Trọng Sinh Chi Phế Tài Phấn Đấu

Trọng Sinh Chi Phế Tài Phấn Đấu - Chương 33: Phiên Ngoại Hai




Cho đến lúc tự tay giết chết Đàm Thu Minh, Tưởng Mộc Cận vẫn không hề hả giận.

Cậu nhìn những người bị hành hạ người không ra người quỷ không ra quỷ ở xung quanh, không có một chút cảm giác áy náy nào, trực tiếp đi ra khỏi phòng.

Còn Lâm Hải thì bị để lại ở tầng hầm ngầm vĩnh viễn, dù sao thì mục đích của ông ta không phải là điều tra căn phòng huấn luyện dưới đất của nhà bọn họ sao? Vậy thì để cho ông ta nếm thử cảm giác ở trong đó thật tốt đi!

Tưởng Mộc Cận xuyên qua từng cái hành lang, cuối cùng dừng lại ở một mật thất, không để cho bất kỳ ai đi vào.

Một quan tài thủy tinh nằm trong mật thất, bên trong quan tài thủy tinh trong suốt đang nằm một người —— ca ca mà cậu yêu quý nhất!

Cậu đã chuẩn bị xong tất cả, ánh mắt không hề có khát vọng sống, rất nhanh thôi cậu liền có thể ở cùng ca ca của cậu rồi.

“Ca ca, anh chờ em! Em sẽ tới tìm anh rất nhanh!”

Ngay cả khoa học kỹ thuật cao siêu, có thể đem thân thể đã bị phá ra thành từng mảnh nhỏ của ca ca khôi phục nguyên dạng một lần nữa, nhưng người đã chết chính là đã chết, không thể nào sống lại.

Cậu vẫn luôn rất hối hận, hối hận khi đó không nắm chặt tay của ca ca, để hắn chạy mất.

Cậu vốn không muốn làm cho ca ca ghét cậu, lại không ngờ rằng nhất thời sơ suất đã để cho ca ca rơi vào bi kịch như vậy, cậu đánh mình một bạt tai, nhìn người bên trong quan tài thủy tinh.

Gương mặt bình thản, giống như đang ngủ, nhưng có ai biết rằng đây là một thi thể không có độ ấm chứ?

Cậu dốc hết có thể, làm cho thân thể ca ca khôi phục nguyên dạng, giữ lại dáng vẻ khi còn sống, thế nhưng không cách nào bù lại sự thật là ca ca đã không còn nữa.

Vuốt ve quan tài thủy tinh lạnh như băng, giống như có thể thông qua lớp thủy tinh kia vuốt ve da thịt bên trong, đôi môi không có huyết sắc dán lên mặt quan tài.

Thật lâu sau, cậu phục hồi tinh thần lại phóng khoáng đi ra ngoài.

Không ai biết cậu muốn làm gì, lúc đi ngang qua mọi người đều khom mình hành lễ với cậu, nhưng Tưởng Mộc Cận hoàn toàn không để ý tới.

Cậu đi từ mật thất ra bãi đậu xe, nhìn lướt qua, cuối cùng vẫn quyết định gọi xe dị năng của mình ra, nghênh ngang mà đi.

Mười năm, từ khi ca ca lén rời đi đến bây giờ đã mười năm.

Năm đó một mình cậu ở công ty bận rộn đến tối mày tối mặt, cậu vô cùng vội vàng, làm sao biết được ca ca lại bị người ta dụ dỗ chạy mất.

Có thể mang người ra khỏi Tưởng gia, người nọ cũng có bản lĩnh nhất định, lúc ấy Tưởng Mộc Cận vẫn luôn điều tra tung tích của Tưởng Mộc Mộc, nào biết rằng, Tưởng Mộc Mộc giống như bốc hơi khỏi nhân gian.

Cho đến hai năm trước, cậu mới nhận được tin tức.

Tưởng Mộc Cận lái xe dị năng rất nhanh trở về nhà, nhấn chuông cửa.

“Ai đó?” Một giọng nói non nớt thanh thúy truyền ra từ bên trong.

