Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 141




“AAAAA!!!”

Phó Tuyệt Ca kinh hoàng bật dậy, mồ hôi từ thái dương chảy xuống ướt đẫm gò má, ngực phập phồng thở từng nhịp đứt quãng.

Tứ nương tử ngủ quên bên giường bị tiếng hét của nàng gọi tỉnh, hoảng thủ hoảng cước đem nhi nữ lật trái lật phải, hoàn toàn không thấy có gì bất thường.

“Sao thế? Gặp ác mộng sao?”

“T-Ta thấy bát gia… thấy bát gia bị thương, ngài nói ngài chết rồi…” Phó Tuyệt Ca sợ đến nói năng lung tung, nước mắt rơi xuống cũng hồn nhiên không biết: “Nương thân nói cho ta biết bát gia chết rồi sao? Thật sự chết rồi sao?”

“Ăn nói linh tinh, bát gia vẫn sống tốt, ngài đang ở Cao Ly xử lý công vụ kia kìa.” Lưu thị rút khăn lụa giúp nàng chà lau nước mắt, dịu giọng an ủi mấy câu: “Ngươi trong người không được khoẻ nên mới nằm mộng thấy những điều xui xẻo, yên tâm, uống xong chén thuốc này ngươi sẽ khoẻ lại ngay thôi.”

“Nhi nữ sao lại…”

“Cái này phải hỏi ngươi mới đúng, đang yên đang lành đột nhiên ho ra máu rồi ngất xỉu hại A Xán lo muốn chết vẫn còn đứng bên ngoài canh cửa kìa. Mi Cát ở lại đến chiều thì đi, nói trong phủ còn nhiều việc không thể ở đây chiếu cố ngươi.” Đem khăn thả vào chậu nước nóng ngâm qua một lượt rồi vắt khô, tiếp tục giúp nhi nữ lau đi mồ hôi: “Lang trung nói ngươi không chú ý dưỡng bệnh, để cơ thể suy kiệt quá độ nên mới ho ra máu. Cũng may là không xảy ra chuyện lớn gì, bát gia bên đó biết được tin nhất định sẽ tức giận ngươi không biết chiếu cố tốt bản thân.”

“Nhi nữ tuy biết thân thể hư nhược nhưng không đến mức ho ra máu vậy đi?” Phó Tuyệt Ca choàng người nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Lưu thị: “Lang trung đó từ đâu đến? Có đang tin hay không?”

“Dĩ nhiên là lang trung được mời từ trong kinh đến, lẽ nào ngươi nghi ngờ hắn tay chân không sạch sẽ?”

“Gần đây nhi nữ luôn cảm thấy trong người không thoải mái, nói không chừng là có người ở phía sau ám hại. Bất quá lại không có bằng chứng hay là nhờ A Xán tìm Mi Cát báo tin, dùng danh thiếp của bát gia mời thái y trong cung đến xem.”

Nói một nửa Phó Tuyệt Ca suy nhược che miệng ho khan mấy tiếng, sắc mặt càng lúc càng khó coi. Lưu thị cũng cảm thấy bệnh của nhi nữ có chút bất thường, không nhiều lời tự đẩy luân ỷ ra ngoài tìm A Xán đem lời Phó Tuyệt Ca thuật lại cho nàng nghe.

Quả nhiên A Xán lập tức chạy đến vương phủ tìm Mi Cát, tầm nửa canh giờ sau hai người cùng nhau trở về, còn dẫn theo lão thái y vốn thành thực nhất Thái Y Viện.

Thái y đứng ngoài rèm khom người chào hỏi: “Không biết lệnh ái nửa đêm gọi ta đến là có chuyện gì?”

“Không giấu gì đại nhân, ta nhàn rỗi có đọc qua chút y thư nên đối với dược thảo có chút hiểu biết. Dạo gần đây trong người cứ luôn cảm thấy uể oải, đầu đau đến lợi hại, sáng hôm nay còn ho ra máu. Tuy lang trung bắt không ra bệnh nhưng ta đoán nhiều khả năng có thể là do trúng một loại độc dược.”

“Nếu vậy thỉnh lệnh ái để lão phu bắt mạch.”

