Trọng Sinh Chi Sủng Tra Nam Hóa Thê Nô

Chương 63: 63: Đáng Yêu Quá!







Sau khi ăn xong bữa tối và ngồi nói chuyện rất lâu, Tống Cảnh Nghi kêu Tiêu Dạ Nguyệt đi tắm trước, còn hắn thì cùng Tiêu Bằng vào thư phòng nói chuyện.

"Chú Tiêu, Ôn Thường Thế ngày mai tổ chức tiệc, nói cháu đưa cả Dạ Dạ đến."

Tiêu Bằng ngồi xuống ghế số pha trong thư phòng, gật đầu một cái, không tỏ rõ ý kiến.

"Cháu muốn đưa Dạ Dạ đến đó.

Chắc chắn sẽ bảo vệ em ấy an toàn.

Nếu không đưa đến, cháu chỉ sợ Ôn Thường Thế sẽ nhìn ra điều bất thường."

Tiêu Bằng không trả lời ngay, một lúc sau mới gọi, "Cảnh Nghi."

"Chú."

"Cậu làm thế nào mà buông bỏ tham vọng xuống.

Làm thế nào mà cậu có thể toàn tâm toàn ý lo cho con trai tôi."

Đây không hẳn là một câu hỏi, nó giống như một cậu khẳng định, một cậu khẳng định muốn nói ra mà thôi.

Tống Cảnh Nghi cứng người đứng im một lúc, chưa trả lời Tiêu Bằng đã tiếp tục nói.

"Tôi sống trước cậu cả hai chục năm, có cái gì mà không nhìn ra được.

Ngay từ lúc lão Tống đưa cậu về, đôi mắt màu lam của cậu đã nói cho mọi người thấy cậu là con người tham vọng cỡ nào.

Vì để được nhận nuôi mà ra tay hại người khi mới chưa mười tuổi.

Cậu đừng nghĩ lão Tống không biết.

Ông ấy là vì thích điểm này của cậu nên mới nhận nuôi cậu, đặt hy vọng nên người cậu.


Ông ấy vẫn luôn ghen tị với tôi, vẫn muốn thâu tóm quyền lực của tôi.

Tham vọng của cậu vừa hay đúng với tham vọng của ông ấy.

Ông ấy biết mình bị ung thư, sống không lại với tôi nên đã tìm cậu đến đối phó tôi.

Cậu lại nhìn trúng con trai tôi."

Tiêu Bằng vừa nói đến đây thì Tống Cảnh Nghi cũng quỳ xuống trước mặt ông.


Tiêu Bằng giống như không để ý đến mà vẫn tiếp tục nói.

"Con trai là thứ quý giá nhất với tôi, được tôi bao bọc từ nhỏ đến lớn.

Nó hiểu chuyện, ngoan ngoãn, ngây thơ thuần khiết.

Nó không biết đến sự lợi dụng, càng không biết tính kế người ta.

Nó chỉ biết ai cho nó điều tốt, nó sẽ toàn tâm toàn ý đáp lại người ta.

Nó làm sao mà hiểu được tình yêu là gì, nó nhầm lẫn giữa sự thượng hại và tình yêu."

"Chú Tiêu." Tống Cảnh Nghi quỳ trên đất, lưng thẳng tắp, đầu ngẩng cao, ánh mắt kiên định nhìn ông, "Cháu yêu Dạ Dạ, không phải thương hại."