Trọng Sinh Chi Sủng Nịch Thành Nghiện

Trọng Sinh Chi Sủng Nịch Thành Nghiện - Chương 15: Cá cắn câu




Chuyện có nữ sinh bày tỏ với Diệp Phong khiến Diệp Cảnh cảm giác nguy cơ vô cùng lớn. Nó làm anh ý thức được em trai mà anh ngàn lần yêu chiều đã bắt đầu lớn. Cậu thực sự xuất sắc, không chỉ anh mà còn có rất nhiều người khác chú ý tới cậu, trong tương lai, không, có lẽ ngay hiện tại này, số người để mắt đến cậu chắc chắn không hề ít.

Điều này khiến cho một người anh trai như Diệp Cảnh cảm thấy vô cùng tự hào, nhưng dục vọng độc chiếm bị chôn sâu dưới đáy lòng anh giờ đây lại bắt đầu rục rịch.

Em trai anh quá tốt, hấp dẫn ngày càng nhiều nữ sinh thích cậu, mà những cô nàng đó còn thuộc dạng không biết xấu hổ, chạy tới thổ lộ với em trai anh, nói không chừng cậu cũng sẽ coi trọng một người trong số đó. Mà đáng căm giận hơn nữa chính là, những chuyện này đều xảy ra vào những thời điểm anh không ở bên cậu.

Chuyện lần trước đúng lúc bị anh cắt đứt, nhưng đến một ngày nào đó, không chừng chuyện tương tự sẽ xảy ra mà anh không biết. Anh nhất định phải nghĩ ra cách nào đó để vĩnh viễn chặt đứt hậu hoạn!

Cho dù con người khi yêu, chỉ số thông minh sẽ giảm xuống còn âm, nhưng nếu bắt buộc phải đối phó với tình địch, IQ của bọn họ tuyệt đối sẽ thăng cấp lên level max. Anh trai đại nhân rất nhanh đã nghĩ ra vấn đề, điểm mấu chốt không phải là đánh gục người tới trước, vì người sau bất kể trai gái vẫn sẽ dũng mãnh tiến lên, mà điều quan trọng nhất chính là ở bản thân Diệp Phong, chỉ cần Diệp Phong không động tâm động tình, cho dù tiên nữ hạ phàm cũng sẽ như đàn gảy tai trâu mà thôi, rắm phóng vẫn không thông.

Anh không thể để Tiểu Phong có cơ hội thích kẻ khác! Con người vốn là loài động vật hành động theo cảm tính, điều anh có thể làm…….chính là xé rách lớp ngụy trang xinh đẹp bên ngoài, để bọn họ lộ ra những thứ xấu xí nhất bên trong.

Không ai hoàn mỹ cả, dù Tiểu Phong có hảo cảm với ai cũng không sao, anh sẽ dùng đủ loại biện pháp khiến người đó lộ ra những mặt đen tối nhất, xấu xa nhất trước mặt Tiểu Phong.

Khiến em trai đơn thuần, đáng yêu của anh hiểu rằng, chỉ có anh trai mình mới mãi mãi là chỗ dựa vững chắc nhất, chỉ có anh trai mình mới là bến đỗ an toàn nhất.

.

Trong một năm, ở Diệp gia, ngoại trừ những dịp lễ tết đặc biệt thì còn có vài ngày quan trọng khác. Đó chính là ngày cha Diệp và Diệp phu nhân trở về, họ giống như những vị khách quan trọng tới thăm vậy, cảm thấy hứng thú thì sẽ ở lại vài ngày. Diệp phu nhân vẫn còn tốt hơn cha Diệp chán, tết âm lịch hàng năm bà sẽ về nhà vài ngày, nhưng cha Diệp thì đã hoàn toàn mất bóng vài năm nay. Nếu ông không thường xuyên gọi điện từ nước ngoài về nhà hỏi han, nói không chừng Diệp Phong đã hoàn toàn quên sạch mình có một người cha như ông.