Phó Tuyệt Ca sau bức mành chậm chạp đưa tay ra, thái y đem gối cho nàng kê lên rồi mới bắt đầu chẩn mạch. Lưu thị khẩn trương ngồi bên cạnh quan sát, mặc dù muốn hỏi lại sợ quấy rầy thái y, khăn lụa đều bị nàng siết đến nhăn nhúm.

Qua một lúc thái y mới thu hồi gối kê tay, chậm rãi mở miệng: “Lệnh ái mạch tượng bình thường, tuy có chút yếu ớt nhưng không có gì đáng ngại. Nhưng theo lời lệnh ái nói rất có khả năng ngài đã trúng độc, không biết ngoài ho ra máu ngài còn những triệu chứng nào khác không?”

Lưu thị sực nhớ đến một chuyện: “Hai hôm trước nha đầu có đau bụng rồi nôn mửa một trận, nói là do thức ăn có mùi rất khó ngửi, có khi nào…”

“Vậy thì không sai rồi, lệnh ái đã bị nhiễm độc thạch tín.”

“Thạch tín?” A Xán kinh hồn khiếp vía hô to: “Sao có thể? Bình thường lệnh ái nhà ta ăn uống đều có người kiểm tra không thể nào lại trúng độc!”

“Thạch tín vốn là độc dược có nhiều trong nước ngầm, nước giếng, bất cẩn uống phải cũng sẽ bị nhiễm độc.”

“Khoan đã, nước ngầm?” Phó Tuyệt Ca đè thấp giọng hỏi A Xán: “Ngươi có nhớ nhân sâm Đại nương tử đưa đến chỗ ta có mùi lạ không?”

“Lệnh ái nhắc mới nhớ, đúng là nhân sâm Đại nương tử đưa có mùi lạ, nha hoàn Thu Sương nói nhân sâm này mọc ở vùng đất đỏ nên mới có vị khác với bình thường. Bất quá trên thân sâm không hề dính lại vụn đất đỏ nào, có vẻ đã được người ta rửa sạch.”

Thái y gật gù xem như đã hiểu: “Nếu dùng nhân sâm rửa qua với nước chứa thạch tín thì nhân sâm cũng sẽ bị nhiễm độc, bình thường chẩn mạch sẽ không phát hiện ra.”

Lưu thị nghe như ngũ lôi oanh đỉnh, vạn vạn không ngờ Đại nương tử hạ thủ độc ác đến vậy, cũng may là phát hiện sớm trễ một chút nha đầu nhà nàng đã đến Diêm vương điện báo danh rồi.

“Cô nương đọc qua y thư hiểu biết nhiều nên mới thoát khỏi đại nạn, chỉ cần châm cứu bài độc, mỗi ngày đều đặn phục dược sẽ không đến mười ngày nửa tháng sẽ hoàn toàn hồi phục.”

“Làm phiền thái y rồi.”



“Không sao, việc nên làm thôi.”

Thái y mở chẩn tướng lấy ra bao da ngân châm, trên cánh tay Phó Tuyệt Ca từ từ se châm đâm sâu vào da thịt. Một châm lại một châm, từ trên nhìn xuống có thể nhìn rõ mạch máu căng lên chèn ép nhau.

Phó Tuyệt Ca đau đến đổ một đầu mồ hôi, cắn chặt răng nén tiếng kêu phát ra ngoài, hai mắt chẳng biết từ lúc nào ướt đẫm nước. Đau đớn ngày hôm nay nàng phải chịu đựng sớm muộn cũng đòi lại từ chỗ Đại nương tử, nàng tuyệt đối không để người khác dễ dàng khi dễ.

Qua hai nén nhang thời gian châm cứu bài độc cũng hoàn tất, Thái y viết đơn dược đưa cho A Xán rồi thu thập đồ đạc rời khỏi Công tước phủ.

A Xán tiễn đến khi thái y lên xe mới quay về Thư Nhạc Phong báo tin: “Trời đã khuya dược quán đều đã đóng cửa, vậy đơn dược…”

“Ngày mai ngươi dùng ngọc bội bát gia tiến cung sớm nhận dược phối từ chỗ thái y, ta không an tâm dược liệu bán bên ngoài.”

“Vâng, nô tỳ minh bạch.”

