Trọng Sinh Chi Sủng Nịch Thành Nghiện

Trọng Sinh Chi Sủng Nịch Thành Nghiện - Chương 44: Bị ăn lần thứ hai




Vui sướng qua đi, nhịp thở của hai người đều có chút nặng nề, mồ hôi cùng thứ ai cũng biết là gì đấy dấp dính trên da, khiến người ta cảm thấy cực kỳ không thoải mái. Bé thỏ nhỏ mơ mơ màng màng cọ cọ vào lồng ngực anh hai, lăn đùng ra hôn mê. Một cơn gió lạnh thổi qua khiến bé thỏ đang hoàn toàn trần trụi rùng mình, theo bản năng muốn rúc vào ngực Diệp Cảnh mà ngủ.

Da thịt cận kề làm bùng phát lửa nóng, khiến Diệp Cảnh vừa mới phát tiết xong lại cương lên lần nữa, thứ đó rất không biết mệt mỏi ngóc đầu nổi dậy. Nhìn bé thỏ đang cuộn tròn người ngủ trong lồng ngực mình, Diệp Cảnh thầm thở dài, đây là lần đầu tiên của Tiểu Phong, anh không thể ép cậu được!

Diệp Cảnh cố gắng áp chế dục vọng, cẩn thận rời khỏi thân thể Tiểu Phong, ma xát nóng bỏng trong dũng đạo nhỏ hẹp khiến anh kiềm chế không nổi mà rên lên một tiếng. Bé thỏ hình như cũng cảm thấy có gì không ổn, mày hơi nhíu lại, cửa huyết theo bản năng co rút. Cái cảm giác vừa nhanh vừa nóng kia làm Tiểu Cảnh nháy mắt biến thành “Đại” Cảnh, luồng điện kích thích xông thẳng lên não, đánh vào nơi sâu nhất của tâm hồn.

“Tiểu Phong……” Khoái cảm truyền dọc sống lưng khiến Diệp Cảnh khó có thể không run rẩy, anh cúi đầu rên rỉ một tiếng, hơi thở càng thêm nặng nề.

Diệp Cảnh thuận theo bản năng, cúi thấp xuống hôn lên cổ Tiểu Phong, nhẹ nhàng cắn mút, dán chặt vào làn da mềm mịn của người dưới thân, dần nhen nhóm lửa nóng. Nụ hôn chạy dọc từ ngực bé thỏ thấp đến hông, để lại một chuỗi hôn ngân, màu xanh tím nổi bật trên làn da trắng trẻo, càng làm tăng thêm vẻ phong tình gợi cảm chết người.

Thiếu niên có làn da trắng nõn khiến từng dấu vết hiện lên rõ ràng hơn bao giờ hết, nhìn qua giống như vừa bị làm nhục, vẻ xinh đẹp ấy thật vô cùng kinh tâm động phách.

Diệp Cảnh bị mê hoặc, lý trí tựa như trong nháy mắt đã bỏ anh cả quãng xa, anh nhịn không được động thân, từng động tác nảy lên nhẹ nhàng mà cũng đầy mạnh mẽ. Cẩn thận tách chân Tiểu Phong ra, nhích từng bước vào sâu hơn nữa, không nhanh không chậm nhưng rất có sức, mỗi lần va chạm đều có thể khiến vùng kín của hai người dính sát vào một chỗ.

“Á…….ư………” Trong mông lung, bé thỏ như cảm giác được gì đó, theo bản năng vặn vẹo vòng eo, dường như muốn trốn tránh, lại tựa như đón ý hùa theo.

………..

Đợi cho đến khi đợt công kích thứ hai hoàn toàn chấm dứt, ghế sô pha được bọc chất liệu da cao cấp đã sớm bị đè ép vô cùng thê thảm. Nhìn dấu vết trắng trợn kia, chỉ cần là người có mắt cũng biết trên đó vừa diễn ra chuyện gì.

Cũng may người hầu nhà họ Diệp đã được dạy dỗ thành quen, biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, chôn trọng bụng tới lúc chết, cho nên chẳng cần phải sợ gì hết.

Đáy mắt Diệp Cảnh tràn ngập ôn nhu nhìn bé thỏ nhỏ đã hoàn toàn mệt lả, đang cuộn tròn trong lồng ngực mình, khóe miệng nãy giờ vẫn luôn cong lên, treo đầy ý cười thỏa mãn mà cưng chiều.

“Tiểu Phong……..” Diệp Cảnh mặc quần áo cho bé thỏ khỏa thân, nhẹ tay lau đi dấu vết ẩm ướt trên cơ thể cậu, sau đó dịu dàng hạ xuống nụ hôn trên cái trán mướt mồ hôi của cậu.

