài nếm thử xem có vừa miệng hay không.”

“Ta còn nhớ ngươi làm cao điểm là ngon nhất, đã lâu rồi ta không được ăn cao điểm ngươi làm.”

Phó Tuyệt Ca yếu ớt kéo khoé môi: “Chỉ sợ hương vị năm xưa ngài nếm được bây giờ không còn nữa.”

“Hương vị năm xưa…” Đông Phương Tầm Tuyết cúi đầu nhìn nước trà sóng sánh trong trản rồi nhìn vào đôi mắt trong trẻo của Phó Tuyệt Ca: “Nàng của hiện tại thay đổi rồi, không còn thích cười như lúc trước.”

“Ai chẳng phải thay đổi chỉ là sớm hay muộn mà thôi.”

“Nàng có muốn cùng ta quay trở về ngày tháng tốt đẹp ấy không?”

“Quay về?” Phó Tuyệt Ca nửa thật nửa đùa cười đáp: “Nếu có thể quay đầu lại thì đời này còn gì để hối tiếc?”

“Nhưng sẽ không còn là ta nữa mà là một người khác.”

“Sao?”

“Một người khác dũng cảm hơn ta, kiên định hơn ta, thay ta yêu thương che chở cho nàng.”

Phó Tuyệt Ca bối rối cướp lời: “Ngài nói gì ta không hiểu, một người khác là ý gì?”



Đông Phương Tầm Tuyết chậm rãi đứng dậy, tóc dài bị gió thổi loạn sau lưng, trên mặt lộ ra một tia mất mát: “Dù nàng đi đến đâu chỉ cần ngoái đầu nhìn lại sẽ trông thấy ta.”

Còn chưa kịp thông suốt lời bát gia vừa nói thì khung cảnh xung quanh đồng loạt sụp đổ. Phó Tuyệt Ca kinh hãi lui lại vài bước, nào ngờ sau lưng là vực thẳm sâu vạn trượng, gót chân chông chênh không có điểm tựa liền từ trên rơi thẳng xuống vực.

“Bát gia!!!!”



“Lại làm sao nữa vậy hả?!”

Lưu thị một bên lau mồ hôi cho Phó Tuyệt Ca một bên khẩn trương quát tháo A Xán đứng gần đó: “Ngươi chăm sóc lệnh ái thế nào mà để nàng hôn mê cũng không biết?”

“Lệnh ái sai nô tỳ đi nghe ngóng tin tức nên mới…”

“Ít nhất cũng phải gọi người hầu hạ nàng, vạn nhất nha đầu xảy ra chuyện gì thì sao?”

A Xán quẫn bách quỳ xuống khấu đầu: “Nô tỳ biết sai! Cầu tứ nương tử tha tội!”

“Đứng dậy đi, chuyện này không hoàn toàn là lỗi của ngươi, mau mau gọi lang trung đến xem nàng.”

“Nô tỳ đã gọi lang trung đến rồi, người đang chờ ở bên ngoài.”

“Dẫn vào đây.”

A Xán vội đứng dậy ra ngoài gọi lang trung, lát sau dẫn theo một lão đầu râu tóc bạc phơ tiến vào. Lang trung bước đi chậm chạp trúc trắc, hồi lâu mới đến được giường run run kéo ghế ngồi xuống.

Loạt động tác của lang trung chậm đến mức khó tin, Lưu thị ném cho A Xán một ánh mắt ý bảo nàng mau chóng giải thích.

“Vị này là lang trung nổi danh đến từ phương nam, nô tỳ mấy ngày trước tìm được đưa về phủ để chữa trị chứng đau chân của tứ nương tử, đúng lúc nên dẫn hắn đến khám cho tam lệnh ái.”

Lang trung điếc tai nên không nghe chủ nô hai người nói gì, yên tĩnh giúp Phó Tuyệt Ca bắt mạch. Xung quanh chỉ còn tiếng nước nhỏ tí tách, mọi người không ai dám thở mạnh, tròn xoe mắt nhìn theo nhất cử nhất động của lão đại phu.

Hồi lâu lang trung mới lập cập đứng dậy, đôi mắt nhăn nheo già nua hơi xếch lên để lộ vết hằn trên gương mặt: “Hơi thở rất yếu, mạch cũng vậy, cô nương này khó mà qua khỏi.”

Lưu thị nghe như ngũ lôi oanh đỉnh, suy sụp nghiêng người muốn ngã thì Nhược Phồn ngay lập tức đỡ lấy hai vai nàng: “Tứ nương tử bình tĩnh, nhất định là chẩn nhầm rồi chúng ta tìm đại phu khác đến xem!”

“Đ-Đúng vậy! Nô tỳ đi tìm đạo cô lần trước, nhất định nàng sẽ giúp được chúng ta!”

“Phải, phải, mã não trạc Tuyệt Ca vẫn đeo chứ?”

“Vẫn đeo.”

A Xán bước đến trước mặt lão lang trung ra hiệu tiễn khách.

Lang trung không đi ngược lại oán trách các nàng: “Cô nương kia đã bệnh thành như vậy mà các ngươi còn không muốn cứu chữa, các ngươi có lương tâm hay không hả?”

Lão lang trung điếc tai căn bản A Xán không thể cùng hắn giao tiếp bình thường, liên tục hoa tay múa chân giải thích: “Lệnh ái nhà ta chỉ ngất xỉu thôi sao đến mức suy kiệt như vậy chứ?”

Dường như hiểu được ý nghĩa từ điệu bộ của A Xán, lang trung khàn khàn giọng đáp: “Mạch tượng cô nương vô cùng hỗn loạn lúc có lúc không, lúc mạnh lúc yếu. Đôi khi như đã chết đôi khi tiếp tục thoi thóp, lục phủ ngũ tạng đều có dấu hiệu suy kiệt nghiêm trọng, thứ lỗi lão phu thật sự không chẩn ra được bệnh gì. Lão phu hành y hơn bốn mươi năm đây là lần đầu tiên gặp phải loại bệnh quái lạ như thế.”

Lưu thị nghe như thiên hạ đồng loạt sụp đổ, bưng mặt nức nở khóc: “Tuyệt Ca của ta mệnh sao khổ như vậy!?”

“Tứ nương tử!”

“Không thể nào, lệnh ái đang khoẻ mạnh sao có thể…”

A Xán khẩn trương kéo tay A Phỉ đứng bên cạnh nhắc nhở: “Ngươi ở lại chiếu cố lệnh ái, ta đi tìm vị đạo cô lần trước, nhớ phải trông chừng lệnh ái thật kĩ!”

“Ta biết rồi, A Xán tỷ tỷ đi cẩn thận.”