“Không còn sớm ngươi trở về nghỉ ngơi đi, bảo A Phỉ cũng về ngủ, bên ngoài có thủ vệ canh gác là đủ rồi.” Phó Tuyệt Ca nhìn sang nương thân, cẩn dực nắm lấy bàn tay nàng an ủi: “Nương thân cũng về phòng đi, độc trong người ta không còn bao nhiêu, một mình vẫn có thể tự chiếu cố tốt.”

“Phải a tứ nương tử, ngài đã mệt mỏi cả đêm rồi, hay là về nghỉ ngơi sáng mai lại đến thăm lệnh ái.”

Lưu thị chần chờ hồi lâu cũng gật đầu đáp ứng: “Vậy ta về phòng trước, ngươi hảo hảo ngủ một giấc, những chuyện khác đừng nghĩ đến nữa.”

“Nhi nữ minh bạch.”

A Xán chủ động đẩy luân ỷ tứ nương tử ra cửa, bên ngoài có Nhược Phồn giúp đỡ. Nhược Phồn vốn hầu hạ quen tay, không cần A Xán vẫn có thể đưa được tứ nương tử về phòng.

Nhìn theo một lúc A Xán mới chịu quay về giường, nhỏ giọng thì thầm: “Nô tỳ không an tâm lệnh ái, chi bằng đêm nay để nô tỳ chiếu cố ngài.”

“Cũng không nghiêm trọng ngươi về nghỉ đi.”

“Lệnh ái không chuẩn nô tỳ cũng lưu lại.” A Xán vắt khô khăn trong chậu mang đến lau mặt cho Phó Tuyệt Ca: “Lệnh ái đang mệt mỏi đừng lo lắng cho nô tỳ, hảo hảo ngủ một giấc sáng mai nhất định sẽ tốt hơn.”

Biết khuyên không được Phó Tuyệt Ca đành để A Xán lưu lại, nói thêm vài câu chẳng biết từ lúc nào thiếp đi mất.

- ----------------------

Bầu không khí trong điện càng lúc càng nặng nề, ai nấy đưa mắt nhìn nhau không dám nói một lời, giữa điện lúc này rơi xuống một cây kim cũng có thể nghe thanh thanh sở sở. Kim vương gia run rẩy quỳ trên sàn nhà vừa cứng vừa lạnh, đầu thuỷ chung cúi thấp không dám ngẩng lên, mười ngón tay hết siết rồi thả vẫn không đủ dũng khí mở miệng.

“Đều câm hết rồi sao?” Đông Phương Tầm Tuyết mạnh tay ném thẳng tấu chương vào người Kim vương gia: “Nói! Tất cả những gì ghi trên này đều không phải vu oan cho ngươi?”

Kim vương gia khốn đốn đỡ lấy tấu chương, gương mặt già nua vặn vẹo: “Thân vương điện hạ tha mạng, ta chỉ là nhất thời hồ đồ thật sự không dám làm ra chuyện dối trên gạt dưới như vậy đâu!”

Đông Phương Tầm Tuyết vung tay gạt đổ chén trà trên bàn: “Nhất thời hồ đồ? Nhất thời hồ đồ cũng đủ để ngươi xây thêm hai cái vương cung chứa chấp tất cả mỹ nhân trong phủ! Đương kim Hoàng thượng tin tưởng mới giao phó Cao Ly cho ngươi quản lý, ngươi thì hay rồi, một bên báo cáo nạn khống tham ô lương thảo, một bên thâu trộm bảo vật bán ra ngoài kiếm lời. Cao Ly đến hôm nay mục nát như vậy đều do ngươi phá hoại, hôm nay bản vương không hảo hảo trừng phạt có còn ai tín phục uy vũ của Đại Minh?!”

“Hạ thần biết sai rồi, điện hạ đừng tức giận.” Kim vương gia thuỷ chung cúi thấp đầu, run rẩy bò đến trước mặt Đông Phương Tầm Tuyết dập đầu hối lỗi: “Hạ thần vì nghe lời đám hoạn quan nên mới làm ra loại chuyện này, hạ thần cam đoan sẽ đem trả lại toàn bộ, cống nạp hằng năm đều tăng thêm hai xe. Điện hạ rộng lượng hải hà tha cho hạ thần lần này, hạ thần tuyệt đối vì Đại Minh dốc hết sức lực phò tá!”

