“Mạnh miệng như thế cũng chẳng thể thay đổi được Hoàng thượng muốn phế bỏ trung cung, bát gia mất thân phận đích tử so với các hoàng tước khác cũng không bằng!”
“Nhị nương tử lại quên rồi.”
Phó Tuyệt Ca từng bước áp sát bức nhị nương tử lùi lại, trên mặt vẫn treo ý cười hoà nhã nhưng giọng điệu so với can thiết còn cứng rắn hơn: “Bát gia là Thân vương điện hạ, dù trung cung có xảy ra chuyện địa vị của ngài vẫn không thể lay chuyển được. Có thời gian ở đây nói bóng nói gió thì nên đi dạy dỗ lại đám công tử nhà mình, tam công tử bị lưu phóng năm ngàn dặm xem ra vẫn chưa đủ để ngươi tỉnh ngộ nhỉ?”
Nhị nương tử bất cẩn vấp phải váy bản thân loạng choạng muốn ngã may mà cung nữ bên cạnh kịp thời đỡ lấy, còn tính mở miệng mắng chửi thì Phó nha đầu đã leo lên xe ngựa.
“Khốn khiếp! Để ta xem ngươi còn mặt mũi gì quay về Khang Ninh phủ!”
Ngồi trên xe không nghe được tiếng mắng chửi của nhị nương tử, Phó Tuyệt Ca mệt mỏi nằm xuống nệm ngủ thiếp đi, mãi đến khi xe ngựa dừng trước Thân vương phủ thì A Xán mới lay người đánh thức.
A Bích nghe tin chờ sẵn ngoài cửa, trông thấy cô nương liền mừng rỡ chạy đến dìu nàng bước xuống xe: “Cô nương đến không báo nô tỳ biết sớm chuẩn bị, Mi Cát tỷ tỷ vừa đi trong phủ không ai quản lý lại vì chuyện trong cung mà hỗn loạn sợ sẽ khiến cô nương phiền lòng.”
“Ta cũng vì sợ trong phủ hỗn loạn mới đến.”
Phó Tuyệt Ca nhìn một lượt bên ngoài vương phủ rồi nói: “Thời gian nhạy cảm tốt nhất không đón tiếp cũng không gặp riêng ai, nếu bát gia quay về thì nghe chỉ ý của ngài.”
“Nô tỳ minh bạch, Mi Cát tỷ tỷ cũng nói có thể vài ngày nữa bát gia sẽ hồi kinh bảo nô tỳ cho người dọn dẹp trong ngoài vương phủ.”
Ba người song song tiến vào vương phủ, quả nhiên đúng như lời A Bích nói, bên trong vương phủ hỗn loạn không gì bằng. Lá khô ngoài sân không ai quét dọn, chậu nước để chật cả đường đi, hạ nhân không làm việc mà đứng tụm một chỗ lo lắng không biết khi nào thánh chỉ phế hậu hạ xuống.
Phó Tuyệt Ca sớm đoán được chuyện này, bình tĩnh bước vào sảnh chính hướng A Bích điềm đạm phân phó: “Đi gọi tất cả hạ nhân đến đây, ta có việc muốn dặn dò bọn họ.”
A Bích vâng dạ nhận lệnh, chốc sau liền dẫn tất cả hạ nhân xếp thành hàng ngay ngắn trước mặt Phó cô nương.
“Các ngươi nghe tin trong cung rồi đi? Có phải muốn rời khỏi vương phủ này không?”
“Chuyện này…”
Lão ma ma bất đắc dĩ bị đẩy đến trước mặt Phó Tuyệt Ca, do dự hồi lâu rồi mở miệng giải thích: “Cô nương anh minh, bọn ta thân phận nô bộc thấp hèn, khế ước bán thân vẫn còn nằm trong tay chủ tử làm sao cả gan bỏ vương phủ chạy đi tìm đường sống. Bất quá trong cung động tĩnh lớn như vậy vạn nhất Hoàng thượng thật sự có ý muốn phế hậu, có khi nào tất cả đều theo Thường gia mà…”
Còn chưa nói hết câu đám tiểu cung nữ đã bưng mặt thút thít khóc.
