Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích

Chương 82: Chân Thân Của Tà Y




TSCPTĐK - Chương 82



Chương 82: Chân thân của Tà Y



Kỳ Thiếu Vinh ra tay long trời lở đất, không ngừng trấn trụ Trang Hạo, cũng trấn trụ cả một chúng học viên Thiên Lan học viện.



Tay Lộ Danh vỗ lên vai Hồ Phong: "Đồ đệ ngươi đồng tu quang minh, hắc ám, sao không nghe thấy ngươi nói qua?"



Hồ Phong liếc trắng mắt với Lộ Danh một cái: "Ngươi tính là thứ gì? Đáng để chuyện gì ta cũng nói với ngươi sao?"



"Đồ đệ ngươi tu luyện như thế nào vậy, cư nhiên còn chưa bạo thể chết? Mầm non tốt như vậy, dừng trong tay ngươi thật đáng tiếc, nếu ta làm sư phụ hắn, ta có thể giúp hắn tiến vào cấp bảy trong thời gian ngắn nhất."



"Đó là đồ đệ ta, không cần ngươi phải nhiều chuyện!" Hồ Phong hừ lạnh một tiếng.



Lộ Danh nhìn về phía Kỳ Uyên đang chật vật, lắc đầu cảm thán: "Hồ Phong, hình như đồ đệ này của ngươi không dễ chọc đâu!"



Kỳ Thiếu Vinh nói thế nào cũng là người Kỳ gia a! Chỉ là tiểu tử này ra tay với trưởng lão Kỳ gia lại không lưu tình chút nào.



Hồ Phong: "......"



Hồ Phong tung ta tung tăng đi tới trước mặt Kỳ Uyên: "Kỳ Uyên lão nhân, ta nói ngươi đã một đống tuổi rồi, tự tiện xông vào học viện chúng ta không quá thích hợp đi, ngươi chẳng những tự tiện xông vào học viện chúng ta, cư nhiên còn ỷ lớn hiếp nhỏ, đánh nhau với học viên, ngươi đánh với học viên thì cũng thôi đi, cư nhiên còn hủy hoại hoa hoa thảo thảo trong học viện."



"Ngươi xem cây cổ thụ này, cây cổ thụ này chính là cổ thụ trân quý một ngàn năm được tiến cử trồng vào học viện chúng ta, nó đã có đến hai ngàn tuổi hạc, ngươi cư nhiên chặt đứt nó như vậy! Còn có hoa này, hoa này chính là cây con luyện chế đại hán linh dược, nó đã sắp thành thực rồi, ngươi cư nhiên lại hủy hoại nó! Còn có cây thảo này, nó chính là cây thảo bổn hiệu trưởng tự tay vất vả gieo trồng, ngươi cư nhiên phá hủy tâm huyết của bổn hiệu trưởng! Nói cho ngươi biết, ngươi nhất định phải bồi thường một trăm vạn đồng vàng!"



Mặt Kỳ Uyên đỏ lên, thầm nghĩ: Lão gia hỏa Hồ Phong này quá không biết xấu hổ! Ai không biết, Hồ Phong keo kiệt thành tính, vật dụng trong Thiên Lan học viện đều là một ít hàng rẻ tiền, lão gia hỏa này cư nhiên có mặt mũi nói hắn đánh hư cổ thụ trân quý. "Hồ Phong hiệu trưởng, ngươi đây là công phu sư tử ngoạm (cắn một phát được cả miếng to) đi."



Hồ Phong ưỡn ngực, lời lẽ chính nghĩa nói: "Ngươi nói hươu nói vượn cái gì, ta đã cho ngươi giá hữu nghị rồi. Ngươi cho rằng Thiên Lan học viện của ta là nơi ai cũng có thể tự tiện xông vào còn không bị phạt tiền sao? Như vậy mặt mũi của ta phải ném đi nơi nào?"



............



Trang Linh đi về phía Trang Hạo: "Trang Hạo, ngươi không sao chứ?"



Trang Hạo hạ mắt, thật lâu sau mới hoàn hồn, "Trang Linh tỷ tỷ, có phải ngươi đã sớm biết rồi không?"



