Trọng Sinh Chi Phế Tài Phấn Đấu

Trọng Sinh Chi Phế Tài Phấn Đấu - Chương 50




Tưởng Mộc Mộc còn chưa nghĩ ra món nợ giữa hắn và Quách Phong, thì thời gian hẹn đã đến.

Quách Phong hẹn hắn ở một quán bar —— quán bar dị năng!

Quán bar dị năng vẫn là quán bar, bên trong không có gì khác biệt với quán bar bình thường, nếu nói sự khác biệt duy nhất giữa quán bar dị năng và quán bar bình thường chính là, khách nhân ở quán bar dị năng đều là dị năng giả, không phải dị năng giả thì không thể đi vào.

Đồng thời, quán bar dị năng còn có một lôi đài, cho nên không quá an toàn, khách nhân không có dị năng sẽ không được phép đi vào.

Đời trước Tưởng Mộc Mộc chỉ thấy qua quán bar dị năng, nhưng chưa từng tự mình trải nghiệm, Đàm Thu Minh chắc chắn sẽ không để cho hắn đi.

Rất hiển nhiên, Quách Phong là cố ý gây khó dễ cho hắn, biết rất rõ ràng đó là nơi nào, lại cố tình gọi hắn đến quán bar dị năng.

Tưởng Mộc Mộc cũng không thể sử dụng võ công, sư phụ đã cảnh cáo hắn, không thể tùy tiện sử dụng, nếu không sẽ đưa tới tai họa, hắn cũng không muốn sử dụng ở chỗ này.

Cho dù sử dụng, thực lực hiện giờ của hắn cũng chỉ như dị năng giả cấp 6 mà thôi, nếu đánh nhau thật, thật đúng là không đủ nhìn.

Tưởng Mộc Mộc đã tới cửa quán bar dị năng, đương nhiên bị ngăn ở cửa không thể đi vào.

Trong mắt nhân viên kiểm tra, có khối người không thể thức tỉnh gien dị năng giống như hắn, nhân viên không kiểm tra ra thuộc tính dị năng của khách nhân, sẽ không cho người đó đi vào.

Tưởng Mộc Mộc cứ như vậy bị chặn ngoài cửa, lại nhìn bốn chữ quán bar dị năng thật lớn, trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa có biện pháp gì.

Nếu quả thật đi vào, có thể sẽ là dê vào miệng cọp, Tưởng Mộc Mộc biết rất rõ ràng, nhưng lấy thực lực hiện giờ của hắn, lúc bọn họ còn chưa kịp phát giác, cho dù thật sự có chuyện, cũng có thể dựa vào lực lượng của mình chạy trốn ra ngoài.

Rất nhiều bạn bè của Quách Phong là dị năng giả, không cẩn thận, hắn có thể đứng thẳng đi vào mà nằm ngang đi ra, thế nhưng hắn rất muốn biết giữa hắn và Quách Phong đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra, hắn còn phải qua bốn năm ở đại học XX, cũng không muốn luôn bị Quách Phong tìm ngược, không thích giống như ngày hôm đó.

“Đại thiếu gia?!”

Lúc Tưởng Mộc Mộc còn đang do dự, một giọng nói trong trẻo sắc bén truyền tới, toàn thân Tưởng Mộc Mộc kinh ngạc sửng sốt mấy giây, quay người lại nhìn thấy sắc mặt như cười như không của Đàm Thu Minh.

Đột nhiên, hắn cảm thấy trong nụ cười kia tràn đầy tính toán, khiến người ta chán ghét.

Đời trước hắn thật sự chưa từng thấy qua sắc mặt như thế này của Đàm Thu Minh, nhìn vào khiến cho người ta đau khổ, trong lòng thật khó chịu.

Nốt ruồi son lóng lánh giống như phát sáng, dưới ánh đèn chiếu xuống, càng lộ ra xinh đẹp.

Tưởng Mộc Mộc hít thở sâu một hơi, tận lực dùng giọng điệu bình tĩnh nói chuyện với y, đây xem như là lần đầu tiên từ khi sống lại tới nay hắn tâm bình khí hòa nói chuyện với Đàm Thu Minh đi.

“Anh đã từ chức rồi, không cần gọi tôi là đại thiếu gia nữa!” Tưởng Mộc Mộc lạnh lùng nói.

