Sở Lẫm nhìn đối phương, không có dục vọng muốn đánh, phân phó Faulk giải quyết nhanh một chút rồi an vị ở trên cỏ nhàm chán nhìn bọn họ đối chiến.
Faulk không nói hai lời, đánh nhau với gã, hơn nữa còn đánh vô cùng nghiêm túc.
Trực giác của hắn luôn luôn rất chính xác, người này không phải là người tốt, trong ánh mắt của gã toát ra một loại ánh sáng đen sẫm, toàn thân mang theo một cỗ sát khí.
Chỉ là qua mấy hiệp, cũng không đánh ngã được đối phương.
Faulk nhìn nụ cười âm trầm của người đối diện, lộp bộp một chút, sao gã giống như đang mê muội vậy?
Faulk cũng không nghĩ quá nhiều, mặc dù đối phương chỉ có dị năng cấp tám, nhưng mà gã lại có thể xuất ra trình độ của dị năng cấp chín, hắn không dám xem thường người trước mắt.
“Gì……” Sở Lẫm nhìn chằm chằm người nọ, con ngươi hơi co rút lại, nhìn Faulk càng lúc càng cố hết sức, nói: “Faulk, có thể đối phương có phương pháp đột nhiên gia tăng dị năng, không được khinh thường!”
Faulk nhìn chằm chằm ánh mắt người nọ dần dần thay đổi thành màu đỏ, một chút ý muốn khinh thường người khác hắn cũng không có.
Đối phương là hỏa hệ dị năng giả, mà Faulk là phong hệ dị năng giả, hai bên cứ đánh không phân cao thấp như vậy, không dứt điểm được, cũng không biết sẽ đánh tới lúc nào.
Sau khi nghe thấy lời của Sở Lẫm, Faulk đánh càng thêm nghiêm túc.
Lúc này nhóc khỉ chạy tới giúp một tay, gia nhập cuộc chiến.
Cậu có thể tùy ý ẩn giấu thân hình, đột nhiên xuất hiện ở sau lưng người nọ hô to một tiếng: “Khốn kiếp, đi chết đi!”
Người nọ không kịp đề phòng, sau lưng chịu một kích, té xuống đất trở mình, ngược lại cách xa hai người kia.
Nhìn dáng vẻ Sở Lẫm đang ở trên cỏ ung dung tự tại, hoàn toàn không có bất kỳ phòng bị nào, gã lập tức bỏ qua người phía sau, chạy về phía Sở Lẫm…..
Faulk vươn tay ra hô to một tiếng: “Đừng……”
Faulk còn chưa kịp ngăn cản, người nọ cho là đối phương đang lo lắng cho Sở Lẫm, càng thêm không chút kiêng nể vội vàng chạy qua.
Trong phút chốc, ở nơi cách Sở Lẫm nửa thước chặn lại đường đi của người nọ, chẳng biết lúc nào trống rỗng xuất hiện một bức tường khiến cho gã kinh ngạc nhìn đối phương.
Faulk: không phải đã nói đừng đi qua rồi mà……
Sở Lẫm vẫn như cũ ngồi ở trên cỏ, mặt không biểu tình nhìn gã: “Mày tên là gì? Ai dạy mày cách gia tăng dị năng?”
Người nọ ngây ngốc, sau đó kinh ngạc, rất nhanh phản ứng kịp, trong nháy mắt rời đi cách bức tường kia ba thước, không dám tin tưởng người trước mặt lại có chiêu thức lợi hại như vậy, sao trước kia chưa từng thấy qua.
Sở Lẫm nhìn kỹ gã, dường như người nọ cảm thấy tình huống bất lợi đối với mình, muốn chạy trốn lại bị Faulk và nhóc khỉ chặn mất đường đi.
Nhóc khỉ nói: “Lỗ Bình, mày còn thật sự dám xuất hiện cơ đấy……, xem ra dạy dỗ lần trước mày còn chưa có ăn đủ, hôm nay đến đòi ăn nữa sao?”