Đầu óc Trang Hạo đã loạn thành một nồi cháo, nhưng nhìn thấy Trang Linh đến, lập tức thanh tỉnh lại.



Trang Hạo nhớ trước đấy hắn gặp được Kỳ Thiếu Vinh, Trang Linh còn từng nói, yêu ai yêu cả đường đi, Tà Y thích Kỳ Thiếu Vinh, nếu hắn muốn có được hảo cảm của Tà Y, làm tốt quan hệ với Kỳ Thiếu Vinh cũng là một lối tắt, lúc ấy Trang Linh nhất định đã biết, đáng giận hắn lại không hiểu Trang Linh ý tại ngôn ngoại (ý trên mặt chữ), còn nghĩ rằng Trang Linh đang nói chuyện cười.



Trang Linh nhìn Trang Hạo, thở dài một hơi: "Ta chỉ là có chút suy đoán mơ hồ, cũng không xác định."



Trang Linh cau mày, trước đó nàng đã có chút suy đoán, nhưng Kỳ Thiếu Vinh lại bày bố nghi trận che mắt nàng.



Trang Hạo cắn răng: "Khó trách, khó trách Tà Y nhìn ta khồn vừa mắt, khó trách Tà Y luôn thích nói mấy lời không thể hiểu được." Trang Hạo nhắm mắt lại, Kỳ Thiếu Vinh đây là đang trả thù hắn sao? Chỉ bởi vì hắn từ hôn, cho nên Kỳ Thiếu Vinh phí nhiều công sức chơi hắn một vố lớn như vậy sao?



Trang Linh nhìn sắc mặt Trang Hạo xanh mét, trong lòng dâng lên vài phần bất an. "A Hạo, sắc mặt ngươi không tốt lắm, có muốn về nghỉ ngơi một chút không?"



"Căn bản là là một người! Từ đầu tới đuôi đều là một người!" Trang Hạo nghiến răng nghiến lợi nói. Khó trách, khó trách quan hệ của Tà Y cũng Kỳ Thiếu Vinh luôn tốt đẹp như vậy, nhưng thời điểm Kỳ Thiếu Vinh xuất hiện, Tà Y lại biến mất.



Ngày đó ở trại nuôi ngựa hoàng gia, hắn cảm nhận được giữa hắn cùng Tà Y có liên hệ đặc thù, sau đó lại cảm giác được loại liên hệ này trên người Kỳ Thiếu Vinh, thì ra đó cũng không phải ảo giác của hắn.



............



Kỳ Thiếu Vinh ngồi trong thư viện, đáy mắt hiện lên một ngọn lửa nhàn nhạt.





Dịch Phàm đi đến: "Thiếu gia, ta cho rằng ngươi sẽ trầm ổn hơn một ít."



"Khế ước không giải trừ được, không lừa được đã bao lâu."



Dịch Phàm nhướng mày: "Vậy cũng đúng!"



"Chuyện ta đồng tu quang minh, hắc ám đã bị bại lộ, có lẽ chuyện của ngươi cũng không giấu được đã bao lâu." Kỳ Thiếu Vinh nói.



Dịch Phàm cười cười: "Có khả năng đi, giặc tới thì đánh, nước lên thuyền lên."



Kỳ Thiếu Vinh đồng tu quang minh, hắc ám, hắn đồng tu băng hỏa, quan hệ của hắn cùng Kỳ Thiếu Vinh tốt đẹp, khó tránh được có người tưởng tượng phong phú, nghi ngờ đến trên đầu hắn.



Dịch Băng, Dịch Hỏa trước sau xảy ra chuyện, Dương Mạn đã không dung dưới hắn.



Dương Mạn phái ba người ra đều bị hắn âm thầm giải quyết, nghĩ đến đây, có lẽ Dương Mạn đã phát hiện hắn có vấn đề.



Hình ảnh Kỳ Thiếu Vinh cùng Kỳ uyên chiến đấu bị người khác ghi lại, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai truyền ra khắp Hoàng Đô, bảng xếp hạng của Hoàng Đô Thất Tú lại lần nữa thay đổi, Kỳ Thiếu Vinh hạ bệ nhị hoàng tử cùng tứ hoàng tử, tiến thẳng đến vị trí thứ hai, trở thành nhân vật chạm tay là bỏng, thắng cả Trang Hạo đứng ở vị trí thứ nhất.