Phó Tuyệt Ca nghe xong không vội trả lời, đợi A Bích mang trà đến uống một ngụm kéo lại chút thanh tỉnh: “Các ngươi ai cũng có phụ mẫu huynh đệ tỷ muội cần chiếu cố, lo lắng cho an nguy bản thân là chuyện thường tình, con người đều như vậy cả không riêng gì các ngươi. Cho dù trung cung thật sự bị phế, bát gia không còn chỗ đứng thì ta và điện hạ vẫn sẽ không lôi các ngươi cùng xuống nước. Trước khi đi bát gia đã giao tất cả khế ước bán thân của mọi người cho ta nếu thật sự xảy ra bất trắc ta lập tức đem đốt hết, các ngươi sẽ không còn là nô bộc của vương phủ.”
Một đám người thần hồn nát thần tính cuối cùng cũng yên ổn trở lại, ít nhất cô nương và bát gia cũng chừa cho bọn họ một con đường sống.
“Nhưng mà bát gia thật sự sẽ…”
“Sẽ không, bát gia là đích tử mà Hoàng thượng xem trọng nhất, ngài sẽ không vì Hoàng hậu nương nương mà ghét bỏ bát gia. Đây chỉ là xui xẻo không đáng có, đợi qua kiếp nạn này mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi.”
“Có lời này của cô nương bọn ta cũng an tâm hơn rồi.” Lão ma ma cung kính quỳ xuống hướng Phó Tuyệt Ca dập đầu: “Bát gia và cô nương đối đãi bọn ta không bạc, chỉ cần còn có thể chống đỡ bọn ta nhất định chống đỡ đến cùng.”
Vừa nói dứt câu những cung nữ gia đinh đều đồng loạt quỳ xuống khấu đầu.
Phó Tuyệt Ca vội đưa tay nâng lão ma ma đứng dậy: “Các ngươi chịu ở lại cùng bát gia chống đỡ đã là tốt lắm rồi, yên tâm, chuyện ta nói nhất định sẽ làm được.”
“Đa tạ cô nương thương xót.”
“Mọi người thời gian này cứ làm tốt việc thường làm, nếu bát gia có trở về nhất định phải hầu hạ ngài thật chu đáo. Ta trước mắt sẽ ở lại vương phủ, nếu bát gia trở về thì tốt, không về được thì còn có một người giúp sức cho Mi Cát.”
“Có cô nương ở đây thì tốt quá, bọn ta nhất định sẽ làm đúng theo lời ngài chỉ bảo.”
Phó Tuyệt Ca chống đỡ đầu óc đau nhức đưa tay để A Xán dìu đứng dậy: “Những gì cần nói ta đã nói xong rồi, các ngươi cứ đi làm việc đi, ta sẽ qua phòng bát gia nghỉ ngơi.”
Cung nữ ma ma liền tách sang hai bên nhường đường cho Phó cô nương, đối với bọn họ mà nói sớm đã quen với việc cô nương tuỳ ý tiến nhập phòng bát gia. San sẻ ngoạ phòng chẳng qua là việc sớm muộn, nói không chừng cô nương đã cùng bát gia hành phòng rồi.
Mùi đàn hương quen thuộc từ trong phòng xộc thẳng vào mũi khiến tâm tình một phen thư thái, mi mắt nặng trĩu mấy lần muốn nhắm lại. Thức suốt một đêm tinh lực đều cạn kiệt, Phó Tuyệt Ca không nghĩ gì khác liền trèo lên giường tìm một vị trí thoải mái mà nằm xuống. A Xán cũng không nói gì, giúp lệnh ái đắp chăn buông mành rồi lặng lẽ xoay người rời khỏi phòng.
Giấc ngủ có chút chập chờn, trong lúc mơ màng trông thấy thân ảnh bát gia ngồi bên giường không bao lâu liền bị cung nữ lay tỉnh. Phó Tuyệt Ca toàn thân đau nhức miễn cưỡng ngồi dậy, ngơ ngác đưa mắt nhìn khắp phòng, sau đó lại nhìn người đứng bên cạnh giường.
