Trọng Sinh Chi Sủng Nịch Thành Nghiện

Trọng Sinh Chi Sủng Nịch Thành Nghiện - Chương 60: Phiên ngoại 2




Phiên ngoại 2

Maldives được gọi là nơi hưởng tuần trăng mật tuyệt vời nhất mà các cặp đôi nhất định phải đi. Nếu là trước đây, Diệp Cảnh chắc chắn sẽ không vui khi phải nghe thấy tên hòn đảo này, nhưng hiện tại, Tiểu Phong đã khôi phục trí nhớ….. mà hình như cậu cũng không quá bài xích.

“Tiểu Phong, em có muốn đi Maldives không?” Diệp Cảnh lật giở tập văn kiện trên tay, làm bộ như vô tình hỏi, nhưng vẫn lén liếc mắt trộm nhìn phản ứng của Tiểu Phong.

Dù sao thì kiếp trước, Tiểu Phong vì muốn đi lấy quà sinh nhật cho anh mà gặp tai nạn ngoài ý muốn, nói đến nơi đó…..anh vẫn cảm thấy có chút lo lắng.

“Được ạ.” Diệp Phong tùy ý trả lời, cẩn thận chà lau ống kính máy ảnh.

Diệp Cảnh trợn mắt nhìn, khẽ mỉm cười.

.

Đợi cho đến khi máy bay đáp xuống Maldives đúng vào dịp thời tiết quang đãng, ánh mặt trời sáng lạn, nhìn từ phương xa, hai người có thể thấy từng lớp sóng xanh lam lấp lánh trải trên biển rộng cùng bờ cát trắng tựa trân châu.

Diệp Phong híp mắt, chân trần đạp vùng nước cạn vài cái, rồi bất chợt bật cười.

Bờ cát mềm mại, nước biển mát lạnh, một cơn gió thổi qua chấn động cả khu rừng, ánh mặt trời đầu hạ chói lọi, lóe lên sắc thái quyến rũ lòng người.

“Tiểu Phong, chúng ta về khách sạn thu dọn trước đã rồi ra đây chơi sau được không?” Diệp Cảnh xoa xoa mái tóc mềm mại nằm úp sấp trên đầu Diệp Phong, thầm cảm khái, cảm giác này tuyệt đến mức khiến người ta ngứa ngáy tâm can.

“Vâng!” Diệp Phong vươn móng thỏ, túm lấy cánh tay anh trai, giống như một con bạch tuộc cuốn thật chặt, “Anh hai, bế em nha nha~”

Bé thỏ nhỏ chớp chớp mắt, Diệp Cảnh dĩ nhiên khẩn cấp bế bảo bối nhà mình lên, thỏa mãn cọ cọ.

“Được, anh hai bế em!” Diệp Cảnh mờ ám liếm liếm vành tai Tiểu Phong, nhìn tai cậu chợt biến hồng, khóe miệng nhịn không được khẽ cong lên, lộ ra ý cười cưng chiều vô ngần.

Còn đường dẫn tới khách sạn phải đi qua một cánh rừng dừa, người đi lại không nhiều lắm, đây chính là nguyên nhân Diệp Phong muốn làm nũng với anh trai. Ở nước ngoài, nhất là thánh địa du lịch như thế này, người ta chẳng bao giờ để ý những cặp đôi đồng tính, chỉ cần không quen biết thì chẳng ai đoán được bọn họ là anh em huyết mạch tương thông.

“Được rồi mà anh hai, thả em xuống đi.” Mắt thấy sắp đến cổng khách sạn, khách du lịch đứng bên ngoài khá nhiều, để người ta nhìn thấy cảnh hai thằng con trai thản nhiên ôm ôm ấp ấp xem ra rất quái dị.

Diệp Phong xoay xoay mông, lại bị Diệp Cảnh không nhanh không chậm vỗ vài cái.

“Đừng làm loạn, còn chưa tới nơi đâu”.

“Anh hai~ QAQ”.

