Trọng Sinh Chi Quân Tẩu

Trọng Sinh Chi Quân Tẩu - Chương 46: Phòng bị động chạm thay đổi





Editor: Tứ Phương Team


Nãy hai ông bà ngại ngùng mua quần áo cho bé gái nên mới đưa bọn họ lên xe rồi cùng Thiệu Kiến Quốc đi, đáng tiếc Thiệu Kiến Quốc lại hỏi: “Không thì, em cũng mua một bộ?”


“Mùa đông lạnh lẽo em mua váy liền làm gì chứ, sang năm mua sau.”


“Được.” Thiệu Kiến Quốc không bao giờ bắt buộc cô, nghe xong liền đồng ý. Hai người chọn vừa lòng quần áo quay lại xe, sau đó Hứa Bân lái xe đi về hướng ngược lại.


“Đại ca, anh đi hướng nào kia?”


“Ba mẹ biết ông bà thông gia tới, bảo anh đưa cô chú về nhà mình ăn bữa cơm. Làm xong hết rồi, mọi người trong nhà đều đang chờ. Hôm nay ba cố ý xin nghỉ, còn làm món em thích nhất.”


Hứa Bân nói xong đá một chân Thiệu Kiến Quốc ngồi trên ghế phụ lái.


“Thủ trưởng bận rộn như vậy không tiện quấy rầy.”


Thiệu Kiến Quốc không dám khuyên vợ, mấy ngày nay hắn cũng nhận ra cô không muốn về nhà.


Hứa Bân nhịn xuống xúc động muốn đánh người, không ngờ Hứa Hân lại nói: “Vậy trở về đi.” Đồ ăn đều đã làm xong, ba Hứa cũng ở, nếu không về thì thật ngại ngùng. Hơn nữa, dù sao cũng là thông gia, dù gì cũng phải gặp mặt nhau. Tống Tiểu Linh kia, làm lơ là được.


Nếu cô ta dám làm gì với cô, vậy đừng trách cô không khách khí.


Hứa Bân lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng ông Thiệu và bà Thiệu có chút hồi hộp lo lắng. Điều kiện nhà Hứa Hân rất tốt.



Ngồi ở phía sau cùng bọn họ, Hứa Hân vội vàng cười an ủi: “Ba con mặc dù nghiêm túc nhưng rất tôn trọng nhân dân lao động. Ông thường nói, thời chiến hỏa, không có nhân dân thì không có bọn họ. Mẹ con cũng là người rất thân thiện, đối đãi với người một nhà cực kì thân thiết.” Khúc Mai vẫn luôn khuyên nàng phải sống hòa hợp với Thiệu gia, bà nhất định sẽ không gây ra phiền toái cho con gái mình.


Hứa Bân nghe thấy lời Hứa Hân, vô cùng vui vẻ, cảm thấy có lẽ em gái đã nghĩ thông suốt rồi. Anh chạy xe đến đại viện, nơi cư trú của bộ đội, sau đó đưa bọn họ tới trước một ngôi nhà hai tầng.


Hứa Hân nhìn ngôi nhà đã từng là nơi ấm áp nhất của cô, nơi quen thuộc nhất trong giấc mộng đêm, suýt chút đã khóc. Nhưng mà bây giờ đã không phải nhà cô nữa, ít nhất thì không thuộc sở hữu của cô.


Bà Thiệu thầm suy nghĩ không ít, nhìn thấy một mạt thần thương trong mắt con dâu, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nhỏ của cô nói: “Về nhà mình, con còn sợ sao?”


“Không sợ, mẹ, mau cùng con vào nhà, bên ngoài lạnh lẽo.” Nói xong cực kỳ nhiệt tình lôi kéo bà Thiệu vào nhà. Hứa Bân vừa mở cửa, cô cực kì tự nhiên mà đi vào, cởi giày. Nhưng mà nhìn thấy bà Thiệu có chút khó xử, cô biết là bà không muốn để lộ chiếc tất vá: “Mẹ, mẹ không cần cởi giày. Con là vì đi giày da không thoải mái, chân bị kẹp đau. Ba, cũng không cần cởi đâu.” Nói xong liền kéo bà Thiệu vào phòng.