“Thiệu Nguyệt?”
“Xem ra ngươi vẫn chưa hồ đồ.” Thiệu Nguyệt điểm tay lên trán nàng, như mọi ngày bắt đầu lải nhải: “Ngươi nói thế nào? Chỉ ngủ một chút sẽ dậy thay y phục đi gặp tứ gia, bây giờ đến cả giường còn chưa bước xuống cũng may là ta vào phòng nhìn thấy không là ngươi lại tiếp tục trễ giờ.”
“Gặp tứ gia? Ta gặp tứ gia làm gì?”
“Ngươi bị ngốc sao? Ngươi ngày nào không tìm cơ hội gặp tứ gia, hôm nay vừa đúng sinh thần của ngươi, mấy ngày trước còn nói nhất định phải mời cho bằng được tứ gia đến dự.”
Phó Tuyệt Ca đầu to như cái đấu, ngốc lăng nhìn Thiệu Nguyệt huyên thuyên cả buổi: “Ta mời tứ gia dự sinh thần?”
“Sao đấy? Ngươi ngủ một giấc liền quên hết mọi chuyện?”
“K-Không phải, trong kí ức của ta hình như không giống những gì ngươi vừa nói…”
“Kí ức của ngươi?” Lần này đến lượt Thiệu Nguyệt ngốc nghếch: “Ngươi nói gì ta không hiểu.”
Phó Tuyệt Ca càng nghe đầu càng đau, buồn bực ôm đầu rên rỉ, tại sao mỗi lần nhắc đến tứ gia nàng đều cảm thấy khó chịu?
Mắt thấy Phó Tuyệt Ca sắp đau đầu đến ngất xỉu Thiệu Nguyệt liền không dám nói thêm, tay chân nhanh nhẹn châm đầy một trản trà mang đến: “Mau uống đi, nếu nghĩ không được thì đừng nghĩ nữa, mau mau thay y phục ra chỗ hẹn gặp mặt tứ gia đi.”
Phó Tuyệt Ca vẫn ngồi lì trên giường không buồn cử động, bỗng nhiên nàng không muốn đi nữa, nói đúng hơn là sợ phải gặp mặt tứ gia. Kí ức rời rạc lúc ẩn lúc hiện, càng nghĩ càng không thông suốt, sợ hãi bản thân trong lúc mơ hồ mà quên mất điều gì đó rất quan trọng.
“Ngươi không muốn đi thật sao?”
“Ân, không muốn đi.”
Thiệu Nguyệt ngây người hồi lâu rồi lắc đầu bỏ đi, đây cũng không phải lần đầu Phó Tuyệt Ca giở tính trẻ con bướng bỉnh, chắc chỉ có mỗi bát gia chịu được tính khí của nàng.
Phó Tuyệt Ca yên tĩnh ngồi trên giường nghĩ ngợi rất lâu, thời gian trôi qua lạnh lẽo như gió đông ngoài sân, bệ cửa sổ chẳng biết từ khi nào bám kín tuyết trắng. Đương miên man suy nghĩ Thiệu Nguyệt lại đẩy cửa bước vào, gương mặt nhiễm lạnh ửng hồng như quả táo, theo sau còn có một người khác.
Vừa trông thấy người sau lưng Thiệu Nguyệt, Phó Tuyệt Ca liền mừng rỡ chạy ra đón, quên mất bản thân vẫn đang ăn mặc phong phanh.
“Bát gia ngài đến rồi!”
Đông Phương Tầm Tuyết trước sửng sốt sau hoảng thần quay đầu nhìn ra cửa, bị da thịt trắng tuyết từ Phó Tuyệt Ca làm cho ngượng ngùng xấu hổ. Phó Tuyệt Ca đồng thời phát hiện, luống cuống ngồi xổm xuống đất, hổ thẹn muốn đào một cái lỗ để chui xuống trốn.
