Trọng Sinh Chi Sủng Tra Nam Hóa Thê Nô

Chương 45: 45: 45bị Bôi Nhọ







Cố Linh Lan nhắn cho cậu, cô có việc nên về trước.

Ngày mai sẽ bù ôn luyện với cậu sau.

Tiêu Dạ Nguyệt nhìn mấy bạn học, cũng không muốn để ý đến họ nữa, ngồi xuống chỗ của mình nhắn trả lời lại cô, sau đó đặt điện thoại sang một bên chuyên tâm luyện đàn.

Lúc cậu luyện đàn thường tập trung cao độ, chỉ hòa mình vào gia điệu, trong đầu cũng chẳng có suy nghĩ gì khác, càng chẳng quan tâm đến các bạn học nhìn cậu với ánh mắt phức tạp.

Nói luyện là luyện một lúc bốn tiếng, ngón tay Tiêu Dạ Nguyệt đều đã mỏi nhừ.

Lúc này cậu mới dừng lại cho tay được nghỉ ngơi, bản thân cũng chu miệng thở một một cái, vừa lúc nghe được cuộc nói chuyện của nhóm bạn bên kia.

"Tiêu Dạ Nguyệt đúng là đàn rất hay."

"Hay thì đã sao, chẳng lẽ vì bản thân có năng khiếu nên gạt bỏ đi cố gắng của người khác sao?"

Lại có một bạn học khác xen vào.

"Các bạn biết thầy Tường không? Thầy ấy đàn hay như vậy, bây giờ đã là nghệ sĩ dương cầm đứng nhất nhì ở nước ta, nhưng trước kia bái thầy Lâm làm sư, thầy Lâm không chấp nhận.

Nghe nói nhà thầy Tường nghèo lắm, ba mẹ đều làm ruộng ở quê, thầy ấy lên thành phố học còn từng phải đi rửa xe, làm tạp vụ.

Đấy, mấy bồ hiểu rồi chứ."

Một bạn học lấy điện thoại ra xem cái gì đó, chậc chậc mấy tiếng.

"Không biết vị đăng bài này là vị nào, phanh phui sự việc ra như vậy không biết có ảnh hưởng gì không?"

"Lo gì.

Nếu như bồ đó bị đuổi học vì việc này, chúng ta làm đơn tố lên nhà trường là được.

Rõ là học viện âm nhạc danh giá nhất khu vực này, học viên nước ngoài đến đây học cũng rất nhiều, đều là người có tài và có sự cố gắng, nhà trường sẽ không để trường có tai tiếng.

Dù thầy Lâm có nổi tiếng cỡ nào, việc này truyền ra ngoài cũng là danh tiếng của thầy ấy sụp đổ.


Còn mấy kẻ có tiền ấy à...."

Nói đến đây bạn học đó lại liếc nhìn qua Tiêu Dạ Nguyệt đang nhìn về phía này.

"Mấy kẻ có tiền đấy, đừng coi bản thân là ông thần, có tiền làm gì cũng được.

Còn chẳng biết tiền đó có sạch hay không cơ, ai dùng nó cẩn thận có ngày mắc nghẹn nha.

Người nghèo thì chẳng thấy giúp, toàn mang tiền đi mua danh cho bản thân."

"Đến hôm này cuộc thi diễn ra, nếu cậu ta mà dành được vé vào biểu diễn, mình xin phép nhổ vào."


Nói đến như vậy rõ ràng là cố ý nói cho Tiêu Dạ Nguyệt nghe.

Cậu không rõ là đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc này nếu còn không lên tiếng, bạn học mỗi ngày vẫn sẽ xỉa xói cậu như vậy.

Cậu lấy ipad ở trong túi ra, cặm cụi mài mài gõ chữ.

Sau đó đứng dậy đi đến chỗ nhóm bạn kia, đặt ipad đến trước mặt họ.

Bằng sự tôn trọng và lễ phép, Tiêu Dạ Nguyệt gần như viết ra một bài sớ kèm theo ảnh.

"Em không biết bản thân đã làm gì khiến anh, chị không hài lòng, nhưng em biết bản thân em không động chạm gì đến anh chị.

Bằng lời nói của anh chị, em có thể đưa đơn kiện anh chị tội phỉ báng và làm nhục danh dự, nhân phẩm của người khác.

Em cũng chưa từng coi bản thân là thiên tài mà không cố gắng, mỗi ngày đều có vài tiếng luyện tập.