“Là chú!” Tưởng Mộc Cận trả lời.

“Là chú Mộc Cận sao?”

Cửa nhanh chóng mở ra, từ bên trong lộ ra một cái đầu trẻ con, vẻ mặt vui mừng nhìn Tưởng Mộc Cận, đúng mười tuổi, có chút ngốc ngốc đáng yêu, khuôn mặt trắng noãn lộ ra một tầng ửng hồng.

Tưởng Mộc Cận gật đầu một cái: “Sâm nhi, ba ba có ở bên trong không?”

“Dạ có, ông nội cùng bà nội đều ở đây!” Tưởng Sâm hưng phấn kêu lên.

Tưởng Sâm, là đứa trẻ hai năm trước đột nhiên rơi xuống nhà bọn họ, dưới tình huống Tưởng Mộc Cận không tìm được ca ca, chỉ còn lại hành động huấn luyện để trở nên mạnh mẽ hơn, đứa trẻ này đột nhiên phong trần mệt mỏi xuất hiện trước mặt cậu, trên người còn có chút thương tích.

Tưởng Mộc Cận hoàn toàn không biết mục đích đứa trẻ này xuất hiện trước mặt mình, cho đến khi nó nói: “Chú là chú Mộc Cận đúng không! Con tên là Tưởng Sâm, ba ba bảo con đến tìm chú!”

“Ba ba??” Thật ra Tưởng Mộc Cận đã đoán được, nhưng cậu vẫn muốn xác nhận lại một chút.

“Ba ba của con chính là ba ba Mộc Mộc, chú chính là chú Mộc Cận mà ba ba nói, đúng không? Xem ……” Tưởng Sâm lấy ra một tấm ảnh, ảnh có chút tối, có vết đen, cũ kỹ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng người bên trong ảnh.

Chính là ảnh chụp chung của Tưởng Mộc Cận và Tưởng Mộc Mộc mười năm trước.

Sau khi giải thích rõ ràng, biết được Tưởng Sâm là đứa con trai Tưởng Mộc Mộc nhận nuôi lúc lưu lạc ở bên ngoài, bởi vì những người bên cạnh hắn không quá thích hắn mang theo đứa bé, nên Tưởng Mộc Mộc mới muốn Tưởng Sâm về nhà mình để cho người nhà họ Tưởng chăm sóc.

Tưởng Mộc Mộc nói với Đàm Thu Minh, hắn đã bỏ rơi đứa nhỏ rồi, Tưởng Sâm mới có thể một mình tìm được bọn họ.

Bất kể đứa bé này có phải do Tưởng Mộc Mộc nhận nuôi thật hay không, cũng không quan tâm đứa bé này làm thế nào chỉ nhờ một tấm ảnh mà có thể từ một quốc gia xa xôi tìm được nhà bọn họ, ít nhất là, cuối cùng cũng có tin tức của Tưởng Mộc Mộc.

Tưởng Mộc Cận mang Tưởng Sâm về nhà, Tưởng Trạch Thành với Trần Tú Nhã rất thích Tưởng Sâm, xem nó như cháu trai ruột vậy.

Hai năm, đem nó từ một đứa trẻ gầy yếu tái nhợt nuôi ra gương mặt hồng hào, thân thể hoàn hảo như ngày hôm nay.

Tưởng Sâm rất hiểu chuyện, cũng rất thông minh, rất ngoan ngoãn, rất khiến người ta thích, Tưởng Mộc Cận cũng rất quan tâm chăm sóc nó, dù sao thì đây là thứ duy nhất mà mười năm qua, Tưởng Mộc Mộc để lại cho nhà bọn họ, dĩ nhiên sẽ quý trọng thật tốt.

Tưởng Mộc Cận nhìn vẻ mặt tươi cười hồn nhiên của Tưởng Sâm, trong lòng cũng bình tĩnh lại, Tưởng Sâm rất giống Tưởng Mộc Mộc, mặc dù không ngốc ngốc như Tưởng Mộc Mộc, nhưng mà trong cái đầu thông minh của nó luôn chứa những suy nghĩ ngơ ngác, có lẽ đây chính là nguyên nhân mà Tưởng Mộc Mộc nhận nuôi nó đi!