“Lỗ Bình?….. Thì ra là mày!” Hình như Sở Lẫm nhớ ra cái gì đó, ánh mắt nhìn Lỗ Bình không có ý tốt.
Thân thể Tưởng Mộc Mộc đối với hắn mà nói rất có giá trị, nếu như không có Tưởng Mộc Mộc khẳng định hắn không sống được lâu như vậy.
“Ban đầu chính là mày gạt tao đến viện nghiên cứu đi, ha ha…… lá gan của mày không nhỏ nhỉ, lại dám có ý đồ với thân thể tao! Lại nói, viện nghiên cứu kia không phải đã sụp đổ rồi sao? Mày lại còn dám đến?” Sở Lẫm lạnh như băng nhìn gã, hắn đã nhịn thật lâu rồi.
Mạnh mẽ quăng một chưởng qua, Sở Lẫm còn chưa có hả giận, lại quăng thêm một chưởng nữa!
“Thân thể này sinh ra cũng không phải để cho mày kiếm tiền, càng không phải sinh ra để cho người ta làm thành tài liệu thí nghiệm, con mẹ nó tao tức giận lâu như vậy, nếu hôm nay mày muốn chết đến thế, tao sẽ thành toàn cho mày!” Sở Lẫm nhắc tới Lỗ Bình, tiện tay ném một cái, Lỗ Bình đụng vào thân cây bên cạnh, không còn chút sức đánh trả nào.
Lỗ Bình nơm nớp lo sợ bò dậy, ho khan mấy tiếng, trong miệng cũng hộc ra máu tươi.
Sức lực của Tưởng Mộc Mộc không thể nào lớn như vậy, gã khiếp sợ nhìn Tưởng Mộc Mộc, không biết một cái phế vật sao lại có được cỗ lực lượng này, huống chi, gã cũng không cảm nhận được bất kỳ hơi thở của dị năng giả nào trên người hắn, một chút dị năng cũng không có.
Có điều, rất nhanh gã liền phản ứng kịp, giờ phút này mình đã là chim trong ***g, nhìn Tưởng Mộc Mộc càng là ghen tị, tức giận, chỉ có sử dụng chiêu kia.
Không nghĩ tới nhanh như vậy liền ra tuyệt chiêu, gã có chút không cam lòng, nhưng cũng nhịn xuống, quả bất địch chúng, đây cũng là chuyện không có cách nào khác.
*Quả bất địch chúng: số ít không chống lại được số đông.
Sở Lẫm nhìn gã đưa tay vào túi, lấy ra một lọ thủy tinh, bên trong chứa chất lỏng màu xanh nhạt.
“Dịch cường hóa dị năng?” Nhóc khỉ nhìn chất lỏng màu xanh nhạt kia, nhíu mày một cái, không xác định đó có phải là dịch cường hóa dị năng hay không, nhưng mà dịch cường hóa dị năng kia lại không quá giống như trong ấn tượng: “Hình như chưa từng thấy qua loại này, dịch cường hóa dị năng này thật kỳ quái…..”
“Là sản phẩm thí nghiệm đi!” Lúc nghe được mấy chữ “dịch cường hóa dị năng” này, đột nhiên Sở Lẫm trở nên hung thần ác sát, đang lúc muốn hạ thủ đoạt lấy nó, lại thấy Lỗ Bình đã một ngụm uống vào.
“Đáng chết!” Sở Lẫm thấp giọng mắng!
Cảm giác được có thay đổi gì đó, ba người cũng không dám đến gần Lỗ Bình, cặp mắt Lỗ Bình mất đi màu sắc ánh sáng, trở nên u tối không có tiêu cự.
Con ngươi vô cùng trống rỗng.
Thân thể từ từ tăng vọt, phát ra tiếng roẹt roẹt, là âm thanh quần áo rách tan tành.
Dị năng mạnh mẽ tăng vọt, cơ thể cũng chậm rãi phình ra, bộ dạng thoạt nhìn như muốn nổ tung, nhóc khỉ không thể tin nhìn Lỗ Bình ở đối diện.