Tuy Kỳ Thiếu Vinh nhất chiến thành danh trong bí cảnh, nhưng khó tránh khỏi có hiềm nghi mưu lợi, lần này Kỳ Thiếu Vinh đối chiến Kỳ Uyên, hoàn toàn đưa Kỳ Thiếu Vinh lên địa vị cao thủ.



Trong nhất thời, trên dưới Thiên Lan học viện đều lưu truyền truyền thuyết về Kỳ Thiếu Vinh.



...........



Hồ Phong gọi Kỳ Thiếu Vinh cùng Thiên Diện vào văn phòng, đánh giá hai người từ trên xuống dưới một lần nữa.



Kỳ Thiếu Vinh nhìn Hồ Phong: "Sư phụ, ngài có chuyện gì sao?"



"Đồ đệ, ngươi tu luyện cả quang hệ ma pháp, sao không nói với sư phụ?" Hồ Phong hỏi.



Kỳ Thiếu Vinh lười biếng đáp: "Không muốn nói!"



Hồ Phong: "......"



"Sư phụ, ngài hẳn là cũng từng hoài nghi đi, dụng cụ trắc thí của các gia tộc khác không đủ để trắc thí ra thiên phú ma pháp ám hệ, nhưng Kỳ gia là một trong tứ đại gia tộc, dụng cụ không sơ sài đến mức như vậy." Kỳ Thiếu Vinh nhàn nhạt nói.



"Ngươi là bởi vì?"



"Ta là bởi vì hai loại nguyên tố ma pháp ám hệ cùng quang hệ xung đột lẫn nhau cho nên mới không trắc thí ra."



Hồ Phong gật đầu: "Ta đã nói mà, đám cáo già Kỳ gia kia sao có thể hồ đồ đến như vậy được."



Ánh mắt Hồ Phong chuyển tới trên người Dịch Phàm, "Tiểu tử, có phải ngươi đã sớm biết



Kỳ Thiếu Vinh đồng tu hai loại ma pháp quang minh, hắc ám không?"



Dịch Phàm gật đầu: "Chúng ta là bằng hữu tốt, ta đương nhiên đã biết!"



Hồ Phong đen mặt, thuận miệng xả một câu: "Kỳ Thiếu Vinh đồng tu quang minh, hắc ám, đừng nói với ta, ngươi đồng tu băng hỏa?



Dịch Phàm đột nhiên nâng mắt nhìn Hồ Phong, không nói gì.




Hồ Phong bị Dịch Phàm nhìn đến da đầu căng chặt, "Sao có thể? Có một Kỳ Thiếu Vinh như vậy đã đủ khủng bố!"



Kỳ Thiếu Vinh nhìn Dịch Phàm một cái, nhanh chóng đổi đề tài: "Sư phụ, ngài giải quyết xong chuyện Kỳ Uyên rồi sao?"



Hồ Phong gật đầu: "Đúng vậy! Tên Kỳ Uyên kia thật quá phận! Thừa dịp ta đi tìm Lộ Danh nói lý chạy tới gây chuyện!"



"Ta nghe nói sư phụ gõ hắn một bút!"



Hồ Phong đắc ý cười, "Đúng vậy! Tới Thiên Lan học viện của ta gây chuyện, đương nhiên là phải trả đại giới!"



"Sư phụ, ta nghe nói ngài chỉ đòi hắn một trăm vạn đồng vàng nhận lỗi, không phải đồ đệ ta muốn nói ngài, nhưng ngài đòi quá ít, quá không phóng khoáng."



Hồ Phong cười gượng hai tiếng: "Kỳ gia có không ít cao thủ, cũng phải để cho bọn họ chút thể diện."



Hồ Phong vuốt râu, dừng lại một chút: "Đồ đệ, quang minh Độc Giác thú này của ngươi không tồi! Ta nghe nói......"



Kỳ Thiếu Vinh nhìn Hồ Phong: "Sư phụ, ngài nghe nói cái gì? Sao không nói tiếp?"