Dường như đang mơ thấy điều gì đó rất vui vẻ, bé thỏ nghiêng đầu, thỏa mãn cọ cọ vào cằm anh hai, rồi tiếp tục vùi đầu chìm vào giấc ngủ. ~zz

Ngay lúc anh hai ôm em trai bảo bối rời phòng khách, chuẩn bị lên cầu thang về phòng ngủ, thì gặp ngay Phúc quản gia đang vô cùng nghiêm túc canh gác ngoài cửa.

“Đại thiếu gia, đến giờ cơm tối rồi.” Phúc quản gia nén giận lườm đại thiếu gia một phát, tiểu thiếu gia đã nhiều……ngày nay không ăn uống được gì, khiến thân thể gầy gò thành như thế này, vất vả lắm mới tỉnh lại, ông vẫn còn chưa kịp bồi bổ gì cho tiểu thiếu gia mà, đại thiếu gia rất quá đáng biết không, chưa gì đã giơ móng vuốt ra xé thịt người ta rồi.

Thật là, trước khi xuống tay thì cũng phải nuôi cho béo đã chứ, đại thiếu gia là đồ không biết chừng mực, sau này chắc chắn sẽ bị phá sản!

Từ từ, hình như lạc đề rồi! = = Phúc quản gia đúng lúc dừng lại lối suy nghĩ bay cao bay xa.

“Bác nấu cho Tiểu Phong một chén chè hạt sen đi.” Diệp Cảnh chợt nhớ tới bát cháo hoa mà Tiểu Phong vẫn chưa ăn hết, sau khi làm cái việc tiêu hao thể lực kia, nếu nửa đêm tỉnh dậy mà không có gì ăn, bé thỏ nhất định sẽ gào khóc kêu đói mất.

Phúc quản gia nhìn bóng lưng dần khuất sau hành lang của đại thiếu gia, bỗng nhiên nhớ tới bộ phim đồng tính đã xem từ ngày trước. Trong phim cũng có đoạn như thế này, khi XXOO, người ở mặt trên hình như sẽ tiêu hao một lượng lớn tinh lực. Đại thiếu gia nhà ông ban ngày phải đi kiếm tiền nuôi cả nhà, buổi tối còn muốn cùng tiểu thiếu gia nói chuyện yêu đương (?), nhỡ đâu thân thể mệt mỏi quá thì cực kỳ không tốt. Phúc quản gia luôn tự nhận mình là một quản gia ưu tú, vì thế lập tức cân nhắc, ngày mai có nên mua hai phần dương tiên để giúp đại thiếu gia nấu canh đại bổ…….hay không? (dương tiên: cái ấy ấy của con dê =))))))

Về phần bộ sứ men xanh Tuyền Long kia, Phúc quản gia lập tức lựa chọn khả năng mất trí nhớ, Diệp Cảnh vẫn còn hoa tâm nộ phóng khi em trai bảo bối thức tỉnh mà, còn đâu tâm trí quản đến chuyện đồ sứ gì đó chứ.



Diệp Cảnh giúp Tiểu Phong rửa sạch thân thể, mặc cho cậu bộ quần áo ngủ bằng nhung, hình con thỏ mới mua, sau đó đặt cậu nằm trên giường. Bé thỏ nhỏ mềm mại ngốc ngốc, theo thói quen chui tọt vào lồng ngực anh hai, hai cái tai dài dài trên đầu vì thế cũng rất vô tội cọ cọ trên da anh, cảm giác thật ngứa ngáy.

Diệp Cảnh bật cười trong vô thức, từ đáy lòng nảy lên một loại cảm giác cực kỳ thỏa mãn cùng vui mừng. Cuối cùng, thứ anh phải đối mặt đã không còn là bức tranh thiếu niên im lặng ngủ say nữa, mà là một bé thỏ nhỏ hoạt bát, lúc nào cũng thích nói thích cười.

Đây mới chính là Tiểu Phong của anh, em trai bảo bối nhà anh, người mà anh yêu thương nhất.

.

Nửa đêm, Diệp Phong quả nhiên bị đói tới tỉnh, vừa mở mắt liền phát hiện anh hai đang ôm cậu thật chặt trong vòng tay, ngay cả chân cũng bị quấn lấy, khiến cậu không thể động đậy.

Bé thỏ nhỏ cảm giác bản thân hiện tại hoàn toàn giống như một cái gối ôm bị người ta đè ép. T^T

Chớp chớp mắt, bé thỏ không muốn đánh thức anh hai dậy, trực giác nói cho cậu biết, đã lâu lắm rồi anh hai chưa được say giấc bình yên đến thế.