Dịch cường hóa dị năng quả thật có tác dụng khiến cho dị năng mạnh lên, cơ mà hiệu quả tuyệt đối không có rõ ràng như vậy.
Bình thường đều là lúc tu luyện gặp phải bình cảnh hoặc là muốn nhanh chóng bổ sung dị năng thì mới có thể dùng đến dịch cường hóa dị năng, nhưng đều cần thời gian để điều chỉnh, mới có thể lợi dụng được đầy đủ tác dụng của dịch cường hóa dị năng.
Bọn họ rất ít khi sử dụng loại dịch cường hóa dị năng này, đầu tiên là không có tiền, tiếp theo là dịch cường hóa dị năng rất hiếm hoi, bình thường đều là quan viên từ thượng cấp trở lên trong quân đội mới có thể sử dụng.
Sở Lẫm biết dịch cường hóa dị năng là thứ gì, cũng hiểu rõ dịch cường hóa dị năng rất hiếm hoi, loại đồ vật này có thể xem là vô giá.
Ngay cả Tưởng gia cũng chỉ có một hai bình, đó là do quân đội phát cho bọn họ.
Nghe nói hai bình dịch cường hóa dị năng kia vẫn còn được cất giữ, chưa có ai sử dụng qua, hoặc nói người nhà họ Tưởng căn bản là không muốn dựa vào dịch cường hóa dị năng để tu luyện, nếu không Tưởng gia cũng sẽ không phát triển tới ngày hôm nay.
Ánh mắt Sở Lẫm càng ngày càng lạnh, hai tay nắm chặt, thân thể Lỗ Bình đang dần dần phồng lớn, cao lên, đột nhiên thành người khổng lồ cao ba thước, vừa mới uống xong bình dịch cường hóa dị năng kia giờ Lỗ Bình biến thành người khổng lồ dị năng cao gần cấp mười, giống hệt như dã thú.
Biến hóa này khiến cho người ta líu lưỡi, nhóc khỉ và Faulk há mồm ra không biết nên kinh ngạc hay vẫn là kinh ngạc!
Sát khí của Sở Lẫm càng nặng, đối mặt với trị giá áp lực của dị năng càng ngày càng mạnh, hắn cũng không có động tác gì, ngược lại nhóc khỉ và Faulk đều sợ hãi, cũng không phải là bọn họ không bình tĩnh, mà là trị giá áp lực hiện giờ quá mạnh mẽ, đều chảy ra mồ hôi lạnh, thân thể không tự chủ được mà run rẩy.
Sở Lẫm mắt lạnh nhìn chằm chằm Lỗ Bình, chuẩn bị cho cái người khổng lồ này nổ tung, khí đen ngưng kết trong tay càng ngày càng nhỏ, từ từ co lại thành một viên đạn nhỏ, chuẩn bị ném về phía người khổng lồ kia.
Đôi mắt đỏ hồng của người khổng lồ đã sớm chỉ còn dư lại màu đỏ, hơi thở giết chóc…… Một chưởng quét qua, mặc dù Faulk và nhóc khỉ né tránh thành công, nhưng vẫn bị kình phong thổi tới, té xuống đất lăn mấy vòng.
Sự khác biệt giữa dị năng giả cấp mười và dã thú cấp mười tương đối lớn, một con dã thú cấp mười có thể đồng thời đối kháng ba dị năng giả cấp mười, uống dịch cường hóa dị năng xong cũng giống như một dã thú cấp mười vậy, bọn họ hoàn toàn không phải là đối thủ.
Mà viên đạn màu đen của Sở Lẫm còn chưa kịp ném ra, liền nghe thấy hai giọng nói: “Giữ lại người sống!”
Một là Tưởng Mộc Cận, Tưởng Mộc Cận từ trên xe dị năng nhảy xuống, đi đến bên cạnh hắn nói, một người khác là từ trong cơ thể truyền ra, Tưởng Mộc Mộc có thể cảm nhận được mọi thứ ở bên ngoài, tự nhiên cũng nhìn thấy cái tên Lỗ Bình đó.
“Ca ca!” Tưởng Mộc Cận vui mừng kêu một tiếng: “Ca ca là anh sao?”