"Ta nghe nói Trang Hạo tặng Tà Y một con Độc Giác thú!"



"Chính là con này, ham ăn biếng làm, không thể trọng dụng!" Kỳ Thiếu Vinh đá đá Độc Giác thú bên chân.



Hồ Phong: "......"



Hồ Phong nhìn Độc Giác thú trang điểm hoa hòe lòe loẹt: "Vẫn là con non mà, đây chính là yêu thú có thể trở thành thánh thú, nuôi dưỡng cẩn thận, tương lai sẽ là một bảo tiêu không tồi."



"Hy vọng như thế đi."



Hồ Phong nhìn chằm chằm Kỳ Thiếu Vinh: "Ngươi gây ra hơi nhiều chuyện, hiện tại bên ngoài có không biết bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm ngươi, trước khi trở thành ma pháp sư cấp bảy, ngươi ở lại trong học viện đi."



Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Được!"



...........




Trang Khiêm hai tay chống lưng, đổi tới đổi lui trong phòng.



Trang Nhân Tuyền nhìn Trang Khiêm: "A khiêm, ngươi đang làm gì vậy?"



Trang Khiêm nhìn Trang Nhân Tuyền, lập tức kể lể: "Tam thúc, ngươi biết không, Tà Y cùng Kỳ Thiếu Vinh là một người!"



Trang Nhân Tuyền đạm nhiên tươi cười gật đầu: "Có nghe nói, hiện tại chuyện này đã truyền khắp nơi."



Trưởng lão cấp tám Kỳ gia đi tìm Kỳ Thiếu Vinh, kết quả, bị Kỳ Thiếu Vinh cứng rắn đánh trọng thương, Kỳ tứ gia thiếu Kỳ Thiếu Vinh mở ra một thời đại mới, đồng tu hai loại ma pháp hoàn toàn tương khắc quang minh cùng hắc ám, còn đạt được thành tựu không nhỏ, làm cho người khác kinh ngạc không thôi!



"Ban đầu ta còn cho rằng đại ca ngươi không hiển lộ thực lực chân chính, Kỳ Thiếu Vinh tuy rằng lợi hại nhưng so sánh với ca ngươi vẫn còn kém một chút, hiện tại xem ra không nhất định là như vậy đâu!"



Trang Nhân Tuyền lắc đầu, trước mắt thực lực Kỳ Thiếu Vinh vẫn kém Trang Hạo một bậc, nhưng y thuật của người ta không đơn giản a! Bất quá, nói đi cũng phải nói lại, y thuật của Kỳ Thiếu Vinh không tồi, tư chất ngự thú của Trang Hạo cũng không kém, kỳ thật hai người còn rất đăng đối, đáng tiếc......



Trang Nhân Tuyền ha hả cười: "Kỳ Thiếu Vinh chính là Tà Y, cứ như vậy, rất nhiều chuyện đã có thể giải thích, vì sao Kỳ Thiếu Vinh cùng Tà Y lại nằm trên cùng một cái giường, như vậy không kỳ quái chút nào!"



Trang Khiêm xoa xoa mũi: "Tam thúc, ngươi còn cười được."




"Vì sao không thể cười? Ca ngươi cùng Kỳ Thiếu Vinh thật có duyên a! Ngươi xem, bọn họ từ nhỏ đã có hôn ước, ca ngươi lại thích thân phận Tà Y của Kỳ Thiếu Vinh."



Trang Khiêm nhíu mày: "Đại ca đã từ hôn!"



Trang Nhân Tuyền gật đầu: "Đúng vậy, ca ngươi đã từ hôn, bất quá, ca ngươi cùng Kỳ Thiếu Vinh lại thành lập hôn khế, Kỳ Thiếu Vinh phong hoa tuyệt đại, đại ca ngươi thật sự là có khả năng càn quấy không chịu buông tay, chẳng trách Kỳ Thiếu Vinh không tín nhiệm đại ca ngươi."