Cơ mà……. bụng rất là hợp tình hợp lý kêu ọc ọc vài tiếng, bé thỏ Tiểu Phong khổ sở liếc cái bụng lép kẹp của mình một cái, thầm nghĩ, mình có nên cố thử chui ra không?

“Tiểu Phong?” Diệp Cảnh chậm rãi mở mắt, đáy mắt còn phủ một lớp sương mù mỏng manh. Cúi xuống liền thấy em trai bảo bối nhà mình đăng cau mày: “Sao vậy, đói bụng à?”

Anh trai đại nhân vô cùng thân thiết hôn lên mi tâm đang nhíu lại kia, đáp lại anh, bé thỏ cực lực gật đầu như trống bỏi.

“Đói ~” Bé thỏ bĩu môi, nhớ tới bát cháo hoa vẫn chưa được ăn hết kia, có chút tủi thân phồng má. Nếu không phải tại anh hai đột nhiên trở về làm gián đoạn, cậu chắc chắn đã ăn hết bát cháo ấy rồi.

Diệp Cảnh buông lỏng ‘trói buộc’ với Tiểu Phong ra, chọc chọc hai má hồng hồng của cậu, không hiểu vì sao bỗng nhiên bật cười khúc khích.

“Được rồi được rồi, tại anh hai không tốt! Tiểu Phong đừng giận, để anh giúp em đi lấy đồ ăn ngon được không?” Cọ cọ chóp mũi vào mặt thiếu niên, chỉ cần cúi xuống là có thể thấy một chuỗi ô mai màu đỏ, giống như dấu chứng minh, càng nhìn càng làm Diệp Cảnh sảng khoái hài lòng.

Bé thỏ giãy dụa muốn ngồi dậy: “Em cũng đi ~”

Bịch_____ Tay chân bé thỏ bỗng nhiên nhũn ra, khiến thân thể ngã phịch xuống đệm. Diệp Phong mờ mịt cúi đầu, lúc này mới chợt chú ý tới, cánh tay vốn trắng nõn của mình không biết từ khi nào đã bị những nốt xanh tím che kín cả mảng lớn, nhiều như bị con gì đốt, dọa cậu nhất thời nổi da gà.

“Sao thế Tiểu Phong?” Rõ ràng cảm nhận được thân thể trong lòng cứng đờ, ngay đến tóc gáy cũng dựng đứng lên, Diệp Cảnh sợ bệnh tình của Tiểu Phong tái phát, lập tức khẩn trương hỏi.

“QAQ Anh hai~” Bé thỏ nhỏ nức nở, dụi đầu vào lồng ngực anh hai nhà mình, “Hình như em bị một loại bệnh rất lạ ~”

“Bệnh gì?” Ông anh càng thêm căng thẳng vội vàng.

“Trên người em có thiệt nhiều vết tím kì lạ QAQ~” Hu hu, sẽ không bị anh hai ghét bỏ đấy chứ?

Diệp Cảnh: “………”

Nhìn người trước mắt tỏ vẻ “nếu anh dám ghét bỏ em, em lập tức sẽ khóc cho mà xem’, anh trai đại nhân tự nhiên không biết nên nói gì mới tốt.

“Tiểu Phong đừng sợ, đây không phải là bệnh……” Nghĩ nghĩ một lúc, anh hai quyết định ăn ngay nói thạt, an ủi cái đầu xù tóc ngốc mạnh đang dựa vào ngực mình, “Chỉ là tại anh hai không cẩn thận để lại vết hôn thôi, sau này Tiểu Phong phải dần quen đi ha~”

Vết hôn? Bé thỏ chớp chớp đôi mắt to tròn ngập nước, cậu biết hôn ngân là thế nào á, là dấu vết do hôn môi để lại thôi mà…… Nhưng những dấu hôn trên người cậu đã đạt tới trình độ dày đặc level max đó biết không!!! Quả nhiên nhìn không khác gì vừa cùng nhím nhỏ đại chiến! TT^TT

= 口 =

“Thân thể Tiểu Phong lúc này chắc vẫn còn mệt đúng không, nghỉ ngơi trước đi, chờ anh hai đi lấy đồ ăn về nhé?”

Bé thỏ nhỏ ngơ ngác gật đầu, mãi đến khi mắt thấy anh hai mở cửa phòng bước ra ngoài, cậu mới xốc ổ chăn lên, cẩn thận đánh giá thân thể của chính mình.