Người hoặc chuyện không có lợi ích, chắc chắn Đàm Thu Minh sẽ không tùy tiện nhúng tay, bây giờ y đột nhiên gọi mình, chẳng lẽ cũng là có ý đồ, nhưng mà hắn suy nghĩ rất lâu vẫn là không nghĩ ra, Đàm Thu Minh có ý đồ với thứ gì? Trên người hắn rốt cuộc có cái gì có thể cho y đâu?

Đời trước cũng là như vậy, hắn tự hỏi mình đã hoàn toàn cắt đứt với gia đình, trong nhà cũng không có khả năng cho hắn bất kỳ thứ gì, chính hắn cũng không có gì có thể cho y, nhưng chính là không hiểu được mục đích của Đàm Thu Minh, người này…… vĩnh viễn luôn thần bí như vậy!

Đàm Thu Minh nghe ra sự tức giận trong giọng nói của Tưởng Mộc Mộc, không giận mà ngược lại còn cười, thậm chí cảm thấy giờ phút này Tưởng Mộc Mộc có chút thú vị, còn nói: “Không biết tôi đã làm sai điều gì, đại thiếu gia lại tức giận như vậy!”

Đã làm sai điều gì? Sai rất nhiều đó chứ, giết ta chính là một lý do không thể tha thứ! Này vẫn luôn là cái gai trong lòng Tưởng Mộc Mộc, Tưởng Mộc Mộc tràn đầy tức giận, yên lặng nói nhỏ, tại sao lúc trước hắn lại không cảm thấy người trước mắt đáng giận như vậy?

Là vì học võ công, thực lực có chút tăng lên, cho nên không sợ trời không sợ đất rồi sao?

Tưởng Mộc Mộc bị ý nghĩ của mình làm cho kinh ngạc, thế nhưng hôm nay nhìn thấy Đàm Thu Minh, thật sự vô cùng tức giận!

Nếu như có điều kiện, hắn thật sự rất muốn chạy tới đánh y mấy cái, hỏi y: ngươi có mục đích gì? Rốt cục ngươi là ai?

Đời trước hắn đi theo y mười năm, vậy mà lại hoàn toàn nhìn không thấu Đàm Thu Minh, thật là thất bại!

Tưởng Mộc Mộc không để ý đến y nói gì, dĩ nhiên Đàm Thu Minh cũng biết hắn không vui vẻ gì với y, không, phải nói là tức giận thù hận.

Y với Tưởng Mộc Mộc gặp mặt cũng chỉ có mấy lần, dù chưa có đạt được mục đích, nhưng cũng không có tạo ra hiểu lầm mới đúng, không hiểu đến tột cùng mình làm hắn tức giận ở đâu.

Thấy Tưởng Mộc Mộc không nói lời nào, y cũng không nói tiếp, tự nhiên nhìn quanh bốn phía một chút, rất nhanh liền đoán được mục đích hôm nay của Tưởng Mộc Mộc: “Đại thiếu gia muốn vào bên trong sao? Vừa lúc, hôm nay tôi hẹn bạn ở đây, nếu như không ngại, đại thiếu gia có thể cùng vào với tôi, tôi và ông chủ trong đây có quen biết, hẳn là có thể để đại thiếu gia vào!”

Tưởng Mộc Mộc nghi ngờ nhìn Đàm Thu Minh, y có lòng tốt như vậy từ khi nào thế?

Nếu đổi lại là lúc trước, y không đuổi mình đi đã xem như là cho mình mặt mũi, bây giờ vậy mà lại mời hắn cùng nhau vào quán bar? Thật đúng là sống lại một lần, cái gì cũng phát sinh biến hóa sao?

Không chỉ có hắn xảy ra chuyển biến, cùng với đệ đệ hắn phát sinh quan hệ như vậy, còn vô cùng hưởng thụ; ngay cả Đàm Thu Minh cũng thay đổi lớn như vậy, quan trọng nhất là, Đàm Thu Minh đối với hắn có thể nói là cung kính có thừa, đời trước có bao giờ hắn lấy được cái loại vinh dự đặc biệt này chứ, bất kể làm bao nhiêu, bỏ ra bao nhiêu, cũng không thấy người này nói lời dễ nghe tới dỗ hắn.

—— đời trước thật sự là mắt hắn bị mù rồi, Đàm Thu Minh đối xử với hắn như vậy, vậy mà hắn còn dính vào, hắn chính là một tên đại ngốc X.