“T-Thất lễ rồi.”
Nói xong Đông Phương Tầm Tuyết liền đẩy cửa rời khỏi phòng tránh Phó Tuyệt Ca cảm thấy khó xử.
Thiệu Nguyệt nhìn hai người mặt mũi đỏ bừng, nhịn không được che miệng khúc khích cười: “Quả nhiên là bát gia quân tử đổi lại là người khác thanh danh của ngươi toàn bộ đều bị huỷ rồi.”
Phó Tuyệt Ca lúng túng chống tay xuống đất đứng dậy, xác định xung quanh không còn ai khác mới dám chạy đi tìm quần áo thay đổi. Áo dài thuần bạch dày dặn, phần cổ dựng cao kết lông trắng muốt, váy dài màu hồng nhạt thêu bạch hạc xếp li tinh xảo. Đeo vân kiên dạng hoa mười sáu cánh trong suốt, điểm xuyến phần cổ áo trang lệ tinh tế, ngoài cùng khoác phi phong phấn hồng được bát gia tặng vào sinh thần năm ngoái.
Càng nhìn càng vừa ý, Phó Tuyệt Ca vãn một búi tóc đơn giản, cài hai kiện hoa nhung nhỏ nhắn. Tổng thể vừa trang nhã vừa khả ái, cô nương thanh xuân phơi phới khiến người khác khó lòng dời mắt.
“Úc? Hiếm thấy ngươi trang diện linh lung như vậy, tứ gia cũng đâu đến tìm ngươi mặc như vậy có ai xem đâu?”
“Tứ gia xem làm gì? Ta cần là bát gia nhìn thấy ta ăn mặc xinh đẹp.” Phó Tuyệt Ca xoay một vòng, thích ý cười híp hai mắt: “Thiệu Nguyệt, thế nào?”
“Không hổ là vũ cơ xinh đẹp nhất Ngự Vũ Phòng, đến cả sư phụ cũng khen ngợi ngươi linh lung diễm mỹ.”
Phó Tuyệt Ca xấu hổ cười hai tiếng, nhanh nhẹn cầm lấy hương nan nhét vào tay áo rồi chạy ra ngoài gặp bát gia.
Đông Phương Tầm Tuyết chờ đã lâu không khỏi có chút sốt ruột, tính mở miệng hỏi thì Phó Tuyệt Ca đúng lúc bước ra, tay chân lóng ngóng chỉnh trang y phục trên người.
“B-Bát gia chờ ta có lâu không?”
Chờ mãi không nghe thấy tiếng đáp lời, Phó Tuyệt Ca nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện ánh mắt bát gia chưa từng thoát khỏi người nàng. Nói không chừng là vì nhìn thấy nàng ăn mặc trang điểm xinh đẹp nên mới ngẩn ngơ say đắm không nghe thấy câu hỏi.
“Bát gia.”
Đông Phương Tầm Tuyết giật mình, phát hiện bản thân nhìn chằm chằm Phó Tuyệt Ca không khỏi xấu hổ, che miệng hắng giọng ho khan hai tiếng: “Thất lễ, ta chờ mãi không thấy ngươi đến nên mới cố ý đến đây tìm, có phải trong người khó chịu không?”
“Không phải, chỉ là…” Phó Tuyệt Ca trộm nhìn sắc mặt bát gia rồi lại đỏ mặt nhìn xuống mũi giày: “Ta không muốn gặp tứ gia nên mới không đi, không ngờ bát gia cũng đến.”
“Sao? Ngươi không phải cố ý mời tứ hoàng tỷ nên mới dụng công lương khổ như vậy sao?”
“A? Làm sao có thể chứ? Ta mỗi năm đều chờ đến sinh thần để gặp riêng ngài, hoàn toàn không liên quan đến tứ gia.”
“Khoan đã, ngươi có làm sao không?” Đông Phương Tầm Tuyết đưa tay đặt lên trán nàng kiểm tra nhiệt độ, hoàn toàn không phát sốt: “Mấy hôm nay ngươi lạ lắm, lúc nói thế này lúc nói thế kia có phải bị bệnh rồi không?”