“Phải!” Tưởng Mộc Mộc trả lời, vừa rồi chẳng qua là hắn lợi dụng thời cơ, bởi vì Sở Lẫm tức giận, nên những vật chất màu đen trong cơ thể hắn trong nháy mắt trào ra, chảy xuống hỗn loạn không thôi.
Hắn thừa cơ thu hồi một ít, mở rộng không gian màu trắng bên trong, kết quả lại để cho hắn thấy được hết thảy mọi chuyện.
“Ca ca, anh thế nào? Có bị thương không? Có tốt không? Hắn có bắt nạt anh không?” Tưởng Mộc Cận nói, rốt cục có thể nghe được âm thanh, trời biết những ngày qua cậu làm sao qua được, đối mặt là gương mặt của ca ca, lại không phải là ca ca. Loại tâm tình này thật sự rất phức tạp, rất bất đắc dĩ, rất muốn ném cái thứ này đi, rồi lại sợ ca ca không về được.
“Hắn lợi hại như vậy, lại đang sử dụng thân thể của anh, làm sao lại để cho thân thể anh bị thương, anh không sao, hắn không có bắt nạt anh!” Giọng điệu của Tưởng Mộc Mộc thay đổi, dường như càng thêm hữu lực đáng tin hơn so với bình thường.
Tưởng Mộc Cận thở phào nhẹ nhõm.
Viên đạn nhỏ vẫn còn ở trên tay Sở Lẫm, hoàn toàn không hiểu tại sao hai anh em bọn họ đột nhiên ngăn cản hắn.
Người khổng lồ vẫn còn đang đuổi theo hai người kia, mắt thấy sắp chống đỡ không nổi nữa, Sở Lẫm nói: “Nếu cậu không muốn giết hắn, vậy cậu tự mình giải quyết!”
Nói xong, đem viên đạn nhỏ thu về, cũng không có thu nhỏ lại không gian của Tưởng Mộc Mộc ở trong cơ thể.
Tưởng Mộc Cận đi về phía trước, chuẩn bị bắt người khổng lồ, quay đầu lại còn nói thêm câu: “Chuyện của anh, cha đã nói với tôi rồi!”
“Phải không?” Sở Lẫm cười nói, Tưởng Mộc Cận đã bay lên trên đỉnh đầu người khổng lồ.
Người khổng lồ cảm giác được trên đầu có cái gì đó chướng mắt đang đứng, một tay vỗ lên, kết quả người lại biến mất.
Mà ngay sau đó, Tưởng Mộc Cận đột nhiên xuất hiện trước mặt gã, một chân quét ngang qua khuôn mặt gã.
Toàn bộ người khổng lồ cứ như vậy lui về sau té xuống, phát ra một tiếng “ầm…..” kinh thiên động địa!
Người khổng lồ tức giận bò dậy, từ trong miệng bắt đầu phun ra một ngọn lửa, Tưởng Mộc Cận nhanh chóng tránh đi, ngọn lửa kia liền đốt dọc theo mặt đất, đốt ra một vết sâu hoắm!
Tưởng Mộc Cận nhìn vết lõm đen thùi, mang theo chút hỏa tinh kia, nhìn người khổng lồ, lại đến gần một lần nữa, cậu cũng hành động!
Cậu vẫn như cũ chỉ dùng dị năng không khí, những thuộc tính còn lại nếu không phải thời điểm vạn bất đắc dĩ thì cậu sẽ không sử dụng.
Lợi dụng ảnh hưởng của khí lưu trong không khí đối với gió, thổi tan hỏa tinh, người khổng lồ càng gấp gáp lại càng ngày càng mạnh, dáng vẻ tựa như không làm cậu chết cháy thì không bỏ qua vậy.
Tưởng Mộc Mộc biết Tưởng Mộc Cận không có việc gì, hình như bây giờ hắn có thể thấy rõ dị năng của dị năng giả, dị năng của Tưởng Mộc Cận đã đạt đến cấp mười bốn, người khổng lồ chỉ cấp mười, cho dù là dã thú cũng không phải là đối thủ của Tưởng Mộc Cận.