Nhìn Tiểu Phong mặt nhăn mày nhíu, mếu máo, Diệp Cảnh thầm cười trộm, sắc mặt vẫn nghiêm túc như cũ: “Em xem em nhẹ hều thế này, sau này không được bỏ bữa nữa biết chưa?”

“Ứ……” Nhớ tới bát canh thuốc bổ to vật kia, Diệp Phong vẫn thấy ớn lạnh, thân thể cậu rõ ràng rất tốt, thế mà anh hai với bác Phúc cứ suốt ngày đòi điều dưỡng. Gần đây lúc cân, cân nặng của cậu đã tăng rất nhiều, nhất là khuôn mặt, giờ sờ đâu cũng thấy thịt mềm, Diệp Phong hoài nghi bản thân có phải đã quá thừa dinh dưỡng rồi không.

Cơ mà anh hai lại cố tình cảm thấy dáng vẻ hiện tại của cậu sờ rất thoải mái, cả ngày chỉ nghĩ cách nuôi cậu làm sao để càng thêm mượt mà, Diệp Phong buồn bực véo véo hai má.

.

Diệp Cảnh biết Diệp Phong da mặt mỏng nên tất nhiên không quá gây sức ép, vừa ra khỏi rừng dừa liền thả thỏ nhỏ xuống. Thấy Tiểu Phong dùng tốc độ nhanh như chớp đào tẩu, Diệp Cảnh bật cười, nhận mệnh vác hành lý, đuổi theo.

Phòng khách sạn đã được đặt từ trước, vừa mở cửa sổ đã có thể thấy cảnh biển rộng ngút ngàn trước mắt, một cơn gió biển nhẹ thổi tới, phất qua tóc Diệp Phong, Diệp Cảnh nhìn đám lông ngốc trên đầu cậu phất phơ, tâm nhất thời mềm nhũn.

“Tiểu Phong, muốn đi dạo dọc bãi biển không?”

……………

“Anh hai, em muốn phơi nắng.” Diệp Phong vẻ mặt khó hiểu khi thấy Diệp Cảnh khoác lên người cậu chiếc áo khoác dài.

Mặc áo khoác thì cậu còn phơi nắng cái gì chứ!

“Phơi nắng nhiều, da đen đi thì sao?” Sắc mặt Diệp Cảnh có chút thối, thực ra anh cũng chẳng quan tâm da bị đen hay không, vấn đề là…….cứ để cho em trai bảo bối nhà anh tùy ý hấp thụ ánh sáng, lưng và ngực sẽ phải để trần, anh không thích thân thể em trai bị ai đó nhìn a a a!!!

“Da đen nhìn rất khỏe mạnh mà.” Diệp Phong đã không vừa lòng làn da bạch trảm kê của mình từ lâu, nếu không thể tập gym thì đành phải phơi nắng để da đen đi một chút, gia tăng vị nam tính!

Diệp Cảnh im lặng, liếc mắt một cái đã nhìn ra suy nghĩ của Diệp Phong, chỉ có thể thở dài thỏa hiệp.

Tận lực tìm một bờ cát ít người, sắp xếp xong xuôi, Diệp Cảnh thuận tay lấy ra dù che nắng thật lớn, thầm nghĩ che chắn bớt tầm mắt từ người ngoài, lại bị thỏ con khinh thường.

“Anh hai, em muốn phơi nắng!” Anh che nắng như thế thì em tắm nắng kiểu gì~ thân!

Diệp Cảnh bị em trai nhà mình đá sang một bên, yên lặng làm một cây nấm. Bị Tiểu Phong ghét rồi, bị Tiểu Phong ghét rồi ~ quả nhiên anh vẫn cực kỳ không thích cái nơi gọi là Maldives này.

Anh trai đại nhân thật ra cực kỳ thích em trai da thịt trắng nõn, vì lúc hôn, dấu hôn lưu lại luôn rất rõ ràng, màu xanh xanh tím tím đan thành từng vệt, tràn ngập sắc thái cấm dục hấp dẫn.