“Nô tỳ lại thấy bát gia rất lạ, lúc trước luôn ôm ta ngủ chung một giường bây giờ lại đem ta đẩy về phía tứ gia. Có phải ngài chán ghét ta rồi không? Cũng đúng, ta tất cả đều đem cho ngài sau này gả đi không được chính là ta, ngài cùng lắm chỉ bị khiển trách mấy câu.”
“T-Tất cả đều cho ta?” Đông Phương Tầm Tuyết kinh hãi bắt lấy cánh tay Phó Tuyệt Ca ép nàng nhìn thẳng vào mắt mình: “Tuyệt Ca ngươi nói cho ta biết là ai ức hiếp ngươi, chỉ cần ngươi nói ra ta lập tức thay ngươi thu thập hắn.”
“Còn có thể là ai? Dĩ nhiên là ngài rồi!”
“Không thể nào, Tuyệt Ca, chúng ta trước nay đều giữ đúng lễ tiết sao có thể…”
Phó Tuyệt Ca bất khả tư nghị trừng to hai mắt: “N-Ngài muốn nói ta bịa đặt? Ta sao có thể bịa đặt được chứ? Từ khi ngài chỉ là bát hoàng tước bị Hoàng thượng ghét bỏ ta đã hầu hạ qua đêm trên giường của ngài, Mi Cát và A Bích đều có thể làm chứng. Nương thân từng răn dạy ta nói ta không nên nhất thời xúc động mà huỷ hoại danh tiết bản thân, nhưng ta một chữ cũng không nghe sống chết ở bên cạnh ngài bất ly bất khai. Bây giờ ngài nói chúng ta giữ đúng lễ tiết? Thế lễ tiết của ngài là cái gì? Ta đêm nào cũng ở trên giường của ngài, tuỳ ý ngài chạm vào thân thể của ta, đây chính là lễ tiết sao?”
“Không phải, không phải như thế.” Đông Phương Tầm Tuyết khẩn trương vịn hai má Phó Tuyệt Ca, nặng nề phát ra từng câu từng chữ: “Đó không phải là ta, không phải Đông Phương Tầm Tuyết của nàng. Nhìn cho kĩ đi, Tuyệt Ca, ta mới đúng là bát gia, không phải kẻ đó, những năm qua nàng vẫn chưa nhìn rõ chân tướng sao?”
Phó Tuyệt Ca bắt lấy bàn tay lạnh lẽo của bát gia: “Ngài đang nói cái gì ta không hiểu, ngài chính là ngài, là bát lang của ta.”
“Không phải, Tuyệt Ca, tất cả đều không phải.”
“Thế cái gì mới đúng? Ngài mau nói cho ta đi, ngài mau nói đi!”
“Từ đầu đã sai rồi, Tuyệt Ca, nàng phải nhớ cho kĩ, con đường nàng đi dù là thực hay mộng đều là dựa vào quyết định của nàng. Ta đã không phải, người đó càng không phải, chỉ cần nàng tin tưởng nhất định có ngày chúng ta gặp được nhau.”
Bát gia đột nhiên dần hoá thành trong suốt, Phó Tuyệt Ca sợ hãi vung tay nắm bắt, đông một tiếng rất lớn mọi thứ xung quanh nàng đồng loạt sụp đổ.
“Bát gia!!”
“Tiểu ngốc!!”
Phó Tuyệt Ca kinh hãi ngồi bật dậy, hai bên thái dương rịn ướt mồ hôi, ngực phập phồng thở từng hơi nặng nhọc.
Chưa bao giờ trông thấy tiểu ngốc hoảng sợ đến vậy, Đông Phương Tầm Tuyết sốt ruột vòng tay đỡ nàng dựa lưng vào tường, thuận thế rút khăn tay trong ngực áo giúp nàng chà lau nhiệt hãn. Nửa năm không gặp tiểu ngốc ốm đi trông thấy, thân thể cũng suy nhược hơn trước, nàng vẫn là không yên tâm tiểu ngốc một mình chống đỡ trong Phó phủ.