Bây giờ đột nhiên Đàm Thu Minh bày ra sắc mặt hòa nhã với hắn, không phải do có lợi ích, thì hắn thật sự không nghĩ ra là do cái gì khác?

Trước đó, hắn chưa từng cho Đàm Thu Minh sắc mặt tốt, cũng không cảm thấy Đàm Thu Minh sẽ không tức giận, nếu như y thật sự có thể nhẫn nại, vậy thì nói rõ mục tiêu của y rất lớn.

Cơ mà, đúng thật là hắn rất muốn vào quán bar dị năng, thật sự phải đi vào cùng với Đàm Thu Minh sao?

Có thể tin được Đàm Thu Minh hay không, đây không phải đã hoàn toàn có câu trả lời rồi sao? Tại sao giờ phút này, nội tâm hắn lại dao động?

Tưởng Mộc Mộc hơi mềm lòng một chút, đột nhiên cảm thấy giờ phút này nếu có Tưởng Mộc Cận ở bên cạnh thì tốt rồi, vậy hẳn là sẽ không có nhiều chuyện như vậy.

Không được! Tưởng Mộc Mộc lắc lắc đầu, Tưởng Mộc Cận rất tốt, vô cùng tốt, nhưng cho dù là như vậy, thì hắn cũng không thể thời thời khắc khắc đều ỷ lại vào cậu, đã quyết định phải độc lập rồi, cứ ỷ lại Tưởng Mộc Cận thì thật sự là sẽ không độc lập nổi.

Như vậy đừng nói là không cho hắn

thêm phiền toái, mà quả thực là một cái phiền toái bự đó!

Suy nghĩ một chút, hắn suy tính xem mình có nên cùng Đàm Thu Minh đi vào quán bar dị năng hay không!

Đàm Thu Minh thấy hắn có một tia dao động, lại nói: “Đại thiếu gia, nơi này nếu không thông qua kiểm tra đo lường dị năng, thì không thể đi vào! Nếu như đại thiếu gia để mắt đến tôi, thì cùng tôi đi vào đi, chỉ cần ở bên cạnh tôi, bọn họ sẽ không làm khó đại thiếu gia đâu!”

“Đừng gọi tôi là đại thiếu gia nữa, bây giờ tôi là Trình Lâm Phong!”

Trong lòng Tưởng Mộc Mộc lại dao động một lần nữa, cũng không phải vì không thể thông qua kiểm tra, mà là vì lời của Đàm Thu Minh.

Sống hai đời, cũng chưa từng thấy Đàm Thu Minh tâm bình khí hòa như vậy, có kiên nhẫn như vậy, cung cung kính kính nói chuyện với hắn như vậy, trước kia lúc hắn muốn đi theo Đàm Thu Minh, Đàm Thu Minh tuyệt đối sẽ không cho hắn sắc mặt dễ nhìn, qua mấy lần, hắn cũng biết được tính tình của Đàm Thu Minh, ngoại trừ lúc rời đi, thì hắn cũng không đi theo Đàm Thu Minh nữa, tự nhiên trở thành ông chủ gia đình.

Bây giờ Đàm Thu Minh nói chuyện với hắn như vậy, hắn có chút động lòng, nghĩ có lẽ có thể lợi dụng y đi vào quán bar dị năng, không tự chủ gật đầu một cái.

Đàm Thu Minh vui vẻ ra mặt, bộ dạng của y quả thực có thể mê chết người, theo bản năng đưa tay kéo Tưởng Mộc Mộc, hai tay Tưởng Mộc Mộc nắm ở sau lưng, không muốn có nhiều tiếp xúc với y.

Đàm Thu Minh cười cười không nói, cũng không tức giận, mà là đứng bên cạnh Tưởng Mộc Mộc, đi sóng vai với hắn, cùng nhau tiến vào quán bar dị năng.

Nhân viên kiểm tra nhìn thấy Đàm Thu Minh, gật đầu trực tiếp thả đi vào, một câu cũng không nói.

Đàm Thu Minh cười nói cảm ơn, mang theo Tưởng Mộc Mộc đi vào.

Quán bar luôn là nơi long xà hỗn tạp, dạng người gì cũng có, Đàm Thu Minh xoay người nhìn Tưởng Mộc Mộc bên cạnh nói: “Đại…. không, Trình Lâm Phong, tôi có thể gọi cậu là Phong không?”