Sau sự kiện bị mất tích hồi năm bốn tuổi, lễ tết hàng năm, Diệp Cảnh sẽ dùng đủ loại lý do để giữ Diệp Phong ở nhà, không cho cậu tới Lưu gia nữa, cậu cũng cực kỳ phối hợp, giả bộ đau ốm thật đến mức không còn gì thật hơn.

Diệp phu nhân tuy biết nhưng cũng chẳng có ý định làm phiền, gây khó dễ bọn họ, thậm chí còn ngầm đồng ý, lãnh đạm đứng ngoài chứng kiến mọi việc.

Cho đến hiện tại, Lưu gia đối với Diệp Phong đã hoàn toàn biến thành người xa lạ, trước kia Lưu Tố Vân thỉnh thoảng sẽ lấy cớ tới chơi, nhưng sau đó cũng dần dần không thấy bóng dáng.

Chẳng qua, thanh danh của Lưu Quốc Hiên giờ đã càng lan càng xa. Sau khi Lưu Quốc Hiên vào một trường trung học tư thục được hai tháng đã tạo nên tiếng vang vô cùng náo động trong giới học sinh, hắn ngang ngược kiêu ngạo, yêu sớm, trốn học, đánh nhau hút thuốc, tụ tập gây ẩu đả, phá vỡ mọi quy chuẩn của một học sinh gương mẫu, à không, nói phá vỡ quy chuẩn vẫn còn là nhẹ, phải nói hắn ngang nhiên chà đạp lên thông lệ mới đúng.

Mãi cho đến khi hắn đánh chủ nhiệm lớp tới mức nhập viện thì thế giới mới tạm thời yên tĩnh.

Thành tích ‘chói lóa’ này đã rơi vào tai các trường khác, bị các thầy giáo lấy đó làm gương phản diện để giáo dục học sinh của mình. Thế nên hiện tại, Diệp Phong của chúng ta đang rất vinh hạnh đứng trước mặt giáo viên, bị thầy Dư nước miếng tung bay tích cực dạy dỗ cậu cùng thằng bạn Dương Bân.

“……Em có biết hành động của em đã ảnh hưởng tới việc học tập của người khác hay không, thân là đại diện toàn khóa, đây là việc em có thể làm hả? Thầy nghĩ em sẽ là tấm gương đi đầu cho các bạn noi theo chứ, giờ thì em đã làm ra chuyện gì thế này? Nếu em không muốn làm đại diện cho toàn khóa thì thầy sẽ để người khác làm, còn có bức thư tình vớ vẩn nào không, lập tức giao ra đây!………”

Dư lão sư chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trừng mắt lườm Dương Bân đang khép nép đứng một góc, bỗng chốc thở dài: “Cho dù đã mời cha mẹ tới thì em vẫn phải về nhà gác tay lên trán mà tự suy ngẫm, viết bản kiểm điểm nộp cho thầy. Ít nhất…….em vẫn còn tốt hơn cái tên Lưu Quốc Hiên kia nhiều”.

Thầy giáo cảm khái.

Diệp Phong: = 口 =

Một ngày quan trọng khác nữa chính là ngày sinh nhật của hai anh em bọn họ, thật trùng hợp, hai người có chung ngày sinh. Lần đầu tiên khi Diệp Cảnh biết được chuyện này đã rất kinh ngạc, anh nhớ rõ ràng ngày sinh kiếp trước của họ không giống thế, anh sinh vào giữa tháng năm, còn Diệp Phong sinh vào tháng mười.

Nhìn ngắm mái tóc uốn xoăn ngô ngố của em trai nhà mình, Diệp Cảnh nhanh chóng rút ra kết luận, dù sao thì kiếp trước tóc thẳng, kiếp này cũng đã chuyển tóc quăn, vài thứ thay đổi nhỏ nhặt chẳng thể ảnh hưởng đến điều gì, chỉ cần con người không thay đổi là được, cậu vẫn sẽ như trước, ngoan ngoãn ở bên cạnh anh thì tốt rồi.