Hứa Bân đứng một bên mỉm cười, em gái anh đúng là người thiện giải nhân ý, như vậy thật sự tốt quá. Anh vừa đưa tay muốn cởi giày, Hứa Hân lập tức nói: “Đại ca, xin anh đừng để mọi người không dám ngồi trong phòng, hay là anh về phòng đổi dép lê đi.”


“……Em gái, cho đại ca chút mặt mũi đi. Trước kia anh hay chạy ở tổng bộ mới có thể bị thối chân, bây giờ khá hơn nhiều.” Hứa Bân cười haha, nhưng không cởi giày. Anh biết mình có mồ hôi chân.


Thiệu Kiến Quốc thành thành thật thật muốn cởi, bị Hứa Hân kéo kéo, rốt cuộc là không cởi nữa. Có lẽ vợ sợ hai ông bà không được tự nhiên.


“Anh, anh đã về. Trong nhà có khách đến sao?” Một thanh âm truyền đến, chỉ một câu liền khiến Hứa Hân toàn thân cứng đờ. Hóa ra, mình đã biến thành khách của nhà này rồi cơ.


Biết rõ cô về còn nói chuyện như vậy, Tống Tiểu Linh quả nhiên lợi hại.


Nếu kiếp trước có chuyện này, Hứa Hân nhất định sẽ nổi trận lôi đình. Nhưng đã trải qua một đời, cô đã học xong giả vờ uất ức bị bắt nạt như thế nào. Thẳng thắn tranh cãi là không được, đến lúc đó xui xẻo lại là cô. Mọi người sẽ cảm thấy, cùng lắm cũng chỉ là một câu nói vô tâm, hà tất phải náo đến như vậy?


Bây giờ, Hứa Hân không chỉ muốn nháo, còn muốn mọi người đều đứng về phía mình.



Chuyện này cần kỹ thuật, vì thế Hứa Hân hít vào một hơi, động tác toàn thân ngưng mất năm giây. Sau đó có chút cứng đờ cả người, cắn cắn môi, cắn đến mắt như ngâm nước, đã thế lại cố tình không để nước mắt rơi xuống.


Cô cũng không còn tùy ý như nãy, giống như khách nhân đứng phía sau Hứa Bân, không đi tới trước một bước.


Người mới nãy còn vô cùng nhiệt tình đột nhiên biến thành khách sáo như vậy, Hứa Bân dù ngốc cũng nhận ra được. Anh nhìn Hứa Hân, thấy nước mắt trong mắt cô không khỏi cõi lòng đau xót.


Vì thế anh nhìn thoáng qua Tống Tiểu Linh, nói: “Tiểu Linh, em nói gì thế chứ, em gái về nhà mẹ đẻ, sao có thể tính là khách chứ?”


Lúc này Hứa thủ trưởng đi ra từ thư phòng, thấy ông bà thông gia tới vội lại đón, nghe con trai nói liền hùa theo: “Đúng vậy, không phải khách, không phải khách haha.”


Nhưng mà Hứa Hân lại không tỏ ra nhiều chút nhiệt tình, chỉ nhẹ giọng kêu: “Ba.” Sau đó một chữ cũng không nói tiếp.


Hứa thủ trưởng nhìn nhìn Hứa Bân, Hứa Bân lập tức hiểu ý: “Mau vào thôi, ngồi ngồi, hai bác mau ngồi.”


Nhưng mà sắc mặt ông bà Thiệu và Thiệu Kiến Quốc lại không thể nào tốt lên được. Ở trong nhà con dâu bị con gái của người nhà ghét bỏ, bọn họ có thể vui vẻ mới là lạ.