Đây gọi là vật họp theo loài, thật đúng là danh ngôn mà!

Tưởng Mộc Cận nói: “Sâm nhi, tiếp theo phải dựa vào con! Con sẽ chăm sóc ông nội bà nội thật tốt, đúng không?”

Vẻ mặt Tưởng Sâm ngốc manh nhìn Tưởng Mộc Cận, dùng sức gật đầu một cái, sao lại cảm thấy hình như chú Mộc Cận muốn đi xa vậy nhỉ.

Tưởng Mộc Cận sờ sờ đầu nó: “Nhớ kỹ chuyện hôm nay con đã đáp ứng, không thể đổi ý nha!”

Tưởng Sâm mở lớn hai mắt, tuy rằng nghe không hiểu, nhưng vẫn vô cùng nghiêm túc nói: “Ngoéo tay, không cho phép đổi ý! Đổi ý là con chó nhỏ.”

“Ha….” Tưởng Mộc Cận bị giọng nói mềm mềm kia chọc cười, ngồi xổm xuống, đưa ngón út ra móc lấy bàn tay nhỏ bé trắng noãn của Tưởng Sâm nói: “Được, không cho phép đổi ý!”

Tưởng Sâm cười ngây ngốc, nếu như Tưởng Mộc Mộc chưa từng rời đi, hai người bọn họ có một đứa con như vậy cũng là một chuyện rất hạnh phúc đi, nghĩ tới đây, hai mắt Tưởng Mộc Cận tối sầm lại.

Tưởng Sâm nhạy cảm, tự nhiên biết chú Mộc Cận nghĩ tới một vài chuyện không vui, dù không biết là chuyện gì, nhưng Tưởng Sâm sẽ không quấy rầy.

Tưởng Mộc Cận về đến nhà, Tưởng Trạch Thành cùng Trần Tú Nhã giống như đã sớm đoán được cậu sẽ về nhà vào lúc này, cùng nhau ở phòng khách chờ cậu.

Trần Tú Nhã nhìn con trai mình vẻ mặt bình tĩnh về đến nhà, giống như bình thường, liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn là rất lo lắng, bà cũng không muốn nhìn thấy con trai nổi điên nữa, ngay cả bà là mẹ mà còn cảm thấy sợ hãi!

Tưởng Mộc Cận vừa định mở miệng nói chuyện, liền bị bà ngăn lại: “Mộc Cận à …… đã về rồi, mau tới đây, hôm nay mẹ mới nghiên cứu một món ăn, con tới nếm thử một chút xem!”

Tưởng Mộc Cận nhìn Tưởng Trạch Thành, cúi mình chào ông, liền đi về hướng phòng ăn, một ngụm ăn miếng thịt mẹ gắp cho cậu.

“Ăn ngon không?” Trần Tú Nhã mong đợi hỏi.

“Dạ!” Tưởng Mộc Cận gật gật đầu.

Tay Tưởng Trạch Thành nắm chặt sofa, lõm xuống thật sâu.

Một tháng trước, Tưởng Mộc Cận giống như nổi điên nói với bọn họ: “Con không thể để ca ca một mình! Con tuyệt đối sẽ không để cho anh ấy cô đơn đâu!” Sau đó, mặc kệ bọn họ khuyên nhủ, phản đối như thế nào, đánh chửi ra làm sao, thì Tưởng Mộc Cận vẫn chưa từng dao động.

Khi đó, ông liền đoán được Tưởng Mộc Cận muốn làm gì, nay chuyện mà ông giao phó, Tưởng Mộc Cận đã hoàn thành, vậy có nghĩa là nó …… Ông phát hiện, hiện giờ ông hoàn toàn không hiểu được người thừa kế mà mình tự tay bồi dưỡng ra! Thật châm chọc ……

Đúng vậy, mười năm, địa vị của Tưởng gia ở Thiên triều trở nên không ai có thể so sánh, ngay cả người đứng đầu quân đội thèm muốn nhà bọn họ cũng bị cậu giết chết, loại hành động cực đoan này đã không thể dùng ngôn ngữ để hình dung được, cái chết của Tưởng Mộc Mộc tạo đả kích rất lớn cho cậu, cậu phải phát tiết.