“Ngươi náo thành như thế còn muốn bản vương tha thứ? Mộng cũng đủ đẹp!”

“Cầu xin điện hạ, xem như nể tình hạ thần nhiều năm cống hiến cho Đại Minh đừng phạt nặng…”

“Ngươi còn dám nói!?” Đông Phương Tầm Tuyết lửa giận xung thiên đập bàn đứng dậy quát: “Dựa vào bản thân quyền uy hơn người ở Cao Ly tác oai tác quái, đừng tưởng bản vương không biết những chuyện ngươi làm. Nay chuyện đã bẩm báo lên thánh thượng, ngươi cứ chờ phán quyết sau cùng đi!”

“Điện hạ tha mạng! Hạ thần thật sự biết lỗi rồi!!”

“Thân vương điện hạ thủ hạ lưu tình!!”



Kim Tú Mẫn hoảng hoảng trương trương để cung nữ dìu vào đại điện, không chút do dự quỳ xuống khấu đầu cầu xin cho phụ vương: “Vương gia tuy tội đáng muôn chết nhưng cũng là do bị hoạn quan đốc thúc xúi giục nên mới gây ra hoạ này. Thỉnh Thân vương điện hạ thủ hạ lưu tình tha cho vương gia một ngựa, Kim gia nguyện làm trâu làm ngựa phò tá Hoàng thượng nguyện không hai lòng!”

“Đây là những gì bị đốc thúc sao?” Đông Phương Tầm Tuyết chỉ vào tấu chương dưới đất, lãnh liệt quét mắt nhìn quan lại của Cao Ly: “Một lần hai lần có thể là do xúi giục nhưng tất cả tiền bạc đều rót vào túi của hắn, phủ đệ cũng đứng dưới tên của hắn! Ngươi nói, là ngu xuẩn bị hạ nhân xúi giục hay bản thân hắn muốn?”

Kim Tú Mẫn khiếp sợ rụt cổ, nhìn qua phụ vương co rúm trên sàn nói không nên lời, nghiệt này tuy do hắn gieo nhưng cả nhà đều phải theo hắn bồi táng a!

“Thân vương điện hạ cầu ngài tha cho phụ vương, mấy năm qua hắnk hông có công lao cũng có khổ lao. Bá tánh vốn biết rõ mặt vương thất, vạn nhất phụ vương xảy ra chuyện Cao Ly sẽ loạn mất!”

“Ngươi còn dám dùng Cao Ly uy hiếp bản vương?”

“Tú Mẫn không dám, nhưng coi như vì bách tính Cao Ly cầu Thân vương điện hạ giơ cao đánh khẽ.” Kim Tú Mẫn khẩn thiết níu lấy tay áo Đông Phương Tầm Tuyết thút thít kể lể: “Sau chuyện này phụ vương hắn tuyệt không dám làm càn!”

“Các ngươi còn muốn có sau này?” Đông Phương Tầm Tuyết hất cánh tay Kim Tú Mẫn, lạnh nhạt mở miệng: “Chuyện đến hôm nay là quả báo của các ngươi, sống chết bản vương đều không quản. Người đâu! Lập tức đem đám người này nhốt vào đại lao đợi Hoàng thượng hạ chỉ rồi mới xử trí tiếp!”

“Tuân mệnh!”

Lão vương gia vô thố để thủ vệ lôi xuống, Kim Tú Mẫn thảm thiết kêu khóc đuổi theo cuối cùng cũng bị thủ vệ bắt đi cùng. Không chỉ hai người tất cả thân bằng quyến thuộc vương thất đều bị giam vào đại lao chờ phán quyết của Hoàng thượng, tiếng kêu khóc chấn động cả vương cung.

Kim vương phi thê thiết kéo tay Kim Tú Mẫn nức nở: “Nhi nữ bây giờ chúng ta phải làm sao? Chẳng nhẽ ngồi đây thúc thủ chịu chết sao?”