Tưởng Mộc Mộc nhìn lại Đàm Thu Minh, quan hệ giữa bọn họ có tốt đến loại trình độ này sao? Cư nhiên chỉ xưng hô một chữ, nhưng mà cũng không tiện nói rõ ở trong trường hợp này, huống chi đối phương còn giúp đỡ mình, hắn cũng chỉ đành gật đầu.

Dường như gật đầu đã trở thành động tác duy nhất mà hắn có thể làm, sau khi Đàm Thu Minh nhìn thấy hắn gật đầu, cười hì hì, thoạt nhìn thật đúng là vô cùng vui vẻ.

Nếu như Tưởng Mộc Mộc không biết sự khôn khéo trong xương cốt của y, thật đúng là có thể bị nụ cười hoàn mỹ của y lừa gạt.

“Phong, cậu có hẹn người không? Nếu như không có, có thể cùng đến phòng của tôi, cậu yên tâm, bọn họ đều là bạn của tôi, sẽ không làm gì cậu đâu!” Đàm Thu Minh thử dò xét hỏi.

Tưởng Mộc Mộc không quá quen xưng hô này, chỉ có thể gật gật đầu: “Có, hình như ở phòng 3471, tôi di trước!”

Tưởng Mộc Mộc vốn định đi trước một bước, rời xa Đàm Thu Minh rồi nói, nhưng mà mới đi chưa được mấy bước, liền bị Đàm Thu Minh kéo lại: “Đợi đã đợi đã…… thật là khéo, vừa lúc tôi cũng là ở 3471, chúng ta cùng đi đi!”

Nói xong, cũng không chờ Tưởng Mộc Mộc cự tuyệt, lôi kéo hắn đi về hướng thang máy.

Tiến vào thang máy, Tưởng Mộc Mộc bỏ rơi tay Đàm Thu Minh, vẫn như trước là bàn tay che kín vết chai, có thể biết y ăn rất nhiều cực khổ.

Làm cho Tưởng Mộc Mộc nghi ngờ chính là chỗ này, rõ ràng là một khuôn mặt dễ nhìn như vậy, nhưng tay cũng không tinh tế mềm mại như trong tưởng tượng, ngược lại có loại cứng rắn mạnh mẽ.

Đương nhiên, Tưởng Mộc Mộc làm thế nào cũng không tưởng tượng được, đó là đôi tay quanh năm cầm vũ khí, đó cũng là đôi tay dùng làm ám khí, đôi tay giết người.

Đi tới phòng 3471, quả nhiên thấy được Quách Phong, bên cạnh Quách Phong còn ngồi một thiếu niên, có chút quen mắt, hình như Tưởng Mộc Mộc đã gặp qua cậu ta ở nơi nào.

Có điều, trong khoảng thời gian ngắn không thể nhớ ra, hắn cũng không để ý.

Quách Phong nhìn thấy hai người bọn họ cùng nhau đi vào, hơi kinh ngạc, nhưng không có biểu hiện ra, cơ mà hận ý trong xương tủy lại dâng lên: lại thông đồng được một người nữa, hơn nữa lại là một kẻ không thể trêu vào!

Tại sao bên cạnh Tưởng Mộc Mộc luôn có nhiều “người tốt” vây quanh như vậy chứ!

Thiếu niên ngồi bên cạnh nhìn thấy Tưởng Mộc Mộc, hiển nhiên có một tia hoảng sợ, nhưng mà rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, cậu ta nhìn xung quanh cũng không thấy Tưởng Mộc Cận vẫn luôn canh giữ bên cạnh hắn, lập tức an tâm lại, ngược lại có chút trào phúng nhìn Tưởng Mộc Mộc.

Tưởng Mộc Mộc cũng không chú ý tới ánh mắt của cậu ta, ánh mắt trào phúng đời trước hắn đã trải qua không ít, ngay cả những người gọi là bạn bè của Đàm Thu Minh vẫn luôn ở bên cạnh cũng nhìn hắn như vậy, hắn cũng đã sớm quen rồi.

Ngoại trừ có thể kích thích hắn một chút, thì không tạo ra bất cứ tác dụng nào đối với hắn.

Trong phòng còn có hội trưởng hội học sinh, mấy người bạn của Đàm Thu Minh, đều là đời trước Tưởng Mộc Mộc đã gặp qua, chỉ là không có ở lại trong trí nhớ của Tưởng Mộc Mộc, quên mất tên của bọn họ rồi.

END 50