Nháy mắt đã tới ngày quan trọng này, vì ngày sinh nhật đến trước ngày Diệp Cảnh thi vào đại học, nên Diệp Phong rất thận trọng, kiên quyết muốn làm vật gì đó tượng trưng cho sự may mắn, ví dụ như giữa bánh gato và bánh chưng thì nên chọn loại nào, thứ nào tượng trưng cho ‘Trung học’…. Mấy ngày hôm nay, ngày nào cậu cũng lăn theo Phúc quản gia để bàn bạc, trao đổi đến nửa ngày.

Lúc Phúc quản gia báo cáo lại việc này với đại thiếu gia, Diệp Cảnh thấy vừa buồn cười vừa đau lòng. Từ lúc mẹ anh bất ngờ qua đời, những chuyện quan tâm nhỏ nhặt này anh chỉ để trong lòng, không muốn nói ra, đã nhiều năm anh cũng chưa từng được ai chăm sóc như thế. Trải qua hai kiếp, khuôn mặt dịu dàng của mẹ đã dần phai mờ trong tâm trí anh, chỉ còn sót lại vài kí ức vụn vặt, giống như ánh nắng ấm áp trong mùa đông giá rét, sưởi ấm linh hồn anh.

Diệp Cảnh bỗng nhiên cảm thấy, có lẽ kiếp trước Tiểu Phong đã sớm nhìn thấu vẻ bề ngoài cứng rắn giả tạo của anh, nên mới có thể liều lĩnh đâm đầu vào, cho dù anh lạnh nhạt hay giả vờ quan tâm, Tiểu Phong vẫn luôn cười dịu dàng với anh, thật ấm áp, thật sáng ngời. Phải chăng khi đó anh đã bị sự ấm áp cùng ánh sáng chói lòa đó mê hoặc, bắt đầu nảy sinh dục vọng không thể kìm nén với Tiểu Phong.

Nhưng cuối cùng anh đã làm cái gì chứ?

Xé rách lớp ngụy trang, vạch trần sự thật xấu xa nhất, anh không chỉ rạch lên người đứa nhỏ đơn thuần, thiện lương ngàn vết thương, mà còn cố khoét nó sâu rộng hơn, cho đến khi khiến cậu rơi vào đường cùng…….

Diệp Cảnh nhíu mày, chút bi thương cùng tuyệt vọng thê lương dần hiện lên dưới đáy mắt, trong trí nhớ của anh vẫn còn nhớ như in ánh mắt ngập tràn tuyệt vọng cùng buồn đau của Tiểu Phong trước khi ra đi.

“Anh hai?” Một đôi tay vô cùng ấm áp che phủ lấy trán anh, giống như dòng nước mềm mại thanh khiết làm dịu mát tâm hồn anh.

Diệp Cảnh nhanh chóng che giấu sự bất thường của mình, khóe môi gợi lên, anh chậm rãi ngẩng đầu, sườn mặt góc cạnh tạo nên một độ cong hoàn mỹ, tản mát ra mị hoặc không thể khống chế được.

Người lớn lên không chỉ có Diệp Phong mà còn có Diệp Cảnh. Trái với Diệp Phong có vẻ đẹp tinh khiết thuần túy, Diệp Cảnh có thứ mị lực cùng khí chất tự nhiên tồn tại từ khi sinh ra có thể quyến rũ bất cứ ai, thậm chí nhiều khi anh còn thường xuyên như có như không dụ dỗ Tiểu Phong, vô tình bắn ra những ám chỉ cần thiết với em trai mình.

“Tiểu Phong làm sao vậy, chuẩn bị tốt mọi việc chưa?” Diệp Cảnh kéo tay Diệp Phong xuống, ôm cả người thiếu niên vào lồng ngực, cọ cọ mái tóc xù của cậu.

“Vâng, anh hai, anh muốn được tặng quà gì?” Tiểu Phong ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt sáng ngời chăm chú nhìn ngắm anh trai nhà mình.

Đương nhiên là em rồi! Diệp Cảnh mỉm cười, ánh mắt ngập tràn phong tình vô hạn.

