Trọng Sinh Chi Sủng Tra Nam Hóa Thê Nô

Chương 20: 20: Bà Xã Nhà Tôi







Tống Cảnh Nghi dẫn Tiêu Dạ Nguyệt đến một phòng riêng ở trên lầu ba, vừa mở cửa vào thì tiếng nhạc bên trong cũng im bặt.

Bên trong đã có rất nhiều người, đều là nam, nữ thì đều là phục vụ rót rượu.

Đây chính là đám hồ bằng cẩu hữu của hắn.

Tất cả mọi người đều dừng lại đưa mắt nhìn ra cửa, sau khi thấy người đến là ai, một chàng trai trong đó đứng dậy đi ra, cười hào sảng vỗ vai Tống Cảnh Nghi bôm bốp.

"Cảnh Nghi, tới rồi sao? Tới muộn nhé, tý tự phạt.

A, ai đây?"

Tống Cảnh Nghi đẩy chàng trai đang chắn đường mình ra, dắt tay Tiêu Dạ Nguyệt đi vào trong, còn tìm chỗ trống trong góc để cậu ngồi xuống, vừa đi vừa trả lời:

"Bà xã nhà tôi."

"A!" Nhất thời cả phòng bao đều a lên đứng bật dậy.

Tiêu Dạ Nguyệt không quen những người này, cho dù cậu thích náo nhiệt nhưng lúc này vẫn ôm chặt tay Tống Cảnh Nghi nép vào lòng hắn.

Tống Cảnh Nghi bình thản cầm menu ở gần đó lên, vừa xem vừa nói: "Làm cái gì? Muốn dọa bà xã tôi sao? Ngồi xuống hết đi, chắn hết ánh sáng rồi."

Chàng trai vừa rồi đứng dậy đi ra chào tiện tay đóng cửa lại rồi ngồi xuống sát Tống Cảnh Nghi.

"Mày nói thật? Mày kết hôn lúc nào?"

"Tao kết hôn mà cũng phải xin phép mày sao?"

"M* thằng chó.

Bạn bè bao nhiêu năm mà mày nói vậy hả.

Nhanh, tự phạt năm ly." Chàng trai vỗ bốp phát vào lưng Tống Cảnh Nghi, tươi cười lấy một ly sạch trên bàn, cầm chai rượu rót đầy cái ly.

Tống Cảnh Nghi đẩy ly rượu ra, mắt vẫn dán vào quyển menu, hơi nghiêng đầu sang chỉ vào một món trong đó hỏi ý Tiêu Dạ Nguyệt.

Tiêu Dạ Nguyệt nhìn thấy là món cơm thịt sườn, gật đầu cái rụp.


Tống Cảnh Nghi lại gọi thêm cho cậu một đĩa cánh gà chiên nữa.

Dù sao cũng đã nói là đi ăn miễn phí rồi, không thể gọi rau được, sẽ bị cậu nghi ngờ.

Thôi thì để cậu ăn nốt hôm nay.

Tống Cảnh Nghi gọi phục vụ đến gọi mấy món vừa rồi, thêm một ly sữa bò ấm, một đĩa trái cây.

Đám hồ bằng cẩu hữu của hắn ngồi há hốc mồm.


Có cảm giác như hắn đang chăm con vậy.

Dù sao Tiêu Dạ Nguyệt cũng là cậu chủ nhỏ Tiêu gia, tuy chưa từng lộ mặt lên báo nhưng ở tiệc sinh nhật của cậu đã lộ mặt, ở đây lại toàn các thiếu gia nhà giàu cũng đến dự sinh nhật nên cũng nhanh chóng nhận ra cậu là ai.

Mấy người đưa mắt nhìn nhau, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh rồi đồng loạt đưa mắt nhìn Tống Cảnh Nghi.

Tống Cảnh Nghi còn đang bận trò chuyện với vợ tương lai.

"Nếu em thấy không thích ở đây thì nói anh."

Tiêu Dạ Nguyệt lắc đầu, ra thủ ngữ nói với hắn, "Em rất thích."

Cậu hiểu, cậu không có bạn, nhưng tiên sinh của cậu có rất nhiều bạn.

Cậu không thể chỉ muốn tiên sinh xoay quanh mình được, không thể nhõng nhẽo đòi tiên sinh về mà bỏ bạn của tiên sinh ở lại.