Trên người cậu đang mặc một bộ đồ ngủ mới, trắng từ trên xuống dưới, tất đi dưới chân cũng tiệp màu trắng, trên đầu còn đội mũ thỏ. Bé thỏ chậm rãi kéo quần lên, dấu hôn ngân kia càng lên cao càng rõ, mạnh mẽ đập thẳng vào mắt cậu.

Nếu nói thân thể chẳng qua chỉ là bị dấu hôn che kín, thì hai bên thắt lưng cùng cái nơi khó nói nhất lại xanh tím cả mảng lớn, hoàn toàn vô cùng thê thảm.

Diệp Phong bi phẫn giật giật chiếc mũ trên đầu xuống, QAQ anh hai rốt cuộc đã dùng bao nhiêu sức a~ cậu phải chờ bao lâu thì thân thể mới tiêu hết dấu vết này đây?

Vì thế, chờ đến khi Diệp Cảnh trở về phòng, liền thấy ổ chăn phồng lên một đến, mà bé thỏ nhỏ ngoan ngoãn nhà anh cũng chẳng thấy bóng dáng.

Diệp Cảnh bất đắc dĩ mỉm cười, đặt bát cháo lên chiếc bàn đầu giường.

“Tiểu Phong?” Anh túm túm chăn, bé thỏ bên trong cũng nắm chặt, không chịu thò đầu ra.

“Tiểu Phong ngoan, mau ra nào, chùm chăn sẽ bị ngạt khí!”

“Ứ………”

Đến khi Diệp Cảnh lôi được bé thỏ ra khỏi chăn, không biết thật sự là vì thiếu khi hai vì nguyên nhân nào khác mà cả người Tiểu Phong đổi màu đỏ mọng như một quả hồng chín.

Sờ sờ trán xác nhận em trai nhà mình không bị cảm mạo, cũng không bị phát sốt, Diệp Cảnh lúc này mới ôm bé thỏ vào trong ngực trấn an, cắn nhẹ lên má cậu vài nhát, sau đó mới bưng bát cháo lên, múc từng thìa lên thổi, rồi cẩn thận đưa đến miệng cậu.

Ăn xong non nửa bát cháo, Diệp Phong sờ sờ cái bụng nhỏ căng phồng, ngáp dài một cái, rồi ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt nai nhìn anh hai.

Diệp Cảnh bất đắc dĩ thở dài, yên lặng ăn hát chỗ cháo còn lại trong bát.

Một tháng không ăn cơm, Tiểu Phong lại ăn ít hơn trước kia rất nhiều, phải nhanh chóng dưỡng béo cậu mới được! Diệp Cảnh âm thầm tính toán.

.

Ăn uống no say xong, tiếp tục tắt đèn đi ngủ. Bé thỏ lại ngoan ngoãn cuộn tròn trong lồng ngực anh hai, cái đầu xù lông cọ này cọ này, ngoi lên cọ cả lên má Diệp Cảnh, sau đó, cậu ôm chầm lấy anh, nhịn không được tâm tư nhộn nhạo.

“Anh hai, hết cuối tuần này cho em đến trường nhá!” Diệp Phong bấm tay nhẩm tính, mới vào đại học không bao lâu mà cậu đã gặp đủ thứ chuyện, nếu không phải trường học thấy thế lực gia tộc chống lưng phía sau cậu, thì cậu đã sớm bị kiểm điểm rồi.

“Tiểu Phong nên nghỉ ngơi thêm một khoảng thời gian nữa.” Diệp Cảnh vòng tay ôm chặt lấy bế thỏ mềm mại trong ngực, có chút luyến tiếc, không muốn để em trai bảo bối đi học sớm như thế. Trong mắt anh, Tiểu Phong tốt nghiệp từ trường này cũng chẳng cần phải làm gì, dù sao thì anh cũng sẽ nuôi cậu cả đời.

“QAQ Nhưng mà em đã bỏ nhiều học phần lắm rồi……..” Bé thỏ phân trần.

“………..” Học phần là cái quái gì, nghỉ ngơi mới là chuyện quan trọng. Nếu không được thì anh sẵn sàng lôi hiệu trưởng ra để nói chuyện, mọi vấn đề sẽ hoàn toàn được giải quyết nhanh chóng.

Chẳng qua Diệp Cảnh sẽ không nói ra suy nghĩ này, cũng sẽ không thực sự làm. Anh vẫn biết Tiểu Phong nhà anh là người rất kiên trì, có một số việc……Tiểu Phong luôn thích dựa vào anh, nhưng có một số việc cậu muốn tự mình làm chủ hơn.