Từ lúc Tưởng Mộc Cận còn nhỏ Tưởng Trạch Thành đã biết, một khi Tưởng Mộc Cận quyết định sẽ kiên trì, thì mặc kệ là đúng hay sai, cậu cũng sẽ không thay đổi quyết định của mình. Đây là người thừa kế xuất sắc, sát phạt, quyết đoán, cũng vô tình mà ông “dạy dỗ”, thế nhưng, giờ phút này ông lại hối hận biết vậy thì sẽ không làm.

Mà cái người thừa kế này lại hoàn thành chuyện mà cả đời ông đều không hoàn thành được, bây giờ việc này cũng đã hoàn thành, còn lại tất cả đều giao cho ông, Tưởng Mộc Cận muốn đi.

Tưởng Mộc Cận không ngây người ở nhà quá lâu, sau khi ăn cơm trưa xong, liền đứng dậy rời đi.

Trước khi đi, cúi mình thật sâu chào cha mẹ, giống như là lưu luyến, hoặc giống như là …… Còn đặc biệt dặn dò Tưởng Sâm học tập thật tốt, sau khi trưởng thành phải chăm sóc cho ông bà nội, rời đi không quay đầu lại.

Cậu trở lại hầm ngầm, quay về căn mật thất mà ca ca ở.

Cậu hoàn toàn không nghe thấy tiếng xe cảnh sát bên ngoài, một đám người vũ trang đầy đủ cũng tiến vào hầm ngầm.

Tưởng Mộc Cận giết người đứng đầu quân đội, còn giết nhiều người như vậy, chuyện này đã sớm oanh động toàn bộ Thiên triều, hiện tại cậu bị người ta gọi là quỷ súc, yêu nghiệt. Đương nhiên cảnh sát sẽ bắt cậu!

Nhưng mà, thực lực của cậu quá mạnh, những người được phái ra đều bị cậu đánh cho quay về, lần này, cảnh sát muốn ra một đòn nặng.

Nhưng mà, thời điểm cảnh sát lặng lẽ tiến vào mật thất kia, Tưởng Mộc Cận nằm trong quan tài thủy tinh, tay nắm thật chặt người bên cạnh, sắc mặt trắng bệch, cuối cùng cảnh sát cũng xác nhận, hai người đều đã mất đi hơi thở.

Thì ra là, hai năm trước, lúc Tưởng Sâm đến, Tưởng Mộc Cận căn cứ theo dấu vết Tưởng Sâm lưu lại, rất nhanh đã phát hiện ra tung tích của ca ca.

Thế nhưng, Đàm Thu Minh lăn lộn bên ngoài nhiều năm, kinh nghiệm dày dặn, cậu vừa phát hiện thì trong nháy mắt y đã trốn đi, cậu muốn đoạt ca ca lại cũng không phải dễ dàng như vậy.

Cứ như vậy, bọn họ đấu với nhau hơn hai năm, vào một lần trong quá trình cướp đoạt ca ca, Tưởng Mộc Cận nhìn thấy thân thể Tưởng Mộc Mộc bị phá thành từng mảnh nhỏ.

Đầu óc cậu trống rỗng, không thể nghĩ ra được cái gì cả, chỉ thấy khuôn mặt quen thuộc kia trở nên trắng bệch vô cùng, nằm trong vũng máu mang theo một vẻ đẹp yêu dị bi thương, nhưng mà người nọ đã không còn hơi thở.

Cậu hối hận, tức giận, căm thù …… giống như mất đi toàn bộ thế giới, không còn ca ca, thế giới của cậu cũng không tồn tại.