"Sao Tà Y lại là Kỳ Thiếu Vinh chứ?" Nhớ lại, hình như thời điểm Tà Y tới xem bệnh cho tam thúc là lúc đại ca mới vừa từ hôn không lâu, lúc ấy thái độ Tà Y đối với bọn họ thật sự không thể nói là thân thiện, vừa mới bị từ hôn, muốn thân thiện cũng không thân thiện được đi.



Trang Nhân Tuyền lắc đầu: "Hiện tại Kỳ gia hẳn là đã nổ tung rồi, Kỳ gia cư nhiên ném một thiên tài như vậy ra khỏi cửa." Đương nhiên, Trang gia bọn họ cũng không tốt đến đâu được, tiểu tử Kỳ Thiếu Vinh này rất mang thù a!



"Đại ca ngươi đang ở đâu?" Trang Nhân Tuyền hỏi.



Trang Khiêm nhíu mày: "Đang đánh quyền ở hậu viện."



Trang Nhân Tuyền thâm sâu thở dài một hơi: "Ca ngươi cũng thật là, cứ có chuyện không hài lòng là lại đi đánh quyền, đánh quyền có tác dụng cái rắm gì chứ!"



Trang Khiêm: "Dù sao đánh quyền vẫn tốt hơn đánh người a!"



Trang Nhân Tuyền: "......"



...........



Trang Hạo nắm tay, từng quyền từng quyền nện trên vách tường, trong đầu như một cuộn chỉ rối.



"Trang đại thiếu, ta thật sự có chút không rõ, sao ngươi lại tín nhiệm ta như vậy? Ngươi chưa từng nghĩ giữa chúng ta có thể có thù sao?"



"Yên tâm đi, ta lày sư có hành vi bình thường, ta sẽ không vì ngươi từ hôn với bằng hữu của ta mà quan báo tư thù, huống chi Thiếu Vinh lớn lên khuynh quốc khuynh thành, con người lại thông minh tuyệt đỉnh, hắn có thể tìm được người tốt hơn, bất quá, Trang đại thiếu, ngươi lớn lên cũng không tồi, nếu Thiếu Vinh nhìn thấy ngươi, hắn nhất định sẽ hối hận không có ăn ngươi xong mới từ hôn."



"Trang tam gia không cần hiểu lầm, chúng ta tuy rằng nằm trên cùng một cái giường nhưng cái gì cũng chưa làm, ngươi không cần lo lắng ta đội nón xanh cho Trang Hạo nhà các ngươi, bất quá hiện tại hắn cùng Thiếu Vinh đã không còn quan hệ, cho dù có cái gì xảy ra cũng không tới phiên hắn quản."



"Trang Hạo, ngươi nói xem, có thể có một ngày ngươi hói hận từ hôn hay không?"



"Ta cùng Kỳ Thiếu Vinh không có một chút tình cảm cơ sở nào, ta không tán thành cường hôn ách gả như vậy, cho dù Kỳ Thiếu Vinh có phải phế tài hay không, ta cũng sẽ từ hôn."



"Trang đại thiếu thật có cá tính, cho dù là như thế nào, xin ngươi nhớ kỹ những lời ngươi đã nói, không được hối hận."



"Lòng ta như sắt đá, tuyệt không hối hận!"



............



Trang Hạo nhắm mắt lại, chuyện cũ từng màn từng màn hiện lên trước mắt.



Cho tới nay, Kỳ Thiếu Vinh luôn lạnh lùng nhìn hắn, nhìn hắn trầm mê, nhìn hắn một lần lại một lần làm chuyện ngu xuẩn, cho tới nay, Kỳ Thiếu Vinh là ôm tâm tính gì đối với hắn chứ, có phải từ đầu tới đuôi Trang Hạo hắn ở trong mắt Kỳ Thiếu Vinh chỉ là một trò cười hay không?



"Đại ca, ngươi còn khỏe không?" Trang Khiêm nhìn tường huấn luyện bị đánh ra một cái hố to, lại nhìn bộ mặt dữ của tợn Trang Hạo, lo lắng hỏi.



"Ta còn khỏe không? Ta rất tốt!" Trang Hạo nghiến răng nghiến lợi đáp.



Trang Khiêm: "......" Lời này nghe không có sức thuyết phục chút nào!