Trọng Sinh Chi Sủng Tra Nam Hóa Thê Nô

Chương 32: 32: Đừng Buông Tay Em Ấy







Tống Cảnh Nghi là một người đàn ông trưởng thành cũng từng có thời gian nổi loạn lúc đi du học ở nước ngoài.

Vì thường xuyên không hợp ý với cha nuôi mà cáu giận, tính tình nóng nảy.

Lần đó cứu Hạ Thanh Dương cũng là một mình hắn cân cả đám người.

Lúc này đây đánh Triệu Mẫn, có cố ý dùng sức hay không thì không biết, chỉ biết cả nửa bên mặt của cô ta đều in đậm năm ngón tay.

Tống Cảnh Nghi giống như chẳng sợ người ta chê cười mình đánh phụ nữ, bình thản rút một tấm thẻ ra gõ gõ lên nửa bên mặt của Triệu Mẫn.

"Tiền bồi thường thuốc men nửa bên mặt.

Còn thừa thì cầm đi mua chai súc miệng hàng hiệu về, loại nào thơm một chút.

Đừng có dùng hàng chợ, miệng thối không nhả được ngà voi."

Các bạn học viên xung quanh đều hít một ngụm khí lạnh.

Bá đạo quá! Cool quá! Miệng em tuy không thối, nhưng em cũng không ngại có người cầm thẻ đập vào mình.

Tống Cảnh Nghi đặt tấm thẻ lên bàn rồi xoay người đi đến bên cạnh Tiêu Dạ Nguyệt, vòng tay ôm vài cậu vào lòng.

"Bé con, hôm nay chúng ta ra ngoài ăn có được không?"

Tiêu Dạ Nguyệt liếc mắt nhìn Triệu Mẫn vẫn còn đứng ngây người đằng kia, câu mím môi gật đầu.

Tống Cảnh Nghi quay người thu dọn đồ ở trên bàn của cậu vào túi, dọn xong thì ôm eo cậu rời đi.

Tống Cảnh Nghi chọn một khách sạn ở gần đó vừa để ăn vừa để nghỉ lại.

Đến hai giờ chiều thì đưa Tiêu Dạ Nguyệt về lại trường.

Thời tiết mùa hè đúng thật là chẳng dễ chịu.


Từ trên xe bước xuống mà muốn đổ một tầng mồ hôi.

Tống Cảnh Nghi bật dù lên đi qua che nắng cho Tiêu Dạ Nguyệt, hai người sóng vai đi vào trong trường.

Buổi sáng đi bốn người, cả bốn đều là người có giá trị nhan sắc sao, số người khoảnh đầu lại chiêm ngưỡng vẻ đẹp có rất nhiều.

Buổi chiều đi chỉ còn hai người, nhưng số người quay đầu nhìn lại lại không phải vì vẻ đẹp của họ nữa.

Chuyện Tống Cảnh Nghi tát Triệu Mẫn ở phòng ăn ba đã có người quay lại đăng lên diễn đàn trường.


Như thường lệ mà chia hai phe đồng tình với không đồng tình.

Người đồng tình đi qua Tống Cảnh Nghi đều cười ủng hộ, ngược lại thì đi qua Tống Cảnh Nghi sẽ bắt đầu chụm đầu chỉ trỏ.

Tống Cảnh Nghi cũng không còn là đứa trẻ con, sẽ chẳng vì lời bàn tán xung quanh mà xúc động.

Hắn vẫn bình thản nói chuyện với bé con, hỏi cậu tối muốn ăn gì.

Nhưng Tiêu Dạ Nguyệt lại để ý những lời xung quanh mà mọi người nói.

Họ đều đang chửi tiên sinh của cậu là đồ vũ phu ra tay đánh phụ nữ, chửi tiên sinh cậy quyền mà ức hiếp kẻ nghèo.

Tiêu Dạ Nguyệt muốn đáp lại họ, tiên sinh của cậu rất tốt, không vũ phu cũng không cậy quyền, đều là Triệu Mẫn ăn nói bậy bạ.