Lần đầu tiên gặp mặt sau mười năm lại là sinh ly tử biệt, cái này so với việc bị đả kích, bị vứt bỏ, bị phản bội đều khiến cho cảm xúc hung mãnh phức tạp thê lương hơn, khiến tất cả tỉnh táo cơ trí của cậu biến mất trong nháy mắt, cậu không biết phải làm sao hết.

Khi cậu nhìn thi thể của ca ca, giống như còn chưa buông tha cho việc giãy giụa, mà là làm ra một quyết định ngay cả cậu cũng chưa từng nghĩ tới: cậu muốn cùng ca ca ở bên nhau! Cho dù chết, cũng muốn chung một chỗ.

Nhưng cậu sẽ không đơn giản như vậy mà chết đâu, trước đó cậu còn phải làm rất nhiều chuyện, nhất là thay ca ca báo thù.

Nhưng mà, cho dù báo thù, cậu cũng không có cảm giác được giải hận, không hề vui vẻ chút nào.

Thời gian một tháng, đủ để khiến cậu trở nên lòng dạ độc ác, thô bạo tàn nhẫn, những người tiếp xúc với cậu đều có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo khát máu dày đặc kia, không ai dám trái lại cậu, cậu tựa như một Ma vương.

Cho dù cậu được giải quyết những người này như ý nguyện, Đàm Thu Minh tiêu dao bên ngoài một tháng, rốt cục cậu cũng giải quyết được y, đương nhiên là sau khi hành hạ y xong, liền vứt bỏ y.

Nhìn Đàm Thu Minh giãy giụa, thống khổ, tuyệt vọng, cậu vẫn như cũ không cảm nhận được sự sung sướng khi báo thù ……

Cậu hận Đàm Thu Minh, làm sao có thể không hận, y đoạt mất ca ca của cậu đó ……

Nhưng mà, khi cậu giết Đàm Thu Minh, cậu cũng không cảm thấy mình hận y bao nhiêu, dù sao thì cậu cũng muốn đi cùng ca ca, người này có như thế nào thì cũng không sao cả, cho dù đem thi thể của y cho dã thú ăn, thì cậu cũng không có một chút cảm giác nào.

Khi cậu bùng nổ khí lực toàn thân, kết thúc tính mạng của mình, nhìn ca ca ở đối diện, chậm rãi nằm bên cạnh hắn, lộ ra nụ cười giải thoát, chỉ là lẳng lặng, an tĩnh trầm giọng nói: “Lần này, em sẽ không buông tay nữa! Tuyệt đối không!”

Đây là một loại chấp niệm, chấp niệm của cậu với ca ca, mặc kệ qua bao lâu, ca ca cũng sẽ là nguồn gốc sinh mệnh của cậu.

Mà cậu mất đi nguồn gốc sinh mệnh, cũng không có lý do để sống tiếp.

Thời điểm tin tức được thả ra, người Tưởng gia tựa như lửa cháy đổ thêm dầu.

Lúc này Trần Tú Nhã liền té xỉu, Tưởng Trạch Thành khóc không thành tiếng, hai vị lão nhân người đầu bạc tiễn người đầu xanh trước mặt, tựa như già đi mười mấy tuổi trong nháy mắt.

Người ngoài cho rằng Tưởng Mộc Cận uy hiếp bọn họ, bọn họ là người bị hại, cho nên cảnh sát không có cố ý làm khó dễ, ngược lại, bọn họ khôi phục dáng vẻ thường ngày, Tưởng Trạch Thành đi làm, Trần Tú Nhã giúp một tay ……

Nhưng làm sao cũng không nghĩ tới, Tưởng Mộc Cận lại chết đi như vậy, khi tỉnh lại ngay cả suy nghĩ tự sát Trần Tú Nhã cũng có, cuối cùng lúc hai người tuyệt vọng, rốt cục Tưởng Sâm phát ra giọng nói mềm mại: “Ông nội, bà nội!”

………

END 33

P/s: edit chương này mà buồn hết sức, thế mới thấy tình yêu của Mộc Cận đối với Mộc Mộc sâu đậm tới mức nào =((((, nhưng tội nhất vẫn là ba Tưởng mẹ Tưởng