Tưởng Mộc Mộc cũng không lo lắng, ngược lại hỏi Sở Lẫm: “Anh là ai? Tại sao lại ở trong thân thể của tôi?”
“Ha ha, cậu rất muốn biết sao?”
“Dĩ nhiên!”
“Giúp tôi thu hồi thân thể của tôi, tôi sẽ nói cho cậu biết!”
“Được!” Tưởng Mộc Mộc sảng khoái đáp ứng.
“Ồ? Cái gì cậu cũng không hỏi đã đáp ứng à?” Sở Lẫm nghi hoặc nói.
“Dù sao thì Mộc Cận đã đáp ứng anh, dĩ nhiên tôi ủng hộ Mộc Cận!” Tưởng Mộc Mộc khẳng định nói, trong giọng nói đều là tình cảm nhớ nhung đối với Tưởng Mộc Cận, hắn cảm thấy mình ở trong này giống như đã qua mấy thế kỷ.
Sở Lẫm cười khổ: “Tôi còn tưởng rằng chỉ có đệ đệ yêu ca ca là khác thường, không nghĩ rằng ca ca cũng là một tên yêu đệ đệ, các người thật đúng là trời sinh một đôi!”
Tưởng Mộc Mộc hít hít mũi, mặt hơi ửng hồng, mặc dù hắn còn chưa có năng lực khống chế thân thể của mình, nhưng mà hắn phát hiện mình có vài chỗ thay đổi, không phải là thân thể thay đổi, mà là bản thân của hắn, cửu công quyết khiến cho hắn thay đổi.
Hắn cũng không tìm ra là thay đổi ở chỗ nào, cũng không muốn tìm nữa.
Có thể không thay đổi sao? Hắn cũng không rõ lắm, trong không gian màu trắng này, hắn giống như là cô độc vượt qua mấy thập niên, tâm tình cũng theo đó trưởng thành hơn không ít, cửu công quyết cũng luyện đến tầng thứ bảy, hắn rất cao hứng nghĩ đến việc rốt cục mình có thể gặp sư phụ, nhưng mà lại không ra được, không thể làm gì khác hơn là vẫn như cũ sống trong không gian màu trắng! Thế nhưng hôm nay mới vừa nãy có thể thấy thế giới bên ngoài, lại ngoài ý muốn phát hiện bên ngoài mới qua mấy tháng mà thôi.
Hắn rất kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại, bởi vì người khổng lồ đó.
Hắn mở miệng là vì Sở Lẫm thật sự sinh ra sát ý, muốn giết chết người khổng lồ kia, mà hắn thấy hình như Sở Lẫm muốn xuất ra toàn lực, liền muốn ngăn cản, không có ý gì khác! Nếu nhất định nói có, thì đại khái chính là viên đạn đen trên tay Sở Lẫm, người khác không biết nhưng hắn luyện võ thì lại rất rõ ràng, uy lực của viên đạn nhỏ đó nhất định có thể phá hủy trăm dặm quanh đây, giết người ở nơi này là phạm pháp, như vậy liền phiền toái chết được, hắn không muốn gây phiền toái cho Tưởng Mộc Cận.
Cơ mà tại sao Tưởng Mộc Cận lại muốn ngăn cản chứ?
Lúc bọn họ đang nói chuyện, người khổng lồ đã dần dần bại lui, thân thể mơ hồ có xu hướng rút nước, ban đầu cao ba thước, giờ không tới ba thước, bắp thịt trên cánh tay cũng dần dần biến mất.
Đến cuối cùng, cơ thể Lỗ Bình cũng héo rũ xuống, từ từ khôi phục bộ dáng lúc trước.
Nằm nghiêng trên đất co lại thành một cục, miệng sùi bọt mép.
“Tại sao không giết hắn?” Sở Lẫm nói.
Tưởng Mộc Cận hiếm khi không chán ghét hắn, trả lời: “Bởi vì tôi muốn một lưới bắt hết!”
END 61