“Đều do vương gia!” Chung tiểu thiếp ôm bọc vải vẫn còn đỏ hỏn không ngừng oán trách: “Đã nói chuyện này sớm muộn cũng bị phát hiện vương gia lại không tin, bây giờ cả nhà chúng ta đều phải ở đây chờ Thân vương lấy đầu!!!”

Tiếng hài tử khóc lóc càng lúc càng lớn, khóc đến lão vương gia đau đầu không thôi.

“Đã lúc nào rồi còn khóc?” Kim vương gia chỉ tay ra cửa quát lớn: “Cả nhà chúng ta đều sắp lên đài trảm thủ rồi, các ngươi còn không nghĩ cách? Chẳng lẽ muốn tất cả đều chết mới vừa lòng hả dạ?”

“Còn có thể làm gì chứ?” Lý trắc phi dùng tay áo chà lau nước mắt, thút tha thút thít nói: “Vị Thân vương này nổi tiếng công chính liêm minh làm sao chịu tha cho chúng ta?”

“A nương ta không muốn chết!” Tiểu tam công tử níu tay áo Lý trắc phi nức nở: “Ta sợ lắm, ta thật sự sợ lắm!!”

“Hài tử ngoan đừng sợ.”

“Rốt cuộc phải làm thế nào mới được?” Kim vương phi thương tâm vỗ ngực khóc than: “Mẫu tộc của ta phải thế nào? Vương gia, ngài đã nói những gì đều quên cả rồi sao? Ngài thật sự cam tâm nhìn tất cả mọi người đi vào chỗ chết!?”

“Đủ rồi! Đủ rồi!!”

Kim Tú Mẫn đỡ lấy hai vai Kim vương phi, cẩn dực giúp nàng lau nước mắt: “Mẫu phi đừng lo lắng, nhi nữ đã nghĩ ra biện pháp rồi.”

“Sao? Ngươi nghĩ ra?” Kim vương gia một phát đẩy ngã Kim vương phi, dùng sức túm lấy cánh tay Kim Tú Mẫn: “Hảo nhi nữ, bản vương biết có thể trông cậy vào ngươi mà, mau nói xem ngươi rốt cuộc có cách gì?”

“Dạo gần đây nhi nữ để ý thấy Thân vương điện hạ thường xuyên dùng thuốc, ban đầu còn tưởng nàng trong người có bệnh mãi đến hai hôm trước mới phát hiện nàng dùng chính là thuốc ức chế.”

“Ức chế?” Lý trắc phi nghi hoặc xen ngang lời nàng: “Một tước quý đang độ tráng niên dùng thuốc ức chế làm gì?”

“Thật ra Thân vương điện hạ vẫn chưa vỡ lòng, không biết vì lý do gì mà dùng thuốc ức chế. Nhưng đây không phải biện pháp lâu dài sớm muộn ngài ấy cũng sẽ vỡ lòng, nếu lúc đó nhi nữ tiếp cận hầu hạ ngài nhất định sẽ nể tình ta mà tha cho vương phủ một mạng!”

“Nhưng làm sao thoát ra ngoài?” Kim vương phi nhìn trước ngó sau, trong lòng một trận lạnh lẽo: “Trên dưới trái phải đều có lính gác, ngươi căn bản không thể thoát được làm sao tiếp cận bát gia?”

“Cho nên mới phải nhờ phụ vương mẫu phi giúp đỡ để ta giả làm cung nữ thoát ra ngoài. Chỉ cần ta thoát được chúng ta sẽ có cơ hội sống tiếp.” Kim Tú Mẫn lay lay cánh tay Kim vương gia: “Phụ vương, ngài thấy thế nào?”

“Biện pháp này tuy mạo hiểm nhưng cũng là cách duy nhất khả thi.”

Chần chờ một hồi Kim vương gia cũng gật đầu đáp ứng: “Hảo, ta trên người có bạc, cộng thêm nữ trang của mọi người có thể đưa ngươi ra ngoài trót lọt. Tú Mẫn ngươi phải nhớ, ngươi gánh trên vai không chỉ có mạng sống của ngươi mà của tất cả mọi người ở đây nhất định không được thất bại!”

“Nhi nữ minh bạch, chỉ cần Thân vương điện hạ tiêu kí ta, vương phủ này sớm muộn cũng được cứu thoát.”