Nghe thấy Hứa Bân nói, Hứa Hân tựa hồ mới nghĩ đến cha mẹ chồng đang ở đây, ‘mạnh mẽ nâng cao tinh thần’, nói: “Đúng vậy, cha mẹ mau ngồi, con rót…… đại ca, anh rót cho em chút trà đi.”


“Tự em đi rót là được rồi mà?” Hứa Bân cảm thấy bầu không khí lần nữa trở nên vô cùng kì dị, tất cả vì một câu nói của Tống Tiểu Linh. Nhưng mà bây giờ hình như Tiểu Linh cũng biết sai rồi, đứng co rúm ở một bên, nói: “Con đi pha.”


Hứa Hân nhìn cô ta diễn trò, trong lòng cười lạnh. Không phải là thích ghét bỏ cô sao, thật muốn nhìn xem cô ta lợi hại đến đâu.


Tống Tiểu Linh vào phòng bếp, vừa giúp pha trà vừa nói chuyện với Khúc Mai: “Mẹ, chị va anh rể về, còn có người nhà anh rể.”


“Vậy sao, mẹ đi ra ngoài một chút, con giúp mẹ trông lửa.” Bà bưng trà ngon vừa pha ra ngoài, mặt đầy tươi cười.


Tống Tiểu Linh tức giận đến biến dạng, cô sợ nhất là bị Hứa Hân cướp đi tất cả những thứ khó khăn lắm mới thuộc về mình. Cô ngàn lần vạn lần không muốn quay về nông thôn, trở lại cuộc sống như quá khứ. Nhưng mà, chỉ cần có mặt Hứa Hân, cô liền cảm thấy đây là địch nhân tùy lúc có thể cướp đi tất cả của cô. Vốn dĩ cho rằng đã hiểu rõ tính tình cô ta trong lòng bàn tay, không ngờ sau khi kết hôn, tính tình dường như đã có chút thay đổi. Lúc nãy không đột nhiên nhào lên chất vấn cô mà là thay đổi sắc mặt, xem ra người đã thông minh lên, lát nữa ra ngoài có lẽ phải hao chút cân não.


Hứa Hân ngoài kia cũng biết đại khái Tống Tiểu Linh suy nghĩ cái gì, bây giờ cô chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu.


Không lâu sau, mọi người cũng coi như hiểu nhau chút. Hứa thủ trưởng mặc dù nghiêm túc nhưng là vẫn biết trong biết ngoài. Bình thường ông dạy con nghiêm khắc nhưng bây giờ cũng không nói xấu con gái trước mặt ông bà thông gia. Nhìn cô ở chung với hai ông bà không tệ, ông an tâm rồi.


Lúc này Tống Tiểu Linh bưng một mâm trái cây lại đây, vừa đi vừa nói: “Mọi người ăn chút trái cây đi.” Nói xong muốn đi qua lối đi cạnh Hứa Hân, đặt hoa quả lên bàn.


Nhưng mà không biết làm sao, cô ta đột nhiên té ngã, cả người hướng xuống phía trên mặt bàn pha lê.


Thật dám ngã.


Hứa Hân lập tức sợ tới mức nhào vào trong lòng Thiệu Kiến Quốc, anh vội vàng bảo vệ người trong ngực, sau đó nhoài chân ra nahnh chóng đá văng cái bàn trà. Tống Tiểu Linh ai nha một tiếng ngã trên mặt đất, Hứa Hân lạnh giọng nói: “Em gái, em cũng thật thích té ngã.”


Tống Tiểu Linh ngã tương đối tàn nhẫn, phải để Hứa Bân duỗi tay kéo người lên. Cô lau mặt chút, lúc ngã bị mâm dao nĩa sượt qua, chảy máu. Nhưng không nghiêm trọng, chỉ là có chút máu.


Bà Thiệu nói: “Thật nguy hiểm.” Thiếu chút nữa biến mặt liền nở hoa. (Editor: đọc đến đây liền nhớ đến câu đánh cho mông nở hoa >