“Tiểu Phong tặng gì anh hai cũng thích”. Bạn đang

“Có người tới đó!” Diệp Phong đẩy tay Diệp Cảnh ra, càu nhàu giãy dụa, muốn thoát khỏi kìm kẹp của anh trai, Diệp Cảnh nhướn mày, vung tay lên, áp em trai nhà mình xuống ghế sô pha.

“Á……. Anh hai ~”

Phúc quản gia dẫn hai người nào đó vào phòng khách, vừa lúc nhìn thấy cậu thiếu niên chôn đầu vào ghế sô pha, cái mông nhỏ thì nhếch lên cao.

Tiểu Bạch ôm mặt gào thét: “Mẹ nó, hai anh em mấy người chú ý tới bộ mặt thành phố cái đi, rõ ràng giữa thanh thiên bạch nhật còn chơi trò SM”.

Diệp Cảnh không thèm để ý tới Tiểu Bạch, thẳng tay lôi em trai nhà mình từ dưới đống gối ra, cái đầu xù tóc quăn nhất thời rối loạn, lúc này thiếu niên có chút uất ức bĩu môi, trừng mắt lườm Tiểu Bạch một nhát.

“Anh mới SM, cả nhà anh đều SM!!!” Nói xong, Diệp Phong rất tự nhiên chui vào trong lồng ngực anh trai, quay đầu đi, không thèm để ý tới Tiểu Bạch. Mà trong túi Diệp Cảnh không biết tại sao lại có lược, anh thản nhiên rút lược ra, không chút hoang mang giúp em trai đáng yêu chải đầu. = =|||

Tiểu Bạch vừa định phản bác tiếp thì đã bị ánh mắt cảnh cáo của Lão Đại lườm tới cháy xém, cơn tức nhất thời như quả bóng cao su, dần dần xẹp xuống vì không thể phát tiết.

Từ đầu đến cuối Việt Hàn Du vẫn dùng khuôn mặt lạnh nhạt nhìn màn tình cảm anh em nồng thắm, hài hòa thuận mắt bên kia, đáy mắt tối lại.

Tiểu Bạch muốn đến đây để ăn cơm chực, nhưng đã bị Diệp Cảnh không chút lưu tình đá ra khỏi nhà, bình thường thì không sao, nhưng hôm nay là sinh nhật của anh cùng Tiểu Phong, anh chỉ muốn có mình hai anh em ở cùng nhau thôi.

Việt Hàn Du dưới sự giúp đỡ của Diệp thị, cuộc sống tốt hơn nhiều so với trước đây. Có lẽ chính vì thế nên tài năng của y mới sớm được khai phá.

Mười sáu tuổi, y dựa vào một cuốn tiểu thuyết tên《 Phong đỏ 》để quảng bá tên tuổi, có sự trợ giúp của Diệp thị, y còn nhanh chóng nổi tiếng hơn cả kiếp trước, mới chỉ qua hơn một tháng đã có năm vị đạo diễn nổi tiếng đặt vấn đề muốn dựa vào nguyên tác câu chuyện này để viết kịch bản.

Có Diệp thị chống lưng, yêu cầu duy nhất của Diệp Cảnh với Việt Hàn Du chính là phải nổi tiếng, càng nổi càng tốt, đợi cho đến khi danh tiếng của y đến một tầm nhất định, Diệp thị sẽ tuyên bố với truyền thông hợp tác với y, bồi dưỡng y trong công ty giải trí trực thuộc Diệp thị.

“Nhưng theo tôi được biết, Diệp thị vẫn chưa nhất quán đồng ý với quan điểm này đúng không.” Việt Hàn Du gác chéo chân, tao nhã dựa lưng vào ghế sô pha, lọn tóc mềm mại che gần khuất cặp mắt đào hoa, vừa phiến tình, vừa lãnh đạm. Y lớn hơn Diệp Cảnh ba tuổi, tuy nói y vẫn đang theo học đại học nhưng trên thực tế, chương trình học này đối với y căn bản đã chẳng còn tác dụng gì nữa.