Xem ra vẫn nên giúp Tiểu Phong chuẩn bị phơi nắng đi thôi. Diệp Cảnh quay đầu lại tìm kiếm, phát hiện bản thân đã quên dặn dò Tiểu Phong ngàn vạn lần không được chạy loạn, anh sẽ lập tức về ngay.

Ai ngờ anh trai vừa mới bước chân đi, một kẻ nào đó đã nhân cơ hội xuất hiện, muốn quyến rũ Diệp Phong.

“Hell, anh bạn đáng yêu ~” Diệp Phong đang híp mắt thoải mái nằm phơi nắng, đột nhiên trước mắt xuất hiện bóng râm. Cậu tháo kính râm ra nhìn, người vừa tới là một mỹ nữ tóc vàng mắt xanh, cười tủm tỉm với cậu, dáng người cô rất đẹp cùng với bộ áo tắm sexy càng tôn thêm vẻ đẹp ấy.

Vì đối phương nói tiếng Trung nên Diệp Phong vẫn nhẫn nại liếc mắt nhìn cô, nhận ra gương mặt cô gái này dường như toát ra phong vị rất cổ điển.

“Mẹ tôi rất thích người phương Đông ~” Dường như nhìn ra được nghi hoặc của Diệp Phong, cô nàng ném cho cậu mị nhãn ý vị mười phần, rồi ép sát người tới. Diệp Phong không có thói quen thận cận với người xa lạ, theo bản năng nghiêng người tránh.

“Xin lỗi, cô là ai?” Diệp Phong nhướn mày.

“Cậu có thể gọi tôi là Jasmine.” Khóe môi mỹ nữ cong lên, hình thành một độ cung mê người, “Anh bạn dễ nhìn, có hứng thú làm người tình của tôi không?”

“Hả……” Lần đầu tiên thấy lời mời gọi trắng trợn như bị đùa giỡn thế này, Diệp Phong không biết phải làm sao, mặt đỏ bừng, khiến mỹ nữ bật cười ha hả.

“Tôi nghĩ cậu ấy đã có người yêu rồi!” Diệp Cảnh cầm kem chống nắng tới, bất động thanh sắc ngăn cản thân thể cô nàng, giấu em trai bảo bối ở phía sau.

Jasmine vẻ mặt thất vọng: “Quá đáng tiếc! Tôi còn tưởng cuối cùng mình cũng tìm được đối tượng thích hợp, chơi trò yêu đương chị em rồi chứ!”

Đuôi mắt Diệp Cảnh khẽ nhướn lên, Jasmine đảo mắt chớp chớp nhìn anh: “Không biết vị anh trai dễ nhìn này có hứng thú với tôi không?”

Diệp Cảnh lắc lắc tuýp kem chống nắng trong tay, lắc đầu: “Chỉ sợ không thể được đâu tiểu thư Jasmine, tôi vừa mới giúp vợ tôi bôi kem chống nắng đây này”.

Đáy mắt Jasmine lóe tinh quang rất nhỏ, cô ra vẻ bất đắc dĩ nhún vai: “Xem ra hôm nay không phải là ngày may mắn của tôi rồi ~ hai người đẹp trai đều đã có người cướp mất!”



“Vậy tiểu thư Jasmine mau đi tìm cuộc diễm ngộ mới đi, chúng tôi sẽ không quấy rầy”.

Mỹ nữ Jasmine khẽ hừ một tiếng, quay đầu rời đi, Diệp Phong còn thoáng nghe thấy cô tức tối thở phì phì, tự nói thầm một câu: “Thế quái nào mà đàn ông tốt đều chạy đi làm GAY hết vậy! Chẳng lẽ mình cũng bách hợp luôn cho rồi?”

Diệp Phong vô tội chớp chớp mắt: “…….”

