Trọng Sinh Chi Sủng Tra Nam Hóa Thê Nô

Chương 22: 22: Ký Ức Không Muốn Nhớ Lại







Lưu ý: Chương này có yếu tố bạo lực, bạo d**, bạn nào muốn đọc đủ 1 chương này (mấy chỗ bị cắt ý) thì tìm FB mình có để ảnh bên dưới nhé.

Đoạn cắt cũng ngắn thôi, miêu tả vài câu ý mà, không ảnh hưởng nhiều đến cốt truyện nên các bạn bỏ qua cũng được.

Về sau chương H mình cũng sẽ đăng đủ lên ở Fb đó nhé.

........._.........._......._......._.......

Tống Cảnh Nghi không muốn đáp, kéo Tiêu Dạ Nguyệt vào trong lòng rồi ôm cậu rời đi.

Hắn mới không muốn ở đây nói chuyện với kẻ điên, còn có bệnh biến thái.

Vừa lúc ở bên ngoài cũng có một người đàn ông đi vào, Ôn Dĩ Hằng thấy người vào là ai, bước chân muốn bám theo Tống Cảnh Nghi dừng lại.

Người đàn ông cả người đều tỏa ra một loại khí lạnh nguy hiểm, ánh mắt hẹp dài sắc như dao, lúc nhìn người khác luôn khiến người ta có cảm giác giây tiếp theo người đàn ông này có thể sẽ giết mình.

"Đi xong rồi sao?" Giọng nói người đàn ông này cũng mang theo sự lạnh lùng, lạnh lùng đến từng hơi thở.

Ôn Dĩ Hằng mỉm cười vuốt mái tóc dài, "Cố tổng, tôi đi ngay đây." Nói xong quay người bước vào một gian riêng.

Người đàn ông liếc mắt nhìn lại ra cửa, lại nhìn về phía gian phòng Ôn Dĩ Hằng vừa vào, người tựa vào bồn rửa tay lấy một điếu thuốc ra hút.

Đợi hút xong một điếu thuốc Ôn Dĩ Hằng vẫn chưa ra, người đàn ông di điếu thuốc bằng mũi giày, cất bước đi đến gian riêng đó gõ cửa, lại không nghĩ cửa không có khóa, gõ nhẹ một tiếng cửa đã mở ra một khe hẹp.

Nhưng nét ngạc nhiên cũng chẳng tồn tại trên gương mặt người đàn ông này, chỉ thấy anh ta đẩy cửa bước vào, thật lâu sau đó mới lại bước ra, trên tay còn ôm theo Ôn Dĩ Hằng cả người mềm nhũn.

.......

Buổi tối hôm đó Tống Cảnh Nghi mơ một giấc mơ.


Cũng không phải mơ, chỉ là một ký ức đen tối mà hắn chẳng muốn nhớ lại ở kiếp trước, trong đêm tối tĩnh mịch lại ùa về ám ảnh tâm trí hắn.

Hắn ngủ không được nữa liền ngồi dậy đi ra ngoài ban công, lần đầu tiên sau khi sống lại hắn hút thuốc khi có Tiêu Dạ Nguyệt ở bên cạnh.

Hắn nhìn vào những ngôi sao sáng trên trời, những ký ức đen tối ùa về, giống như đang vẽ lại trước đôi mắt của hắn.

Hôm đó là một ngày trời âm u, đàn em của hắn báo rằng đã truy được dấu vết của Ôn Dĩ Hằng, hắn liền tức tốc ra xe đuổi đến.


Có thể nói Ôn Dĩ Hằng là một đối thủ không nhỏ của hắn, tên này thoắt ẩn thoắt hiện khiến người ta phải rùng mình sợ hãi.

Sau khi diệt Ôn gia, hắn đã để lọt mất người này, vì muốn diệt cỏ tận gốc nên hắn cho rất nhiều người truy lùng.

Nhưng giống như có một thế lực nào đó còn mạnh hơn hắn đứng sau cậu ta bảo vệ cho cậu ta, nên hắn phải mất đến hơn một năm mới có thể tìm thấy.

Nơi hắn đến là một căn biệt thự nhỏ ba tầng ở trung tâm của thành phố.

Hắn không thể tưởng được người này sống ở đây mà tại sao có thể thoát khỏi con mắt của hắn.

Nhưng hắn cũng chẳng có thời gian để nghĩ nhiều, Ôn Dĩ Hằng quá nguy hiểm, hắn không thể không tiêu trừ.