Từ khi y đủ mười tám tuổi, y đã lập tức đến tòa án kháng án, thu lại tất cả những gì nên thuộc về mình. Việt Hàn Du muốn đòi lại mọi khổ sở mà y phải chịu, lúc ấy, Diệp Cảnh mới mười lăm tuổi đã khẽ nhướn mày, tựa tiếu phi tiếu hỏi y: “Chỉ muốn lấy lại những gì thuộc về mình à? Sao đủ được?”

Vì mời được luật sự giỏi phản biện nhất, tòa án đã đã tuyên bố ngôi nhà thuộc quyền sở hữu của Việt Hàn Du, cửa hàng cũng là của y, thậm chí ông chú dượng và bà mẹ kế kia còn phải bồi thường một khoản tiền lớn để bù đắp cho những tổn thất vật chất cùng tinh thần mà mấy năm nay y phải chịu.

Việt Hàn Du ngay từ đầu đã chẳng trông chờ gì nhiều vào số tiền bồi thường đó, y bán nhà, chuyển nhượng cửa hàng, chỉ sắp xếp chút đồ đạc rồi biến mất trước mắt mọi người. Trước khi đi còn thuận tay mua chuộc một đám người cho vay nặng lãi, chuyên tới thúc giục đòi nợ, mỗi ngày rất đúng giờ đến quấy rầy ông chú dượng cùng bà mẹ kế, coi như báo đáp một chút công ‘nuôi dưỡng’ của bọn họ mấy năm qua, thậm chí còn vài lần ép buộc y bán mình.

Buồn cười nhất chính là, một nhà ba người mặt dày kia còn dám lên mặt trưởng bối, quyết bám lấy căn nhà đến cùng, nói gì mà đồ đạc đã dùng quen mấy chục năm, không muốn bỏ vì đã thành thói quen, kết quả làm ầm ĩ cũng chẳng được gì vì chủ nhà sớm đã thay đổi người. →_→

Đợi cho đến khi bọn họ quay về tìm Việt Hàn Du thì y đã sớm chạy đi đâu không rõ. Hơn nữa suốt ngày bị xã hội đen tới quấy rầy nên trong lòng hai vợ chồng vô cùng sợ hãi, trốn sang tỉnh khác, không bao giờ xuất hiện trong thành phố này nữa.

.

“Anh cảm thấy mảnh đất phía đông kia thế nào?” Diệp Cảnh dịu dàng xoa đầu Diệp Phong, đột nhiên hỏi ra một câu không liên quan.

Việt Hàn Du ngây người một lúc mới mỉm cười nói: “Cậu hỏi sai người rồi, tôi không có ý định đầu tư bất động sản”.

“Vậy anh cảm thấy xây dựng một công ty giải trí ở khu đất ấy được không?” Diệp Cảnh nhướn mày.

“Diệp gia từ khi nào lại làm ăn tính toán lỗ mãng thế nhỉ?”

Diệp Cảnh lắc đầu: “Diệp gia chỉ đứng ngoài trợ giúp, còn về phần việc cụ thể sẽ tìm một ai đó đến làm……nên cần chậm rãi đợi.”

“Đăng thông báo tuyển dụng nhân tài không được ạ?” Diệp Phong bỗng nhiên ngẩng đầu lên hỏi.

“Người anh cần là một người có lý tưởng của riêng mình, suy nghĩ độc lập, và có sức sáng tạo, nói chung đó chính là dạng người vì bản thân mà làm việc.” Diệp Cảnh ôm thiếu niên vào trong ngực, sủng nịch nói tiếp, “Làm bất cứ việc gì cũng phải nhấn vào đúng trọng tâm, chúng ta có thể cho người khác thuê đất làm công ty giải trí, tránh những điều bất lợi, đi ăn trộm gà không thành sao có thể còn mất năm gạo”.

Diệp Cảnh kín đáo liếc mắt sang, quả nhiên phát hiện ánh sáng càng lúc càng rõ dưới đáy mắt Việt Hàn Du khi nghe mình nói. Anh nhếch môi, biết con cá lớn rất nhanh sẽ mắc câu.