“B-Bát gia?”
“Ta ở đây, đừng sợ.” Đông Phương Tầm Tuyết đỡ lấy gò má hốc hác của tiểu ngốc vuốt ve mấy cái dỗ dành: “Xem xem, mặt bánh bao không còn bao nhiêu thịt nữa, không có ta ở đây ngươi lại bỏ bữa đúng chứ?”
“Nô tỳ tưởng niệm bát gia, trà nước đều không muốn dùng, ngày đêm mong ngóng có thể gặp được ngài.” Phó Tuyệt Ca dùng hết sức lực níu lấy vạt áo trước ngực bát gia, hai mắt hồng hồng ẩm ướt nước: “Nô tỳ rất sợ, sợ ngài ở Cao Ly gặp nhiều mỹ nhân sẽ không cần nô tỳ nữa, sợ ngài vĩnh viễn biến mất càng sợ đời này chúng ta hữu duyên vô phận.”
“Đừng nói lung tung, chúng ta sao có thể hữu duyên vô phận? Chẳng phải ta đã nói chuyện Cao Ly an bài xong sẽ quay về thỉnh xin phụ hoàng ban hôn sao? Cả ngày chỉ biết nghĩ đến mấy chuyện không đâu nên cơ thể mới suy nhược đến vậy, ta cấm ngươi sau này không được lo nghĩ những chuyện linh tinh nữa.”
“Vậy bát gia cũng phải khiến nô tỳ an tâm mới được.”
“Hảo, hảo, ta về rồi, sẽ không để ngươi sợ hãi đâu.” Đông Phương Tầm Tuyết sẵn giọng nói với Mi Cát: “Thuốc của tiểu ngốc xong chưa? Mau mang qua đây.”
Mi Cát xoay người nhận chén thuốc từ tay A Xán, cẩn dực dâng lên: “Bát gia, thuốc vẫn còn nóng chú ý coi chừng phỏng.”
Đông Phương Tầm Tuyết một tay giữ tiểu ngốc chỉ còn một tay rảnh rỗi, đành để Mi Cát cầm chén còn nàng thì nhấc thìa múc đầy nước thuốc đưa đến miệng tiểu ngốc.
Ngoan ngoãn hé môi uống một ngụm lại một ngụm, chén thuốc chẳng mấy chốc vơi đi phân nửa, cảm giác không uống được nữa mới khoác tay ngăn cản. Đông Phương Tầm Tuyết cũng không ép nàng uống thêm, đem chén thuốc giao lại cho Mi Cát, cẩn dực dìu nàng nằm xuống nhuyễn tháp.
“Ngủ hết hai ngày rồi có buồn ngủ nữa không?”
“H-Hai ngày?” Phó Tuyệt Ca không dám tin vào tai mình: “Nô tỳ ngủ hết hai ngày? Không phải nửa canh giờ sao?”
“Bây giờ đã là nửa đêm, làm gì nửa canh giờ được chứ?” Mi Cát thuận miệng xen vào trêu chọc: “Bát gia từ Cao Ly trở về nghe nói ngươi ngủ mê man trong phòng chưa kịp thay y phục liền chạy vào xem, ai mà ngờ vừa ngồi xuống thì ngươi liền tỉnh dậy. Người biết chuyện thì nói trùng hợp, không biết chuyện thì nói ngươi canh thời gian vô cùng chuẩn xác.”
Phó Tuyệt Ca sớm quen với giọng điệu giễu cợt của Mi Cát cũng thừa biết nàng không có ý xấu: “Vậy ta chỉ có thể giải thích là do tương tư quá độ vừa cảm nhận được khí tức của tình lang đầu óc liền thanh tỉnh.”
Đông Phương Tầm Tuyết bật cười thành tiếng, điểm lên chóp mũi nàng dỗ dành: “Hảo, biết ngươi chịu uỷ khuất rồi, đêm đã khuya ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.”
“Bát gia phải bồi nô tỳ mới được.”
“Bồi ngươi.”