Cậu tự nhiên nhận ra, bản thân hình như cũng bị anh trai bẻ cong → → Rõ ràng trước kia cậu rất thẳng, thẳng tắp thẳng tắp thẳng tắp cực kỳ luôn…… Được rồi, đại khái cũng có tý cong.

Diệp Cảnh xoa xoa đầu Tiểu Phong vẫn đang ngẩn người, cười tủm tỉm ôm cậu vào trong ngực, chụt chụt hai phát.

“Cô gái kia là tổng biên tập báo Around Thư World, bạn thân của Lưu Tố Nguyệt.” Diệp Cảnh nhẹ giọng nói, “Chắc lúc nãy đã thấy em tới, nên mới cố ý chạy ra đây”.

Diệp Phong lập tức rơi vào mơ hồ: “Anh hai, nhưng trông cô ấy vẫn rất trẻ mà……”

Đáy lòng Diệp Cảnh có chút chua, đè Diệp Phong ra cắn một phát coi như trừng phạt: “Tiểu Phong cảm thấy cô nàng kia nhìn rất được đúng không?”

“Chẳng lẽ không xinh đẹp sao?” Diệp Phong theo bản năng hỏi lại lần nữa, câu vừa thốt ra mới giật mình hối hận, nháy mắt nhớ lại lần cậu vô tình khen ngôi sao nữ nào đó vài câu, kết quả bị anh hai thích ăn dấm chua đè ép cả tuần luôn.

Thật ra trong lòng Diệp Cảnh vẫn luôn có chút lấn cấn, anh biết trước kia Tiểu Phong là thẳng, nếu không có anh thì cậu sẽ chẳng bao giờ thay đổi, và hiện giờ Tiểu Phong chắc đã quen bạn gái, kết hôn, hạnh phúc cho đến khi nhắm mắt xuôi tay.

Cho nên anh vẫn luôn để ý, sợ một ngày nào đó Tiểu Phong đột nhiên cảm thấy phụ nữ vẫn tốt hơn, rồi lập tức ghét bỏ anh.

“Em chỉ thuận miệng thôi mà……” Thỏ nhỏ chột dạ, im lặng rụt đầu, Diệp Cảnh xoay người đè lên, hôn đôi môi đỏ bừng của cậu.

“Ưm……” Diệp Phong nhịn không được khẽ rên rỉ.

Rốt cuộc đến khi sát súng phát hỏa, hai anh em mới đúng lúc ghìm cương trước bờ vực, ngừng lại.

Diệp Phong đẩy bàn tay không chịu rời khỏi cái đầu nhỏ của mình ra, xoay người, tung tăng chạy tới vùng nước cạn, nếu tắm nắng không xong thì cậu tắm biển vậy.

Khóe môi Diệp Cảnh cong lên, cùng Tiểu Phong nhảy xuống nước, nước không quá sâu, nhưng cũng đủ làm hai người trôi nổi, màu cát trắng rực rỡ long lánh dưới mặt nước.

Một đôi tay nắm lấy thắt lưng Diệp Phong, vuốt ve dọc từ lưng đến eo cậu, gãi gãi sau gáy, một cảm giác tê ngứa bất chợt ập lên đại não cậu, Diệp Phong nhịn không được nheo mắt lại.

Trong thoáng chốc, dưới ánh mặt trời rực rỡ, sóng nước dập dềnh, lòng ai đó lại nhẹ nhàng chao đảo nhộn nhạo……..

“Tiểu Phong……” Diệp Cảnh cũng híp mắt lại, hạnh phúc mỉm cười.

…………

Diệp Phong uống nước khoáng, nhìn đống vỏ sò rải rác trên nền cát trắng bị sóng biển đẩy lên đẩy xuống, trong lòng ngập tràn thỏa mãn.

Cậu thật sự hy vọng bản thân có thể cùng anh trai sống đến trăm tuổi, sống đến khi cả hai cùng rời nhân thế, bọn họ có thể nắm tay nhau thưởng nguyệt cả đời, xem cảnh thủy triều rút.